» Chương 3713: Tĩnh mịch
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Chương 3713: Tĩnh mịch
Converter: DarkHero
Thiên Trọng vừa hiện thân liền bị Dương Khai liên thủ Lý Vô Y cùng Dương Viêm vây công. Một thân thần thông còn chưa kịp thi triển đã bị đánh gần chết. Mặc dù liều mạng đào thoát, nhưng cũng khó tránh khỏi trọng thương.
Hắn giờ phút này, một thân chiến lực không đủ một nửa lúc đỉnh phong.
Khi Sơn Hà Chung vang lên, tiếng chuông bay thẳng vào não hải. Thiên Trọng phun ra một ngụm máu tươi. Tiếng chuông du dương quanh quẩn trong Ma Vực, phá toái hư không, truyền đến Tinh Giới.
Theo lý mà nói, lưỡng giới mặc dù có thông đạo tương liên, động tĩnh bên Ma Vực này cũng không thể truyền đến Tinh Giới. Nhưng tiếng chuông Sơn Hà Chung lại truyền đi.
Một tiếng chuông vang lên, trong Ma Thổ, rất nhiều Bán Thánh thần sắc chấn động, trong lòng hiện lên một ý niệm: Đắc thủ!
Đối với Dương Khai, Ma tộc hiểu rất rõ, biết trên tay hắn có bảo vật như Sơn Hà Chung. Bảo vật quý giá như vậy, sao lại tùy tiện vận dụng nếu không phải đến lúc nguy cơ sinh tử? Cho nên, khi nghe được tiếng chuông, mấy vị Bán Thánh đều cảm giác Dương Khai tất nhiên đã cùng đường mạt lộ, không bao lâu Thiên Trọng liền có thể mang về tin tức tốt.
Mừng thầm trong lòng, đồng thời lại hâm mộ Thiên Trọng vận khí tốt. Giết Dương Khai là một công lao hiển hách, có thể được các Ma Thánh tự mình chỉ đạo.
Trùng hợp là, Băng Vân đám người trong lòng cũng hiện lên cùng một suy nghĩ.
Ma tộc không biết sự sắp xếp của Dương Khai, Băng Vân và những người khác lại biết. Trước khi hai đại quân đoàn phát động tiến công, Dương Khai đã biến mất một lúc. Không cần nói cũng biết, là tìm viện binh.
Trong Ma Vực, Thiên Trọng miệng lớn đẫm máu, thân hình không còn vẻ phiêu dật linh động. Dương Khai thúc ngựa phi tới chỗ hắn. Sơn Hà Chung trên tay xoay tròn, nhanh chóng phóng đại, chụp xuống đầu hắn.
Thiên Trọng cũng muốn tránh, nhưng lực lượng trấn áp thiên địa của Sơn Hà Chung khiến hắn toàn thân nặng nề, đúng là không tài nào thoát được.
Oanh một tiếng, chuông lớn rơi xuống, Thiên Trọng bị trùm ở trong đó, không thấy bóng dáng.
Dương Khai nhảy xuống từ trên Truy Phong, một bước đi đến bên cạnh Sơn Hà Chung, vỗ ra một chưởng.
Lại một tiếng vang thật lớn, sóng âm mắt trần có thể thấy thoải mái ra. Từng đạo hư ảnh đang bỏ chạy tứ tán kia, trong khoảnh khắc hóa thành hư vô.
Trong Sơn Hà Chung, truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Thiên Trọng.
Dương Khai không ngừng tay, vỗ từng chưởng lên Sơn Hà Chung. Tiếng chuông liên miên bất tuyệt, tiếng kêu sợ hãi của Thiên Trọng cũng hóa thành tiếng kêu thảm, chuyển thành tiếng tru…
Mấy chục chưởng sau, tiếng Thiên Trọng dần tắt.
Dương Khai thu Sơn Hà Chung. Bên trong còn đâu bóng dáng Thiên Trọng? Chỉ còn lại một đám máu thịt bầy nhầy, gần như không phân biệt hình người.
Đường đường Ảnh Ma Bán Thánh, cứ vậy uất ức chết đi. Điều này có lẽ chính hắn trước khi truy kích không tài nào nghĩ ra.
Dương Khai thần niệm đảo qua, xác nhận hắn không còn chút khí tức nào, lúc này mới vung tay, thu vào trong Huyền Giới Châu.
Dương Viêm nhíu mày: “Thứ uế vật bực này, thu làm gì?”
Dương Khai nói: “Vạn nhất giả chết thì sao? Tiến vào Tiểu Huyền Giới, hắn dù có bản lĩnh ngất trời cũng đừng hòng làm gì được.” Trong Tiểu Huyền Giới, hắn là Chúa Tể. Ngay khoảnh khắc thu thi thể Thiên Trọng, hắn đã thi triển thủ đoạn diệt thành phấn vụn.
Dương Viêm gật đầu nói: “Cẩn thận một chút cũng tốt.”
Lý Vô Y nói: “Tiểu tử, tự mình coi chừng, chúng ta đi đây.”
“Đi thong thả không tiễn.” Dương Khai cười hì hì chắp tay, cũng biết đã chậm trễ không ít thời gian của họ. Thiếu đi họ tọa trấn, nếu hai quân đoàn bên kia xảy ra biến cố gì sẽ không hay.
Dương Viêm thấy hắn cười đùa tí tởn, duỗi tay chọc vào gáy hắn.
Lý Vô Y nói: “Nếu có tin tức của Đại Đế, trước tiên truyền tin về!”
Nói xong, Đế Nguyên khẽ cuốn lấy Dương Viêm, lui về phía thông đạo lưỡng giới.
Trên không Thương Lãng thành, mấy vị Bán Thánh sắc mặt âm tình bất định. Khi tiếng chuông Sơn Hà Chung lần thứ nhất vang lên, họ đều cảm thấy Dương Khai sợ là sắp xong. Nhưng ngay sau đó tiếng chuông ‘cạch cạch cạch’ lại không ngừng, vang lên liên tiếp mấy chục cái, mà không có dấu hiệu yếu đi. Lập tức khiến người ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Lúc này tiếng chuông ngừng, mấy vị Bán Thánh đang bàn xem có nên phái người vào xem tình hình không, thì chỉ thấy dưới điểm đen kia, đột ngột thêm ra hai bóng người.
Bán Thánh kinh hãi, ngưng thần nhìn lại. Một ma thấp giọng hô: “Lý Vô Y!”
Lý Vô Y lườm họ một cái nhàn nhạt, thân hình lóe lên, biến mất trong hư không.
Mấy vị Bán Thánh trơ mắt nhìn Lý Vô Y bỏ chạy, nhưng không ai xuất thủ ngăn cản. Cố nhiên có thực lực cường đại của Lý Vô Y khiến người ta kiêng kỵ, nhưng quan trọng hơn là họ biết dù có ngăn cản, cũng không thể ngăn được. Trong thiên hạ này, nếu Lý Vô Y muốn chạy, trừ Ma Thánh xuất thủ, nếu không không ai có thể ngăn được hắn.
Người này cũng giống Dương Khai, đều tinh thông Không Gian Pháp Tắc, tới lui như gió. Nhưng hắn lại khủng bố hơn Dương Khai nhiều, bởi vì hắn là Ngụy Đế hàng thật giá thật.
Nhìn nhau một chút, mấy Bán Thánh lòng sinh minh ngộ: Thiên Trọng sợ là dữ nhiều lành ít!
Đợi Lý Vô Y và Dương Viêm đi khỏi, Dương Khai trước tiên phong ấn thông đạo lưỡng giới. Tuy nói hắn đoán chừng Ma tộc bên kia cũng rất ít khả năng phái người đến truy kích mình, nhưng mọi chuyện dù sao cũng phải cẩn thận là hơn.
Đợi thông đạo lưỡng giới phong ấn tốt, Dương Khai mới có thời gian dò xét hoàn cảnh xung quanh. Pháp tắc thiên địa trên mảnh đại lục này không tầm thường, nghĩ đến quy mô không nhỏ. Bất quá hắn cũng không xác định đây rốt cuộc là đại lục nào. Tuy nói năm đó hắn gần như đã chạy khắp tất cả đại lục trong Ma Vực mấy lần, nhưng trừ một số đại lục cực kỳ đặc thù rõ ràng, những nơi khác cũng đều na ná nhau. Không hỏi người thì làm sao cũng không thể biết rõ.
Bất quá đây đều là chuyện không quan trọng, dù sao cũng phải thôn phệ hết, quản nó là đại lục nào.
Trước khi động thủ thôn phệ, Dương Khai thử dùng Không Linh Châu liên hệ Ngọc Như Mộng và bảy vị Đại Đế. Trên tay hắn vốn có Không Linh Châu liên hệ với Ngọc Như Mộng, từ chỗ Lý Vô Y lại được bảy viên liên hệ với các Đại Đế. Hễ có bất kỳ một người nào ở trong mảnh đại lục này, đều có thể bắt được liên lạc.
Đáng tiếc là, từng viên Không Linh Châu thử xuống, đều không có phản ứng chút nào.
Cũng không quá thất vọng. Ma Vực có nhiều đại lục như vậy, nếu các Đại Đế thật sự ở trong Ma Vực, luôn có một ngày tìm được.
Tế ra Huyền Giới Châu, hóa thành Cổn Cổn. Dương Khai đứng trên đầu Cổn Cổn to lớn, dậm chân: “Khai công.”
Đã cách nhiều năm, lại lần nữa thôn phệ đại lục Ma Vực. Và lần này, sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào. Tốc độ nuốt chửng của Cổn Cổn cực nhanh. Miệng lớn dữ tợn phảng phất như một cái động không đáy. Những nơi đi qua, đều thành hư không.
Đại lục bị thôn phệ sẽ rơi vào trong Tiểu Huyền Giới, hòa vào giữa thiên địa, hoàn thiện pháp tắc trong đó, mở rộng cương thổ.
Theo thời gian trôi qua, Dương Khai cau mày.
Hắn ở trên khối đại lục này, lại không cảm nhận được một sinh linh nào. Toàn bộ đại lục, một mảnh âm u đầy tử khí.
Ma Vực và Tinh Giới có thêm 108 thông đạo tương liên. Mỗi nơi đều có đại quân Ma tộc vượt giới đến. Mỗi nhánh đại quân ít thì mấy chục vạn, nhiều thì mấy trăm vạn. Tổng cộng 108 chỗ, số lượng khổng lồ đơn giản khó có thể tưởng tượng.
Dù là Ma Vực đất rộng vật nhiều, nhân khẩu cơ sở đông đảo, nhiều Ma tộc như vậy vượt giới đến Tinh Giới, Ma tộc lưu lại trên bản thổ Ma Vực chỉ sợ đều là một số già yếu tàn tật. Mặc dù số lượng vẫn khổng lồ, cũng không đủ gây cho sợ hãi.
Dương Khai vốn nghĩ vậy.
Nhưng nhìn thấy trước mắt lại khác hắn nghĩ.
Trên khối đại lục này, căn bản không thấy một Ma tộc sống nào, thậm chí ngay cả vật sống cũng không có. Cổ quái tới cực điểm. Khối Ma Thổ này, dùng “không tổ” để hình dung không thể thích hợp hơn.
Hắn vốn cho rằng đây chỉ là hiện tượng ở một phần khu vực. Dù sao hắn là bắt đầu thôn phệ từ chỗ thông đạo lưỡng giới. Dù có Ma tộc lưu thủ mảnh đại lục này, sợ cũng không dám quá gần thông đạo lưỡng giới.
Nhưng sau khi Cổn Cổn thôn phệ mấy ngày, Dương Khai rốt cuộc xác định, toàn bộ đại lục đều không có vật sống.
Thân hình ngồi ngay ngắn trên đầu Cổn Cổn, phân ra một phần tâm thần trốn vào trong Tiểu Huyền Giới, hóa xuất thần hồn linh thể, kiểm tra tình huống Ma Thổ bị Cổn Cổn thôn phệ.
Một lát sau, Dương Khai nhướng mày, vẫy tay.
Rầm rầm một tiếng, trước mặt thêm ra một tòa núi hài cốt. Hài cốt đó, dùng “ngàn vạn” mà tính? Đây vẫn chỉ là hắn tiện tay gọi ra, chôn sâu dưới đất còn không biết có bao nhiêu.
Những hài cốt này có cái chỉ to bằng hài nhi, hiển nhiên đều là Ma tộc chưa trưởng thành.
Dương Khai nhíu mày càng chặt hơn, một mặt vẻ mờ mịt.
Bây giờ xem ra, Ma tộc trên khối đại lục này, ngoài phần xâm nhập Tinh Giới, còn lại đều đã chết. Chỉ là nguyên nhân gì, lại khiến nhiều Ma tộc chết như vậy?
Càng khiến Dương Khai cảm thấy khó hiểu là, trong những hài cốt này lại không có nửa điểm ma tính.
Theo lý mà nói đây là việc không thể nào. Hắn rời Ma Vực bất quá mười mấy năm. Mười mấy năm trước, Ma Vực còn hết thảy mạnh khỏe, trên mỗi đại lục đều có vô số Ma tộc sinh tồn. Nói cách khác, thời gian những Ma tộc này chết đi nhiều nhất bất quá vài chục năm. Nhục thân dù chết, nhưng ma tính ẩn tàng trong thân thể lại không thể tiêu tán nhanh như vậy.
Thế nhưng sự thật lại là như vậy!
Việc này lộ ra cổ quái, khiến Dương Khai ẩn ẩn cảm thấy có chút không đơn giản.
Đang suy nghĩ không hiểu, Dương Khai bỗng nhiên thần sắc khẽ động, thần hồn linh thể tán đi trong nháy mắt. Chủ thân bên ngoài quay đầu nhìn về một hướng.
Bên kia, cách đó ba trăm dặm, một bóng người đang cấp tốc bỏ chạy. Chắc là đã phát hiện tung tích của Cổn Cổn, hoảng loạn chật vật.
Dương Khai thân hình lay động một chút. Khi lần nữa ổn định lại, trước mặt đã thêm một bóng người.
Chính là Ma tộc đang bỏ chạy cách đó ba trăm dặm.
Tên Ma tộc kia hiển nhiên không hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi cảm giác một trận đất rung núi chuyển, từ chỗ ẩn thân chạy ra xem xét, liền thấy trên bầu trời một quái vật khổng lồ nuốt chửng thiên địa, sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng bỏ chạy. Nhưng ngay sau đó là thân thể thắt chặt, trong nháy mắt tầm nhìn đảo ngược. Khi bình tĩnh lại, trước mặt đã có thêm một người.
Ngẩn ra một chút, tên Ma tộc này bỗng nhiên cắn răng một cái, chợt quát một tiếng, một quyền đánh tới Dương Khai.
Dương Khai thầm thấy buồn cười. Tên Ma tộc bị hắn bắt tới này nếu theo phân chia tu vi bên Nhân tộc, giờ phút này cảnh giới bất quá Chân Nguyên cảnh mà thôi, coi như mới nhập môn trên Võ Đạo. Đặt ở trên chiến trường lưỡng giới, ngay cả tư cách làm bia đỡ đạn cũng không đủ.
Một tên như vậy lại có gan động thủ với mình. Dương Khai đã rất lâu không thấy chuyện mới lạ như thế.
Hắn cũng lười hoàn thủ, chỉ khẽ cười nói: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Dứt lời, tên Ma tộc kia lại thật sự ngồi phịch xuống, vẫn giữ nguyên tư thế ra quyền, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter…↓ ↓ ↓