» Chương 3739: Minh thương dễ tránh

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Chương 3739: Minh thương dễ tránh

Đều là hạng người tâm tính kiên nghị, đã có quyết đoán, đương nhiên sẽ không trì hoãn. Lấy Ôn Tử Sam cầm đầu, mười bốn lộ quân đoàn Đế Tôn cảnh nhao nhao từ sơn cốc triệt hồi. Đi qua bên cạnh Dương Khai, từng tiếng “cẩn thận”, “trân trọng” truyền vào tai, thể hiện lòng kính trọng.

Giây lát sau, trước sơn cốc không còn một bóng người, chỉ còn lại Dương Khai lẻ loi một mình. Hắn vẫn mỉm cười, trường thương dựng bên cạnh, một mình đối mặt mấy trăm vạn đại quân Ma tộc, mặt không đổi sắc.

Đại quân phía trước bạo động, vô số Ma tộc trợn mắt nhìn Dương Khai. Tuy nói nhân loại này trước đây đã thể hiện sức chiến đấu phi thường, ngay cả Bán Thánh cũng bị hắn chém giết, nhưng hắn giờ phút này lại dám phô trương như vậy, thật quá mức không coi ai ra gì.

Trước đại quân, hơn mười vị thượng phẩm Ma Vương sắc mặt hung ác nham hiểm, thần niệm trao đổi chớp nhoáng, rồi bỗng nhiên cùng nhau đánh giết tới. Ma Nguyên cuồn cuộn, uy năng Ma Bảo bùng nổ. Ma Vương xông lên phía trước nhất còn chưa tới gần, sau lưng vô số Ma Bảo đã bao phủ Dương Khai.

Dương Khai mạnh hơn cũng chỉ lẻ loi một mình. Dù có thể sánh ngang Bán Thánh thì sao? Trước mấy trăm vạn đại quân Ma tộc, Bán Thánh cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn.

Ầm ầm một trận, vô số công kích rơi xuống người Dương Khai, trong nháy tức thì nhấn chìm hắn. Trước mắt bao người, Dương Khai không hề né tránh, trực tiếp bị uy năng từ Ma Bảo đánh trúng.

Đông đảo Ma tộc đại hỉ, những Ma Vương lao tới Dương Khai cũng chấn động thần sắc. Dương Khai khinh thường như vậy, tuy có chút không coi ai ra gì, nhưng cũng là điều bọn họ mong đợi. Bị nhiều công kích như vậy đánh trúng, dù may mắn không chết cũng khó tránh trọng thương.

Suy nghĩ chưa dứt, đã thấy thân hình Dương Khai bỗng nhiên nhạt đi, như có như không. Vô số công kích kia xuyên thẳng qua cơ thể hắn, đánh ra phía sau, không hề gây chút thương tổn nào. Chúng Ma Vương không khỏi trợn to mắt.

Đồng thời, thân ảnh Dương Khai lại ngưng thực, vươn tay nắm lấy Thương Long Thương, không chút hoa mỹ đâm tới trước. Một thương này bình đạm vô kỳ, tốc độ cũng không quá nhanh, ai cũng thấy rõ ràng. Nhưng khi một thương này đâm ra, mười mấy tên thượng phẩm Ma Vương kia đồng loạt biến sắc, đều có ảo giác thanh trường thương đâm thẳng vào mình. Uy lực một thương xuyên phá không gian, một tiếng hét thảm thê lương vọng ra.

Đợi chúng Ma Vương hoàn hồn, lập tức thấy trên thanh trường thương của Dương Khai đã ghim lấy một bóng người. Thân ảnh kia bị trường thương xuyên thấu, mũi thương từ giữa lưng đâm ra, cả người treo trên không, vẫn giãy giụa nhưng không thoát được. Cảm giác rùng mình lan khắp toàn thân. Người bị treo trên trường thương rõ ràng là đồng đội bên cạnh. Mười mấy thượng phẩm Ma Vương, không ai thấy rõ hắn trúng chiêu thế nào.

Nhưng lúc này không kịp suy nghĩ sâu xa. Trong chớp mắt, đông đảo Ma Vương đã áp sát Dương Khai. Nhất thời, trên trời dưới đất, xung quanh vây kín hắn như nêm. Từng Ma Vương thúc đẩy Ma Nguyên: Sa Ma độn địa, Ảnh Ma nặc hành, Thạch Ma, Lực Ma vung quyền đập tới hoặc tế Ma Bảo, Cốt Ma giương tay, năm ngón bay ra hóa năm đầu lâu âm u, Thi Ma há miệng phun độc thi nồng đậm, Viêm Ma ngự Phần Thiên Chi Diễm, tất cả đổ ập xuống tấn công Dương Khai.

Đinh đinh đang đang một trận vang động. Trừ mười mấy Ma tộc vây công Dương Khai, không ai thấy rõ cục diện ra sao, chỉ thấy bên kia bóng người bay loạn, hỏa hoa bắn tung tóe, đánh lấp lánh như hoa. Thỉnh thoảng có Ma Vương kêu thảm, bay ngược ra, trên người có lỗ thủng to.

Thế công kinh người chỉ duy trì chưa đầy mười hơi. Khi vòng thương ảnh làm thiên địa biến sắc bùng nổ, tất cả Ma Vương hoặc chủ động tránh lui, hoặc bị chấn bay ra ngoài, lập tức trống không.

Trước sơn cốc, Dương Khai toàn thân đẫm máu, quần áo rách rưới tả tơi hơn, tóc tai bù xù. Hai mắt dưới mái tóc dài đỏ thẫm rọi sáng. Quỳ một chân xuống đất, trường thương cắm hơn nửa dưới đất.

Ục ục…

Máu tươi sủi lên từ mặt đất, như thể sâu dưới lòng đất có một huyết trì. Dương Khai nâng thương, từ dưới đất lôi ra một Sa Ma ẩn mình. Trường thương xuyên qua trước ngực Sa Ma ra sau lưng. Khi bị kéo ra, Sa Ma lộ vẻ đau đớn, Ma Nguyên phun trào. Trường thương lắc một cái, Sa Ma sụp đổ, thi thể vụn vỡ chưa kịp rơi xuống đất đã hóa thành cát sỏi.

Cảm giác lạnh lẽo lan khắp toàn thân, tất cả Ma tộc thấy cảnh này đều câm như hến. Những thượng phẩm Ma Vương nhìn nhau, mặt trầm như nước. Hơn mười thượng phẩm Ma Vương cùng tiến lên, đội hình mạnh mẽ biết bao, lại không thể giết chết Dương Khai tại đây. Dù làm hắn bị thương chút thì sao? Giao phong ngắn ngủi mười hơi vừa rồi, phe mình chết ít nhất ba thượng phẩm Ma Vương, bảy tám kẻ bị thương. Tên trước mắt này thật có thể một mình đỡ được một vòng tấn công mạnh mẽ của hơn mười thượng phẩm Ma Vương.

Nếu là Bán Thánh làm được việc này chẳng có gì lạ, nhưng Dương Khai chỉ là thượng phẩm Ma Vương! Việc này thật không thể tưởng tượng nổi. Không giao phong trực diện với Dương Khai thì không nhận ra gì, nhưng khi động thủ mới thấy sự khủng khiếp của thanh trường thương kia. Thanh trường thương không chỉ sắc bén vô cùng, khi thi triển còn tràn đầy uy nghiêm, chấn động tâm thần người ta, khiến người ta không phát huy hết toàn bộ lực lượng.

Hưu một tiếng vang nhẹ, làm tất cả giật mình. Một luồng sáng, như điện chớp, phóng thẳng tới ngực Dương Khai. Tiếng vang nhẹ như tín hiệu, tiếp theo hưu hưu hưu không dứt, nhất thời, từng cây mũi tên sáng lấp lánh hàn quang, mang theo khí tức tử vong, bắn tới Dương Khai.

Vũ Ma bộ tộc tinh thông xạ thuật, nhưng không giỏi cận chiến, nên vừa rồi không có bóng dáng Vũ Ma. Sau đại chiến hẳn là lúc tâm thần thư giãn, lúc này đánh lén là tốt nhất. Dương Khai vừa chấn Sa Ma treo trên trường thương thành bột mịn, mũi tên Vũ Ma đầu tiên đã tới trước người. Tốc độ quá nhanh, Dương Khai không kịp né tránh. Hàn ý kề sát, Dương Khai thúc đẩy Ma Nguyên, huyết nhục ngực co lại.

Đốt một tiếng trầm đục, mũi tên dài một trượng xuyên sâu ba tấc vào thịt. Dương Khai bị lực kéo mạnh lùi mấy bước mới đứng vững. Trường thương múa, đánh bay toàn bộ mưa tên còn lại.

Một đám Ma Vương há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Dương Khai, trong lòng kinh hô không ngớt. Cái này cũng chưa chết? Mũi tên Vũ Ma bắn trúng ngực Dương Khai nhìn không có gì bất thường, nhưng dải lụa đỏ ở đuôi tên lộ rõ thân phận chủ nhân. Vị bắn mũi tên này là người mạnh nhất trong Vũ Ma, trừ Ma Thánh và Bán Thánh. Ngay cả Thạch Ma phòng ngự mạnh mẽ bẩm sinh trúng một tiễn này cũng bị xuyên thấu. Cơ thể nhân tộc này rốt cuộc cường hãn đến mức nào?

Dương Khai sắc mặt âm trầm, đưa tay nắm lấy mũi tên Vũ Ma vẫn còn rung rinh trên ngực, mạnh mẽ rút ra, cúi đầu nhìn, thầm nhủ quả nhiên là “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”. Nếu là ba năm trước, dù có Bán Long chi khu cũng chưa chắc cản được một tiễn này. Nhưng ở chiến trường cổ mấy chục năm như một ngày, chịu hai luồng lực lượng rèn luyện, nhục thân trưởng thành đã xưa đâu bằng nay. Huống chi Bán Long chi khu đã từ hơn ba mươi trượng phát triển đến trăm trượng. Bán Long chi khu lớn hơn cũng có nghĩa là Long tộc bản nguyên được kích phát, nhục thân tự nhiên càng cường hãn.

Dù vậy, mũi tên kia vẫn phá vỡ phòng ngự, thêm hai thốn nữa e rằng cũng nguy hiểm. Một Vũ Ma cấp thượng phẩm Ma Vương đã làm được như vậy, vậy Bán Thánh cấp thì sao? Phù Du đâu?

Nắm chặt tay, mũi tên có thể so sánh với một Ma Bảo rắc một tiếng đứt đôi. Dương Khai bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ tươi như mãnh thú phát điên, xuyên qua không gian, khóa chặt một bóng người cách đó mười mấy dặm, rồi nhe răng cười.

Đối mặt đôi mắt đáng sợ này, Vũ Ma đánh lén biến sắc, không chút do dự rung người, lao xuống đại quân Ma tộc, ý đồ trà trộn ẩn thân. Phía sau truyền đến một kình phong, sau lưng đau nhói như lột đi một lớp huyết nhục. Quay đầu lại, chỉ thấy Dương Khai vốn cách mười mấy dặm đã xuất hiện ở vị trí ban đầu, một thương quét ra. Nàng sớm biết với kẻ tinh thông Không Gian Pháp Tắc, khoảng cách mười mấy dặm chẳng khác gì mặt dán mặt. Phát giác không ổn là nàng chạy trốn ngay, giờ xem ra may mắn phản ứng nhanh, nếu không chắc chắn lành ít dữ nhiều.

“Ồ?” Thấy Vũ Ma kia như biết trước tránh né được một kích của mình, Dương Khai lộ nụ cười nghiền ngẫm. Chân bất động, thân hình như hình với bóng, đuổi theo Vũ Ma lao vào đại quân Ma tộc. Nhất thời, như đổ nắm muối vào chảo dầu, mấy trăm vạn đại quân hỗn loạn, vô số Ma tộc bị đánh bay lên không, thân thể vỡ vụn.

Vũ Ma kia chỉ cảm thấy sát cơ lạnh lẽo khóa chặt phía sau, nào dám quay đầu nhìn lại. Chỉ biết mình tuyệt đối không thể dừng lại, nếu không chỉ có một chữ “chết”. Không màng thương vong của Ma tộc phổ thông, nàng cứ nơi nào đông thì chui vào đó, chỉ mong thoát khỏi truy kích của Dương Khai.

“Hỗn trướng!”

Trước sơn cốc, một thượng phẩm Ma Vương bị Dương Khai gây thương tích giận tím mặt. Không phải tức giận Vũ Ma, dù sao đối phương cũng là thượng phẩm Ma Vương. Chỉ tức giận Dương Khai xem Ma tộc như không, dám xông vào đại quân. Giận mắng giữa chừng, định cúi người tái chiến. Lại bị một Lực Ma ấn bả vai. Lực Ma từ từ lắc đầu: “Kẻ này tinh thông Không Gian Pháp Tắc. Vừa rồi thực lực ngươi cũng thấy, chúng ta e rằng không làm gì được hắn, trừ phi có Bán Thánh đại nhân xuất thủ!”

Có một câu trong lòng không nói ra: Dù Bán Thánh xuất thủ cũng chưa chắc hiệu quả. “Thay vì phí sức trên người hắn, không bằng truy kích tàn quân!”

Chúng Ma Vương nghe vậy, đồng loạt gật đầu. Thứ nhất, Lực Ma nói có lý. Dương Khai đã trốn thoát khỏi tay Ma Thánh, nơi đây đại quân Ma tộc tuy đông, nhưng nếu hắn thật lòng chạy trốn, không ai ngăn được. Thứ hai, trận chiến vừa rồi khiến họ kiêng kỵ Dương Khai. Họ thà đối mặt Ôn Tử Sam và mười bốn lộ đại quân Tinh Giới, cũng tuyệt đối không muốn giao thủ với Dương Khai nữa.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3801: Bản tọa cũng là Đại Đế

Chương 3800: Nhược Tích

Chương 3799: Là ngươi? Không phải ngươi!