» Chương 3754: Lý Vô Y khảo giác
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Chương 3754: Lý Vô Y khảo giác
Bốn phía thân thể, không gian áp súc. Mỗi một tấc máu thịt đều tiếp nhận áp lực cực lớn, xương cốt càng truyền ra tiếng ken két. Từ trước đến nay, Dương Khai luôn lợi dụng lực lượng không gian để trói buộc, hạn chế hành động của địch nhân. Lần này đối mặt Lý Vô Y, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được những người bị mình trói buộc trước đây có cảm giác gì.
Loại lực lượng không gian đè ép từ bốn phương tám hướng tới như vậy, chỉ bằng nhục thân căn bản không thể chống lại. Cố gắng kiên trì sớm muộn cũng sẽ bị đè thành bánh thịt.
Dương Khai gầm thét một tiếng, hai tay, Không Gian Pháp Tắc thoảng ra, từ từ đẩy ra hai bên, phảng phỏng như đẩy một cánh cửa vô hình. Theo động tác của hắn, những gợn sóng mắt thường có thể thấy lấy hai tay làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.
Lực lượng không gian đè ép tới lập tức hòa hoãn đi nhiều.
Ánh mắt Lý Vô Y lộ ra ý tán thưởng. Hai tay chắp trước ngực bỗng nhiên để ngang, vạch một cái về phía Dương Khai ở xa xa.
Ngay lập tức, Dương Khai thấy một vết nứt hư không đột nhiên thành hình ngay eo mình. Phảng phất nó vẫn luôn ở đó, cho đến giờ khắc này mới lộ ra sự dữ tợn. Sắc mặt hắn không khỏi khẽ động, thầm nghĩ: “Hóa ra Không Gian Pháp Tắc còn có thể dùng như thế.”
Không kịp cảm thán Lý Vô Y kỳ tư diệu tưởng, đạo vết nứt hư không chỉ dài vài thước kia đã như lưỡi dao vô kiên bất tồi cắt lên da thịt Dương Khai. Cảm giác đau đớn truyền đến, nhục thân mà Dương Khai vẫn luôn kiêu ngạo cũng khó lòng chống cự được loại công kích này.
Lực lượng đè ép bốn phía vẫn còn. Dương Khai bước đi khó khăn. Giờ phút này muốn lùi đã không kịp. Đối mặt nguy cơ sinh tử, đầu óc Dương Khai lại tỉnh táo lạ thường, không hề có chút bối rối. Hắn đưa tay tóm lấy vết nứt hư không kia.
Tóm lấy, bàn tay lớn đã hóa thành vuốt rồng. Còn vết nứt hư không kia, lại trực tiếp bị Dương Khai túm vào tay. Vết nứt dài vài thước giãy dụa nhúc nhích, tựa như một con linh xà đen kịt, lắc đầu vẫy đuôi vẫn muốn phát động công kích về phía Dương Khai.
Bàn tay lớn nắm lại, vết nứt vỡ nát.
Chỉ có Dương Khai, người cũng tinh thông Không Gian Pháp Tắc, mới có thể làm được chuyện như vậy. Đổi lại người khác, há có thể túm lấy vết nứt hư không vào tay? Tùy tiện chạm vào, nhất định sẽ kết thúc bằng bi kịch.
Một bên khác, thấy Dương Khai dễ như trở bàn tay hóa giải một chiêu sát chiêu của mình như vậy, vẻ tán thưởng trong mắt Lý Vô Y càng đậm. Chỉ có điều bị ẩn giấu rất kỹ. Sâu trong đồng tử vẫn như cũ đóng băng lạnh lẽo, như thể không giết chết Dương Khai ở đây thì sẽ không bỏ qua.
Hai tay đã để ngang bỗng nhiên dịch ra, từ từ chuyển động, mài với nhau…
Sắc mặt Dương Khai đại biến, chỉ cảm thấy không gian nơi mình đang đứng bỗng nhiên có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nửa thân trên không gian xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, nửa thân dưới không gian lại xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ. Loại xoay tròn này tuy chậm chạp, nhưng kiên định không thay đổi. Dẫn tới kết quả là không gian bản thân đảo lộn ra.
Toàn thân Dương Khai lập tức bị xoay thành tư thế cực kỳ quái dị. Nửa thân trên và nửa thân dưới lần lượt xoay tròn theo các hướng khác nhau. Xương cốt trong cơ thể truyền đến tiếng vang khó nhọc.
Giữa lúc tâm thần hoảng loạn, hắn một lần nữa thôi động Không Gian Pháp Tắc, bình định lại trật tự.
Tiếng xuy xuy xuy không dứt bên tai. Lấy vị trí của Dương Khai làm trung tâm, trong phạm vi trăm trượng, hư không hỗn loạn tưng bừng, vô số vết nứt nhỏ bé chớp hiện không chừng.
Sắc mặt Lý Vô Y cũng trở nên ngưng trọng. Hai tay từ từ chuyển động như bị lực cản gì đó, tốc độ cũng càng chậm, cuối cùng dần dần dừng lại.
Một tiếng gầm lên giận dữ truyền ra, hư không sụp đổ. Thân thể Dương Khai vặn vẹo như cỏ cây khôi phục bình thường. Hai tay Lý Vô Y cũng lần nữa chắp trước ngực.
“Đại nhân cũng tiếp ta một chiêu!” Bị Lý Vô Y tấn công mãnh liệt hết lần này đến lần khác, lại không hề lưu thủ, Dương Khai cũng bốc hỏa. Mặc kệ Lý Vô Y hành động này rốt cuộc có thâm ý gì, hắn cũng không thể cứ bị động bị đánh mãi như thế.
Đối mặt với người đứng đầu dưới Đại Đế này, lại cùng mình giống nhau tinh thông Không Gian Pháp Tắc, biện pháp tốt nhất là đối kháng, chứ không phải đào mệnh. Ở trước mặt hắn, chạy trốn là vô ích. Một vị ngăn cản cũng chỉ sẽ tăng tốc sự bại vong của mình. Chỉ có tiến công mới là phòng thủ tốt nhất!
Liên tục gảy mười ngón tay, từng đạo Nguyệt Nhận đen kịt chém thẳng vào Lý Vô Y. Đạo cuối cùng càng to lớn vô cùng, ẩn chứa uy năng cực kỳ kinh người.
Đối mặt với công kích phô thiên cái địa kia, Lý Vô Y thần sắc lạnh nhạt, chỉ khoát tay, nhẹ nhàng phẩy trước mặt mình. Động tác tao nhã, giống như đang lau bụi bặm. Lực lượng Không Gian Pháp Tắc bị vuốt phẳng. Từng đạo Nguyệt Nhận chưa kịp công kích tới trước mặt Lý Vô Y đã tan thành mây khói. Chỉ có đạo Nguyệt Nhận to lớn cuối cùng oanh tới trước mặt Lý Vô Y, nhưng cũng bị hắn dẫn sang một bên, sát người bay ra ngoài.
“Nguyệt Nhận của ngươi vô dụng với ta!” Lý Vô Y nhìn Dương Khai, ngữ khí lạnh nhạt.
Hắn và Dương Khai từng cùng nhau nghiên cứu thảo luận Không Gian Pháp Tắc, trao đổi tâm đắc tu luyện. Đối với Nguyệt Nhận, đương nhiên hắn sẽ không xa lạ. Huống chi, hắn không chỉ một lần tận mắt thấy Dương Khai thi triển loại sát chiêu này.
Sắc mặt Dương Khai bất động, đấm ra một quyền: “Nguyệt Nhận vô dụng, vậy chiêu này thì sao?”
Dứt lời, một quả cầu đen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Lý Vô Y. Trong quả cầu đen kia thoảng ra khí tức Hỗn Độn hư vô, giống hệt khí tức khe hở hư không.
Lý Vô Y nhướng mày, rõ ràng cảm giác được uy lực chiêu này khủng bố hơn Nguyệt Nhận nhiều. Hắn đang nôn nóng muốn phỏng đoán huyền bí của chiêu này, nhưng thần niệm tỏa ra đều bị quả cầu đen kia thôn phệ.
Ngay lập tức sau đó, quả cầu đen bỗng nhiên co vào, hóa thành một chấm đen nhỏ. Thiên địa hướng về điểm đen kia sụp đổ đi. Người đứng mũi chịu sào Lý Vô Y trong lúc nhất thời cũng khó lòng ngăn cản lực sụp đổ kia. Toàn thân hắn vặn vẹo co rúm lại hướng về điểm đen kia.
Xoát một tiếng, điểm đen lóe lên rồi biến mất. Thiên địa sụp đổ biến mất không thấy đâu. Dưới bình nguyên, bất ngờ xuất hiện một cái hố tròn khổng lồ rộng hơn mười trượng.
Mà Lý Vô Y vẫn đứng tại chỗ, lực lượng Không Gian Pháp Tắc trên người trồi sụt, cuối cùng vào khoảnh khắc mấu chốt đã ngăn lại lực lượng đáng sợ đó. Khi điểm đen biến mất, thân hình vặn vẹo của hắn cũng lần nữa khôi phục nguyên trạng.
Lý Vô Y cuối cùng lộ ra vẻ mỉm cười: “Mặc dù không tệ, nhưng vẫn chưa đủ!”
Chữ cuối vừa dứt, người đã tới trước mặt Dương Khai, một chưởng chụp xuống hắn.
Thân hình Dương Khai lùi nhanh, trực tiếp né vào hư không, để lại tàn ảnh tại chỗ cũ.
Tàn ảnh bị đánh tan, Lý Vô Y sải bước ra, truy vào trong hư không.
Trên bình nguyên trống trải, hai bóng người một trước một sau, quỷ dị biến mất rồi lại đột ngột xuất hiện. Dù là biến mất hay hiện thân đều không có dấu hiệu nào. Nếu có người bên ngoài ở đây nhìn thấy, sợ rằng sẽ cho rằng mình hoa mắt. Thân hình chớp hiện không chừng, thật sự là xuất quỷ nhập thần. Có lẽ giờ khắc này còn ở nơi đây, nhưng ngay lập tức sau đã cách đó trăm dặm, ngàn dặm.
Và giữa truy đuổi lẫn trốn, vị trí của hai người cũng không ngừng thay đổi. Ai đang truy đuổi, ai đang lẩn trốn đã không thể xác định.
Người bên ngoài không thấy được, vô số lần di chuyển chuyển hướng trong hư không, vô số lần giao phong khí lực va chạm…
Vào một khoảnh khắc nào đó, đi kèm với hai tiếng xoát xoát, thân hình Lý Vô Y và Dương Khai từ hư ảo trở nên ngưng thực, cùng nhau hiện thân. Vẫn còn ở vị trí ban đầu, vẫn giữ khoảng cách ban đầu, như thể từ trước đến nay hai người chưa từng động đậy.
Bốn mắt đối mặt, Dương Khai nhíu mày. Lý Vô Y mặt ngậm mỉm cười, trong mắt có một tia nhẹ nhõm. Sự lạnh lẽo và sát cơ đã tan biến.
Liếm liếm bờ môi khô khốc, Dương Khai hỏi: “Đại nhân rốt cuộc có ý gì?”
Lúc mới bắt đầu, Lý Vô Y quả thật sát cơ tràn trề, tựa hồ muốn giết chết Dương Khai ở đây. Nhưng theo giao thủ, Dương Khai phát hiện hắn khảo giác là chính yếu, sát cơ đậm đặc kia cũng chỉ là để bức bách mình dốc toàn lực. Từ đầu đến cuối, Lý Vô Y chỉ vận dụng Không Gian Pháp Tắc. Nhưng thực lực đến trình độ của hắn, trên tay sao lại không có chút bí bảo uy lực mạnh mẽ nào?
Nếu thật cố ý giết mình, Lý Vô Y không thể nào không sử dụng uy lực của bí bảo.
Chỉ là điều làm Dương Khai không nghĩ ra là, lúc này hắn khảo giác mình điều gì? Nếu thật có chuyện gì, tại sao không thể nói rõ với mình?
Lý Vô Y cười nói: “Thiên cơ biến, Huyền Thiên hiện, thời điểm đại đạo tranh phong đã tới!”
Dương Khai đầu tiên là trừng mắt nhìn, chợt sắc mặt ngưng lại, kinh ngạc nói: “Đại nhân ý là…”
Lý Vô Y gật đầu: “Chính là như ngươi nghĩ.”
Thấy hắn thừa nhận, máu trong người Dương Khai có chút sôi trào, nhịn không được miệng đắng lưỡi khô, kiềm chế sự kích động trong lòng, hỏi: “Đại đạo tranh phong có quan hệ gì với câu châm ngôn này?”
Lý Vô Y khẽ cười một tiếng: “Địa điểm đại đạo tranh phong, chính ở trong Huyền Thiên điện.”
“Huyền Thiên điện?” Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn, “Đó là nơi nào?”
“Không rõ ràng, ta cũng chỉ nghe nói qua thôi.” Lý Vô Y cau mày, xem ra cũng không thể xác định Huyền Thiên điện rốt cuộc là cái gì. Tuy nhiên nếu gọi là Huyền Thiên điện, đương nhiên đó chắc chắn là một nơi thần bí.
Trước đây hắn vẫn suy đoán câu châm ngôn kia rốt cuộc có ý gì, cái gọi là Huyền Thiên kia khiến hắn không hiểu ra sao. Bây giờ được Lý Vô Y giải thích, cuối cùng đã sáng tỏ.
Huyền Thiên, chắc hẳn là chỉ cái Huyền Thiên điện kia.
Thiên Xu Đại Đế cùng mình nhìn rõ thiên cơ được câu châm ngôn này, chỉ đơn giản nói là Huyền Thiên điện sắp xuất hiện.
Lý Vô Y chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Lúc trước sau trăm năm chiến tranh Chư Đế ở Toái Tinh Hải, Huyền Thiên điện mở ra. Trong Tinh Giới phàm là người có tư cách đều tiến vào trong tìm kiếm cơ duyên của mình, tranh phong đại đạo. Và lần đó Huyền Thiên điện mở ra đã thành toàn Thú Võ đại nhân, Minh Nguyệt đại nhân, Băng Vũ đại nhân, Hoa Ảnh đại nhân, còn có tên Tàn Dạ kia, để bọn họ tấn thăng vị trí Đại Đế.” Dừng một chút, Lý Vô Y cười nói: “Có biết vì sao là năm vị?”
Dương Khai như có điều suy nghĩ nói: “Chiến tranh Chư Đế chết năm vị Đại Đế?”
Trận chiến Chư Đế ở Toái Tinh Hải kia là trận chiến các Đại Đế Tinh Giới vây quét Ô Quảng. Trận chiến đó, Ô Quảng lấy sức một mình, đối kháng liên thủ của chín vị Đại Đế khác. Dù bản thân cũng bị đánh nát thịt nát xương, nhưng Phệ Thiên Chiến Pháp nghịch thiên vẫn khiến hắn trước khi chết phân biệt đánh chết Thanh Liên Đại Đế, Nguyên Đỉnh Đại Đế, Viêm Võ Đại Đế và Thương Hải Đại Đế bốn người.
Trận chiến đó khoáng cổ tuyệt kim, trận chiến đó chấn thiên động địa. Trong lịch sử lâu đời của Tinh Giới, chưa từng có trận chiến nào kịch liệt như lần đó.
Sơn Hà Chung của Dương Khai bây giờ, chính là bảo vật bản mệnh của Nguyên Đỉnh Đại Đế năm đó. Còn Phượng Hoàng Chân Hỏa mà Lưu Viêm có được, chính là truyền thừa từ Viêm Võ Đại Đế.