» Chương 3838: Tạp Dịch phòng
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Chương 3838: Tạp Dịch Phòng
Converter: DarkHero
Nữ tử trung niên thần sắc lạnh lùng, nói cũng không nhiều. Thêm vào việc bị uy thế của Đỗ Như Phong áp chế lúc trước, đám người lặng lẽ đi theo nàng, không ai dám mở miệng hỏi han nhiều.
Tuy nhiên, Dương Khai âm thầm quan sát, phát hiện nhóm người mình đi về phía khu vườn trái cây khổng lồ đã nhìn thấy từ trên không lúc nãy. Tu vi của nữ tử trung niên này hẳn cũng ở khoảng Đế Tôn cảnh. Có hay không ngưng tụ được đạo ấn thì chưa giao thủ, tạm thời chưa nhìn ra.
Một lúc lâu sau, phía trước xuất hiện một khu nhà liên tiếp, bao quanh là non xanh nước biếc, nhìn qua giống như một ngôi làng ẩn mình.
Ở đầu làng dựng lên một ngôi miếu nhỏ, trên đó viết ba chữ lớn: Tạp Dịch Phòng!
Dương Khai cùng những người khác nhìn nhau.
Mặc dù đến từ các Càn Khôn thế giới khác nhau, nhưng không ai ngu đến mức không biết ý nghĩa của hai chữ “tạp dịch”. Mọi người thầm nghĩ, chẳng lẽ mình bị vị Tôn Giả kia đưa đến Hỏa Linh Địa này để làm tạp dịch sao?
Đứng ở đầu làng, nữ tử kia lấy ra một chiếc chuông linh lung lay nhẹ. Tiếng đinh linh linh vang lên, ngay lập tức, một nam tử gầy gò, như cây gậy trúc, bay ra từ trong làng. Nam tử này nhìn không lớn tuổi lắm, mặc quần áo không vừa người, rộng thùng thình, trông hơi buồn cười từ xa.
Bay đến gần, nam tử gầy gò kia chắp tay nói: “Diêu sư tỷ.” Hắn liếc nhìn Dương Khai và những người khác, khẽ cười nói: “Mấy người này nhìn hơi lạ mặt, hình như chưa gặp bao giờ…”
Nữ tử họ Diêu lạnh lùng nói: “Đều là Tôn Giả mới mang về.”
Nam tử gầy gò nghe vậy hỏi: “Tôn Giả đã về rồi sao?”
Nữ tử họ Diêu khẽ gật đầu, đưa tay chỉ vào Dương Khai cùng mọi người, phân phó: “Mấy người này giao cho ngươi. Hiếm khi có nhiều người mới như vậy, nếu ngươi còn than phiền thiếu người thì tự mình nghĩ cách đi.”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Nam tử gầy gò mặt mày hớn hở, “Tôn Giả vất vả tìm được bọn họ như vậy, nếu ta Chu Chính còn không hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì xách đầu đi gặp Tôn Giả.”
Nữ tử họ Diêu hừ lạnh một tiếng: “Ngươi tự lo liệu đi!”
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Chu Chính ở sau lưng nàng gọi với theo: “Diêu sư tỷ phải đi rồi sao? Sư đệ bên này mới pha được trà ngon, sư tỷ có muốn nếm thử không?”
Tuyệt nhiên không có hồi âm.
Với vẻ mặt vui vẻ tiễn nữ tử họ Diêu đi, Chu Chính mới xoa xoa hai bàn tay, đầy phấn chấn đánh giá Dương Khai và mọi người. Hắn cười híp mắt tự giới thiệu: “Ta là Chu Chính, quản sự của Tạp Dịch Phòng này, các ngươi có thể gọi ta là Chu quản sự!”
Đám người đồng loạt chắp tay: “Gặp qua Chu quản sự.”
Chu Chính gật đầu nói: “Các ngươi có phúc lớn đấy, chậc chậc, thật sự là có phúc lớn.”
Đại hán khôi ngô cau mày hỏi: “Không biết phúc này từ đâu đến?” Mặc dù không biết số phận của mình sẽ thế nào, nhưng vừa đến đã bị đưa đến Tạp Dịch Phòng thì nghĩ cuộc sống sau này cũng sẽ không dễ chịu lắm. Ở Càn Khôn thế giới của mình, họ đều là cường giả đỉnh cao, đến ngoại càn khôn này lại bị đối xử như vậy, ai cũng có chút chênh lệch trong lòng.
Chu Chính cười nói: “Các ngươi đều lần đầu tiên đến thế giới ngoại càn khôn này sao?”
Đám người gật đầu.
“Vậy các ngươi có biết cảnh giới Khai Thiên?”
“Trên đường về, Tôn Giả từng nói qua một chút.”
“Thế thì dễ nói rồi.” Chu Chính cười híp mắt, dáng vẻ như một con cáo ranh mãnh, chắp hai tay sau lưng nói: “Muốn thành tựu cảnh giới Khai Thiên, vậy cần phải ngưng tụ Tiểu Càn Khôn trong cơ thể mình, khai thiên tích địa. Mà muốn ngưng tụ Tiểu Càn Khôn, thì cần cô đọng lực lượng Âm Dương Ngũ Hành. Vậy các ngươi có biết vì sao Thất Xảo Địa này lại được gọi là Thất Xảo Địa không?”
Chưa đợi đám người trả lời, Chu Chính đã tự mình giải thích: “Bởi vì Thất Xảo Địa của chúng ta được tạo thành từ bảy linh địa. Nơi các ngươi đang ở chính là Hỏa Linh Địa. Ngoài ra còn có Âm Linh Địa, Dương Linh Địa, Kim Linh Địa, Mộc Linh Địa, Thủy Linh Địa, Thổ Linh Địa. Nhìn khắp toàn bộ thế giới ngoại càn khôn, sự tồn tại như Thất Xảo Địa của ta là độc nhất vô nhị. Bất kỳ thế lực nào khác cũng không thể hội tụ lực lượng ở trong đó tại một chỗ.”
Vị phụ nhân đoan trang nghe vậy sắc mặt khẽ động: “Ý của Chu quản sự chẳng phải là nói, nhu cầu cô đọng lực lượng Âm Dương Ngũ Hành của chúng ta, Thất Xảo Địa đều có thể thỏa mãn?”
Chu Chính cười nói: “Đúng là như vậy. Như thế cũng tiết kiệm cho các ngươi phải đi khắp nơi bên ngoài để tìm kiếm tài nguyên cô đọng lực lượng. Nói cách khác, chỉ cần các ngươi ở Thất Xảo Địa đủ lâu, đều có cơ hội tấn thăng Khai Thiên. Cơ hội này, lại là điều đệ tử của các thế lực khác không thể hưởng thụ một cách nhanh chóng được. Các ngươi nói xem, đây có phải là phúc khí của các ngươi không!”
Yêu tộc nam tử kinh hỉ nói: “Quả thật như vậy sao?”
Chu Chính khẽ cười nói: “Ta lừa các ngươi làm gì. Các ngươi quay đầu đi hỏi người khác thì biết, đây không phải là chuyện gì cơ mật cả.”
“Vậy thì thật sự là phúc khí của bọn ta rồi!” Yêu tộc nam tử mừng rỡ như điên.
A Duẩn ở một bên nháy mắt mấy cái hỏi: “Vậy Chu quản sự bây giờ cũng là cảnh giới Khai Thiên sao?”
Chu Chính nghe vậy nhịn không được ho một tiếng: “Tạm thời chưa tới, bất quá đó là do ta tự mình tu luyện bị hỏng mất. Nếu chăm chỉ một chút thì cảnh giới Khai Thiên cũng không phải vấn đề gì. Các ngươi sau này tu luyện cũng không thể ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nếu không cũng sẽ như ta vậy. Thôi, chuyện phiếm không nói nhiều nữa, dù sao sau này còn nhiều cơ hội. Các ngươi theo ta vào đi.” Hắn quay người dẫn đường đi trước.
Dương Khai và mọi người theo sát.
Vào trong ngôi làng này, chỉ thấy hai bên đường là những ngôi nhà san sát. Mỗi căn nhà đều có dấu vết của cấm chế. Có cửa đóng chặt, cấm chế mở rộng. Có cửa mở rộng, trước cửa đứng người, thờ ơ nhìn Dương Khai và mọi người. Chủ nhân của những căn nhà này có cả Nhân tộc lẫn Yêu tộc, khí tức trên người cơ bản đều ở mức Đế Tôn cảnh, chỉ là có mạnh có yếu thôi.
Đi chưa lâu lắm, bên cạnh truyền đến một giọng nói nũng nịu: “Chu quản sự, đây là người mới đến à?”
Chu Chính quay đầu nhìn lại, cười nói: “Không sai, Tôn Giả về, mang theo mấy người mới về.”
Dương Khai và mấy người cũng thuận theo âm thanh nhìn sang. Chỉ thấy trước một căn nhà bên kia, một thân ảnh uyển chuyển tựa vào khung cửa. Nữ tử thần thái lười biếng, tóc hơi tán loạn, như mới tỉnh ngủ. Hai tay ôm trước ngực, nàng khẽ cười duyên: “Vậy chúng ta sau này coi như đỡ vất vả một chút.”
Rồi lại nói với Dương Khai và mọi người: “Tỷ tỷ ta ở đây, sau này mấy người các ngươi có chỗ nào không hiểu cứ đến tìm ta nhé. Tỷ tỷ thích nhất dạy bảo người mới.” Vừa nói, nàng vừa khúc khích cười không ngừng, giọng nói du dương êm tai, dường như có ma lực vô tận.
Mọi người không biết trả lời thế nào, coi như không nghe thấy.
Đi thẳng lên, đến trước một căn nhà đóng chặt thứ ba không có chủ, Chu Chính mới dừng bước. Hắn quay đầu nhìn Dương Khai và mọi người, chỉ vào nam tử khôi ngô kia nói: “Ngươi sau này ở đây đi.”
Hắn tiện tay ném cho hắn một khối ngọc bài, mở miệng nói: “Đây là lệnh bài cấm chế của căn nhà này, tự mình luyện hóa là được. Ngươi có ba ngày nghỉ ngơi. Ba ngày sau, bản quản sự sẽ nói cho ngươi biết nên làm gì. Ba ngày này ngươi không cần nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi thật tốt.”
Nam tử khôi ngô gật đầu đáp lời, nắm lấy khối ngọc bài trong lòng bàn tay, thôi động lực lượng luyện hóa.
Chu Chính tiếp tục dẫn những người khác đi.
Đến căn nhà thứ ba không có chủ mới đến lượt Dương Khai. Cùng đãi ngộ như hai người trước, Chu Chính giao cho hắn một khối lệnh bài cấm chế, bảo hắn tự mình luyện hóa, rồi dẫn những người còn lại đi.
Việc luyện hóa lệnh bài cấm chế không khó. Không biết trước đây căn nhà này có người ở hay không, dù sao trong lệnh bài cũng không có dấu vết luyện hóa của chủ nhân trước.
Dương Khai chỉ mất một nén hương để luyện hóa hoàn toàn. Hắn nhẹ nhàng vung ngọc bài trước cửa nhà, cấm chế mở ra, đẩy cửa bước vào.
Không có mùi khó chịu gì. Trong phòng rất đơn giản, diện tích chỉ khoảng mười mấy trượng vuông, chia làm hai tầng. Tầng dưới có bàn có ghế, trông có vẻ là nơi tiếp khách. Theo cầu thang lên tầng hai, chỉ có một giường một đệm, chắc là nơi nghỉ ngơi.
Trong phòng có bố trí trận pháp. Dương Khai có thể rõ ràng cảm nhận được linh khí trong trời đất bị trận pháp kéo đến, không ngừng hội tụ vào trong phòng, khiến linh khí trong căn nhà nhỏ này đặc đến cực điểm.
Một nơi như vậy, nếu ở trong Tinh Giới, sợ rằng là nơi tu luyện quý báu mà ai cũng tranh giành. Nhưng ở Hỏa Linh Địa trong Thất Xảo Địa này, lại chỉ là nơi ở của một tên tạp dịch.
Thật khó tưởng tượng, những quản sự, đệ tử lĩnh ban, thậm chí cả Hộ Địa Tôn Giả đều ở những nơi như thế nào.
Mở cấm chế, ngăn cách trong phòng, Dương Khai vừa tìm hiểu đủ loại công dụng của lệnh bài cấm chế, vừa suy nghĩ tình cảnh hiện tại của mình.
Mới vào thế giới ngoại càn khôn này, hiếm hoi được người dẫn vào Thất Xảo Địa, cũng là một chuyện tốt. Nhưng vừa đến đã làm tạp dịch thì cũng hơi bó tay rồi.
Còn nhớ, năm đó mới vào Võ Đạo, gia nhập Lăng Tiêu các, vì tiến độ tu luyện không như ý, cuối cùng lưu lạc thành gã sai vặt quét rác…
Tình cảnh lúc này sao mà tương tự năm đó, điểm khác biệt duy nhất là lực lượng mình đang nắm giữ lúc này tuyệt không phải khi đó có thể so sánh.
Bây giờ mình, đã có vốn liếng để phản kháng.
Tuy nhiên, nơi này dù sao cũng là địa bàn của người ta, hơn nữa còn có cường giả cảnh giới Khai Thiên tọa trấn. Lúc không có nguy hiểm đến tính mạng, Dương Khai cũng không muốn gây chuyện. Cứ đi trước một bước nhìn một bước rồi nói sau.
Vả lại, phúc khí mà Chu Chính nói lúc nãy, theo Dương Khai chỉ là mèo khen mèo dài đuôi.
Những người khác không biết bí ẩn của việc tấn thăng cảnh giới Khai Thiên, nhưng Dương Khai thì biết. Muốn tấn thăng cảnh giới Khai Thiên quả thực cần cô đọng lực lượng Âm Dương Ngũ Hành, điểm này không sai, Trương Nhược Tích cũng đã nói với hắn như vậy. Hơn nữa hắn đã ngưng luyện được lực lượng Mộc hành, lại là Mộc hành đỉnh phong nhất.
Chỉ có điều Chu Chính không hề đề cập đến điều quan trọng nhất: Phẩm giai phân chia!
Có lẽ, việc Thất Xảo Địa hội tụ lực lượng Âm Dương Ngũ Hành ở trong đó đủ để thỏa mãn nhu cầu tấn thăng cảnh giới Khai Thiên của võ giả, nhưng phẩm giai chắc chắn sẽ không quá cao. Nếu không, cường giả cảnh giới Khai Thiên ở Thất Xảo Địa này chẳng phải là nhiều như cá diếc sang sông sao?
Mà theo thông tin Dương Khai đang có, số lượng cường giả cảnh giới Khai Thiên ở Thất Xảo Địa chắc sẽ không nhiều lắm. Nếu không, họ cũng không chỉ chiếm cứ một khu vực như vậy, mà là đi tranh giành 72 phúc địa, 36 Động Thiên kia rồi.
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter…↓ ↓ ↓