» Chương 3843: Lão Phương

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Chương 3843: Lão Phương

“Nếu không có, ngươi cho rằng lão phu nguyện ý vất vả bắt côn trùng như vậy sao?” Lão giả khinh thường nói.

Dương Khai sờ cằm: “Thì ra là thế!”

Thân là tạp dịch, hàng năm được chia ba viên Khai Thiên Đan, Dương Khai tuy không biết ba viên Khai Thiên Đan này là phân lượng như thế nào, nhưng chỉ suy đoán từ ngữ khí và thái độ của Điệp U trước đó thì ba viên thực sự quá ít.

Mà bây giờ, nếu có thể làm cho Tư Thần tướng quân vui lòng, sẽ dễ dàng được ban thưởng Khai Thiên Đan. Chuyện tốt như vậy ai không chen chân vào? Chả trách vừa rồi lão gia hỏa này nghe nói trên cây có trùng lại rất vui mừng.

Con ngươi không khỏi quay tròn quanh chiếc hộp trong tay lão giả.

“Ngươi muốn làm gì!” Lão đầu tử che chở bảo hạp của mình, trừng mắt với Dương Khai. Chủ yếu là hôm nay bị Dương Khai đe dọa quá nhiều lần, đã biết thanh niên này không phải dạng vừa, nên bây giờ vừa thấy ánh mắt kia của Dương Khai liền đoán được hắn đang âm mưu gì.

“Lão trượng…” Dương Khai đưa tay vỗ vai lão giả, “Ngài có điều không biết, hai ngày trước ta đã đồng ý với Tư Thần tướng quân, trong vòng một tháng bắt cho hắn năm con Bích Hỏa Tằm. Nhưng tình huống bên ta ngài cũng biết, tổng cộng 30 cây ăn quả, lấy đâu ra nhiều côn trùng mà bắt? Ngài xem…”

“Cút!”

“Không cho côn trùng thì ít nhất cũng cho ta một bộ dụng cụ bắt trùng chứ. Ta thấy nén hương kia có vẻ thú vị, còn chiếc hộp này, hẳn cũng là đồ đặc chế.”

Lão giả không nói, khiến Dương Khai càng tin chắc suy đoán của mình là đúng.

“Lão trượng, ngài tổng sẽ không muốn sau này ta ngày đêm quấn lấy ngài vì chuyện này chứ?”

Lão giả cười lạnh: “Ngươi thật coi mình ăn chắc lão phu?”

Dương Khai nói: “Đâu dám a, ngài là lão tiền bối, ta mới hoàn toàn tới, đâu dám vô lễ với ngài. Chỉ là trên tay ta thật không có đồ bắt trùng, cũng không biết làm ở đâu ra. Mọi người xa nhà ra ngoài, có thể giúp một tay thì giúp một tay rồi.”

Lão giả trầm mặt bất động.

Dương Khai tiếp tục nói: “Cùng lắm thì, sau này ta mua một bộ mới trả lại cho ngài, cái này được không?”

“Trên tay ta cũng chỉ có một bộ này! Không có nhiều, cho dù muốn cho ngươi cũng không có cách nào.” Thần sắc lão giả hơi dịu lại một chút.

“Vậy trước tiên cho ta mượn dùng một chút chứ…” Dương Khai cười hì hì nói, chỉ vào chiếc hộp trong tay lão: “Côn trùng này cũng cho ta mượn, nếu thật được Khai Thiên Đan, ta đưa ngài.”

Lão giả động dung: “Thật sao?”

Dương Khai thân thiết ôm vai hắn: “Tất cả mọi người là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, sau này còn có nhiều thời gian chung sống, ta lừa ngài có lợi gì? Chủ yếu là ta trước đó đã đồng ý với Tư Thần tướng quân, nếu một tháng sau trở về mà không làm được nhiệm vụ thì phiền phức.”

“Coi như ngươi có chút thành ý…” Lão giả trầm ngâm: “Nếu vậy thì mượn đồ này cho ngươi cũng không sao.”

“Nhưng trước tiên nói trước a, đến lúc đó nếu Tư Thần tướng quân không cho ta Khai Thiên Đan, vậy thì không có cách nào.”

“Tự nhiên tự nhiên.” Lão giả gật đầu, “Nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi một câu, một tháng bắt năm con Bích Hỏa Tằm hơi khó. Vườn trái cây của hai chúng ta e rằng không đủ số lượng này.”

“Năm con cũng khó khăn?” Dương Khai ngạc nhiên.

“Bản thân Bích Hỏa Tằm số lượng không nhiều, vả lại thứ này có chút tác dụng đối với Hỏa Linh Quả Thụ, không thể bắt hết.”

Dương Khai hắc hắc nói: “Dù sao tháng này chúng ta cùng nhau cố gắng, đến lúc đó được Tư Thần tướng quân ban thưởng, ta hoàn thành nhiệm vụ, Khai Thiên Đan về ngài.”

“Thành!”

Dương Khai đưa tay chộp lấy chiếc hộp, lão giả cũng không từ chối, trực tiếp bị hắn cầm lấy.

Dương Khai lại buông tay: “Còn nén hương kia.”

Lão giả đưa nén hương qua.

Dương Khai vừa thưởng thức vừa nói: “Đồ này làm ở đâu ra, xem ra sau này ta cũng phải chuẩn bị một bộ.”

Lão giả nói: “Ngươi mới tới, đương nhiên không biết. Nhưng quay đầu đi một chuyến phường thị là có thể mua được.”

Dương Khai gật đầu, trước đó Điệp U cũng đã nói, sau này rảnh rỗi sẽ dẫn hắn đi một chuyến phường thị mở mang tầm mắt. Bây giờ xem ra, phường thị này không đi không được.

Có đồ mới, Dương Khai càng thêm hào hứng, từng cây từng cây kiểm tra, tìm kiếm Bích Hỏa Tằm. Nhưng đúng như lời lão giả, Bích Hỏa Tằm số lượng không nhiều, và cũng hữu dụng đối với Hỏa Linh Quả Thụ, không thể bắt hết, dù sao cũng phải lưu lại một ít.

Không bắt được trùng, nhưng đối với việc chăm sóc cây ăn quả Dương Khai lại thành thạo hơn nhiều.

Thời gian trôi qua êm đềm, Dương Khai không ngừng đi lại trên mảnh đất của mình và địa bàn của lão giả, làm việc dưới sự chỉ đạo của lão giả. Lúc rảnh rỗi thì cùng lão gia hỏa đánh cờ một ván.

Lão đầu tử kỳ nghệ không tồi, Dương Khai khi thắng khi thua, cũng không tức giận chút nào. Dù sao tạm thời không thể tu luyện, coi như là giết thời gian.

Mười mấy ngày chung sống, quan hệ giữa hai người thân mật hơn một chút.

Dưới gốc cây ăn quả, bên cạnh nhà tranh, trên bàn đá, Hắc Bạch Song Tử giảo sát thành đoàn. Dương Khai đại mã kim đao, ngồi ngay ngắn trên ghế đá, trừng mắt nhìn phía trước: “Lão Phương, tới phiên ngài.”

Mười mấy ngày chung sống, Dương Khai biết được lão đầu tử họ Phương, tên cụ thể là gì còn không biết, lão giả cũng không nói. Dù sao Dương Khai cứ vậy mở miệng một tiếng lão Phương kêu, lão Phương cũng không quá để ý.

Đối diện lão Phương nghe vậy cười một tiếng, nhặt một quân cờ nói: “Tiểu tử thối đánh cờ như muốn giết người, sát tính quá nặng!”

Tiện tay đặt một quân cờ xuống, thế vây kín vất vả bày ra của Dương Khai trong khoảnh khắc sụp đổ, để Hắc Long giết ra một đường máu. Dương Khai không khỏi trừng mắt.

Đang lúc hắn trầm tư suy nghĩ, chợt nghe một đạo tiếng xé gió truyền đến, ngay sau đó một bóng người rơi xuống bên cạnh.

Lão Phương lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ: “Chu quản sự!”

Người tới rõ ràng là Chu Chính.

Dương Khai cũng đứng lên, chắp tay ôm quyền: “Gặp qua Chu quản sự.”

Chu Chính nhìn hai người một chút, cau mày nói: “Ngươi không ở chỗ mình chăm sóc cây ăn quả cho tốt, chạy nơi này làm gì?”

Dương Khai trả lời: “Bên ta đã chăm sóc xong, lúc rảnh rỗi, liền cùng lão Phương tìm chút việc làm, giết thời gian.”

“Chăm sóc xong?” Chu Chính cười cười, “Ngươi một người mới lấy đâu ra tự tin lớn như vậy?”

Dương Khai nói: “Ta tuy là người mới, nhưng gần đây được lão Phương rất nhiều dạy bảo, đối với việc chăm sóc cây ăn quả đã quen thuộc rồi. Chu quản sự nếu không yên lòng, ta có thể cùng ngài đi kiểm tra một phen.”

“Vậy thì không cần, bản quản sự tuần tra vườn trái cây, không có công phu từng cái đi điều tra. Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một câu, mảnh đất kia của ngươi từng chết mấy khóm cây ăn quả, ngươi tốt nhất chú ý nhiều một chút. Nếu xảy ra vấn đề gì, ai cũng không bảo vệ được ngươi!”

“Đa tạ Chu quản sự nhắc nhở!” Dương Khai miệng nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng thì chán nản vô cùng. Nếu thật hảo tâm, lúc ban đầu nhất tại sao không nói, lại cố tình phân mình đến một mảnh đất như thế. Bất quá gia hỏa này bộ dạng cười mị mị, hắn cũng không tốt nói gì. Huống chi, người ta là quản sự, mình bất quá một tên tạp dịch, thật muốn xung đột với hắn, chịu thiệt vẫn là mình.

Chu Chính vuốt cằm nói: “Đều cố gắng lên chút, Hỏa Linh Quả ba năm sau liền sắp thành thục. Đến lúc đó nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ Tôn Giả hạ đạt, mọi người đều có chỗ tốt.” Chỉ vào bàn cờ nói: “Sau này loại chuyện này hay là bớt làm. Bản quản sự thấy được còn không sao, nếu để cho Đại quản sự tuần tra nhìn thấy, các ngươi không bị lột một tầng da không thể.”

“Vâng!” Lão Phương cung kính gật đầu.

Chu Chính không nói nhiều nữa, phóng lên trời, xem bộ dáng là đi dò xét nơi khác.

Đợi hắn đi xa, lão Phương mới thở dài một tiếng nói: “Tìm cơ hội đưa chút đồ vật qua đi được rồi, xem ra ngươi thật làm hắn đắc tội.”

Dương Khai ngạc nhiên nói: “Sao lại nói vậy?”

Lão Phương nói: “Đây không phải lần đầu tiên hắn thấy ta cùng người khác đánh cờ, nhưng trước chưa bao giờ nói gì. Hôm nay lại cố tình nhắc một câu, ngươi cảm thấy là vì cái gì.”

Dương Khai vừa bực mình vừa buồn cười: “Ta một người mới tới, lấy đâu ra đồ vật tặng hắn? Người này quả nhiên là hẹp hòi quá.” Cũng không biết A Duẩn bên kia thế nào, A Duẩn chắc cũng không đưa đồ qua.

Lão Phương đưa tay chỉ vào hắn nói: “Ngươi nha ngươi, không nỡ con không bắt được sói biết không? Chúng ta dù sao cũng làm việc dưới tay hắn.”

Dương Khai không muốn nói nhiều về chuyện này, nói lảng sang chuyện khác: “Hắn vừa nói gì Đại quản sự, Đại quản sự lại là ai?”

“Mỗi linh địa vườn trái cây đều có một quản sự như hắn. Nhưng ở trên họ còn có một Đại quản sự, trực thuộc Thiên Quân. Đại quản sự là người bên cạnh Thiên Quân, ngay cả Tôn Giả gặp cũng phải cho vài phần mặt mũi.”

Dương Khai “ồ” một tiếng.

“Nói lại, mảnh đất kia của ngươi rốt cuộc có vấn đề gì, ngươi từng điều tra chưa?” Lão Phương lại hỏi.

“Không có vấn đề a!” Dương Khai cau mày, “Trong ngoài ta điều tra không dưới mười lần, lấy đâu ra vấn đề? Huống chi bây giờ tình hình những cây ăn quả kia ngài cũng thấy, nếu thật có vấn đề, cây ăn quả khẳng định phản ứng trước tiên.”

Lão Phương thở dài một tiếng: “Kỳ thật Chu quản sự cũng từng tự mình điều tra bên kia, lại không có chút nào phát hiện, cũng không biết tại sao lại chết cây. Ta thấy ngươi a, tự cầu phúc đi.”

Dương Khai nói: “Không nói trước chuyện này, bây giờ quan trọng là năm con Bích Hỏa Tằm kia. Ngài nói nếu ta đến lúc đó không thể hoàn thành yêu cầu của Tư Thần tướng quân thì sẽ có kết cục thế nào?”

“Chắc chắn sẽ không quá tốt.”

“Nó có thể nào tự mình đã quên rồi không? Dù sao nó cũng chỉ là một con gà!”

“Những chuyện lớn khác tướng quân có thể sẽ quên, nhưng chuyện Bích Hỏa Tằm nó tuyệt đối sẽ không quên.”

“Vậy phiền phức…” Dương Khai sầu mi khổ kiểm.

Từ khi ngày đó bắt được một con Bích Hỏa Tằm, liền không bắt được con thứ hai nữa. Tuy nói vườn trái cây của lão Phương bên này quả thật còn có Bích Hỏa Tằm, nhưng không thể bắt. Lão Phương nói, đó là số lượng nhất định phải giữ lại. Thật nếu bắt đi, khẳng định sẽ ảnh hưởng một chút đến cây ăn quả. Ảnh hưởng cây ăn quả, đó là chuyện liên quan đến tính mạng.

Dương Khai đoán chừng nếu mình cưỡng ép bắt trùng, lão gia hỏa này khẳng định phải liều mạng với mình.

Con ngươi đảo quanh, Dương Khai hạ giọng nói: “Ngài nói nếu ta đi vườn trái cây của người khác bắt trùng…”

Lão Phương hắc hắc cười lạnh: “Bất kể là ai, cũng sẽ không đồng ý ngươi làm như vậy.”

Dương Khai vỗ một bàn tay lên vai hắn: “Cho nên lão Phương, việc này phải dựa vào ngài giúp đỡ.”

Lão Phương kinh ngạc nói: “Ta giúp cái gì?”

Dương Khai ngoắc ngón tay, ra hiệu hắn đưa tai tới, nhưng mà mật ngữ một hồi.

Lão Phương nghe sắc mặt càng ngày càng đen, chưa đợi Dương Khai nói xong liền quát lớn: “Cút! Uổng cho ngươi nghĩ ra loại ý kiến hay này. Quay đầu nếu bại lộ, ngươi ta đều xong đời.”

“Không khoa trương như vậy chứ?” Dương Khai ngạc nhiên, “Chỉ bảo ngài giúp ta dụ người ta đi chỗ khác thôi mà.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 304: Côn Phệ thiên hạ vật

Chương 1042: Lô đỉnh câu chuyện

Chương 303: Chúng tiên mưu xích viêm