» Chương 3858: Không hài lòng
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Chương 3858: Không hài lòng
Converter: DarkHero
Lời tuy nói như vậy, nhưng mỗi người đều có mỗi người khó xử. Vật liệu phẩm chất cao cũng không phải dễ tìm, nên luôn có người bất đắc dĩ trở thành Hạ Khai Thiên.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị ai đó đá văng.
Lão Phương đang đắc chí vừa lòng, lúc này vỗ bàn đứng dậy, gầm thét một tiếng: “Người nào!”
Quay đầu nhìn lại, lại là một người lạ, chỉ hơi quen mắt. Dương Khai ngược lại lập tức nhận ra người tới, kinh ngạc nói: “Thạch huynh?”
Người tới rõ ràng là một trong mấy người mới cùng hắn đến đây, nam tử Yêu tộc tên Thạch Hạo Thương. Không hiểu sao hắn lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn không khách khí chút nào đạp cửa phòng.
Nghe Dương Khai hô lên, lão Phương cũng lấy lại tinh thần, nhớ mình ở Tạp Dịch phòng Hỏa Linh Địa hình như có gặp qua đối phương. Hắn nhìn Dương Khai nói: “Nhận biết?”
Dương Khai gật đầu. Trong lòng tự nhủ không chỉ nhận biết, mấy người mới bọn ta còn cùng nhau kết thành đồng minh trông coi.
Vì là người quen của Dương Khai, lão Phương cũng không tiện tỏ thái độ gì, chỉ hơi nén giận nói: “Đã là Dương lão đệ bằng hữu, sao không ngồi xuống uống một chén?”
Thạch Hạo Thương nhìn Dương Khai một chút, khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người lão Phương, chậm rãi lắc đầu nói: “Không dám nhận.” Nghiêng người ra hiệu: “Hai vị, Chu quản sự cho mời.”
“Chu… Chu quản sự?” Lão Phương giật mình, tỉnh rượu đi phân nửa: “Đâu… Chu quản sự nào?”
Thạch Hạo Thương cười lạnh nói: “Các hạ còn biết mấy Chu quản sự nữa à?”
“Chu quản sự ở đâu?” Lão Phương nuốt nước miếng.
Thạch Hạo Thương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Trán lão Phương từ từ rịn mồ hôi lạnh, chợt có cảm giác đại nạn lâm đầu.
Lúc này hắn cũng kịp phản ứng. Chắc chắn là do lúc nãy tâm tình khuấy động, cùng Dương Khai uống nhiều, nói chuyện không kiêng nể gì, để người bên ngoài tai vách mạch rừng nghe được. Không khéo Chu quản sự lại ngồi ở sát vách.
Nghiêng đầu, cầu cứu nhìn Dương Khai. Dương Khai cũng cười khổ, suy nghĩ một chút, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Người ta đã nói cho mời hai vị, mình chắc chắn cũng bị tính vào.
Thạch Hạo Thương đi trước dẫn đường, Dương Khai và lão Phương theo sát phía sau. Bắp chân lão Phương run lẩy bẩy. Lúc nãy khi nói chuyện phiếm với Dương Khai, hắn đã hạ thấp Chu Chính, một phẩm Khai Thiên, xuống không còn gì. Nhưng Khai Thiên vẫn là Khai Thiên, hơn nữa Chu Chính còn mang danh quản sự vườn trái cây. Hắn dù thế nào cũng không thể chống lại. Nếu thật sự bị người ta tiểu xỏ, hắn chỉ có thể chịu đựng.
Hắn hận không thể tự tát mình một cái. Uống chút rượu vào là miệng không có cửa ngõ gì cả, cái gì cũng dám nói ra.
Chu quản sự quả nhiên đang ở sát vách, hơn nữa không chỉ có một mình hắn.
Theo Thạch Hạo Thương tiến vào gian phòng sát vách, Dương Khai ngước mắt thấy trên một cái bàn bày đầy thức nhắm đẹp đẽ, bên cạnh bàn ngồi năm người.
Chu quản sự ngồi ở chủ vị, cạnh bên trái là Phương Thái của Hắc Hà giới, cạnh bên phải là người phụ nhân Tô Niệm Nhất. Thiên Vũ đồng tử và A Duẩn cũng xuất hiện. Mấy người mới đến Hỏa Linh Địa gần đây, không thiếu một ai, đều ở đây.
Dương Khai lập tức lộ ra biểu cảm ngạc nhiên. Tình huống này đã rất rõ ràng, là Phương Thái và nhóm người làm chủ, đang mở tiệc chiêu đãi Chu quản sự. Điều khiến hắn ngạc nhiên là, chuyện này mình hoàn toàn không biết gì, hơn nữa cũng không có ai thông báo cho mình. Tuy nói mình vừa từ vườn trái cây về đã chạy tới phường thị, nhưng lần trước mọi người kết thành đồng minh xong đều lưu lại cách liên lạc. Bọn họ muốn tìm mình vẫn rất dễ dàng, tùy tiện là có thể đưa tin tới.
Việc mình chưa nhận được tin tức, chứng tỏ mấy người này vốn không định thông báo cho mình.
Tâm tư trôi nổi, Dương Khai đã hiểu rõ ngọn ngành sự việc. Hắn ung dung cười một tiếng, cũng không quá để ý. Hắn cùng lão Phương tiến lên phía trước, chắp tay hành lễ: “Gặp qua Chu quản sự.”
Sắc mặt Chu Chính lạnh lùng như băng, ngồi ngay ngắn trên thủ vị, không nhìn hai người, chỉ bưng một chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Hắn không mở miệng, Dương Khai và lão Phương cũng không tiện mở miệng. Bầu không khí toàn bộ phòng ngưng trọng đến cực điểm. Mấy người mới đều nhìn không chớp mắt, duy chỉ có A Duẩn liên tục nháy mắt ra hiệu với Dương Khai, không biết muốn biểu đạt ý gì.
Một lúc lâu, Phương Thái mới mỉm cười, bưng ấm rượu lên rót đầy chén cho Chu Chính, mở miệng nói: “Chu quản sự bớt giận bớt giận. Chỉ là vài người vô tri ăn nói bừa bãi, cần gì để ý?”
“Hắc hắc…” Chu quản sự khẽ cười lạnh một tiếng, bưng chén rượu trước mặt lên, bỗng nhiên khẽ vươn tay, hất rượu trong chén ra phía trước, đổ thẳng vào mặt lão Phương.
Trong rượu ngưng tụ lực lượng Khai Thiên cảnh. Tuy là rượu, nhưng uy lực sao lại không giống đòn cảnh cáo? Lão Phương lập tức bị hất rượu vào mặt, đầu ngả về sau, bạch bạch bạch lùi lại mấy bước mới đứng vững. Đứng vững xong, mũi và miệng đều chảy máu.
Chu Chính đứng dậy, bước đến cạnh lão Phương, nhìn hắn, giọng nói băng hàn: “Khai Thiên cảnh của bản quản sự thế nào? Còn không lọt vào mắt ngươi?”
Lão Phương không kịp lau máu trên mặt, cúi thấp đầu, giống như chim cút không có tổ trong ngày đông giá rét, run lẩy bẩy, lắp bắp nửa ngày, chỉ xin lỗi không ngừng.
Chu Chính hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, đánh vào mặt lão Phương, quay người liền ra cửa.
Phương Thái căng thẳng, hô to vài tiếng cũng đuổi theo, để lại mấy người trong phòng nhìn nhau.
“Không sao chứ?” Dương Khai lo lắng nhìn lão Phương. Nói đến việc này, mình cũng có chút trách nhiệm. Nếu không phải cùng lão Phương hai người uống vui vẻ, nói chuyện không có độ, cũng không đến nỗi chiêu tai bay vạ gió này. Nhưng ai ngờ, người bị lão Phương cao đàm khoát luận lại trùng hợp ngồi ở sát vách, hơn nữa còn nghe được những lời đó.
Hiệu quả cách âm của gian phòng này tệ thật… Dương Khai thầm oán. Bất quá cũng là do mình và lão Phương chủ quan, uống quá nhiều, không phát giác được có người ở sát vách.
Lão Phương hiển nhiên cũng tỉnh rượu. Nghe vậy, hắn ngẩng đầu khổ sở nhìn Dương Khai: “Lão đệ, cứu ta với!”
Dương Khai im lặng: “Đừng hoảng đừng hoảng, cũng không phải chuyện gì to tát.” Ánh mắt dời đi. Tuy không quá đạo đức, nhưng nhìn bộ dạng mặt xanh mũi sưng của lão Phương, thật sự buồn cười.
“Hai người các ngươi… Nói hai người các ngươi cái gì tốt đây.” Tô Niệm Nhất nhíu chặt mày nhìn họ: “Không biết cái gì gọi là tai vách mạch rừng sao? Hôm nay dù không phải chúng ta ngồi đây, cho dù là người ngoài ngồi đây, nghe những lời đó đi tìm Chu quản sự cáo các ngươi một hình, các ngươi chịu nổi sao?”
Dương Khai cười khổ nói: “Bây giờ nói những này cũng vô dụng.” Quay đầu nhìn họ: “Các ngươi sao cũng ở đây?”
Tô Niệm Nhất chưa kịp nói chuyện, Phương Thái đi trở về ở cửa ra vào, mặt đen thui nói: “Tự nhiên là mở tiệc chiêu đãi Chu quản sự, cái này còn phải hỏi sao?”
A Duẩn nói: “Dương Khai ngươi không biết, Phương sư huynh hắn lại lập được một công, cho nên hôm nay cố ý làm chủ cảm ơn Chu quản sự.”
“Lại lập công?” Dương Khai quay đầu nhìn Phương Thái, thầm nghĩ gã này khí vận có phải hơi quá nghịch thiên rồi không? Tháng trước mới lập được một công, được 30 viên Khai Thiên Đan làm thưởng, tháng này lại lập công? Đây là coi việc lập công bình thường như ăn cơm sao? Hơn nữa nếu dám đến đây mở tiệc chiêu đãi Chu quản sự, xem ra thưởng cũng sẽ không quá ít.
Hắn thậm chí hơi nghi ngờ công lao kia rốt cuộc là chuyện gì. Là thật lập công, hay là kết quả sau khi cùng Chu Chính duy trì mối quan hệ? Dù sao bên hắn là hoàn toàn không thấy dấu vết lập công gì, cũng không biết phải làm gì mới tính là lập công.
Phương Thái không để ý tới hắn, rõ ràng tâm trạng không thoải mái. Điều này cũng dễ hiểu. Hôm nay hắn cố ý làm chủ mời Chu Chính, nhìn rượu đồ ăn trên bàn, hình như mới lên không lâu, còn chưa ai động đến. Nói cách khác, chắc bọn họ cũng vừa ngồi xuống một lúc, bữa tiệc còn chưa bắt đầu, chính chủ đã tức giận bỏ đi. Chẳng trách hắn làm chủ nhà lại không vui.
Ngồi xuống lần nữa, Phương Thái mặt đen thui, gắp thức ăn uống rượu, không nói lời nào.
Lão Phương nắm lấy cánh tay Dương Khai, biểu cảm cầu khẩn, dường như đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Dương Khai nào có cách nào cứu hắn. An ủi vài câu không có hiệu quả, dứt khoát kéo hắn cùng ngồi xuống. Tuy nói hôm nay Chu Chính chỉ trút giận lên người lão Phương, nhưng Dương Khai đoán chừng hắn cũng ghi mình vào lòng rồi.
Thật là gặp vận rủi lớn. Trước đó còn đang suy nghĩ, lần này kiếm được tiền, quay lại tặng Chu Chính chút lễ. Dù sao dưới tay người ta làm nô, giữ mối quan hệ dù không có lợi ích gì, cũng không đến nỗi có hại. Bây giờ hay rồi, ý nghĩ còn chưa kịp thực hiện, lại đắc tội người ta. Cộng với chuyện lúc trước, sợ là đã khiến người ta bất mãn rồi.
“Hai người các ngươi còn có tâm trạng ngồi ở đây!” Phương Thái trừng mắt nhìn Dương Khai.
Dương Khai nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Phương Thái tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi nói ngươi, cùng ai xen lẫn vào nhau không tốt, hết lần này đến lần khác cùng lão già này. Bây giờ bị hắn liên lụy, ta xem ngươi ngày sau làm sao đặt chân ở Hỏa Linh Địa!”
Bộ dạng trưởng bối giáo huấn vãn bối này khiến Dương Khai ngạc nhiên đến cực điểm.
“Còn nữa…” Phương Thái mặt lạnh nhìn Dương Khai: “Tư Thần tướng quân là chuyện gì xảy ra?”
“Cái gì?”
“Ngươi sao để người ta đắc tội? Bên ngoài đều đồn, ngươi đắc tội Tư Thần Đại tướng quân, người ta hiện tại dùng đầu ngươi làm ổ gà? Điểm này ngươi đừng phủ nhận. Trước đó Phương mỗ tận mắt nhìn thấy, không giả được. Ngươi có biết Tư Thần tướng quân là lai lịch gì không? Đây chính là thú cưng mà Hộ Địa Tôn Giả của Hỏa Linh Địa chúng ta nuôi nhốt. Nói câu không dễ nghe, ngươi đắc tội Chu quản sự có lẽ còn có thể hòa nhập Hỏa Linh Địa, nhưng đắc tội Tư Thần Đại tướng quân, ngươi còn có quả ngon để ăn? Ngày nào thấy thi thể ngươi ta cũng sẽ không bất ngờ.”
Dương Khai im lặng.
Con gà ngu đần lấy đầu mình làm ổ gà không ít người thấy được. Bên ngoài có truyền ngôn như vậy cũng không kỳ lạ. Bất quá lười đi tranh luận, để người ta hiểu lầm càng tốt. Như vậy, thời gian sự kiện bị phơi bày sẽ trì hoãn một chút.
Bất quá…
Dương Khai cau mày, hơi khó chịu nói: “Phương huynh có phải quản hơi nhiều quá rồi không?”
Phương Thái hừ lạnh nói: “Ngươi cho rằng Phương mỗ muốn quản ngươi? Phương mỗ chỉ là không muốn ngươi liên lụy chúng ta. Dù sao chúng ta cũng là người mới cùng Tôn Giả tới. Ngươi làm việc thế nào, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến chúng ta!”
“Phương huynh suy nghĩ nhiều rồi chăng?”
“Tốt nhất là ta nghĩ nhiều rồi. Bất quá ngươi nếu vẫn cứ ngu xuẩn mất khôn như vậy, ta nghĩ chúng ta cũng không cần kết thành đồng minh gì. Từ nay về sau, đại đạo triều thiên, mỗi người đi một ngả.”