» Chương 3864: Thu được về tính sổ sách?

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Chương 3864: Thu đồ về tính sổ sách?

Converter: DarkHero

Chu Chính mặt lạnh lùng tiếp nhận không gian giới, thần niệm quét qua, phát hiện bên trong chỉ có vỏn vẹn 20 viên Khai Thiên Đan. Hắn hừ lạnh một tiếng, vứt không gian giới xuống đất, phất tay áo nói: “Không cần khổ cực, đi đi!”

Nếu là bình thường, nhận được 20 viên Khai Thiên Đan này, Chu Chính cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Nhưng hôm nay lại khác. So với những phần thưởng Dương Khai nhận được, 20 viên Khai Thiên Đan này tính là gì? Đơn giản chỉ là lợi lộc nhỏ mọn.

“Chu quản sự, Chu quản sự…” Lão Phương vội vàng nhặt không gian giới lên đuổi theo.

Sau một lúc lâu, lão Phương mới thở dài đi trở về. Nhìn vẻ mặt của hắn, rõ ràng mọi việc không thuận lợi.

Trở về nhìn xem, lại thấy Dương Khai đang cầm không gian giới điều tra Khai Thiên Đan bên trong, cười toe toét đến mang tai. Lão Phương tức giận không có chỗ trút, chỉ vào hắn nói: “Ngươi xem ngươi, không duyên cớ làm hắn tức giận làm gì, vừa rồi tùy tiện chia cho hắn một ít chỗ tốt là được.”

Dương Khai cười lạnh: “Nếu trước đó đưa quà có ích, ta cũng không quan tâm chút đồ đó. Có thể trước đó ngươi ta đều đã đưa hậu lễ rồi, hắn đã thấy chết không cứu, bây giờ tại sao còn muốn không duyên cớ làm lợi cho hắn?”

Lão Phương dậm chân nói: “Hắn dù sao cũng là quản sự vườn trái cây, thà dùng tiền tiêu tai, cũng đừng tùy tiện đắc tội hắn. Hắn sau này nếu gây khó dễ cho ngươi, ngươi chịu được sao?”

“Binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn!” Dương Khai cười lạnh một tiếng. “Hắn tuy là quản sự, nhưng cũng không thể một tay che trời. Ta tuy là tạp dịch nhưng cũng chưa chắc đã sợ hắn.”

“Ai!” Lão Phương thở dài một tiếng. “Việc đã đến nước này, nói gì cũng vô ích.”

Ngồi xuống uống chén rượu, thấy Dương Khai vẫn cười như tên trộm bên kia, không nhịn được nói: “Lần này Tôn Giả rốt cuộc thưởng cho ngươi bao nhiêu mà ngươi cười đến như vậy?”

“Tự mình xem đi.” Dương Khai ném không gian giới trong tay qua.

Lão Phương tiếp nhận, thần niệm quét qua, kinh hô một tiếng: “Nhiều như vậy?”

Mặc dù chưa đếm kỹ, nhưng trong không gian giới này ít nhất cũng có bốn năm ngàn viên Khai Thiên Đan! Đây đối với một tạp dịch mà nói, đã là một con số cực kỳ khủng bố.

Hắn mặc dù đã sớm đoán Tôn Giả sẽ trọng thưởng, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ thưởng nhiều như vậy. Cứ tưởng chỉ vài trăm, hơn ngàn viên là cao nhất rồi.

Dương Khai nói: “5000 viên! Chỉ không biết Chu Chính kia có bớt xén gì không?”

Lão Phương lắc đầu nói: “Không đến mức. Đây là Tôn Giả trực tiếp thưởng xuống. Hắn một quản sự vườn trái cây nho nhỏ không có gan đó mà làm gì. Nếu không, quay đầu Tôn Giả biết cũng không dễ dàng tha thứ cho hắn. Hóa ra là vậy… trách không được lão phu vừa rồi cho hắn 20 viên Khai Thiên Đan hắn cũng không để vào mắt.”

Dương Khai cười nói: “Bây giờ ngươi biết ta tại sao giả vờ ngây ngốc rồi chứ? Ta nếu chia chỗ tốt cho hắn, rốt cuộc chia bao nhiêu mới phù hợp? Với khẩu vị của hắn, không có hơn ngàn viên Khai Thiên Đan sợ là không thỏa mãn được. Nếu trước đó hắn bất nhân, ta lại tại sao phải làm lợi cho hắn ngàn viên linh đan?”

Lão Phương nghe vậy gật đầu nói: “Điều này cũng đúng. Chia ít đi hắn chỉ sợ còn oán hận. Chia nhiều thì quá thiệt thòi. Chi bằng không để ý đến hắn.”

“Đúng là như thế!” Dương Khai cầm lại không gian giới, cười đắc ý.

Lão Phương cực kỳ hâm mộ. Chỉ thoáng chốc 5000 viên Khai Thiên Đan đã vào tay, toàn bộ Thất Xảo Địa này có tạp dịch nào sánh bằng? Hắn từng thấy người lập công lớn nhất, nhận được nhiều thưởng nhất cũng không quá sáu mươi viên Khai Thiên Đan. 5000 viên này đủ một tạp dịch không ăn không uống tích lũy hơn mấy trăm ngàn năm. Lại tính cả thu nhập trước đó của Dương Khai, nói hắn bây giờ là tạp dịch giàu có nhất toàn bộ Thất Xảo Địa cũng không đủ.

Mà hắn đến Thất Xảo Địa mới bao lâu? Chưa đến ba tháng mà thôi!

“Lão Phương, ngươi có cảm thấy phần thưởng này quá nhiều một chút không?” Dương Khai bỗng nhiên nhíu mày. Mặc dù tài nguyên Khai Thiên Tứ phẩm kia giá trị 15 vạn Khai Thiên Đan, Dương Khai ở trong đó cũng đã xuất đại lực, nhưng trọng thưởng như vậy vẫn hơi khiến người ngoài ý muốn.

“Nhiều còn không tốt sao?” Lão Phương ngạc nhiên. “Lần đầu nghe có người ngại thưởng nhiều. Ngươi nếu cảm thấy nhiều, chi bằng chia cho ta một nửa, ta không ngại.”

Dương Khai coi như không nghe thấy.

Lão Phương lại thở dài một tiếng: “Tuy nhiên, làm như vậy, ngươi sợ là không có cách nào thoát khỏi mảnh đất này.” Thân là tạp dịch, tự nhiên là muốn chăm sóc càng nhiều cây ăn quả càng tốt. Cứ như vậy, mới có thể có nhiều thu nhập ngoài định mức hơn, nhiều cơ hội lập công hơn.

Những tạp dịch ở phòng tạp dịch, không ai ghét bỏ vườn trái cây mình quản lý lớn. Ai nấy đều ước gì càng lớn càng tốt.

“Không quan trọng.” Dương Khai khẽ cười một tiếng. “Ta đâu có dựa vào cái này.”

Lão Phương nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng có lý. Dương Khai bây giờ có con đường phát tài riêng, không giống với tạp dịch bình thường. Chăm sóc vườn trái cây lớn nhỏ đối với hắn mà nói cũng không có gì khác biệt. Thậm chí có thể nói, chăm sóc vườn trái cây nhỏ một chút còn nhàn rỗi hơn rõ rệt.

Ở đây lăn lộn mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên gặp có người làm tạp dịch tự nhiên tự tại như vậy, không phục cũng không được.

Sau đó mấy ngày gió yên sóng lặng. Thỉnh thoảng lại có người đến tìm lão Phương rao bán Bích Hỏa Tằm. Lão Phương cũng đều nhận hết, sau đó giao cho Dương Khai cho Tư Thần Đại tướng quân ăn. Đại tướng quân lại không ngừng nhả Khai Thiên Đan ra.

Lão Phương cả ngày cười híp mắt. Mấy trăm năm qua đều chưa có hai tháng nào thoải mái như vậy.

Thời gian thoáng cái lại mấy ngày sau. Đang nằm dưới một cây ăn quả phơi nắng, Dương Khai bỗng nhiên mở to mắt, nhìn về một hướng.

Cùng lúc đó, lão Phương đang kiểm kê mấy ngày thu nhập cũng quay đầu nhìn lại. Tiếp theo một khắc, sắc mặt hắn biến đổi nói: “Lão đệ, lên đi.”

Dương Khai lười biếng trở mình, quay lưng lại với hắn.

Lão Phương im lặng, tự mình đứng dậy đón lấy. Một lát sau, một bóng người hạ xuống gần đó, chính là Chu Chính. Lão Phương vội vàng hành lễ.

Chu Chính ừ một tiếng, đưa mắt nhìn qua. Thấy Dương Khai thế mà hoàn toàn không để mình vào mắt, lập tức sắc mặt lạnh lẽo, hừ mạnh một tiếng.

Mấy ngày trước hắn muốn chia một ít chỗ tốt từ Dương Khai nhưng không được. Sau khi trở về tức giận đầy bụng. Khai Thiên Đan trong không gian giới kia hắn cũng đã kiểm tra, thế nhưng là tận 5000 viên a, đơn giản làm choáng váng mắt. Lúc ấy chỉ cần có thể chia hai phần cũng là 1000 viên thu nhập. Thế nhưng Dương Khai căn bản không có ý định hiếu kính hắn.

Nếu không phải trước đó Đỗ Như Phong đã dặn dò, hắn đã sớm cho Dương Khai thấy khó coi rồi. Mấy ngày nay vốn định Dương Khai tự mình nghĩ thông suốt lấy công chuộc tội. Ai ngờ chờ mãi vẫn không thấy Dương Khai đến tìm hắn.

Đi tới nhìn xem, gã này thế mà đang ngủ phơi nắng. Một ngọn lửa giận bùng cháy trong ngực, suýt nữa tức nổ.

“Thân là tạp dịch, không đi chăm sóc cây ăn quả, lại ở đây lười biếng trốn việc. Dương Khai ngươi muốn làm gì?” Chu Chính quát to.

Dương Khai xoay người lại, híp mắt nhìn hắn một chút, lúc này mới đứng lên, phủi tay nói: “Ồ, thì ra là Chu quản sự đến. Chu quản sự có việc gì không?”

“Ngươi…” Chu Chính giận dữ. “Ta hỏi ngươi, cây ăn quả trong vườn ngươi chăm sóc xong chưa?”

“Chăm sóc thỏa đáng rồi. Chu quản sự nếu không yên tâm, cứ đi kiểm tra một phen. Nếu có chỗ nào không ổn, ta lập tức sửa lại!”

“Ngươi cứ như vậy tự tin sao?” Chu Chính cười lạnh liên tục. Hắn nếu thật sự soi mói, Dương Khai dù chăm sóc tốt đến đâu cũng vô dụng.

Lão Phương ở bên cạnh phát giác không đúng. Dương Khai đây là đang tự tìm đường chết a. Không khỏi giật mình, vội vàng tiến lên cười hòa giải: “Chu quản sự bớt giận, bớt giận. Tiểu tử này mấy chục cây ăn quả quả thật chăm sóc khá tốt. Tôi cũng tự mình đi xem qua rồi. Chu quản sự đường xa đến, ngồi xuống uống chút rượu nước!”

Nói rồi, liền đi kéo Chu Chính.

Chu Chính lạnh lùng nhìn lại: “Cút ngay! Ngươi thì tính là cái gì?”

Lão Phương tay cứng đờ giữa không trung, mặt đầy xấu hổ. Trong lòng biết Chu Chính lần này thật sự bị chọc giận. Nếu không dù sao cũng sẽ không nói ra lời này. Trước đây hắn tham tiền thì tham tiền, nhưng đối với thái độ của bọn tạp dịch cũng khá tốt. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là có đủ hiếu kính. Nhưng hôm nay lại ác ngôn đối mặt như vậy.

Quay đầu nhìn về phía Dương Khai, Chu Chính nén xuống lửa giận trong lòng. Hôm nay đến, còn có việc muốn làm. Mặc dù khó chịu thái độ của Dương Khai, nhưng cũng không thể kéo dài thêm. Việc này mấy ngày trước nên làm rồi, chỉ là lúc đó tức giận vì Dương Khai không biết điều, không đề cập đến. Kéo mấy ngày hắn cũng bồn chồn. Kéo dài thêm nữa sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

“Dương Khai ngươi đi theo ta.” Chu Chính hừ lạnh một tiếng. Tuy có Đỗ Như Phong dặn dò, hắn không thể làm gì Dương Khai, nhưng không có nghĩa là không thể phạt nhẹ răn đe. Hắn là quản sự, muốn dạy dỗ Dương Khai đơn giản quá dễ dàng.

“Không biết Chu quản sự có gì chỉ giáo?” Dương Khai hỏi.

Chu Chính nói: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, bảo ngươi đến thì đến!” Nói xong, bay vút lên, hướng một hướng bay đi.

Dương Khai nhíu mày, không biết Chu Chính đây là muốn làm gì. Chẳng lẽ trong lòng không cam lòng muốn đánh mình một trận? Giết mình hắn không có gan đó. Tạp dịch phòng tạp dịch tuy địa vị thấp, nhưng mỗi người đều là tài nguyên quý giá của Hỏa Linh Địa. Nếu không Hộ Địa Tôn Giả cũng không đến nỗi tự mình ra ngoài thi pháp làm người đến đây. Cho nên Chu Chính không thể nào giết mình. Toàn bộ Hỏa Linh Địa, có quyền sinh sát đối với tạp dịch chỉ có một mình Hộ Địa Tôn Giả.

Lão Phương rõ ràng lo lắng không thôi, nhìn Dương Khai nói: “Việc nhỏ không nhẫn sẽ làm loạn đại mưu a! Ngươi lát nữa đi qua cũng đừng xúc động như vậy nữa. Có lời gì thì nói chuyện đàng hoàng. Nếu Chu quản sự muốn làm gì ngươi, có thể chịu thì chịu lấy, tuyệt đối đừng hoàn thủ, bằng không cuộc sống sau này sẽ khó khăn.”

Dương Khai từ chối cho ý kiến, nhìn một cái hướng Chu Chính rời đi, cũng không thể không đuổi theo, thầm nghĩ, nếu Chu Chính lát nữa thật sự ra tay với mình, mình sẽ làm sao?

Ừm, cứ nắm Tư Thần Đại tướng quân trực tiếp ném qua, xem hắn có dám hoàn thủ không!

Trong lòng đại định, Dương Khai thuận tay sờ sờ Tư Thần Đại tướng quân trên đỉnh đầu, lát nữa sẽ phải nhờ ngươi rồi!

Đại tướng quân không hiểu ý nghĩa, kêu ác ác hai tiếng.

Theo sau Chu Chính bay nhanh một lúc. Sau một nén hương, mới thấy hắn hạ xuống, rơi thẳng vào một mảnh vườn trái cây. Dương Khai cũng hạ xuống, nhìn quanh một hai, hồ nghi không hiểu.

Cho dù Chu Chính muốn động thủ dạy dỗ mình, cũng không đến nỗi chọn địa điểm này chứ? Cái này nếu đánh nhau mà làm hư hại cây ăn quả xung quanh, Chu Chính cũng không gánh nổi.

Nếu không phải muốn dạy dỗ mình? Vậy dẫn mình đến đây làm gì?

Đúng lúc Dương Khai không hiểu, Chu Chính bỗng nhiên quát khẽ một tiếng: “Tạp dịch vườn trái cây nơi đây đâu!”

Dứt lời sau đó chưa đầy ba hơi, liền nghe một trận tiếng động ầm ầm truyền đến nhanh chóng. Tựa như sấm rền lăn qua đại địa, cả mặt đất đều rung động không thôi. Như có hung thú nào đó lao tới. Ngay sau đó một thân ảnh khôi ngô từ xa bay nhanh, vọt tới trước mặt Chu Chính cúi đầu khom lưng: “Ở đây, ở đây. Thì ra là Chu quản sự đến. Hạng mỗ không đón tiếp từ xa thứ tội, thứ tội, ha ha ha, Chu quản sự mời ngồi.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3964: Nữ nhân điên

Chương 3963: Bà chủ xuất mã

Chương 3962: Giam lỏng