» Chương 3876: Chuyện tốt trước mắt

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Hạng Dũng cười lạnh: “Chu quản sự không quản ta là thế nào biết đến, dù sao ta chính là biết.”

Chu Chính trầm mặt nói: “Hôm qua sự tình là có chút ngoài ý muốn, Đại quản sự như ta mong muốn đi tuần tra vườn thuốc của hắn, kết quả cũng phát hiện mất đi linh quả sự tình, vốn đã muốn đem hắn bắt xuống, ai ngờ khẩn yếu quan đầu Tư Thần tướng quân đi ra hỏng đại sự.”

“Quá trình cái gì Chu quản sự không cần nói nhiều, ta cũng từ nơi khác biết được.”

Chu Chính ngạc nhiên: “Ngươi biết tất cả mọi chuyện, còn tìm ta làm gì!”

“Tự nhiên là muốn tới tìm Chu quản sự đòi cái thuyết pháp!”

Chu Chính bật cười: “Tìm ta đòi thuyết pháp? Ngươi tìm ta đòi cái gì thuyết pháp?” Sắc mặt lạnh lẽo: “Ta đâu cần cho ngươi cái gì thuyết pháp?”

Hạng Dũng khẽ nói: “Nếu không có ngươi xúi giục, ta sao có thể làm ra loại chuyện ti tiện kia, bây giờ sự tình đã làm xuống, nhưng không đạt được kết quả như mong muốn, quản sự đại nhân chẳng lẽ không nên phụ trách sao?”

Chu Chính sắc mặt lạnh lẽo gần như muốn chảy nước: “Ta bao lâu xúi giục ngươi? Trước đây cũng đã nói với ngươi, việc này liên quan trọng đại, không suy nghĩ kỹ càng không thể động thủ, vả lại tự gánh lấy hậu quả, bây giờ gây ra chuyện, ngược lại là trách lên đầu ta?”

Hạng Dũng vặn cổ, một bộ lưu manh tư thế: “Vậy tôi mặc kệ, dù sao chúng ta hiện tại là trên một sợi dây thừng, chết một cái, cái còn lại cũng đừng hòng chạy.”

Chu Chính giận dữ, hận không thể một chưởng chụp chết kẻ trước mắt, âm thầm hối hận mấy ngày trước đây không nên cho hắn cái chủ ý ngu ngốc này, bây giờ hay rồi, thịt dê không ăn được ngược lại rước họa vào thân.

“Ngươi muốn thế nào?” Chu Chính lạnh giọng hỏi, Hạng Dũng tên này đầu óc thiếu gân, vả lại địa vị thấp, không như mình giá trị bản thân quý giá, người ta lấy chuyện này đến áp chế hắn, hắn thật sự không có gì tính khí.

Hạng Dũng cười hắc hắc nói: “Cách làm của ta, ý đồ ở đâu, quản sự đại nhân cũng không phải không biết, chỉ cần quản sự đại nhân có thể làm cho tôi hài lòng, vậy tôi tự nhiên cũng có thể để quản sự đại nhân hài lòng.”

Chu Chính híp mắt nói: “Ngươi muốn đổi địa bàn về?”

Hạng Dũng nói: “Đổi hay không về cũng không quan trọng, chỉ cần có thể điều đến bên cạnh Tiểu Điệp là được.”

Chu Chính nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu chỉ như vậy, cũng không phải không có biện pháp… Như vậy đi, ngươi trở về chờ tin tức của ta, ta bên này xử lý xong sẽ báo cho ngươi.”

Hạng Dũng nghi ngờ nhìn hắn: “Quản sự đại nhân không phải muốn lừa tôi đấy chứ? Tôi tuy nhìn cao lớn thô kệch một chút, nhưng cũng không dễ lừa như vậy.”

Chu Chính giận dữ: “Ta lừa ngươi làm gì! Loại chuyện này cần phải lừa ngươi sao?”

“Vậy tôi liền lại tin ngươi một lần!” Hạng Dũng gật đầu, chắp tay nói: “Xin phép cáo từ, chờ tin tốt của quản sự đại nhân.”

“Chờ một chút!” Chu Chính đưa tay gọi hắn lại.

Hạng Dũng quay đầu: “Quản sự đại nhân còn có gì phân phó?”

Chu Chính cắn răng nói: “Trái cây kia đâu?”

“Quả gì?” Hạng Dũng bị hắn nói không hiểu gì.

“Ngươi nói xem?”

“À!” Hạng Dũng lộ ra vẻ chợt hiểu, “Ngươi nói trộm hái quả kia à…” Vỗ vỗ bụng nói: “Tự nhiên là đã sớm vào bụng rồi, hương vị cũng không có gì đặc biệt!”

“Ngươi…” Chu Chính vẻ mặt không nói nhìn hắn, phiền chán phất tay: “Cút đi cút đi!”

Đóng lại cấm chế đại điện, để Hạng Dũng rời đi, Chu Chính trong đại điện đi đi lại lại một hồi lâu, mới nặng nề thở dài một tiếng. Kế hoạch lần này có thể nói hoàn hảo, nếu không phải thời khắc sống còn Tư Thần Đại tướng quân đến một cái, Dương Khai giờ phút này chỉ sợ đã hồn phi phách tán, nhưng hiện nay, Dương Khai không những bình yên vô sự, chính hắn ngược lại gặp phiền phức.

Hạng Dũng người này… e rằng không thể giữ lại, đã có một lần ắt có lần thứ hai, hắn cũng không muốn ngày sau luôn bị người dùng việc này áp chế. Bất quá cho dù là quản sự vườn trái cây, muốn xử lý một tên tạp dịch cũng không đơn giản như vậy, vẫn phải từ từ chờ cơ hội.

Trong vườn trái cây của Dương Khai, quang hoa lóe lên, hai đạo nhân ảnh xuất hiện từ hư không, chính là Dương Khai và Đỗ Như Phong hai người.

Dương Khai nhìn sắc mặt Đỗ Như Phong, phát hiện vẻ mặt hắn bình thản, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Không mạo muội mở miệng hỏi, chứng kiến mọi chuyện hôm nay đã hoàn toàn xác nhận suy đoán của mình, bằng vào chuyện lần này, Chu Chính và Hạng Dũng hai người tuyệt không có kết quả gì tốt, đến lúc đó Chu Chính xuống ngựa, mình có thể lên vị ngược lại là thứ yếu, chủ yếu là không cần ngày sau lo sợ đến từ cấp trên gây khó dễ.

Nói với Đỗ Như Phong mình muốn làm quản sự vườn trái cây, cũng bất quá là nói chơi thôi, Dương Khai cũng không cảm thấy Đỗ Như Phong thật sự sẽ đồng ý, thứ nhất mình tư chất không đủ, đến vườn trái cây chưa đầy nửa năm, thứ hai tu vi không đủ, khó mà phục chúng.

Không đảm đương nổi quản sự vườn trái cây, Đỗ Như Phong chắc chắn sẽ bồi thường ở nơi khác, đến lúc đó mình có không gian thỏa thuận lớn hơn.

Nếu không phải chuyện lần này thực sự liên quan đến tính mạng mình, Dương Khai cũng không muốn làm như thế tuyệt tình, Chu Chính nếu chỉ gây khó dễ, muốn từ hắn nơi này kiếm chút lợi ích, Dương Khai có thể nhịn thì nhịn, nhưng hôm nay, tên này ngay cả thủ đoạn độc ác như trộm linh quả cũng làm ra, Dương Khai cảm thấy nếu mình lại nhịn, quay đầu chết thế nào cũng không biết.

Mời Đỗ Như Phong ngồi xuống, châm trà nước, lặng lẽ chờ đợi.

Lâu sau, Đỗ Như Phong mới khẽ mỉm cười nói: “Ngươi cũng thật sự cao minh, tới đây chưa đầy nửa năm, lại có hai người hợp sức muốn lấy mạng ngươi, ngươi đắc tội với người nhà thế nào?”

“Tôi cũng rất tò mò!” Dương Khai vẻ mặt buồn bực, “Nếu nói Chu quản sự thì, đại khái là vì lần trước tôi được trọng thưởng không có hiếu kính hắn, khiến Chu quản sự có chút ghi hận trong lòng, nhưng cái này Hạng Dũng tôi càng nghĩ cũng không biết là vì sao.”

Đỗ Như Phong nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Mặc kệ là vì cái gì, nếu dám tự mình trộm linh quả, có bao nhiêu cái mạng đều không đủ bọn họ chết.”

Dương Khai có chút nghiêm nghị, Lão Phương nói không sai, tính mạng bọn tạp dịch, quả thật không bằng lợi ích quý giá, thậm chí có thể nói, bên Thất Xảo Địa, căn bản không coi bọn tạp dịch là người.

“Tôi trước đó đã nói, chức vụ quản sự cần Tôn Giả đích thân bổ nhiệm, tôi chỉ có quyền tiến cử, tôi sẽ báo cáo ngươi, còn có chuyện tiền căn hậu quả lần này, về phần cuối cùng Tôn Giả có đồng ý hay không, vậy thì phải xem ý tứ của lão nhân gia ngài ấy.”

“Vô luận có thành hay không, đều cám ơn ý tốt của Đỗ đại nhân.” Dương Khai chắp tay nói.

“Chờ tin tức đi.” Đỗ Như Phong vỗ vỗ vai Dương Khai, vút không mà đi.

Sau đó mấy ngày lại gió êm sóng lặng, Dương Khai mỗi ngày chỉ đi dạo trong vườn trái cây, thỉnh thoảng chạy đi tìm Điệp U trò chuyện, Hạng Dũng không thấy tăm hơi, mấy ngày nay không chạy qua bên này, đưa tin cho Lão Phương bên kia, biết được Hạng Dũng mấy ngày nay rất ngoan ngoãn, mỗi ngày ngủ trong vườn trái cây.

Ngày thứ năm, Dương Khai đang ở trong vườn trái cây của Điệp U cùng nàng bắt côn trùng, chợt thấy có người nhắn tin cho mình, vội vàng lấy ra một khối ngọc đĩa.

“Phương lão?” Điệp U nhận ra đó là vật liên lạc của Lão Phương.

“Ừm!” Dương Khai gật gật đầu, thần niệm xâm nhập vào đĩa ngọc tra xét một phen, quay đầu nhìn Điệp U: “Hạng Dũng bị bắt!”

Điệp U ngạc nhiên: “Hạng Dũng? Hắn phạm chuyện gì?”

Dương Khai lắc đầu, biểu thị không biết, chủ yếu không biết Đỗ Như Phong bên kia sắp xếp thế nào, lúc này cũng không tiện tiết lộ ý gì.

Điệp U cau mày nói: “Người này tuy hơi lỗ mãng, nhưng phải trái vẫn phân rõ, Lão Phương nhìn thấy hắn bị bắt sao?”

Dương Khai gật đầu nói: “Mấy đệ tử Thất Xảo Địa đi qua bắt người, Lão Phương tận mắt nhìn thấy, ngay nửa nén hương trước.” Ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Nhận phong, Hạng Dũng nếu đã bị bắt, vậy chứng tỏ Chu Chính bên kia cũng đã động thủ.

Cũng không biết Chu Chính giờ phút này rốt cuộc biểu cảm thế nào, có thể bất ngờ hay không, nhưng hắn nếu dám dùng thủ đoạn độc ác này hãm hại mình, vậy nên chuẩn bị tâm lý cho việc bị mình trả thù.

Chỉ cách một ngày công phu, một tin tức liền lan khắp toàn bộ Hỏa Linh Địa.

Quản sự vườn trái cây Chu Chính, cùng tạp dịch Hạng Dũng trộm Hỏa Linh Quả, trải qua điều tra là thật, hai người này tội ác tày trời, đã giao cho Điện Hình Phạt Hỏa Linh Địa trừng phạt, xử phạt nặng, răn đe!

Bọn tạp dịch nghe tin tức này không dám tin, nhưng tin tức là đệ tử Thất Xảo Địa truyền tới, cũng không cho phép bọn họ chất vấn gì.

Tất cả mọi người biết, Hạng Dũng xong, Chu Chính xong, trộm Hỏa Linh Quả, đây đã là chuyện nhiều năm chưa xảy ra. Chỉ là khiến người ta khó hiểu là, Chu Chính dù sao cũng là quản sự vườn trái cây, vì sao lại đi trộm Hỏa Linh Quả, thứ này ngoại trừ luyện chế Khai Thiên Đan ra cũng không có tác dụng khác, trộm đi lại có thể làm gì?

Tin tức này lan truyền rầm rộ đồng thời, một tin tức khác cũng âm thầm lan truyền.

Chu Chính nếu xảy ra chuyện, vị trí quản sự vườn trái cây liền trống, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người tiếp nhận. Bọn tạp dịch không cần suy nghĩ, có thể làm tới vị trí quản sự, chỉ có những đệ tử Thất Xảo Địa kia.

Vả lại đừng nhìn vị trí quản sự vườn trái cây phong quang vô hạn, dưới trướng có một đám người lớn, kỳ thực là tốn sức không có kết quả tốt, cho nên đệ tử Thất Xảo Địa có chút tiền đồ đều không để mắt tới, cũng chỉ có những người như Chu Chính từ tạp dịch thăng lên, không có tiền cảnh mới tranh giành như vịt.

Lại qua hai ngày, Đỗ Như Phong từ trên trời giáng xuống.

Đang bận rộn Dương Khai thấy thế, vội vàng thả tay xuống, nghênh đón tiếp lấy chắp tay nói: “Đỗ đại nhân!”

Đỗ Như Phong đầy mặt tươi cười, khoát tay nói: “Đứng lên đi!”

Dương Khai nhìn thần sắc, hơi ngạc nhiên: “Đại nhân đây là gặp chuyện vui gì sao? Hồng quang đầy mặt vậy.”

Đỗ Như Phong cười nói: “Chuyện vui có, bất quá không phải ta, mà là ngươi!”

“Ta?” Dương Khai thần sắc khẽ động, “Sẽ không phải là chuyện đó…” Nghĩ thầm cũng không đến mức, hắn đã chuẩn bị tinh thần bị phủ quyết rồi.

“Xem đây là cái gì.” Đỗ Như Phong đang nói, đưa tay nâng lên một chút, trên tay lập tức xuất hiện một bộ quần áo mới tinh.

“Áo bảy sắc…”

“Đúng vậy!” Đỗ Như Phong tung áo bảy sắc ra, “Mặc vào thử xem.”

“Thế nhưng là đại nhân, quần áo này không phải chỉ có đệ tử Thất Xảo Địa mới có thể mặc?”

“Cho nên, ngươi đã là đệ tử Thất Xảo Địa!” Đỗ Như Phong cười tủm tỉm nói.

Dương Khai lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, chắp tay nói: “Tạ đại nhân đề bạt.” Hai tay cung kính nhận lấy áo bảy sắc, cũng không cần né tránh gì, trực tiếp thay vào.

Đỗ Như Phong ở một bên vuốt cằm nói: “Cũng không tệ lắm, vừa vặn, quay đầu rảnh rỗi đi một chuyến Điện Nhân sự làm lệnh bài đệ tử, lại lĩnh thêm mấy bộ quần áo thay giặt.”

“Vâng, đại nhân!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3954: Nổi giận bà chủ ( tết nguyên đán khoái hoạt )

Chương 3953: Thắng

Chương 3952: Đến phiên ta