» Chương 3894: Có qua có lại

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Việc có thể vây khốn Diệt Mông, hẳn là tồn tại mạnh hơn nàng, Dương Khai không cho rằng mình có thể giúp được gì.

Diệt Mông nói: “Chỉ cần ngươi có lòng này là được.”

Nói đã đến nước này, Dương Khai đoán chừng mình cũng không thể từ chối, lập tức có chút chán ngán, cau mày nói: “Vậy không biết tiền bối muốn ta làm những gì?”

Diệt Mông không trả lời, nhưng ánh kim quang trên người lại đột nhiên lóe sáng không ngừng, mà theo ánh kim quang chớp hiện, Dương Khai rõ ràng nhìn thấy từng đạo vật thể hình dạng xiềng xích hiện ra, trói chặt thân thể cao lớn của Diệt Mông, từ trong từng đạo xiềng xích kia, Dương Khai cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ.

“Long tộc bí thuật?” Dương Khai nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc.

Sao cũng không nghĩ tới, Diệt Mông sở dĩ bị nhốt, lại là do trúng Long tộc bí thuật, mà có thể thi triển Long tộc bí thuật, cũng chỉ có Long tộc.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai kích động nói: “Tiền bối gặp được Long tộc?”

Diệt Mông hừ lạnh: “Nếu không như vậy, bản cung há lại sẽ bị vây ở chỗ này?”

Nghe một con kim kê tự xưng bản cung luôn có chút buồn cười, có thể Dương Khai giờ phút này nào có tâm tình quan tâm chuyện này? Vội vàng nói: “Tiền bối lúc nào gặp được Long tộc, lại là ở nơi nào gặp phải?”

Chính mình cũng là thân long mạch, nếu có thể ở ngoài Càn Khôn này tìm được Long tộc khác, vậy đồng nghĩa với tìm được tổ chức, cũng không cần như bây giờ như ruồi không đầu lung tung chuyển, nói không chừng còn có thể mượn nhờ Long tộc lực lượng đi tìm Cây Thế Giới kia, đến lúc đó làm gì cũng thuận tiện.

“Tinh không ngẫu nhiên gặp, có chút xung đột, bây giờ con rồng ngu ngốc kia ở đâu, ta cũng không biết, bất quá Long tộc các ngươi không có một kẻ tốt!” Diệt Mông hừ lạnh.

Dương Khai xấu hổ, lời này ngay cả hắn cũng bị mắng lây, bất quá nói như vậy, hắn ngược lại đã hiểu Diệt Mông muốn hắn giúp gì. Long tộc bí thuật do Long tộc thi triển, cũng có thể do Long tộc giải trừ, Diệt Mông muốn thoát khốn khỏi đây, mình nói không chừng thật có thể giúp được một tay.

Chỉ có một điểm, khiến Dương Khai cảm thấy hiếu kỳ…

“Tiền bối làm sao biết ta là long mạch?” Dương Khai tự cho rằng mình không hề lộ ra sơ hở nào.

Diệt Mông lạnh giọng nói: “Khí tức Long tộc người bình thường không phát hiện ra được, bản cung há lại sẽ không phát hiện ra, tiểu nhi sở dĩ mang ngươi tới, cũng là vì nguyên nhân này.”

Dương Khai nghe vậy giật mình, liền nói mình nghèo rớt mồng tơi, Tư Thần Đại tướng quân sao lại ưu ái mình như vậy, trước đó ở Hỏa Linh Địa khi đối với mình liền khác với người khác, sau đó lại giúp mình ngăn lại một kích của Đỗ Như Phong, bây giờ lại không ngại khó khăn đưa mình đến đây, hóa ra cũng là phát giác được khí tức long mạch trên người mình, biết mình có thể giúp mẹ hắn.

Diệt Mông lại nói: “Bất quá ngươi tựa hồ cũng không phải là Long tộc thuần chính, có thể giúp ta hay không liền xem ngươi huyết mạch có tinh khiết không tinh khiết.”

Dương Khai cau mày nói: “Vãn bối cần làm những gì?”

“Ta cần long huyết của ngươi!”

Dương Khai lại hỏi: “Vãn bối có thể được gì?”

“Ngươi muốn được gì?” Trong mắt Diệt Mông lóe lên ý chế giễu.

“Vậy liền xem tiền bối có thể cho gì.” Mặc dù cùng Đại tướng quân chung đụng không tệ, nhưng cùng mẹ hắn lại không thân không quen, lần này nếu giúp hắn, mình đoán chừng bỏ ra sẽ không quá nhỏ, dù sao cũng phải vớt chút lợi ích gì đó đã.

Diệt Mông nghiêm túc nhìn hắn một lúc, đột nhiên cổ vươn ra, cái đầu to lớn thò tới.

Dương Khai đột nhiên giật mình, bản năng muốn tránh né, ai ngờ đối phương đã mổ một cái rồi thu lại, nhanh đến nỗi ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. Bất quá cùng lúc đó, Dương Khai lờ mờ cảm giác thể nội mình thiếu một chút gì, như thoát khỏi một tầng ràng buộc vậy.

Có tiếng động kỳ lạ vang lên, Dương Khai thuận theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy trong miệng Diệt Mông chẳng biết từ lúc nào thêm một con rết lưng đen Bách Túc Ngô Công, đang giãy giụa không ngừng, tiếng động kỳ lạ kia chính là do Hắc Bối Ngô Công phát ra.

“Phi Thiên Hắc Bối Ngô!” Mắt Dương Khai trừng một cái, vội vàng xem xét bản thân, đã thấy trong Đạo Ấn vốn tồn tại ấn ký con rết đã không thấy bóng dáng, lại nhìn Hắc Bối Ngô Công trong miệng Diệt Mông, Dương Khai đâu còn không biết thủ đoạn của Hứa lão đã bị Diệt Mông phá giải.

Lập tức đại hỉ, chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối!” Tuy nói Hứa lão đã chết, nhưng trong Đạo Ấn có vật này thật khiến người ta bất an, Dương Khai trước đó vốn định chờ mình tấn thăng Khai Thiên mới nghĩ cách khu trừ, ai ngờ phong hồi lộ chuyển dưới, con Phi Thiên Hắc Bối Ngô này lại đơn giản như vậy đã bị Diệt Mông lấy ra.

Động tác hóa nặng thành nhẹ nhàng khiến Dương Khai nhận thức sâu sắc sự cường đại của Diệt Mông, không khỏi mặc sức tưởng tượng, con Long tộc có thể dùng Long tộc bí thuật vây khốn Diệt Mông kia nên hoành hành bá đạo như thế nào!

Diệt Mông ngửa cổ lên, nuốt con Phi Thiên Hắc Bối Ngô kia vào bụng, thản nhiên nói: “Như vậy đủ chưa?”

“Đủ rồi đủ rồi!” Dương Khai không ngừng gật đầu, cử động lần này của Diệt Mông đơn giản giúp hắn một cái ơn trời biển, về tình về lý hắn cũng nên đầu đào báo Lý, lập tức cũng nghiêm túc, mở miệng nói: “Cụ thể muốn ta làm thế nào, còn xin tiền bối bảo cho biết.”

“Ta chỉ cần long huyết của ngươi, càng nhiều càng tốt, chuyện còn lại ta tự sẽ xử lý, bất quá trước đó, ta phải xem trước một chút long huyết của ngươi có đủ tinh khiết hay không, nếu không rất tinh khiết mà nói, chính là hút khô máu ngươi cũng không làm nên chuyện gì.”

Dương Khai không nói nhảm, bấm ngón tay lên ngón tay của mình nhẹ nhàng vạch một cái, chỗ đầu ngón tay lập tức xuất hiện một vết thương nhỏ, bức ra một giọt máu tươi, thôi động lực lượng bao bọc đưa đến trước mặt Diệt Mông.

Diệt Mông nuốt một ngụm, đôi mắt vốn nhắm lại đột nhiên trợn tròn, cực kỳ kinh ngạc nhìn Dương Khai một chút, trong mắt ẩn hiện sắc thái khác thường.

“Huyết dịch của vãn bối phù hợp yêu cầu sao?” Dương Khai hỏi.

“Có thể dùng một lát!” Diệt Mông gật đầu.

“Vậy… Bây giờ bắt đầu rồi?” Dương Khai nhìn nàng.

Diệt Mông nói: “Dùng long huyết của ngươi thoa khắp xiềng xích trên người ta, chuyện còn lại không cần ngươi quan tâm.” Đang nói chuyện, từng đạo xiềng xích trên người nàng lại nổi lên.

Dương Khai xem xét một hồi, thầm líu lưỡi, thân thể Diệt Mông vốn đã khổng lồ, từng đạo xiềng xích này quấn quanh nàng mấy vòng, muốn thoa khắp thì cần máu thật không ít.

Bất quá đã nhận ơn của người ta, lúc này Dương Khai tự nhiên cũng sẽ không lùi bước, lúc này hít sâu một hơi, trong miệng khẽ quát một tiếng: “Long hóa!”

Trong tiếng nổ vang lốp bốp một trận, thân hình Dương Khai nhanh chóng hóa thành thân rồng dài 200 trượng, thân thể cao lớn so với Diệt Mông không chút thua kém, long tức hùng hồn tràn ngập ra, toàn thân vảy rồng bao phủ, trên đầu sừng rồng, phía sau đuôi rồng sinh động như thật.

Trong mắt Diệt Mông sắc thái khác thường càng sâu!

Mở bộ pháp, hai ba bước đi đến trước mặt Diệt Mông, Dương Khai một tay thành trảo, ra sức vồ một cái vào lòng bàn tay còn lại, lập tức máu tươi bắn tung tóe, dùng tay bắt lấy một cây xiềng xích, vuốt từ đầu đến đuôi, trên cây xiềng xích kia lập tức rải đầy long huyết màu vàng.

Giống như nhận kích thích từ long huyết, trên xiềng xích ẩn ẩn truyền đến một trận tiếng long ngâm, quang mang lập lòe không yên.

Dương Khai không để ý thêm, làm theo, chụp vào xiềng xích khác.

Sức khôi phục mạnh mẽ đặt ở bình thường là chuyện tốt, lúc này cũng có chút phiền não, vết thương trên lòng bàn tay không bao lâu liền có dấu hiệu khép lại, dưới sự bất đắc dĩ, Dương Khai chỉ có thể không ngừng tự làm tổn thương nó, long huyết không ngừng chảy ra.

Trên từng đạo xiềng xích rất nhanh rải đầy huyết dịch màu vàng óng, ánh quang mang lập lòe càng nhanh.

Trong mắt Diệt Mông ẩn ẩn cũng có thần sắc kích động lóe lên, bị nhốt nhiều năm, vốn chỉ là tùy tiện thử một lần, chưa từng nghĩ thật có cơ hội thoát khốn, sao có thể không kích động.

Trước sau bất quá nửa nén hương thời gian, những xiềng xích bên ngoài cơ thể Diệt Mông đều đã thoa khắp long huyết, dù là thân thể Dương Khai cường đại, giờ phút này cũng lờ mờ có chút không chịu nổi, lần này bỏ ra rất lớn, phải tĩnh dưỡng một hồi mới có thể khôi phục lại.

“Đủ rồi!” Diệt Mông đột nhiên mở miệng.

Gánh nặng trong lòng Dương Khai liền được giải tỏa, rốt cuộc không duy trì nổi Long Hóa bí thuật, thân hình nhanh chóng thu nhỏ, rất nhanh hóa thành dáng vẻ ban đầu.

“Ngươi trước mang tiểu nhi ra ngoài.” Diệt Mông quay đầu hướng Dương Khai phân phó một tiếng.

Tư Thần Đại tướng quân bay nhảy cánh hướng Dương Khai bay tới, Dương Khai ôm chặt lấy, cũng nghiêm túc, Thương Long Thương tế ra, phóng lên trời.

Trường thương lướt qua, dễ như trở bàn tay, cứng rắn từ dưới đất mở ra một đường thông đạo.

Ầm ầm một trận, không bao lâu Dương Khai liền phá đất mà ra. Cách đó không xa, nghe nói động tĩnh lão Phương bọn người quay đầu nhìn lại, còn không đợi bọn hắn hỏi cho rõ, Dương Khai liền quát khẽ nói: “Đi mau!”

Lão Phương bọn người dưới sự giật mình khẽ, cũng không kịp nói thêm gì, lập tức cùng sau lưng hắn, chỉ lên trời ngoài bay đi.

Bay ra khoảng cách rất xa, Dương Khai mới dừng lại, quay đầu nhìn lại, mảnh tàn phiến thế giới kia vẫn yên tĩnh không có gì động tĩnh.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Điệp U kinh ngạc hỏi.

“Mẫu thân Đại tướng quân ở chỗ này, bây giờ muốn thoát khốn đi ra.” Dương Khai cũng không có công phu giải thích chi tiết gì, thuận miệng đáp một câu.

“Mẫu thân Đại tướng quân?” Lão Phương ngạc nhiên, nhìn con gà ngốc bị Dương Khai ôm trong ngực.

Vừa dứt lời, liền nghe thấy một trận tiếng động kịch liệt từ phương xa truyền đến, quay đầu nhìn lại, giật mình biến sắc.

Chỉ thấy mảnh tàn phiến thế giới khổng lồ kia giờ phút này đang phồng lên không ngớt, nội bộ hình như có năng lượng kịch liệt bùng phát ra, cho dù đứng ở chỗ này, cũng có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí tức hung lệ mà cường đại kia, ở trước loại khí tức này, bản thân giống như con kiến nhỏ bé.

Lão Phương kinh hãi nói: “Động tĩnh này là do mẫu thân Đại tướng quân gây ra?” Vốn tưởng rằng Đại tướng quân như vậy, mẹ nó khẳng định cũng không có gì đặc biệt, nhưng bây giờ xem ra, mẫu thân Đại tướng quân há lại bình thường cường đại!

Dương Khai còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe một tiếng động thật lớn, lực lượng cuồng bạo bùng phát ra, mảnh tàn phiến thế giới kia ầm vang giữa chia năm xẻ bảy, hóa thành đầy trời vụn nát, bắn tứ phía.

Trong mảnh vỡ tán loạn, kim quang rực rỡ chói mắt.

Chờ đến tất cả mọi thứ kết thúc đằng sau, bên kia một con kim kê khổng lồ in sâu vào tầm mắt mọi người, ngửa đầu ưỡn ngực, nhìn quanh sinh uy, phảng phất một vầng mặt trời, khí tức hung lệ khiến Càn Khôn run rẩy.

Rầm một tiếng, lão Phương nuốt nước miếng một cái, răng run lên: “Đại tướng quân… Đây là mẹ ngươi à?”

Đại tướng quân không thèm để ý hắn.

Phương xa, Diệt Mông một khi thoát khốn, cánh mở ra, ngửa đầu hót vang, âm thanh bén nhọn, khiến màng nhĩ rung động, tiếng gầm vô hình liên miên bất tuyệt, hóa thành lực lượng cuồng bạo, đẩy mọi người lui lại không thôi.

Rất lâu, Diệt Mông mới thu cánh nghỉ âm thanh, từng bước một hướng bên này đi tới.

Sắc mặt lão Phương tái nhợt, lặng lẽ truyền âm cho Dương Khai nói: “Xưng hô vị này thế nào?”

“Nàng tự xưng Diệt Mông!” Dương Khai trả lời.

Lão Phương hiểu rõ, không đợi người ta tới gần, liền chắp tay ôm quyền, cao giọng nói: “Vãn bối Phương Tất Tề bái kiến Diệt Mông tiền bối!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3965: Việc này còn chưa xong

Chương 3964: Nữ nhân điên

Chương 3963: Bà chủ xuất mã