» Chương 3898: Xuất huyết nhiều
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Đi ra mấy bước, lại quay đầu nói:
“Đúng rồi, Đệ Nhất Khách Điếm của ta chẳng những bán tin tức, cũng mua tin tức. Nếu về sau khách nhân có tin tức hữu dụng gì, đều có thể đến Đệ Nhất Khách Điếm bán, còn có trân quý bảo vật cũng đều có thể. Chúng ta Đệ Nhất Khách Điếm làm ăn từ trước đến nay già trẻ không gạt.”
Gã sai vặt lui ra. Mấy người đều nhìn chằm chằm không gian giới trên tay Dương Khai. A Duẩn hỏi:
“Nơi này rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Người kia vì sao nói chỉ cần ở chỗ này chờ một lát liền có thể nhìn thấy người Đại Nguyệt châu?”
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, tâm thần đắm chìm vào ngọc giản để tra xét. Ít lúc sau, hắn nhíu mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Giương mắt nhìn lão Phương và những người khác, hắn đưa ngọc giản ra:
“Các ngươi cũng xem một chút đi.”
Ngọc giản luân phiên qua tay ba người. Đều không ngoại lệ, cả ba người đều bị chấn động không nhẹ, nhìn nhau không nói gì.
“Mặt trời sắp chết?” Điệp U như có điều suy nghĩ. “Nói như vậy, tia sáng chói mắt chúng ta nhìn thấy trước đó, chính là Thái Dương Chi Tinh kia hồi quang phản chiếu?”
Dương Khai gật đầu: “Hẳn là không sai.”
Trước đây từ vực môn đi ra, hắn và Điệp U đều từng phát giác ở nơi xa có một chút quang mang lóe lên rồi biến mất, cực kỳ chói mắt. Bất quá thời gian kéo dài rất ngắn, lúc ấy không rõ là chuyện gì xảy ra. Bây giờ xem nội dung trong ngọc giản mới bừng tỉnh đại ngộ, đó rõ ràng là một viên Thái Dương Chi Tinh sắp tắt trước khi phát ra quang huy cuối cùng.
Một viên Thái Dương Chi Tinh sắp diệt vong, điều này đặt ở bất kỳ nơi nào cũng là một đại sự. Như vẻn vẹn chỉ là như vậy, cũng không đến mức hấp dẫn nhiều thế lực đến đây điều tra. Mấu chốt là trong Thái Dương Chi Tinh thai nghén loại vật gọi là Thái Dương Chân Kim. Lúc bình thường, ngay cả cường giả Khai Thiên cảnh cũng khó tu hành trên một viên Thái Dương Chi Tinh, nhiệt độ cao khủng bố kia đủ để làm Khai Thiên cảnh chùn bước. Nhưng một viên sắp diệt vong Thái Dương Chi Tinh lại khác biệt, chỉ chờ tới cơ hội thích hợp, bất kỳ ai cũng có thể đi lên tìm hiểu ngọn ngành.
Thái Dương Chân Kim kia, kém cỏi nhất cũng là tài liệu Khai Thiên lục phẩm, hơn nữa còn là Hỏa thuộc tính.
Chớ đừng nói chi là, nghe đồn trên Thái Dương Chi Tinh, còn có tồn tại như Kim Ô Thần Cung. Kim Ô sắp chết, cho nên Thái Dương Chi Tinh kia cũng sắp diệt vong.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn – chân lý vĩnh cửu. Như nơi đây không có chỗ tốt gì, làm sao lại hấp dẫn nhiều người như vậy chạy theo.
Vô luận là Thái Dương Chân Kim có khả năng dựng dục ra trên Thái Dương Chi Tinh, hay là Kim Ô Thần Cung rất có khả năng không tồn tại kia, đều đủ để hấp dẫn toàn bộ các thế lực nhỏ ở mấy đại vực phụ cận đến đây. Là bởi vậy nên việc làm ăn của Đệ Nhất Khách Điếm mới hỏa như vậy, bằng không trong hư không này, làm sao lại có nhiều người như vậy đến đây tìm nơi ngủ trọ uống rượu.
“Thái Dương Chân Kim a…” Con mắt lão Phương đều nhanh toát ra ánh sáng. “Cái này nếu có thể có được một khối, cả đời đều không cần sầu.”
Trong ngọc giản ghi lại, Thái Dương Chân Kim kém cỏi nhất cũng là tài liệu Khai Thiên lục phẩm. Đây chính là vật đáng giá 15 triệu Khai Thiên Đan, hơn nữa còn là có tiền cũng không mua được. Nếu thật sự lấy ra bán đi, mấy chục triệu Khai Thiên Đan tùy tiện có thể bán ra ngoài.
Điệp U mím miệng nói: “Loại vật này, cho dù có mệnh cầm, chỉ sợ cũng mất mạng hưởng dụng.”
Bây giờ các thế lực lớn ở mấy đại vực phụ cận đều hội tụ nơi đây, từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào Thái Dương Chi Tinh sắp diệt vong kia. Có thể tưởng tượng, một khi chờ Thái Dương Chi Hỏa kia tắt, đến lúc đó khẳng định sẽ có vô số người tiến đến tra xét tìm kiếm. Bằng thực lực mấy người, dù may mắn tìm được Thái Dương Chân Kim, cũng không nhất định có mệnh mang ra.
Lão Phương bị Điệp U nói đến thần sắc ảm đạm, hung hăng đập một quyền: “Thật sự là đáng giận!”
“Cơ duyên loại vật này không nói trước, chúng ta chưa chắc đã không có cơ hội.” Dương Khai khẽ cười một tiếng. “Hơn nữa vô luận thế nào chúng ta cũng muốn ở lại, xem xem có thể đợi được người Đại Nguyệt châu không.”
A Duẩn ở một bên mãnh liệt gật đầu.
So với xuyên qua hai đạo vực môn đi tổng đàn Đại Nguyệt châu, ở đây ôm cây đợi thỏ không nghi ngờ gì là bớt lo hơn một chút. Nếu thật sự vận khí tốt, nói không chừng liền có thể nhìn thấy người Đại Nguyệt châu, đến lúc đó A Duẩn liền có thể đi nhận người thân.
“Cũng thế, vậy… chúng ta thử vận may?” Lão Phương trưng cầu nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai vuốt cằm nói: “Chỉ có thể như vậy.”
Thương nghị đã định, bốn người lúc này nhẹ nhõm hơn nhiều, uống rượu dùng bữa, nói chuyện trời đất. Không thể không nói, Đệ Nhất Khách Điếm này có một đầu bếp trù nghệ xuất sắc, làm ra đồ ăn ngon cực điểm. Cả bàn đồ ăn mấy người ăn một chút không thừa.
Gọi gã sai vặt vừa rồi đến tính tiền, trọn vẹn 200 Khai Thiên Đan, làm Dương Khai tay đều run lên.
Tuy nói trước đó hắn trên người mấy người chết phát một khoản tiền nhỏ, thu nhập mấy chục vạn Khai Thiên Đan, nhưng tiêu hao thế này xuống dưới chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Hỏi gã sai vặt, Thái Dương Chi Tinh kia khi nào mới có thể tắt, gã sai vặt nói mình cũng không rõ ràng. Bây giờ tình huống này đã tiếp tục ba năm lâu, đoán chừng tối thiểu nhất cũng phải đợi thêm mấy tháng nữa mới có thể thấy rõ ràng. Dù sao một viên Thái Dương Chi Tinh diệt vong cũng không phải thời gian ngắn có thể nhìn thấy.
Không có cách, chỉ có thể dừng chân lại. Dừng chân cũng quý chết, một gian phòng một ngày một đêm 500 Khai Thiên Đan, không trả giá. Bất quá dừng chân thì có một chỗ tốt, miễn phí cung cấp ăn uống, ngươi ăn hay không ăn, giá tiền đều vẫn thế.
Vốn định mở một gian phòng là đủ rồi, bốn người chen một chút, dù sao mọi người cũng không cần đi ngủ. Ở lại nơi đây chủ yếu là chờ người Đại Nguyệt châu, thứ yếu là xem xem tình huống Thái Dương Chi Tinh kia. Nếu thật sự có cơ hội, Dương Khai cũng không ngại nhúng tay vào.
Ai ngờ người ta thế mà không đồng ý. Gã sai vặt nói cho Dương Khai, nơi đây một gian phòng nhiều nhất chỉ có thể ở hai người, nhiều hơn liền phải thuê phòng mới.
Trên địa bàn người ta tự nhiên phải thủ quy củ của người ta. Không làm sao được, mở hai gian phòng. Mình và lão Phương hai nam nhân một gian, Điệp U và A Duẩn hai cô nương một gian. Một ngày này xuống tới chính là 1000 Khai Thiên Đan. A Duẩn đối với con số này không có gì khái niệm, lão Phương và Điệp U lại nhìn đau thấu tim gan, đều khuyên Dương Khai hay là ra ngoài chờ lấy được rồi.
Dương Khai không đồng ý. Thực lực mấy người đều quá thấp, ở trong Đệ Nhất Khách Điếm này, mặt an toàn ít nhất còn có bảo hộ. Nếu thật sự ở lại bên ngoài, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ bên ngoài cả ngày có người lui tới, ai biết có thể hay không đụng phải người gian tà nào.
Gã sai vặt dẫn Dương Khai đi quầy hàng nhận thẻ phòng, ân cần đưa một nhóm bốn người vào trong nội viện. Trước khi chuẩn bị đi, Dương Khai dặn hắn lưu ý thêm tin tức Đại Nguyệt châu, nếu có người Đại Nguyệt châu đến liền thông tri hắn.
Gã sai vặt cuống quýt đồng ý.
Hai gian phòng ngay sát vách, kể từ đó, nếu thật sự xảy ra chuyện gì giữa lẫn nhau cũng thuận tiện chiếu ứng. Ước định ba ngày gặp nhau một lần, sau đó đi tìm hiểu tin tức. Dương Khai và lão Phương vào phòng nhìn xung quanh. Gian phòng cũng không lớn, chỉ có một cái giường, một bàn một ghế dựa mà thôi. Hai người ở miễn cưỡng, bốn người ở thì quá chật chội.
Lão Phương nói: “Lão đệ ngươi ngủ giường, ta trải chăn nệm nằm dưới đất!” Tiền phòng đều là Dương Khai bỏ ra, lão Phương cũng không tiện tranh gì với hắn, càng sẽ không đi tranh.
Dương Khai cũng không cùng hắn khách sáo, khoanh chân ngồi trên giường, lấy ra Vô Ảnh Sa, yên lặng luyện hóa.
Chuyện Thái Dương Chi Tinh liên luỵ quá lớn, các thế lực khắp nơi đều tụ đến. Quay đầu nếu thật sự đi nhúng tay vào, bằng thực lực hôm nay của mình vẫn quá căng thẳng. Vô Ảnh Sa liền lộ ra cực kỳ trọng yếu. Trước đó đi đường, Dương Khai cũng vẫn luyện hóa, bất quá vật này cấp bậc dường như không thấp, luyện hóa hơi phiền toái, cho nên cho đến hôm nay cũng không thể luyện hóa hoàn toàn.
Lúc này tự nhiên tranh thủ thời gian luyện hóa là quan trọng. Thời khắc mấu chốt, vật này có lẽ có thể bảo mệnh.
Thời gian thoắt cái, ba ngày trôi qua.
Đến thời gian ước định, bốn người riêng phần mình từ trong phòng đi ra, đi vào đại đường gặp nhau, một mặt nói chuyện phiếm, một bên dò hỏi tin tức các nơi.
Cũng không có gì đặc biệt. Người Đại Nguyệt châu vẫn chưa đến. Thái Dương Chi Tinh vẫn trạng thái sắp chết chưa chết kia, thỉnh thoảng bạo phát ra một đoàn tia sáng chói mắt, cũng không biết Thái Dương Chi Hỏa phía trên lúc nào mới có thể tắt.
Ăn uống một bữa, cũng không cần trả tiền, dù sao đều tính trong tiền phòng, lại ai đi đường nấy.
Sau đó ba tháng thời gian, bốn người vẫn ở trong Đệ Nhất Khách Điếm, nghiễm nhiên đã thành khách hàng cũ nơi đây. Một ngày 1000 Khai Thiên Đan giá phòng, một tháng chính là trọn vẹn 30.000 mai, ba tháng chính là 9 vạn mai… Túi tiền Dương Khai lập tức co lại gần một nửa.
Cách mỗi ba ngày, mọi người lại gặp mặt một lần. Mà ở nơi này ba tháng, muốn dò hỏi tin tức lại một chút cũng không thăm dò được, quả thực làm người ta nhụt chí.
Ngược lại là quen thân với gã sai vặt và thủ quỹ trong quầy phòng thu chi. Muốn tìm hiểu tin tức gì, còn có thể được giảm giá. Dương Khai còn phát hiện, trong Đệ Nhất Khách Điếm này có một bà chủ xuất quỷ nhập thần. Ở nơi này ba tháng, cũng chỉ gặp qua nàng ba lần mà thôi. Là một phụ nhân phong vận mười phần, cả ngày cười tủm tỉm. Mỗi lần từ hậu viện đi ra, đều sẽ chịu cái bàn cùng khách nhân nói thêm mấy câu, hỏi người ta ăn thế nào ở thế nào, là một nhân vật mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Khách lui tới muôn hình muôn vẻ, có người thấy bà chủ nhan sắc xuất chúng thuận miệng trêu chọc vài câu, bà chủ cũng không nổi giận, ngược lại có thể cùng người ta nói chuyện vui vẻ.
Bất quá Dương Khai tận mắt thấy có một tên gia hỏa muốn chiếm tiện nghi bà chủ, kết quả lại bị bà chủ tiện tay ném ra Đệ Nhất Khách Điếm, liên đới thế lực người đó cũng bị đuổi ra ngoài, đồng thời vĩnh viễn không vào được Đệ Nhất Khách Điếm. Chẳng những là Đệ Nhất Khách Điếm nơi đây, toàn bộ Đệ Nhất Khách Điếm ngoài càn khôn đều không tiếp nạp bọn hắn nữa.
Cũng chính là lần đó, làm Dương Khai mơ hồ thấy được thực lực vị bà chủ này, tối thiểu nhất cũng là Khai Thiên trung phẩm. Còn đến cùng là mấy phẩm, Dương Khai liền không đoán ra được.
Ngẫm lại cũng phải, mặc kệ phía sau Đệ Nhất Khách Điếm có bối cảnh khổng lồ đến cỡ nào, chi nhánh này mở ở chỗ này, khẳng định phải có cường giả tọa trấn mới có thể uy hiếp một chút hạng giá áo túi cơm.
Ba tháng thời gian, mặc dù không dò thăm được tin tức gì, nhưng Dương Khai cũng không phải không có chút thu hoạch nào. Vô Ảnh Sa kia đã luyện hóa hoàn toàn, bây giờ đang bắt tay luyện hóa Lục Hợp Như Ý Đại.
Không trải qua tự tán dương già cái này Lục Hợp Như Ý Đại so với Vô Ảnh Sa đến cấp bậc cao hơn một chút, luyện hóa tự nhiên cũng khó khăn hơn. May mắn là, trước đó Hứa lão vì để Dương Khai mang hắn vào Thất Xảo Địa, cố ý truyền hắn một bộ luyện hóa chi pháp, hơn nữa còn phụ trợ Dương Khai luyện hóa một lần, cho nên Dương Khai nhập môn rất nhanh, đoán chừng cũng không dùng đến thời gian quá dài liền có thể luyện hóa hoàn toàn.
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter…↓↓↓