» Chương 3941: Thất Diện

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Bà chủ cẩn thận kiểm tra thông tin trong hai viên ngọc giản, gật đầu nói: “Vất vả.”

Viên Thụy Đức nói: “Ti chức việc nằm trong phận sự.”

Bà chủ vuốt vuốt ngọc giản, hỏi: “Mặt tiền cửa hàng này lúc đầu chủ nhân đâu? Không có để cho người ta chịu ủy khuất gì a?”

Viên Thụy Đức cười nói: “Ti chức đã mua lại cửa hàng của hắn với giá cao hơn giá thị trường hai thành. Số tiền đó đủ để hắn mua một cửa hàng khác ở nơi khác và còn dư lại. Hắn mừng rỡ còn không kịp, làm sao lại ủy khuất?”

“Vậy là tốt rồi.” Bà chủ hài lòng gật đầu.

Viên Thụy Đức khom người nói: “Đại nhân còn có phân phó gì khác? Nếu không có, ti chức xin cáo từ trước, trở về phục mệnh.”

“Có muốn nghỉ một đêm rồi đi không?”

“Đại nhân hậu ái, ti chức tâm lĩnh. Tuy nhiên, ti chức đã nghỉ ngơi ở đây nhiều ngày rồi, hay là về sớm một chút phục mệnh quan trọng hơn.”

“Vậy thì không giữ ngươi lại. Lão Bạch, tiễn khách!” Bà chủ nói một tiếng.

Bạch Thất ứng tiếng, bước ra khỏi hàng, nét mặt tươi cười, đưa tay ra hiệu: “Mời!”

“Ti chức cáo lui!” Viên Thụy Đức thi lễ một cái, bước nhanh rời đi.

Chờ Viên Thụy Đức đi rồi, bà chủ mới quay đầu đánh giá xung quanh, vuốt cằm nói: “Địa phương cũng không tệ.”

Bạch Thất tiến tới nói: “Bà chủ, về sau chúng ta muốn mở tiệm ở đây sao?”

“Không được sao?” Bà chủ vừa đi dạo, vừa hờ hững đáp.

Bạch Thất mắt sáng rực, cười hắc hắc nói: “Sao có thể chứ? Chỉ cần có bà chủ, chúng ta ở đâu cũng không thành vấn đề.”

Bà chủ cười nhạo một tiếng: “Đừng tưởng ta không biết. Mấy ngươi đã sớm ở bên ngoài đợi chán rồi, ước gì tới phố xá sầm uất này sống phóng túng. Ta nói cho các ngươi biết, chơi thì chơi, nhưng đừng gây phiền phức gì cho ta, cũng đừng chậm trễ công việc, nếu không các ngươi sẽ gặp rắc rối đấy.”

“Tuyệt đối sẽ không!” Bạch Thất thề thốt đảm bảo, sau đó quay đầu nháy mắt với đầu bếp và phòng thu chi, vẻ mặt hưng phấn.

“Có bụi!” Bà chủ lau lan can ghế, nhìn tay mình, tiện tay xoa lên quần áo Bạch Thất, tay nhỏ vuốt nhẹ: “Ngày mai tìm người đổi hết mấy thứ này.”

“Đúng!” Bạch Thất cung kính đáp.

Bà chủ đưa tay che miệng ngáp một cái: “Mệt rồi, đi nghỉ trước đây. Các ngươi cũng tự tìm chỗ nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu làm việc.”

“Bà chủ đi thong thả!” Bạch Thất, đầu bếp và phòng thu chi ba người xếp hàng, cung kính tiễn đưa. Dương Khai nhìn ngây người, cũng vội vàng gia nhập đội ngũ.

Bà chủ liếc nhìn bọn họ, một bộ dáng như đã sớm nhìn thấu tâm can tỳ phổi thận của bọn họ. Ống tay áo phất một cái, bước vào trong phòng, giọng nói bay tới: “Dương Khai đi theo ta!”

Bạch Thất và những người khác lập tức nhìn Dương Khai với vẻ đồng tình.

Dương Khai cũng hơi im lặng. Vốn còn muốn nhân cơ hội này đi xem Tinh Thị rốt cuộc là thế nào, ai ngờ vừa tới đây đã bị bà chủ bắt lại. Cũng không biết nữ nhân này muốn làm gì.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Bạch Thất và những người khác khoác vai nhau đi ra ngoài với vẻ hâm mộ.

Thở dài một tiếng, bước vào trong sân, theo tiếng đi đến trước một gian sương phòng, gõ cửa một cái.

“Vào đi!” Giọng bà chủ truyền ra.

Dương Khai đẩy cửa vào, chỉ thấy trong sương phòng, hai tỳ nữ đang bận rộn trải giường xếp chăn cho bà chủ. Điều khiến Dương Khai kinh ngạc là chiếc giường thơm trước đó nhìn thấy trên lầu thuyền thế mà cũng được chuyển ra đây.

“Bà chủ, có chuyện gì sao?” Dương Khai hỏi. Mấy tháng gần đây, chung đụng với bà chủ vẫn hòa hợp, nữ nhân này cũng không gây phiền phức cho hắn nữa.

Bà chủ ngồi thẳng, ngẩng đầu nói: “Ngươi có một món bí bảo có thể ẩn thân hình và khí tức, phải không?”

Sao đang yên lành lại hỏi cái này? Dương Khai nét mặt khó hiểu, nhưng chuyện này không giấu được bà ta. Chủ yếu là lúc ở trong Kim Ô Thần Cung, bà chủ đã sớm phát hiện tung tích của hắn, có suy đoán này cũng đương nhiên. Lập tức gật đầu thừa nhận.

“Ta xem một chút.” Bà chủ đưa tay nói.

Dương Khai lấy ra Vô Ảnh Sa, đưa tới.

Bà chủ nhận lấy, cười như không cười: “Không sợ ta cầm không trả ngươi sao?”

Dương Khai bật cười: “Không đến mức chứ? Thứ này còn lọt vào mắt xanh của ngươi sao?”

“Vậy thì không chắc!” Bà chủ vừa nói, vừa cúi đầu xem kỹ, thỉnh thoảng thúc đẩy lực lượng rót vào, cẩn thận điều tra.

Một lát sau, bà chủ mới nhẹ nhàng gật đầu: “Đồ vật không tệ. Dưới trung phẩm Khai Thiên, điều tra hẳn là có thể hoàn toàn ngăn cách. Cho dù là trung phẩm Khai Thiên, nếu không cẩn thận điều tra cũng có thể có chỗ sơ hở.”

Dương Khai giơ ngón tay cái về phía bà ta. Kết quả điều tra này giống hệt với điều Đỗ Như Phong đã nói trước đó. Không trải qua luyện hóa, chỉ điều tra một phen đã có kết luận này, chỉ có thể nói nhãn lực của bà chủ không tầm thường.

“Lá gan của ngươi cũng thật lớn. Lúc trước ỷ vào thứ này liền dám làm càn trong Kim Ô Thần Cung?” Bà chủ cười như không cười nhìn hắn.

Dương Khai thở dài: “Lúc đó tình thế bất đắc dĩ, bị buộc không còn cách nào khác, không phải ta muốn làm!” Không hiểu sao bị vây ở trong lối đi kia, những chuyện sau đó đều là bản năng ứng phó, cũng không phải cố ý làm. Ngay cả thi thể Kim Ô kia cũng là cơ duyên xảo hợp mới cướp được.

“Ngươi tin ta không?”

“Hả?” Dương Khai nghi ngờ nhìn bà ta. Đột nhiên hỏi vấn đề như vậy khiến hắn không biết trả lời thế nào.

Bà chủ vuốt ve Vô Ảnh Sa nói: “Tin lời của ta, đồ vật này tạm thời đặt ở chỗ ta một thời gian, sau đó sẽ trả lại cho ngươi.”

Nữ nhân này muốn làm gì? Vô Ảnh Sa tuy không tệ, nhưng hẳn là còn chưa đến mức khiến bà ta nổi lòng tham lam? Dù sao bà ta lúc trước đã liếc nhìn xuyên thấu khả năng ẩn nấp của Vô Ảnh Sa. Hơn nữa, qua thời gian dài tiếp xúc, bà chủ cũng không phải loại người cướp đoạt trắng trợn.

Suy nghĩ một chút, Dương Khai nói: “Ta có thể hỏi, ngươi muốn làm gì sao?”

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Bà chủ nói, cũng không quan tâm Dương Khai có đồng ý hay không, trực tiếp thu Vô Ảnh Sa lại, căn bản không cho hắn cơ hội đổi ý.

Dương Khai hơi đau răng… Thực lực của hắn bây giờ quá thấp. Vô Ảnh Sa đối với hắn tuyệt đối là món bí bảo hữu dụng nhất. Nếu món này thật sự bị bà chủ cướp đi, cũng không biết nên khóc ở đâu. Ai bảo nắm đấm không to bằng người ta, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù sao mình còn nợ bà ta hơn một nghìn vạn, coi như cấn nợ.

“Vật này cho ngươi!” Bà chủ vừa nói, lấy ra một cái hộp đẩy lên trước mặt Dương Khai.

“Đây là cái gì?” Dương Khai không hiểu nhìn bà ta.

“Tự mình mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao.”

Bà ta đã nói vậy, Dương Khai cũng không tiện hỏi thêm. Cầm cái hộp lên nhìn một chút, không nặng, cũng không lớn, dài bằng chiếc đũa ngắn, cũng không biết bên trong rốt cuộc để cái gì.

Mở nắp, cảnh tượng đập vào mắt Dương Khai khiến hắn ngẩn người.

Trong hộp để đúng là một tấm mặt nạ, sống động như thật, phảng phất da người, đẹp đẽ đến mức quá phận. Vừa nhìn đã biết là do luyện khí đại gia làm ra.

Đưa tay cầm tấm mặt nạ này lên, cũng không có nửa điểm trọng lượng, cả tấm mặt nạ mỏng như cánh ve.

Tuy lần đầu tiên gặp, nhưng Dương Khai cũng không phải người mới ra đời, đối với công dụng của tấm mặt nạ này cũng mơ hồ có chút suy đoán.

“Thất Diện!” Bà chủ hai tay chồng lên nhau, chống cằm, cười mỉm nhìn hắn: “Bảo vật này gọi là Thất Diện, ý là có thể biến hóa ra bảy loại khuôn mặt khác nhau. Khó hơn là nó ngay cả khí tức, giọng nói và dáng người của người đeo đều có thể thay đổi. Có thể nói là huyền diệu vô tận, là một món đồ chơi nhỏ ta có được từ rất sớm.”

Dương Khai nghe hai mắt sáng rực. Hắn hình như trước đó từng có một món bí bảo có thể thay hình đổi dạng, tương tự như mặt nạ, nhưng món đồ đó chỉ có thể thay đổi dung mạo, hơn nữa rất dễ lộ sơ hở, cho nên cũng không dùng mấy lần. Nhưng cái Thất Diện này lại ngay cả khí tức, giọng nói và thậm chí cả dáng người đều có thể thay đổi. Điều này thật đáng kinh ngạc. Nói cách khác, món đồ này thật sự có thể biến một người từ đầu đến chân thành một người khác.

“Bảo vật này cũng có một khuyết điểm giống món đồ của ngươi. Không giấu được người có thực lực quá mạnh nhìn trộm. Nếu đối phương có thần niệm đủ mạnh, vẫn có thể nhìn thấu hư thực. Tuy nhiên, ngăn cản thăm dò của hạ phẩm Khai Thiên thì không có vấn đề.”

Dương Khai nuốt nước bọt một cái, hơi không tin nói: “Bà chủ, ngươi đây là…”

“Cầm đi. Thực lực của ngươi bây giờ quá thấp, thật sự cần một chút ngoại lực che chở!”

“Này làm sao có ý tốt…” Dương Khai mày mặt hớn hở. Miệng nói vậy, nhưng lại căn bản không nỡ buông tay. Vô Ảnh Sa đã đủ để ở một mức độ nào đó bảo vệ hắn an toàn. Nếu dựa vào cái Thất Diện này nữa, rất nhiều chuyện đều có thể buông tay buông chân. Mặc dù hận không thể lấy Thất Diện về luyện hóa ngay, trải nghiệm sự kỳ diệu của nó, nhưng Dương Khai vẫn nói: “Thứ này quá quý giá, bà chủ, vô công bất thụ lộc a.”

Bà chủ cười mỉm nhìn hắn: “500 vạn!”

Dương Khai ngơ ngẩn, quay đầu nhìn bà ta: “Có ý gì?” Sao đang yên lành lại lôi ra cái 500 vạn?

Bà chủ nói: “Thứ này cho ngươi mượn dùng. Cho đến khi ngươi tấn thăng Khai Thiên cảnh, 500 vạn Khai Thiên Đan!”

Dương Khai tức giận: “Ngươi còn dám nói ngươi không mở hắc điếm!” Hận không thể ném cái Thất Diện vào khuôn mặt xinh đẹp kia của bà ta. Chỉ mượn dùng đến trước Khai Thiên cảnh mà cũng muốn 500 vạn. Sao không đi cướp! Trách không được nãy giờ cứ cười híp mắt với mình. Hóa ra là chờ ở chỗ này.

Vừa rồi thoáng có chút cảm động, đúng là mình mắt bị mù…

Bà chủ: “Có cho mượn hay không tùy ngươi!”

Dương Khai tức giận đặt cái hộp xuống trước mặt bà ta, quay người bỏ đi!

Bà chủ nhìn theo bóng lưng hắn, một tay chống cằm, vẻ mặt tươi cười.

Ba hơi thở sau, Dương Khai lại xông vào, ôm cái hộp vào lòng, hung tợn trừng bà chủ một cái, lại lần nữa rời đi.

Bà chủ ở phía sau gọi: “1620 vạn!”

Dương Khai lảo đảo một cái, miệng đầy đắng chát như vừa ăn hoàng liên. Mới tới ngoài Càn Khôn chưa bao lâu mà đã nợ người ta một khoản tiền lớn như vậy. Cũng không biết năm nào tháng nào mới trả hết nợ đây!

Phía sau truyền đến tiếng cười to không chút kiêng kỵ của bà chủ, hình như rất vui vẻ.

Lòng đầy đắng chát, tìm một gian phòng ở sân khác, đẩy cửa vào. Bài trí trong phòng cũng không tệ, công trình sinh hoạt đầy đủ mọi thứ.

Ngồi bên giường, Dương Khai nén cơn tức giận trong lòng, cúi đầu xem kỹ cái hộp. Mặc dù 500 vạn đúng là mắc tiền, nhưng nói đi thì nói lại, cái Thất Diện này đối với hắn bây giờ, ích lợi tuyệt đối không thua kém Vô Ảnh Sa là bao. Nếu dùng vào thời gian địa điểm thích hợp, vậy thì không thể dùng tiền để cân nhắc. Cho nên dù bà chủ tâm đen như than, Dương Khai cũng chỉ có thể đành lòng nhượng bộ với cái Thất Diện.

Đánh giá 9-10 cuối chương để ủng hộ converter… ↓ ↓ ↓

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4021: Vơ vét Nguyên Từ Thần Thạch

Chương 4020: Xâm nhập

Chương 4019: Đưa các ngươi một món lễ lớn