» Chương 3972: Cho ta thả người
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Lão Bạch nói: “Bà chủ, vậy phải làm sao bây giờ? Người Đại Chiến Thiên đều là một đám tên điên, Dương Khai bị bắt đến đó thì có gì tốt?”
Bà chủ nói: “Ta đi xem một chút!” Nói xong, thoắt cái đã ra ngoài, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Lão Bạch và đầu bếp liếc nhau, đều nặng nề thở dài một tiếng. Dương Khai đến Càn Khôn ngoại này thời gian không dài, không biết uy danh của Đại Chiến Thiên, nhưng bọn hắn thì sớm đã nghe thấy, trong lòng biết lần này cho dù có bà chủ xuất mã, Dương Khai sợ rằng cũng phải nếm chút khổ sở, cũng không biết hắn có chịu đựng nổi hay không.
Thời gian uống cạn chung trà về sau, trong một đại điện thuộc Đại Đô Đốc Phủ, một nam tử trung niên đang phê duyệt công văn phía sau bàn. Nam tử trung niên này ngồi thẳng tắp như thương, thần sắc không giận mà uy, đầu đội kim quan, mắt sáng như sao. Dù chỉ ngồi đó, quanh thân vẫn quanh quẩn sát khí, tựa như vừa từ biển máu núi thây giết ra.
Người này chính là Đại Đô Đốc trấn giữ Tinh Thị của Đại Chiến Thiên, Diệp Thiên Hùng.
Có ngân giáp tiểu tướng vội vã từ ngoài vào, đứng dưới bậc hành lễ: “Báo Đại Đô Đốc, Lan phu nhân của Đệ Nhất Khách Điếm cầu kiến!”
Đại Đô Đốc mở mắt, lôi quang ẩn hiện, cây bút treo giữa không trung hơi dừng lại: “Lan phu nhân? Có việc gì cần làm?”
Ngân giáp tiểu tướng nói: “Có lẽ là vì chuyện tiểu nhị của Đệ Nhất Khách Điếm nàng.” Hắn tóm tắt lại chuyện bắt người vừa rồi. Đã lâu không có ai dám gây sự trong Tinh Thị, bên Đại Chiến Thiên cũng đã lâu không bắt người. Vì thế, chuyện vừa rồi nhanh chóng lan ra, toàn bộ Đại Đô Đốc Phủ đều có nghe nói.
Diệp Thiên Hùng nghe vậy, đặt bút xuống nói: “Mời tiến vào đi.”
“Vâng!” Ngân giáp tiểu tướng đáp, quay người nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu, bóng trắng chợt lóe, bà chủ bọc theo một cơn gió lạnh từ ngoài vọt vào, thẳng đến trước mặt Đại Đô Đốc, một bàn tay đập lên bàn, cắn răng hét lên: “Diệp Thiên Hùng, thả người của ta ra.”
Dưới một chưởng này, chiếc bàn kiên cố nứt ra vô số khe hở, công văn trên bàn cũng bay lên cùng nhau.
Rầm rầm tiếng áo giáp va chạm vang lên, bên ngoài cửa chính trong nháy mắt tràn vào một đám đệ tử Đại Chiến Thiên, từng người khí tức phun trào, cùng nhau tế ra bí bảo, trừng mắt nhìn bóng dáng uyển chuyển trước bàn.
Chỉ một thoáng, trong đại điện đầy sát cơ, giương cung bạt kiếm.
Mặc dù vậy, bà chủ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn Diệp Thiên Hùng. Còn người sau chỉ khẽ rung người, vô số công văn đang bay lên liền rơi xuống trở lại, không khác lúc nãy mảy may, rồi hắn khoát tay.
Những đệ tử Đại Chiến Thiên nghe động tĩnh lao tới kia không nói một lời, trong nháy mắt lại lui ra ngoài, quả nhiên là đi như lôi đình động như gió.
Diệp Thiên Hùng lúc này mới từ từ ngẩng đầu nhìn bà chủ một chút: “Ba trăm năm trước từ biệt, Lan phu nhân phong thái vẫn như cũ. Đã sớm nghe nói phu nhân mở Đệ Nhất Khách Điếm tại Tinh Thị của bản đô đốc, vốn tưởng là lời đồn, giờ xem ra là thật.”
Bà chủ nói: “Lão nương không phải đến cùng ngươi ôn chuyện, ngươi mau thả người!”
Diệp Thiên Hùng nói: “Người nào?”
“Đừng có giả bộ hồ đồ!” Bà chủ lại đập lên bàn, “Người của ta bị người của ngươi bắt, ngươi đừng nói là ngươi không biết.”
“Chưa từng nghe nói!” Diệp Thiên Hùng nhẹ nhàng đáp lời, chuyển đề tài nói: “Nhưng dưới trướng bản đô đốc từ trước tới giờ không bắt người vô tội, nếu người của phu nhân không phạm tội, hẳn sẽ không bị bắt vào.”
Bà chủ nói: “Ta mặc kệ hắn phạm tội hay không phạm tội, hắn bị các ngươi bắt vào, ngươi thả hắn ra cho ta.”
Diệp Thiên Hùng hơi nheo mắt nói: “Phu nhân coi nơi này là đâu, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
“Ngươi thả hay không thả?” Bà chủ nhìn thẳng vào mắt hắn.
Diệp Thiên Hùng khóe miệng hơi nhếch, cúi đầu xử lý công văn.
Bà chủ xoay người rời đi: “Được, chuyện khu rừng nhỏ của Tử Quỳnh Động Thiên tám trăm năm trước ta sẽ đi thông cáo thiên hạ!” Tiếng nói vừa dứt, trước mặt liền thêm ra một bóng người, chính là Diệp Thiên Hùng đã chặn đường.
Bốn mắt đối diện, cằm bóng bẩy của bà chủ hơi nhếch lên, vẻ đắc ý, da mặt Diệp Thiên Hùng hơi run rẩy.
Một lúc lâu sau, Diệp Thiên Hùng mới nói: “Ngươi vẫn như trước kia, không cần mặt mũi. Nữ nhân làm như ngươi vậy cũng là một đóa hiếm thấy!”
Bà chủ khẽ cười duyên: “Muốn người không biết trừ khi mình đừng làm! Giờ nói sao?”
Diệp Thiên Hùng nói: “Trước khi sự tình chưa tra rõ, ai cũng không thể làm hỏng quy củ Tinh Thị, nếu không đô đốc phủ ta lấy đâu ra uy nghiêm?”
“Vậy tức là không thả?” Một đôi mắt phượng của bà chủ từ từ nheo lại.
Diệp Thiên Hùng nói: “Nếu chứng thực chuyện này quả thực không liên quan đến người dưới trướng ngươi, bản đô đốc tự sẽ theo lẽ công bằng xử lý!”
Bà chủ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được, vậy ta cứ ở đây chờ, xem ngươi rốt cuộc xử lý theo lẽ công bằng như thế nào!” Quay người lại, ngồi vào chiếc ghế một bên, cũng không khách khí, vỗ bàn nói: “Khách quý đến cửa không biết dâng trà sao? Người Đại Chiến Thiên các ngươi đãi khách như thế à?”
Trong mắt Diệp Thiên Hùng lóe lên một tia bất đắc dĩ, phủi tay. Lúc này có người từ ngoài vọt vào, ôm quyền nói: “Đại Đô Đốc!”
Diệp Thiên Hùng tiện tay chỉ bà chủ: “Dâng trà!”
Người kia quay đầu nhìn Lan phu nhân một chút, vẻ mặt đầy bất khả tư nghị, nhưng vẫn đáp: “Vâng!” Quay người lui ra ngoài.
Sau đó Diệp Thiên Hùng lại thần niệm phun trào, không biết đang truyền tin cho ai.
Trải qua một lát, một lão giả choai choai trực tiếp đi đến, gặp qua Đại Đô Đốc. Lão giả choai choai này chính là Chưởng Hình đại nhân đã hỏi cung Dương Khai và những người khác trước đó.
Diệp Thiên Hùng nói: “Đã hỏi cung những người phạm tội trước đó chưa?”
Chưởng Hình chắp tay nói: “Đã hỏi qua.”
“Cụ thể chuyện gì xảy ra?”
Mặc dù Chưởng Hình kỳ quái Đại Đô Đốc sao lại hỏi chuyện nhỏ nhặt này, nhưng Đại Đô Đốc đã tra hỏi thì không dám không đáp, lập tức kể lại sự tình từ đầu đến cuối rành mạch. Hắn vừa rồi đã hỏi cung từng người, cũng đã biết rõ sự tình trải qua.
Diệp Thiên Hùng nghe bất động thanh sắc, bà chủ lại là lửa giận ngút trời: “Ngươi tự nghe một chút, là ba tên kia gây chuyện thị phi trong Tinh Thị, uổng công chú ý quy củ Đại Chiến Thiên của ngươi. Tiểu nhị của lão nương bất quá là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, các ngươi không hỏi trắng đen liền bắt hắn, chuyện này ngươi không cho lão nương một lời công đạo, ta không buông tha ngươi.”
Chưởng Hình không nhịn được quay đầu nhìn bà chủ một chút, âm thầm kinh ngạc. Trên đời này thế mà còn có người dám nói như vậy trước mặt Đại Đô Đốc, càng làm hắn thấy kỳ lạ là Đại Đô Đốc thế mà không nổi giận.
Diệp Thiên Hùng nhẹ nhàng gõ bàn, đợi bà chủ nói xong mới thản nhiên nói: “Chuyện thế gian này, một cây làm chẳng nên non!”
Bà chủ nghe vậy giận dữ: “Ngươi có ý gì!”
Diệp Thiên Hùng nói: “Mặc kệ nguyên nhân gì, dám nháo sự trong phạm vi quản hạt của bản đô đốc, không trả một chút cái giá thì mơ tưởng thoát thân!”
Bà chủ ha ha cười lạnh: “Diệp Thiên Hùng, ngươi khăng khăng như vậy?”
Diệp Thiên Hùng nói: “Ngươi yên tâm, chỉ là tiểu trừng đại giới.”
“Vậy cũng không được!” Bà chủ quả quyết nói. Nàng biết rõ sự trừng trị của Đại Chiến Thiên khủng bố như thế nào, Dương Khai chỉ là cảnh giới Đế Tôn, mặc kệ trừng trị thế nào cũng sẽ không có kết quả tốt.
“Bản đô đốc làm việc, không cần người ngoài xen vào!” Diệp Thiên Hùng hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên sự kiên nhẫn cũng đã hết. Hắn nhìn Chưởng Hình nói: “Một nam một nữ kia, mỗi người một cái Long Nha Tiên!”
“Dám!” Bà chủ cắn răng khẽ kêu.
Diệp Thiên Hùng ngẩng mắt nhìn lên: “Lan U Nhược, chuyện Phong Vân phòng đấu giá ngươi đừng cho rằng bản đô đốc không hề hay biết, chỉ là không muốn so đo với ngươi thôi!”
Bà chủ đã đại náo một trận trong Phong Vân phòng đấu giá, mặc dù có cấm chế ngăn cách, nhưng cũng không thể giấu được sự điều tra của cường giả như Diệp Thiên Hùng.
Bà chủ lập tức nghẹn lời, hận hận trừng mắt Diệp Thiên Hùng, một lúc lâu mới giậm chân nói: “Ngươi nhớ kỹ cho ta!”
…
Trong địa lao, sau khi hỏi cung xong, Dương Khai và La Hải Y lại bị giam vào. Nhưng không đợi bao lâu liền có người đến đưa bọn hắn ra ngoài.
Dương Khai không rõ lắm, hỏi thăm đệ tử Đại Chiến Thiên kia, ai ngờ người ta căn bản không để ý tới hắn.
Đi mãi về phía trước, đúng là đi ra khỏi Đại Đô Đốc Phủ.
Dương Khai vui mừng, còn tưởng rằng chuyện này coi như đã qua. Dù sao chuyện hôm nay nói thế nào đi nữa, hắn và La Hải Y đều là người bị hại, cũng căn bản không có ý định gây chuyện trong Tinh Thị, là ba tên Hải công tử kia quá mức hùng hổ dọa người.
Đang định nói lời cảm ơn một tiếng, ngẩng mắt quét thấy một bóng dáng quen thuộc, không khỏi kinh hỉ nói: “Bà chủ, sao ngươi lại tới đây?”
Bà chủ ánh mắt phức tạp nhìn hắn, thở dài nói: “Nhịn một chút, lập tức sẽ qua.”
“Nhịn? Nhịn cái gì?” Dương Khai không hiểu, còn chưa kịp hỏi rõ, liền có đệ tử Đại Chiến Thiên hai bên kẹp lấy, nắm lấy cánh tay hắn đưa hắn trói lên một thập tự giá.
Dương Khai giật mình, bản năng muốn phản kháng, bên tai lại truyền đến giọng nói của bà chủ, khiến hắn không khỏi bỏ ý định trong lòng, mặc cho hai đệ tử Đại Chiến Thiên hành động.
Ít lúc sau, cả người hắn bị trói ở đó trong hình chữ đại.
Lúc này, bên ngoài Đại Đô Đốc Phủ, ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh một đám người, lại còn có một số gia hỏa bay lên giữa không trung nhìn xuống.
Tiếng bàn tán ồn ào lập tức truyền vào tai.
“Gã này phạm chuyện gì, xem điệu bộ này là muốn hành hình à.”
“Chao ôi, bao nhiêu năm không ai dám náo sự ở đây, người này thật sự không sợ chết.”
“Long Nha Tiên của Đại Đô Đốc Phủ nhưng là muốn mạng người, mười ba năm trước có một Khai Thiên lưỡng phẩm bị trói ở đây, mười roi xuống dưới, tại chỗ khí tuyệt. Không biết tiểu tử này hôm nay chịu lấy mấy roi!”
“Nhìn khí tức của hắn, hình như mới chỉ cảnh giới Đế Tôn, nhiều lắm chỉ có thể chịu ba roi, nhiều hơn nữa sợ là không chịu nổi.”
…
Dương Khai nghe không khỏi sắc mặt hơi trắng bệch, đâu còn không biết mình vì sao bị trói ở đây. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chưởng Hình mà hắn đã gặp trước đó đang cầm một chiếc roi mềm chậm rãi đi tới. Chiếc roi mềm kia bên trên toàn gai ngược, chỗ đầu roi lại như hai viên long nha dựng thẳng.
Dương Khai một trận rùng mình, roi như vậy quất vào người, đâu còn có quả tốt mà ăn.
Nhìn sang bên kia, La Hải Y cũng bị trói ở đó, nàng hiển nhiên cũng nghe thấy lời nói xung quanh, gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, không một chút huyết sắc nào.
Dương Khai không khỏi cầu cứu nhìn về phía bà chủ, đã thấy bà chủ chậm rãi lắc đầu, trong lòng biết chuyện hôm nay bà chủ sợ là cũng bất lực, không khỏi có chút tức giận.
Hắn và La Hải Y hoàn toàn là người bị hại, nếu không có ba tên Hải công tử kia hùng hổ dọa người, làm sao lại bị liên lụy, nhưng hôm nay lại bị trói ở đây, hành hình trước mặt mọi người. Người Đại Chiến Thiên này đều là ngớ ngẩn sao?
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter… ↓ ↓ ↓