» Chương 3996: Long châu

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Ngàn trượng Cự Long thây nằm dưới Ngọa Long sơn. Trải qua năm tháng, máu rồng đã khô cạn.

Mặc dù đã chết từ vô số năm, nhưng thi thể Cự Long không hề có dấu hiệu mục nát, cho thấy sự cường đại của nhục thân nó. Chỉ là thiếu máu huyết, nhìn có vẻ khô héo. Dương Khai còn phát hiện nội tạng của Cự Long thiếu thốn không ít.

Liên tưởng đến những vết thương khổng lồ trên toàn thân nó, không khó tưởng tượng trận chiến sinh tử khi xưa khốc liệt đến mức nào.

Một Cự Long như vậy, dù chết vô số năm và chỉ còn là một bộ long thi, thì toàn thân vẫn là bảo vật. Vảy rồng, xương rồng, gân rồng… đều có thể dùng để luyện khí, giá trị không thể đong đếm.

Dương Khai có chút không hiểu. Cự Long to lớn đến thế, thực lực hẳn phải vô cùng khủng bố mới đúng, rốt cuộc là thứ gì đã giết nó? Hơn nữa, nhìn những vết thương, vật tranh đấu với nó hẳn cũng không hề nhỏ.

Long tộc là vạn linh chi trưởng, có gì có thể uy hiếp sự tồn tại của bọn chúng sao? Như Diệt Mông năm xưa cường đại là thế, cuối cùng cũng bị Long tộc giam giữ.

Bỗng nhiên, Dương Khai nghĩ đến một tồn tại. Tồn tại kia danh xưng là khắc tinh của Long tộc, lấy Long tộc làm thức ăn!

Một Long tộc như thế tuyệt đối không thể là sinh vật bản địa của Thái Khư cảnh. Rất có khả năng cũng giống như hắn, bị Thái Khư cảnh nuốt vào. Đến nơi này sau, do bị thương quá nặng, đã vẫn lạc tại đây.

Không biết phỏng đoán của mình có chính xác không, nhưng sự chú ý của Dương Khai nhanh chóng bị một vật khác hấp dẫn.

Trong nội bộ thân rồng, có một luồng lực lượng dao động không quá bình thường truyền đến. Theo hướng dao động của năng lượng này, Dương Khai quanh co tiến lên trong thân rồng.

Sau trọn vẹn một nén hương, Dương Khai mới đến được vị trí ngực của long thi.

Tại đây, một viên cầu lớn ước chừng bằng mặt bàn hiện ra trong tầm mắt Dương Khai. Viên cầu tròn nhẵn, tản ra ánh sáng nhạt, có màu vàng đất, tựa như một quả cầu quang sáng rực.

Long huyết trong cơ thể Dương Khai sôi trào. Hắn kinh ngạc nhìn viên cầu, hai mắt sáng rực: “Long châu!”

Long tộc có long châu, đó là căn bản của Long tộc, giống như nội đan của các Yêu thú khác, là bảo vật hội tụ tinh khí thần của Long tộc.

Long thi ẩn mình tại đây vô số năm. Tiểu Hắc, Tiểu Hồng dù biết nơi này bất thường, nhưng bị hạn chế huyết mạch nên không thể đến tìm kiếm, nhờ vậy mà long châu này bảo tồn đến nay.

Điều khiến Dương Khai kinh ngạc hơn là, long châu này rõ ràng là một viên Thổ thuộc tính long châu!

Mà thứ hắn đang cần chính là lực lượng Thổ thuộc tính.

Âm Dương Ngũ Hành chi lực hắn đã ngưng tụ Mộc và Hỏa. Do Mộc sinh Hỏa, do Hỏa sinh Thổ, tiếp theo cần ngưng tụ là Thổ hành chi lực. Trước đó hắn còn đang suy nghĩ nên đi đâu tìm kiếm lực lượng Thổ hành thích hợp, cũng đã nhiều lần dò hỏi nhưng không thu hoạch được gì. Không ngờ lại tìm thấy ở đây.

Chỉ là long châu này có phù hợp với yêu cầu của hắn không thì còn cần kiểm nghiệm.

Hẳn là có thể, Dương Khai nghĩ thầm. Dù sao Cự Long này khi còn sống có ngàn trượng, phẩm chất long châu sao có thể kém được.

Vươn tay, Dương Khai sờ lên long châu.

Ngay khi chạm vào, một luồng long uy hung mãnh từ long châu tuôn trào. Trước mắt Dương Khai chợt hiện lên một tầng huyễn tượng sống động như thật. Tựa như có một Cự Long hung thần ác sát xông tới, muốn nuốt chửng hắn.

Thân thể Dương Khai chấn động, thôi động Kim Thánh Long bản nguyên chi lực. Tiếng long ngâm vang lên, huyễn tượng kia lập tức tan biến.

Lực lượng Thổ hành ôn hòa nặng nề từ long châu truyền đến. Cảm nhận được sự tinh thuần và nồng đậm của Thổ hành chi lực, Dương Khai nhếch miệng, mỉm cười không tiếng động.

Đúng như hắn đoán, Thổ hành chi lực chứa trong long châu này thực sự thỏa mãn nhu cầu của hắn. Mặc dù hắn không biết cách đánh giá phẩm giai cụ thể, nhưng cảm giác thì không kém Kim Ô Chân Hỏa là bao nhiêu.

Đúng là “đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu”! Dương Khai có một cảm giác muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Chỉ riêng hạng mục này, chuyến đi Thái Khư cảnh của hắn đã không uổng phí!

Xoa xoa hai tay, Dương Khai cung kính cúi đầu vái chào long châu khổng lồ, lẩm bẩm nói: “Tiền bối đã vẫn lạc nhiều năm. Long châu lưu lại nơi đây cũng là phí của trời. Hôm nay vãn bối mượn long châu của tiền bối dùng tạm. Ngày khác tu hành thành tựu, nhất định không bôi nhọ danh tiếng tiền bối. Tiền bối thứ lỗi!”

Nói xong, Dương Khai xoa xoa tay, vòng quanh long châu vài vòng. Lúc này mới tìm một vị trí khá thoải mái ngồi khoanh chân. Hắn mở hai bàn tay đắp lên long châu, từ từ nhắm mắt, thôi động Đạo Ấn, hấp thu Thổ hành chi lực trong long châu.

Trong chốc lát, long châu phát sáng lên. Lực lượng Thổ hành nồng đậm tích chứa trong đó vô số năm theo lòng bàn tay Dương Khai, theo nhịp hô hấp của hắn, cuồng bạo tràn vào cơ thể hắn, giống như nuốt chửng nước vậy.

Trong Đạo Ấn, vốn chỉ có hai màu đen và lục, nhưng theo hành động này của Dương Khai, từ từ thêm một tầng màu vàng đất, mang lại cảm giác cực kỳ dày đặc và vững chắc.

Thổ hành vốn chủ về phòng ngự, huống hồ đây là lực lượng từ long châu của một Cự Long ngàn trượng.

Từ từ, Dương Khai quên đi thời gian, chú tâm vùi đầu vào sự nghiệp ngưng luyện Thổ hành chi lực.

Ngày tháng trôi đi. Bên ngoài Ngọa Long sơn, Nguyệt Hà và những người khác tùy ý tìm một nơi, dựng lều trại. Có hai dị thú Tiểu Hắc và Tiểu Hồng thủ hộ, dù sao cũng chẳng có ai dám đến gây phiền phức. Thỉnh thoảng có một vài võ giả đi ngang qua, cảm nhận được hung uy của hai dị thú cũng đều tránh xa.

Tuy nhiên, Tiểu Hắc và Tiểu Hồng dường như là oan gia trời sinh, rất không hợp nhau. Thường xuyên vì một vài lý do không hiểu mà lao vào nhau, đánh cho long trời lở đất. May mắn cả hai đều ra tay có chừng mực, không phải thật sự liều mạng tranh đấu, nhưng với thể hình như vậy, bị thương là điều khó tránh khỏi.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp, đã nửa tháng. Nửa tháng này, mọi người sống thong dong tự tại, nhưng Dương Khai vẫn bặt vô âm tín. Điều này khiến Nguyệt Hà không khỏi lo lắng.

Trước khi đi, Dương Khai từng nói, ngắn thì ba năm ngày, lâu thì nửa tháng sẽ trở về. Giờ thời hạn đã qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng, Nguyệt Hà tự nhiên không yên lòng.

Đang chuẩn bị tiến sâu vào trong điều tra một phen, chợt cảm giác động tĩnh thiên địa nguyên khí có biến hóa.

Lặng lẽ cảm nhận một hồi, nguồn gốc lại ở sâu trong Ngọa Long sơn, chính là hướng Dương Khai rời đi. Điều này khiến nàng khẽ cau mày, không biết Dương Khai làm gì ở đó, tại sao lại tốn nhiều thời gian như vậy, giờ lại dẫn động thiên địa nguyên khí biến chuyển.

Tuy nhiên, nhờ vậy, nàng lại có thể xác định Dương Khai vẫn bình an vô sự.

Mấy ngày sau, biến hóa thiên địa nguyên khí càng rõ ràng. Chợt đã trở thành một luồng nguyên khí thủy triều. Dường như có quái vật khổng lồ đang hô hấp trong Ngọa Long sơn, mỗi lần hô hấp đều có thể cuốn lên chấn động nguyên khí phạm vi ngàn dặm.

Biểu cảm của Nguyệt Hà kinh nghi bất định!

Tiểu Hắc và Tiểu Hồng cũng không đánh nhau nữa, cùng thẳng người hướng sâu trong Ngọa Long sơn nhìn ngắm, hiển nhiên cũng cảm giác được gì đó.

Bỗng nhiên, một tiếng long ngâm truyền đến, cao vút rõ ràng, thẳng truyền Cửu Tiêu.

Nguyệt Hà và những người khác cùng nhau quay đầu nhìn về phía đó, đôi mắt rung động. Tiểu Hắc và Tiểu Hồng càng cùng nhau nằm sấp trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Trần Nguyệt đến gần, căng thẳng nói: “Tiền bối, vừa rồi đó là tiếng gì?”

Nguyệt Hà nghiêm nghị nói: “Long ngâm!”

Mạnh Hoành kinh hãi nói: “Nơi này có rồng?”

Nguyệt Hà cau mày, thân hình thoắt một cái nói: “Các ngươi đợi ở đây đừng động, ta đi xem một chút.”

Dứt lời, người đã không thấy bóng dáng.

Sâu trong Ngọa Long sơn, Dương Khai vẫn ngồi khoanh chân, giữ nguyên tư thế trước đó. Chỉ là giờ phút này, áo quần hắn không gió mà bay, ngay cả mái tóc đen cũng bay phấp phới không ngừng.

Trên người quanh quẩn tam sắc quang mang: Sinh cơ dồi dào của tinh hoa Bất Lão Thụ, cuồng bạo của Kim Ô Chân Hỏa, dày đặc của lực lượng long châu. Ba luồng lực lượng dường như ba vòng sáng quanh quẩn bên người Dương Khai, xoay tròn không ngừng.

Viên long châu khổng lồ trước mặt lúc này đã ảm đạm vô quang. Lực lượng Thổ hành tích chứa trong đó vô số năm đã hoàn toàn bị Dương Khai hấp thu sạch sẽ.

Khi mở mắt, ánh mắt chiếu rọi bốn phía.

Xoạt một tiếng, long châu khổng lồ vỡ vụn, hóa thành bột mịn tiêu tán trong thiên địa này.

Dương Khai từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng nắm tay, rõ ràng cảm giác thể nội tràn đầy lực lượng bùng nổ. Nội thị bản thân, trong Đạo Ấn, ba loại lực lượng Mộc, Hỏa, Thổ hoàn mỹ cùng tồn tại, tương khắc tương sinh.

Thân hình chấn động, tam sắc quang mang vốn quanh quẩn bên ngoài cơ thể sụp đổ ra, tất cả trở về vô hình.

Đứng tại chỗ, Dương Khai nhíu mày.

Quá trình ngưng tụ Thổ hành chi lực lần này có thể nói là thuận lợi đến cực điểm, tốt hơn nhiều so với lần trước ngưng tụ Kim Ô Chân Hỏa. Một là có thể là xe nhẹ đường quen, hai là có thể liên quan đến lần này ngưng tụ lực lượng từ long châu.

Hắn dù sao cũng được coi là Long tộc, ngưng tụ lực lượng trong long châu có được ưu thế trời ban.

Hơn nữa, Dương Khai ẩn ẩn cảm giác được, lần này hắn chẳng những thành công ngưng tụ Thổ hành chi lực trong long châu, mà trong Thổ hành chi lực kia dường như còn có thêm một chút những vật khác!

Đưa tay chỉ vào hư không phía trước, một tấm chắn hình thoi màu vàng đất trống rỗng xuất hiện. Mặc dù nhìn mỏng như cánh ve, nhưng Dương Khai lại cảm nhận được sự vững chắc của nó.

Bản mệnh long thuật chứa trong long châu kia!

Dương Khai nhíu mày. Trước đây hắn ở Long đảo trong Tinh Giới mặc dù đã vào Long Điện, tu luyện qua nhiều bí thuật của Long tộc. Lấy Kim Thánh Long bản nguyên chi lực cũng có thể mô phỏng ra uy năng của những bí thuật đó, nhưng dù sao chỉ là mô phỏng, thi triển ra cũng cần thời gian nhất định.

Nhưng bản mệnh long thuật này lại tùy tâm mà phát, giống như một vài bản mệnh thần thông vậy. Chẳng những nhanh nhẹn, mà tiêu hao cũng hầu như không đáng kể.

Dương Khai như có điều suy nghĩ. Xem ra Cự Long ngàn trượng này khi còn sống nắm giữ một vài bản mệnh long thuật, giờ đây cũng đã bị hắn kế thừa.

Không chỉ có chiêu vừa rồi, hẳn là còn có một số nữa. Chẳng qua hiện tại mới vừa ngưng tụ xong Thổ hành chi lực, chỉ có thể ngày sau có thời gian từ từ khai phá.

Dương Khai không khỏi lại nghĩ, hắn hấp thu long châu, có được bản mệnh long thuật của Cự Long ngàn trượng này. Vậy trước đó hấp thu Kim Ô Chân Hỏa thì sao? Trong Kim Ô Chân Hỏa kia phải chăng cũng chứa bí thuật gì của Kim Ô? Còn tinh hoa Bất Lão Thụ, từ đó liệu có thể lĩnh hội ra điều gì không?

Những điều này đều cần thời gian để kiểm nghiệm. Trong thời gian ngắn thì không vội được.

Chấn chỉnh lại tâm tình, Dương Khai quay đầu nhìn quanh.

Thổ hành chi lực đã ngưng tụ hoàn thành. Việc tiếp theo cần làm, chính là thu dọn thi thể Cự Long này.

Thân rồng ngàn trượng, lại ẩn sâu dưới Ngọa Long sơn. Đổi lại người bình thường đến đây thật không dễ làm. Không gian giới cũng không có không gian lớn như vậy, trừ phi cắt long thi ra rồi mới đặt vào.

May mắn Dương Khai có Tiểu Huyền Giới!


Hãy đánh giá 9-10 điểm ở cuối chương để ủng hộ converter nhé!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 314: Kim Đan lâm vẫn tiên

Chương 1049: Ta con trai!

Chương 313: Thiên Huyền tái sinh thể