» Chương 4012: Nhìn ngươi có chết hay không

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

“Ai chết ai sống còn chưa định, khoác lác đừng nói sớm như vậy!” Dương Khai nhe răng cười, đưa tay khẽ lay Lục Hợp Như Ý Đại, “Ầm” một tiếng, một quái vật khổng lồ rung chuyển xuất hiện.

Xích Giao rống vang trời, hơi nóng hừng hực quanh quẩn trên thân thể dài ba mươi trượng, bao phủ bên ngoài lớp vảy đỏ thẫm trông thấy liền cứng rắn vô cùng! Nó ngẩng cao đầu lâu to bằng gian phòng, quan sát thiên địa.

Cảm nhận được uy thế của hung vật này, Lôi Quang và đám người quá sợ hãi. Nhất là những người trước đó theo Biệt Kiếm giao thủ với Xích Giao trong Ngọa Long sơn, càng sắc mặt trắng bệch. Lần trước nhân số của họ cũng không ít, dưới sự dẫn đầu của Biệt Kiếm đã đại chiến một trận với Xích Giao, nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm hại. Nếu Biệt Kiếm không quyết định nhanh chóng rút lui, e rằng ngày đó sẽ chết không ít người.

Vết xe đổ còn đó, giờ phút này gặp lại Xích Giao, sao có thể không e ngại.

“Lại là thứ quỷ này!” Mặt Biệt Kiếm đen lại. Hắn không thể ngờ Xích Giao lại ở bên cạnh Dương Khai. Lúc trước hắn không thấy Xích Giao và Địa Long, cứ tưởng hai dị thú đó đã bỏ Dương Khai mà đi. Giờ mới biết Dương Khai có thể triệu hoán chúng tùy ý.

Lão giả họ Chu lại hai mắt sáng rực, tham lam nhìn chằm chằm Lục Hợp Như Ý Đại trong tay Dương Khai, nói: “Bảo bối tốt!”

Hắn liếc mắt liền nhìn ra cái túi này là không gian bí bảo có thể dung nạp vật sống, nếu không Xích Giao làm sao có thể “chiêu chi tắc lai”?

Dương Khai nhìn sâu vào hắn, nhếch miệng cười, phất tay nói: “Giết chết bọn hắn!”

Long ngâm rung trời, Xích Giao như Giao Long xuất hải, một đầu đâm ra ngoài. Miệng lớn mở ra, phun ra lửa nóng hừng hực, đánh úp về phía Lôi Quang và đám người. Ngọn lửa nóng rực đủ để đốt cháy vạn vật, trong nháy mắt quét sạch một mảng thiên địa rộng lớn.

Lôi Quang nhân số quá nhiều, chừng hơn 300, bốn phương tám hướng đều là người. Xích Giao xuất kích căn bản không cần lựa chọn gì, cứ phun liệt diễm là được.

Xích Giao động, Lôi Quang kinh.

Biệt Kiếm quát lên: “Tản ra, cẩn thận súc sinh này!”

Mặc dù hắn kêu không quá muộn, vẫn có người tránh không kịp. Chủ yếu là Xích Giao xuất hiện quá đột ngột, ai cũng không phòng bị. Ngọn lửa nóng rực kia trong nháy mắt bao phủ bảy tám người. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, những người đó hóa thành bảy tám đoàn hỏa cầu.

Chưa xong. Xích Giao phun lửa xong, thân thể khổng lồ uốn lượn, “ầm ầm” một trận, lập tức tách rời trận doanh Lôi Quang, chia cắt vài trăm người ra. Cái đuôi mạnh mẽ hữu lực quét ra, mang theo cự lực khủng bố không gì chống đỡ nổi, quét về phía Lôi Quang và đám người. Phía trước có những người cản đường, đều chạm vào tức tử, đụng chi đã thương.

Xích Giao xuất kích, Lôi Quang và đám người luống cuống tay chân.

Tuy nhiên chỉ sau ba hơi thở, công kích ngập trời hướng Xích Giao đánh tới. Hình thể lớn có chỗ xấu, trúng nhiều công kích hơn. Từng đạo công kích hủy thiên diệt địa rơi trên người Xích Giao, đánh lên người nó tóe lửa, từng mảnh vảy tróc ra, trong chớp mắt vết thương chồng chất.

Xích Giao bị đau rên rỉ. Đau đớn không làm nó lùi bước, ngược lại càng kích thích sự hung tàn của hung thú. Nó cứng rắn chịu các loại công kích vọt tới trước mặt một đám đệ tử Lôi Quang, há miệng phun liệt diễm. Lại có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, mười đệ tử Lôi Quang phía trước cùng nhau hóa thành hỏa cầu, lăn lộn đầy đất.

Trong hỗn loạn này, Dương Khai cũng ngang nhiên xuất thủ. Dưới sự thôi động của Không Gian Pháp Tắc, không gian trong phạm vi ngàn trượng trở nên sền sệt như bùn nhão, khiến tất cả kẻ địch nơi đây thân hình không tiện, lực lượng trong cơ thể vận chuyển mất linh.

Đưa tay giữa không trung, từng đạo Nguyệt Nhận đen kịt chém nát hư không, đánh ra tứ phương. Phía trước có người cản đường, không khỏi bị chặn ngang chém làm hai nửa. Mùi máu tanh tràn ngập, gãy chi thịt nát bay khắp nơi. Ngọn núi nhỏ bé, trong chớp mắt như Luyện Ngục!

Quách Tử Ngôn sợ ngây người. Mười mấy người của Xích Tinh cũng sợ ngây người. Chỉ có Nguyệt Hà như sớm có liệu, ánh mắt uyển chuyển nhìn chằm chằm động tác của Dương Khai, chỉ là trong đôi mắt đẹp kia cũng hiện lên hào quang dị dạng.

Đối với mười mấy người Xích Tinh này mà nói, hôm nay mới gặp thực làm người ta khó tin. Mặc dù họ đã sớm từ các đường khác nhau nghe nói vị Lục đương gia mới tới này một mình chém giết Độc Nương Tử và Cam Hoành, ngồi lên vị trí Lục đương gia, nhưng dù sao chưa thấy tận mắt cuộc chiến ngày đó. Huống chi, ngày đó mấy đương gia Xích Tinh bị Dương Khai áp chế không thở nổi, chuyện xấu trong nhà này cũng sẽ không cố ý tuyên dương.

Là lấy ngoại trừ số ít mấy người, căn bản không ai biết sự khủng bố của Dương Khai.

Cho đến giờ khắc này, Quách Tử Ngôn trơ mắt nhìn những võ giả lệ thuộc Lôi Quang ngã xuống trước mặt Dương Khai như rơm rạ. Công kích đen kịt như loan nguyệt đi qua, căn bản không ai cản nổi. Cho dù có người thôi động lực lượng hộ thân, cũng bị phá vỡ dễ dàng, thân tử đạo tiêu. Lúc này mới biết vị Lục đương gia mới nhậm chức này khủng bố đến nhường nào.

Trong công kích như loan nguyệt kia ẩn chứa sức mạnh kỳ diệu ba động, hiển lộ ra sự cao thâm khó lường, tuyệt không phải người bình thường có khả năng cảm ngộ.

Ngắn ngủi mười hơi công phu, đã có hơn ba mươi người vẫn lạc dưới tay Dương Khai. Tử trạng đều thê thảm vô cùng. Chiến tích như vậy so với Xích Giao còn hung tàn hơn nhiều.

Nguyên lai… vị Lục đương gia mới tới này lợi hại như vậy!

Quách Tử Ngôn kinh ngạc nhìn nhìn, ngực dâng lên một cỗ nhiệt huyết, khiến hắn khô miệng. Đưa tay giữa không trung liền tế ra một cây bí bảo hình dạng trường côn, ba chân bốn cẳng xông lên phía trước.

Nguyệt Hà một tay bắt hắn trở lại, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi làm cái gì?”

“Hỗ trợ!” Quách Tử Ngôn không hề nghĩ ngợi đáp.

Nguyệt Hà cười nhạo một tiếng: “Ngươi có thể giúp đỡ gì? Nếu thật là xông tới, hắn còn phải phân tâm chiếu cố ngươi. Ít đi làm loạn thêm, ngoan ngoãn đợi sau lưng ta!” Nói xong, xách cổ áo Quách Tử Ngôn ném hắn trở lại.

Quách Tử Ngôn im lặng…

Tuy nhiên nghĩ lại, cũng biết Thất đương gia nói không sai. Hắn tuy thực lực không tầm thường, nhưng nơi đây dù sao cũng là Thái Khư cảnh, lực lượng Khai Thiên cảnh hắn không phát huy ra được. Trong loại cục diện hỗn loạn này quả thực không giúp được quá lớn một tay. Nếu thật là xông tới quả nhiên chỉ thêm phiền.

Không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn nại.

Nguyệt Hà cười khẽ: “Thật muốn hỗ trợ thì là ta đi lên, còn chưa tới phiên các ngươi. An tĩnh nhìn xem là được!”

Nàng kỳ thật cũng không biết Dương Khai có thể làm được trình độ nào, chỉ là nàng biết Dương Khai thân mang Không Gian Pháp Tắc, đánh không lại luôn có thể chạy đi được, nên cũng không quá lo lắng an nguy của Dương Khai.

Hai người nói chuyện công phu, lại có gần ba mươi người ngã trên mặt đất, hoặc bị Xích Giao giết chết, hoặc bị Nguyệt Nhận chém. Không một người bị thương, toàn bộ mất mạng tại chỗ!

Từ khi khai chiến đến bây giờ bất quá ngắn ngủi mấy chục hơi thở thời gian, Lôi Quang hơn ba trăm người đã ngã xuống 50-60 người. Mặc dù Lôi Quang nhân số không ít, cũng không chịu nổi tiêu hao khủng bố như vậy.

Lão giả họ Chu nổ đom đóm mắt, Biệt Kiếm cũng tâm như lửa đốt. Hai người đều không ngờ Dương Khai lại chói lọi như vậy. Vốn cho rằng ỷ vào ưu thế tuyệt đối về nhân số sẽ chắc chắn ăn tươi đối phương, ai ngờ bây giờ bị người ta giết hoa rơi nước chảy.

Cái này hắn mẹ hay là Đế Tôn cảnh? Nếu không tận mắt nhìn thấy, e rằng nói ra đều không ai tin.

Có thể sự thật cứ như vậy bày ra trước mắt. Một người một Xích Giao quả thực trùng sát Lôi Quang vài trăm người luống cuống tay chân, gà bay chó chạy!

“Đều sợ cái gì, hắn chỉ có một người, cho ta hoàn thủ a một đám ngu xuẩn!” Biệt Kiếm gầm thét không thôi.

Lão giả họ Chu cũng gào to lên.

Dưới sự nỗ lực tổ chức của hai người, đám người Lôi Quang cuối cùng dần ổn định cục diện. Trước đó bị Xích Giao xuất hiện bất ngờ đánh trở tay không kịp, lại bị Dương Khai giải quyết dứt khoát giết máu chảy thành sông, đám người Lôi Quang thật sự bị dọa đến không được. Bây giờ nghe Biệt Kiếm và lão giả họ Chu gào to, cũng coi như kịp phản ứng.

Đối phương chỉ có một người, dù lợi hại thế nào, song quyền còn địch được bốn tay sao?

Tại trả giá cái giá thê thảm trăm người thương vong, đám người Lôi Quang trọng ổn cục diện. Từng chi đội ngũ nhỏ cấp tốc hội tụ lại, liên thủ phát lực.

Tiếng nổ “ầm ầm” truyền ra. Trên ngọn núi nhỏ, nguyên khí thiên địa trong chớp mắt hỗn loạn, năng lượng cuồng bạo tùy ý, khiến hư không vỡ nát, càn khôn điên đảo.

Công kích đếm không hết đánh trên người Xích Giao, khiến nó không ngừng phát ra tiếng gầm thét. Thân hình khổng lồ lăn lộn, từng mảnh vảy tróc ra, toàn thân trên dưới máu tươi đầm đìa!

Không chỉ Xích Giao bị vây công, Dương Khai cũng không thể né tránh. Công kích ngập trời từ bốn phương tám hướng đánh tới, Dương Khai căn bản không thể tránh – hắn cũng không có ý định tránh né!

Thân thể chấn động, đạo ấn trong cơ thể nở rộ quang mang. Lực Thổ hành nặng nề ngưng thực ầm vang bừng bừng phấn chấn. Bốn phía quanh người, từng mặt hộ thuẫn hình thoi trong suốt bao quanh bao phủ hắn, không lưu nửa điểm khe hở. Trên mỗi tấm chắn hình thoi kia tràn ngập uy nghiêm của Cự Long, còn đang xoay tròn không ngừng, biến ảo khó lường.

Long Thuẫn!

Trong Ngọa Long sơn hấp thu Long châu của Thổ Long, lúc ngưng tụ lực Thổ hành, lĩnh ngộ bí thuật này từ trong Long châu! Thuật này hẳn là bản mệnh Long thuật của Thổ Long khi còn sống, chứa đựng trong Long châu.

Đổi lại những người khác, dù được Long châu kia, cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ được Long Thuẫn bí thuật này. Nhiều lắm chỉ là có thể ngưng tụ thành lực Thổ hành. Nhưng Dương Khai thể nội chảy xuôi huyết mạch, cùng Thổ Long có cùng nguồn gốc, lĩnh ngộ ra Long Thuẫn bí thuật này cũng là chuyện đương nhiên.

Đây là lần đầu tiên Dương Khai sử dụng thuật này đối địch. Có hiệu quả thế nào chính hắn trong lòng cũng không chắc, nên Không Gian Pháp Tắc âm thầm thôi động, tùy thời chuẩn bị trục xuất bản thân!

Long Thuẫn bí thuật thi triển ra sau một khắc, nương theo tiếng nổ “ầm ầm”, công kích ngập trời đã bao phủ Dương Khai. Trong chớp mắt hào quang tỏa sáng, tất cả mọi người trong tầm mắt đều không thấy bóng dáng Dương Khai.

Biệt Kiếm nhe răng cười: “Lần này xem ngươi có chết hay không!”

Trong lòng tràn đầy khoái ý. Dương Khai trước đó biểu hiện quá mức kinh diễm, hắn chưa bao giờ thấy qua Đế Tôn cảnh hung tàn như vậy. Nhân vật như vậy, nếu để hắn trưởng thành, giữa thiên địa này ai có thể là địch thủ của hắn? Đến lúc đó người đầu tiên muốn giết sợ là hắn Biệt Kiếm.

Có thể dù thiên tư có xuất sắc đến đâu, thiên tài cũng phải có thời gian và không gian trưởng thành mới được. Nếu vẫn lạc trên đường, vậy cũng không tính là gì. Hơn trăm người công kích cùng một chỗ rơi vào người, Biệt Kiếm không tin Dương Khai còn sống được. Công kích như vậy ngay cả một Khai Thiên cảnh ở đây cũng phải tránh mũi nhọn, huống chi Dương Khai chỉ là Đế Tôn cảnh?

“Lục đương gia!” Quách Tử Ngôn cũng kinh hô một tiếng.

Nguyệt Hà sắc mặt âm trầm như nước, tuy cố gắng tự trấn định đứng tại đó, nhưng đôi tay nắm đến trắng bệch lại hiển lộ rõ sự căng thẳng trong lòng nàng.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4072: Thái Khư bí mật

Chương 4071: Ta cũng là

Chương 4070: Thiên Nguyệt Ma Chu