» Chương 4022: Đường này là ta mở
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Nguyệt Hà và đám người thu hoạch quả thực không nhỏ, so với hắn tối thiểu cũng phải nhiều hơn ba thành. Hơn nữa, họ thậm chí không buông tha cả những Nguyên Từ Thần Thạch dưới tam phẩm, đoán chừng đã thu thập tất cả những gì có thể tìm được.
Còn lại tứ phẩm, ngũ phẩm, lục phẩm thì chỗ nào cũng có, duy chỉ không có thất phẩm!
Dường như phát giác được tâm tư Dương Khai, Nguyệt Hà truyền âm nói: “Nguyên Từ Sơn này cất giữ phong phú như vậy, hạ phẩm trung phẩm Nguyên Từ Thần Thạch đếm mãi không hết, rất có khả năng sẽ không sinh ra thượng phẩm thần thạch.”
Lời này ngược lại cũng có chút đạo lý, bất quá Dương Khai hiển nhiên cũng không cam lòng.
Đem không gian giới thu hồi, Dương Khai nhìn qua những người của Xích Tinh nói: “Các ngươi coi như không tệ, lần này thu hoạch, đợi sau khi trở về, các ngươi nếu có nhu cầu cứ việc mở miệng, mặc kệ là ngũ phẩm hay lục phẩm, chỉ cần ngươi có năng lực luyện hóa, bản tọa tuyệt không keo kiệt.”
Mười người sống sót này, đều là những người lúc trước trong trận chiến với Lôi Quang và mấy trăm người khác không bỏ chạy, trung thành thế nào tạm thời chưa nói, nhưng ít nhất cũng có một chút huyết tính.
Lời vừa nói ra, đám người hô hấp thô trọng, Quách Tử Ngôn cũng giật mình nói: “Lục đương gia, điều này làm sao cho phải!”
Ngũ phẩm, lục phẩm thiên tài địa bảo, Dương Khai vừa mở miệng đã ban thưởng. Tuy nói không nhất định có người có bản sự luyện hóa lục phẩm, nhưng luyện hóa ngũ phẩm thì vẫn có người làm được. Nói đặt ở đây, đủ thấy Dương Khai hào phóng và quyết đoán.
Huống chi, hơn mười người bọn họ lần này căn bản không ra chút lực nào. Lúc đối mặt với sự khiêu khích và khó xử của Lôi Quang và đám người, là Dương Khai một mình giết Lôi Quang gà bay chó chạy. Tính ra họ có thể sống sót là nhờ Dương Khai che chở. Đi theo Dương Khai tới nơi sâu dưới lòng đất này, cũng chỉ là đi khắp nơi tìm, ra một chút sức lực.
Nếu không có Dương Khai trước đó thôi động Thổ hành chi lực, bọn họ căn bản không xuống được.
Ra lực nhỏ, được lợi lớn, loại chuyện này trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Lần này thu hoạch không nhỏ, bản tọa cũng không phải người thích ăn một mình. Các ngươi đã là người của bản tọa, bản tọa tự nhiên hy vọng các ngươi cũng có thể mau chóng trưởng thành, ngày sau làm tốt việc phân ưu giải nạn cho bản tọa.”
Gặp Quách Tử Ngôn còn muốn nói gì đó, Dương Khai giơ tay lên nói: “Cứ quyết định vậy đi, không cần nói nhiều.”
Quách Tử Ngôn thở dài một tiếng, ôm quyền nói: “Vậy ti chức xin thay mặt các huynh đệ cám ơn Lục đương gia ban thưởng!”
Hơn mười người cũng đều phấn chấn chắp tay: “Tạ ơn Lục đương gia!”
Ánh mắt từng người nhìn qua Dương Khai đều tràn đầy vẻ lửa nóng. Họ một lần nữa cảm thấy đi theo đương gia như vậy thật sự là một loại may mắn. Nếu là thay thế Độc Nương Tử trước kia ở đây, sao có thể hào phóng như vậy?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với bản sự của Độc Nương Tử, e rằng cũng không có cách nào làm được tới mức độ của Dương Khai.
Dương Khai nói: “Trong các ngươi có một số người có lẽ đều đã cô đọng qua lực lượng thuộc tính khác nhau, chắc hẳn đối với tương lai của mình đều đã có kế hoạch. Nhưng bản tọa khuyên các ngươi một câu, mặc kệ có hay không cô đọng qua Âm Dương Ngũ Hành, vẫn cứ cố gắng hết sức đi cô đọng vật liệu phẩm chất cao. Mặc dù căn cơ đã định, sẽ không giúp các ngươi thành tựu phẩm giai cao hơn, nhưng trong lúc đấu chiến, lực lượng phẩm chất cao có lẽ có thể quyết định sinh tử của ngươi.”
Như một võ giả, trước đó cô đọng qua tam phẩm Hỏa hành chi lực, vậy hắn đối với bản thân định vị chính là tam phẩm Khai Thiên. Nếu là ở ngoại giới, trong tình huống tài lực không đủ, cơ duyên chưa đủ, sẽ chỉ đi tìm kiếm vật liệu tam phẩm để cô đọng lực lượng còn lại.
Nhưng nơi này là Thái Hư cảnh, nếu là lựa chọn cô đọng tứ phẩm hoặc ngũ phẩm Nguyên Từ thần lực, mặc dù không thể giúp hắn tấn thăng tứ phẩm hoặc ngũ phẩm Khai Thiên, cuối cùng vẫn chỉ có thể thành tựu tam phẩm, nhưng lúc thôi động Kim hành chi lực lại có thể nhận được càng nhiều trợ lực, sát thương càng mạnh.
Quách Tử Ngôn nói: “Lục đương gia nói đúng lắm.”
Một đệ tử Xích Tinh đứng ra nói: “Lục đương gia, ta chỉ cần tứ phẩm là đủ rồi.”
“Ta cũng chỉ muốn tứ phẩm.” Lại có người nói.
Đám người còn lại cũng đều nhao nhao nói ra nhu cầu của mình, cơ bản đều là tứ phẩm, duy chỉ có hai người trầm ngâm hồi lâu, mới nói mình cần ngũ phẩm.
Trên đời này, có rất nhiều võ giả tài lực có hạn, thành tựu phẩm giai Khai Thiên cũng không đạt tới cực hạn của bản thân.
Ví như Mạnh Hoành kia!
Lúc trước hắn ngưng tụ là tam phẩm Khai Thiên chi lực, nhưng cực hạn của hắn lại ở ngũ phẩm, chỉ là thế lực như Đại Nguyệt Châu căn bản không có cách nào thỏa mãn nhu cầu của hắn mà thôi.
Cũng có người vì tư chất kém mà mệt mỏi, không chịu nổi áp lực lúc ngưng tụ Khai Thiên chi lực phẩm chất cao, cưỡng ép ngưng tụ sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại.
Nói chung, chỉ cần tư chất không quá kém, ngưng tụ vật liệu tứ phẩm vẫn là không có vấn đề gì, tư chất hơi tốt một chút thì ngũ phẩm đều có hy vọng. Còn về lục phẩm, đó là thật cần nội tình và tư chất cực tốt.
Hơn mười người có gần mười người nói ra yêu cầu của mình, chỉ còn lại mấy người vẻ mặt hâm mộ quan sát.
Bọn họ đều đã ngưng tụ Kim hành chi lực, Nguyên Từ Thần Thạch này đối với họ mà nói tự nhiên không có tác dụng gì.
Dương Khai lại nói: “Ngày sau nếu có những thu hoạch khác, các ngươi có nhu cầu cứ việc mở miệng, bản tọa tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Tất cả mọi người đại hỉ, chắp tay nói tạ ơn.
Quách Tử Ngôn vui vẻ phục tùng. Lục đương gia mới nhậm chức này thực lực cường đại như thế, đối với thủ hạ lại hào phóng như vậy, thật sự là thế gian ít có. Có quan trên như vậy, cũng là may mắn của những người như họ.
Quay đầu nhìn trái nhìn phải, Quách Tử Ngôn nói: “Lục đương gia, dưới đất này bảo bối không ít, hay là ti chức lại dẫn người đi tìm một chút?”
“Không cần, ở chỗ này chờ đi, tự nhiên sẽ có người đưa tới cửa.” Dương Khai khoát tay áo.
Quách Tử Ngôn nghe vậy ngạc nhiên, không biết lời này của Dương Khai ý gì.
Ngược lại là Nguyệt Hà nháy mắt mấy cái, nhìn xem Dương Khai, lại nhìn xem vị trí đặc thù nơi này, nhìn nhìn lại cửa hang cách đó vài chục trượng, vẻ mặt kinh dị nói: “Ngươi không phải là muốn chặn đường ăn cướp a?”
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: “Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, như muốn từ đây qua, lưu lại tiền qua đường. Ai dám nói một chữ không, quản giết không quản chôn!”
Nguyệt Hà vẻ mặt im lặng, mấy người Xích Tinh cũng đều là mặt xạm lại. Lục đương gia thật sự là gan to bằng trời, loại chuyện này cũng có thể làm được.
Bất quá nếu Lục đương gia đã có quyết định này, vậy bọn họ cũng chỉ có thể tuân theo, nhao nhao đứng sau lưng Dương Khai, lấy tráng uy thế!
Từ khi Nguyên Từ Thần Quang hiện thế đến nay, mặc dù đã qua ba ngày, nhưng vẫn không ngừng có người từ cửa hang bay xuống, thâm nhập dưới đất tìm tòi.
Chỉ chưa thấy có người rời đi từ nơi đây. Bất quá tính toán thời gian, cũng không sai biệt lắm có người cần phải đi. Diện tích dưới đất này mặc dù rộng, nhưng cũng không chịu nổi mấy ngàn người tìm kiếm mấy ngày. Nên tìm nơi cũng đều đã tìm xong. Không có chỗ tốt, ai còn nguyện ý ở lại dưới đất này?
Quả nhiên, chờ không tới nửa ngày công phu, liền có mấy đạo quang mang từ đằng xa bay tới, rất nhanh liền đến gần, chuẩn bị thuận theo thông đạo tiến đến bay ra ngoài.
Thế nhưng Quách Tử Ngôn sớm biết ý nghĩ của Dương Khai, làm sao lại cho bọn họ cơ hội này? Lúc này tiến lên một bước, giơ tay lên nói: “Người đến dừng bước!”
Người tới dừng lại, quang mang thu lại lộ ra thân ảnh của một nhóm sáu người: một lão giả trung niên, năm thanh niên nam nữ. Xem vẻ mặt của họ hẳn là xuất thân từ cùng một thế lực, đoán chừng lúc trước ở trong Tinh Thị làm việc, bị sương mù Thái Hư hút vào trong Thái Hư cảnh này.
Sáu người đều vẻ mặt cảnh giác, lực lượng trong người âm thầm thôi động.
Bất quá đợi lão giả kia nhìn rõ bộ dạng của Quách Tử Ngôn, sắc mặt không khỏi giật mình, lại vội vàng hướng về phía Dương Khai nhìn lại, phát hiện quả nhiên là tôn Sát Thần này.
Trong lòng cười khổ một tiếng, cảnh tượng thanh niên này chém giết Liêu Dật Bạch hắn tận mắt nhìn thấy. Giờ phút này tự biết sáu người mình không phải đối thủ của người ta.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. Lão giả trung niên chắp tay nói: “Nguyên lai là Dương đại nhân ở phía trước, lão hủ thất kính. Không biết Dương đại nhân có gì chỉ giáo?”
Khoanh chân ngồi trên trụ đá, Dương Khai mở mắt, nhìn xem lão giả trung niên kia nói: “Chỉ giáo không dám nhận, chỉ xin mời chư vị đem không gian giới lấy ra xem xét.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt lão giả trung niên biến sắc. Một thanh niên phía sau hắn càng phẫn nộ quát: “Dựa vào cái gì?”
Không có người võ giả nào nguyện ý đem không gian giới của mình giao cho người bên ngoài điều tra. Mỗi người không gian giới đều có bí mật riêng, nếu để cho người khác tùy ý điều tra, chẳng phải là muốn bộc lộ ra đi?
Một thiếu nữ khác nghiến chặt răng nói: “Si tâm vọng tưởng!”
Lão giả trung niên đưa tay ngăn lời nói của nàng, nhìn qua Dương Khai, cười lớn một tiếng: “Dương đại nhân minh giám, lão hủ và mấy đệ tử bất hiếu này mặc dù ở dưới đất này tìm tòi mấy ngày, nhưng cũng không tìm được vật gì tốt. Coi như đem không gian giới dâng lên, chỉ sợ cũng phải khiến Dương đại nhân thất vọng.”
Dương Khai thản nhiên nói: “Thất vọng hay không thất vọng, xem xét liền biết.”
Lão giả cau mày nói: “Dương đại nhân, không bằng thế này, chúng ta đem ba thành thu hoạch lần này đưa cho đại nhân, xin mời đại nhân cho đi, thế nào?”
“Sư thúc!” Mấy tên thanh niên nam nữ phía sau hắn không nhịn được hô to lên. Bọn họ lần này thu hoạch vốn không lớn, giờ phải giao ra ba thành, đau như cắt thịt, làm sao có thể cam tâm?
“Ta chỉ nhìn không gian giới.” Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
Lão giả nhíu mày lợi hại hơn, suy nghĩ một chút, cắn răng nói: “Bốn thành!”
Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ.
“Năm thành!” Lão giả tiến lên một bước, giống như hạ quyết tâm thật lớn, “Nếu là Dương đại nhân vẫn không vừa lòng, vậy lão hủ cũng không còn gì để nói.”
Dương Khai vẫn câu nói kia: “Ta chỉ nhìn không gian giới!”
Thanh niên trước đó nói chuyện phẫn nộ quát: “Ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Dương Khai lạnh lùng nhìn lại: “Ta như muốn khinh người quá đáng, giờ phút này các ngươi đã tất cả đều là thi thể, đâu còn tha cho ngươi ồn ào?”
Thanh niên kia nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, không nhịn được lùi về sau mấy bước. Nghĩ đến hùng uy của hắn lúc trước chém giết Khai Thiên cảnh, mấy người mình này thật sự không đủ người ta giết.
Lão giả trung niên liên tục cười khổ: “Dương đại nhân khăng khăng như vậy?”
Dương Khai im lặng.
Lão giả trung niên vuốt cằm nói: “Lão hủ minh bạch, làm phiền đại nhân.” Ôm quyền xong vẫy tay nói: “Chúng ta đi.”
Dẫn mấy đệ tử dưới trướng quay đầu nhìn về hướng khác bước đi, nhìn dáng vẻ hình như muốn tìm lối ra khác. Ban đầu còn có chút lo sợ, sợ Dương Khai xuất thủ ngăn cản, ai ngờ chờ bọn họ đi ra thật xa, Dương Khai cũng không có ý động thủ.
“Người kia quá phận.” Thiếu nữ kia tức giận bất bình nói.
Lão giả nói: “Vậy các ngươi nên minh bạch, ở 3000 thế giới này, thực lực vi tôn đi. Ngày sau đều tốt tu hành, chớ có lại phân tâm.”
Mấy đệ tử xấu hổ, nhao nhao xưng là.
Một bên khác, Nguyệt Hà nói: “Ngươi liền không sợ bọn họ tìm thấy lối ra khác, hoặc là chính mình cưỡng ép mở một cái cửa ra?”
“Bọn hắn có thể làm được coi như bọn họ bản sự.” Dương Khai thản nhiên nói.