» Chương 4024: Thu hoạch lớn
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Có cái thứ nhất liền có cái thứ hai, một cái tiếp một cái võ giả bay lên cột đá, hoặc dứt khoát hoặc thấp thỏm dâng lên không gian giới. Dương Khai trên cơ bản đều chỉ khẽ quét qua rồi nguyên vẹn trả lại.
Kiểm tra xong, võ giả mang thần sắc mừng rỡ rời đi.
Bất quá chỉ một nén nhang đã có hơn trăm người đi qua. Có điều, trước mắt bao người, Dương Khai hoàn toàn không lấy đi bất cứ thứ gì từ không gian giới của họ.
Hồ Ý và vài vị Khai Thiên cảnh tụ tập một chỗ, không rõ lắm.
Trước đó, mọi người đều cho rằng Dương Khai muốn chia sẻ một phần lợi tức từ thu hoạch của họ, chính hắn cũng nói vậy. Nhưng hôm nay lại chẳng lấy gì. Đó là ý gì?
Là không vừa mắt với thu hoạch đó, hay đang tìm kiếm vật khác?
Nhưng dù sao đi nữa, hành động này của Dương Khai lại là tin tốt cho đa số mọi người.
Lại một người bay lên cột đá, trên mặt chất đống nụ cười lấy lòng. Hắn có dáng vẻ đầu trâu mặt ngựa, xấu xí, nhìn qua không phải hạng tốt lành. Như những người khác, hắn hai tay dâng không gian giới, vẻ mặt thấp thỏm chờ đợi.
Dương Khai nắm chiếc nhẫn không gian, mỉm cười nhìn hắn: “Đều ở đây?”
Người kia vội nói: “Đều ở đây.”
“Ngươi chắc chứ?”
Người kia thần sắc do dự một thoáng, rất nhanh kiên định lại, gật đầu nói: “Không dám lừa gạt.”
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, đưa tay chộp tới hắn, một viên không gian giới đột nhiên từ trong tay áo hắn bay ra, rơi vào tay Dương Khai.
“Vậy đây là cái gì?” Dương Khai lạnh nhạt nhìn hắn.
Người kia thần sắc lập tức hoảng hốt, làm sao cũng không ngờ mình rõ ràng đã dùng bí pháp ẩn giấu chiếc nhẫn không gian này, nhưng vẫn bị tìm ra dễ dàng như vậy.
“Đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ là nhất thời hồ đồ!”
Dương Khai không nhìn hắn, chỉ vung tay nói: “Cút đi.”
Kình khí quét sạch phía dưới, trực tiếp cuốn người này vào trong thông đạo. Còn chiếc nhẫn không gian của người kia thì đều lưu lại.
Đứng ở cửa thông đạo, người kia trông mong nhìn chiếc nhẫn không gian bị cướp đi, lòng đau như cắt. Cân nhắc thực lực của mình, cuối cùng vẫn cắn răng, xám xịt bay ra ngoài.
Nhìn xung quanh, Dương Khai nói: “Ai dám tư tàng, bản tọa cũng không giết ngươi, người kia chính là hạ tràng!”
Tất cả mọi người thần sắc run lên. Vốn còn có một số người như kẻ vừa rồi đánh chút tính toán nhỏ nhặt, cảm thấy mình tìm được đồ tốt muốn lén giấu đi. Nhưng thấy tình hình này, đâu còn can đảm đó?
Dương Khai quả thật không giết người kia, nhưng lấy đi tất cả mọi thứ của hắn. Làm sao hắn có thể trà trộn trong Thái Hư cảnh này về sau?
Thời gian trôi qua chậm rãi, một cái tiếp một cái võ giả bay xuống trước mặt Dương Khai, rồi lại một cái tiếp một cái bay đi.
Trước đó ở trên đỉnh núi kia, tính cả người của Đế Thiên, ít nhất cũng tụ tập hơn 2000 người. Sau này lại có không ít võ giả đến đây. Vì thế, số lượng võ giả tụ tập sâu dưới lòng đất lúc này ít nhất cũng có hai ba ngàn.
Mặc dù tốc độ của Dương Khai không chậm, cũng phải mất không ít thời gian mới có thể kiểm tra xong.
Nhưng dưới sự quan sát của đám đông, Dương Khai đã kiểm tra không gian giới của hàng trăm người, cũng không lấy đi bất kỳ vật gì, ngoại trừ trường hợp gian lận vừa rồi bị đoạt nhẫn không gian.
Thần niệm của Hồ Ý và vài vị Khai Thiên cảnh không ngừng giao lưu.
Một khoảnh khắc, Hồ Ý bỗng nhiên quay đầu nhìn võ giả bên cạnh mình, truyền âm nói: “Ngươi lên đi!”
Võ giả kia gật đầu, bay lên trước, xếp hàng chờ. Nửa nén nhang sau, cuối cùng đến lượt hắn.
Đưa nhẫn không gian ra, võ giả kia một mặt thấp thỏm bất an chờ đợi. Hắn thấy Dương Khai kiểm tra xong nhẫn không gian của mình rồi mỉm cười: “Thu hoạch rất tốt!”
Tiện tay ném nhẫn không gian trả lại.
Người kia nao nao, ngay sau đó đại hỉ ôm quyền: “Đa tạ đại nhân!”
Trong nhẫn của hắn, có hai phần ngũ phẩm Nguyên Từ Thần Thạch. Hắn vốn lo lắng Dương Khai có thể lấy đi, bây giờ xem ra, lại là mình nghĩ quá nhiều.
Quay đầu, cho Hồ Ý một ánh mắt “thuận buồm xuôi gió”, Hồ Ý khẽ gật đầu.
“Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Chúng ta cũng tới đi.” Hồ Ý nói.
Tuy bị một Đế Tôn cảnh kiểm tra nhẫn không gian thật sự mất mặt, nhưng cục diện bây giờ, không cúi đầu không được. Muốn rời khỏi nơi này, thật sự phải dựa vào hơi thở của người ta. Người ta có hai đại dị thú trong tay, lại khống chế Nguyên Từ Thần Quang kia, chặn ở cửa lối đi này. Không thể phản kháng.
Vài vị Khai Thiên cảnh cũng đều có chút không kiên nhẫn, nghe vậy đều nói một tiếng “tốt”.
Ngay sau đó, vài vị Khai Thiên cảnh dẫn theo đệ tử môn hạ của mình bay tới chỗ cửa thông đạo.
Ước chừng một chén trà công phu, cuối cùng đến lượt Hồ Ý. Đưa nhẫn không gian ra, Hồ Ý yên lặng đợi.
Chỉ là lần này, Dương Khai cuối cùng cũng có hành động khác biệt. Chỉ thấy thần niệm hắn khẽ động, một khối Nguyên Từ Thần Thạch to bằng cái thớt xuất hiện trước mặt, sau đó bị hắn trực tiếp thu vào nhẫn không gian.
Mắt Hồ Ý trừng một cái, trầm giọng nói: “Dương đương gia!” Lòng đau như cắt mấy cân thịt. Khối Nguyên Từ Thần Thạch bị Dương Khai lấy đi kia, chính là lục phẩm. Cũng là thu hoạch lục phẩm Nguyên Từ Thần Thạch duy nhất của hắn trong chuyến này.
Đến giờ phút này mới hiểu được, Dương Khai trước đó không lấy gì một chút nào không phải nhân từ, mà là không vừa mắt thu hoạch của những người kia. Ánh mắt của hắn chỉ tập trung vào lục phẩm trở lên.
“Ngươi có ý kiến?” Dương Khai ngước mắt nhìn lên, tay nắm chặt nhẫn không gian của Hồ Ý.
Hồ Ý khí dựng râu trừng mắt, da mặt co quắp một hồi lâu, mới cắn răng nói: “Không dám!”
Sợ buông ra một chữ “có”, nhẫn không gian của mình cũng sẽ mất.
Dương Khai ném nhẫn không gian trả lại, bình chân như vại nói: “Tiếp theo!”
Hồ Ý tiếp nhận nhẫn không gian, trong lòng tuy giận, nhưng cũng vô kế khả thi, chỉ hận hận trừng Dương Khai một cái, lúc này mới bay tới chỗ lối đi.
Những người xếp hàng phía sau hắn thấy thế, tự nhiên cũng đều hiểu ý đồ của Dương Khai. Tên này muốn độc bá lục phẩm thần thạch.
Nhất thời, có người vui vẻ, có người buồn rầu.
Ngay lúc này, một đạo kinh hồng từ đằng xa chạy tới, rất nhanh tới trên trụ đá, lộ ra bộ dáng Đinh Ất.
Chợt thấy nơi đây náo nhiệt như vậy, không nhịn được gãi gãi đầu, hỏi: “Dương huynh, đây là đang làm gì?”
Dương Khai vừa điều tra nhẫn không gian, vừa hướng hắn nhe răng cười một tiếng: “Cản đường cướp bóc.”
Thần sắc Đinh Ất cứng đờ, ha ha gượng cười: “Dương huynh nói đùa.” Hắn còn tưởng Dương Khai đang đùa, nhưng cẩn thận nhìn lại, phát hiện rất nhiều người đều đang xếp hàng chờ đợi, đến trước mặt Dương Khai chủ động giao ra nhẫn không gian để hắn điều tra, ngay sau đó được cho đi.
Không khỏi toàn thân chấn động. Đây không phải cản đường cướp bóc thì là cái gì?
Nhất thời nhìn Dương Khai ánh mắt tràn đầy bội phục. Chuyện này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Cùng là Đế Tôn cảnh, Dương Khai lại vẫn làm ra được.
Hơn nữa, tụ tập ở đây nhiều người như vậy, lại vẫn đều ngoan ngoãn phối hợp!
Nhất thời khiến Đinh Ất kinh động như gặp Thiên Nhân!
Hứng thú tràn đầy, Đinh Ất nói: “Dương huynh, có cần giúp một tay không?”
Dương Khai nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng tốt, bảo người của Đế Thiên phía sau ngươi xếp hàng đi.”
Đinh Ất khẽ giật mình: “Người của ta Đế Thiên cũng muốn kiểm tra?”
Dương Khai nói: “Ai cũng không thể ngoại lệ.” Chỉ một ngón tay phía trước, Đinh Ất thuận theo nhìn lại, phát hiện người kia rõ ràng là một Khai Thiên cảnh, chỉ là giờ phút này sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đinh Ất cười lớn một tiếng: “Không phải vậy Dương huynh, ngươi nhìn ta Đế Thiên trước đó ở trên núi…”
“Chi nó ở trên núi ta cứu được không ít người Đế Thiên các ngươi tính mệnh!” Dương Khai không đợi hắn nói hết lời liền ngắt lời hắn.
Đinh Ất chép miệng một cái, lời này cũng là sự thật. Nếu không phải Dương Khai vào thời khắc mấu chốt thả ra Nguyên Từ Thần Quang, kiếm trận của Kiếm Các cũng sẽ không tự sụp đổ. Đánh tới cuối cùng tuyệt đối là kết quả lưỡng bại câu thương. Coi như người của Đế Thiên có thể hạ được Kiếm Các, cũng phải trả giá thương vong rất lớn.
“Dương huynh, không phải như vậy sao?” Đinh Ất nhíu mày hỏi.
“Yên tâm, không nên lấy ta sẽ không động, ta chỉ lấy hữu dụng đồ vật!” Dương Khai trấn an hắn một tiếng.
Đinh Ất đứng tại chỗ do dự rất lâu, lúc này mới giống như đã quyết định điều gì đó, cắn răng nói: “Được, Dương huynh một câu, ta Đế Thiên phối hợp ngươi!”
Nói xong, quay người bay xuống, hiệu lệnh đám người Đế Thiên xếp hàng phía sau.
Một cái tiếp một cái võ giả được kiểm tra xong nhẫn không gian rồi cho đi. Ý đồ của Dương Khai cũng triệt để lộ ra. Coi như những võ giả kia thu hoạch ngũ phẩm thần thạch hắn cũng sẽ không động tới, duy chỉ có lục phẩm bị hắn giữ lại.
Sở dĩ như vậy, Dương Khai cũng có sự suy tính của riêng mình. Sâu dưới lòng đất này ngũ phẩm thần thạch không ít, nếu thật toàn bộ giữ lại e rằng có chút quá đáng. Chính mình ăn thịt, người khác dù sao cũng phải húp chút nước. Nếu thật làm như thế, chỉ sợ thật muốn gây nên tức giận của nhiều người, và phải đại chiến một trận với mấy ngàn người này. Đến lúc đó nhất định phải giết máu chảy thành sông. Còn về lục phẩm, đó là tuyệt đối không thể buông tha. Chính mình chưa cần dùng đến, nhưng sau này luôn có lúc có thể sử dụng.
Vì vậy, những võ giả không sưu tập được lục phẩm thần thạch thì vui mừng hớn hở. Những võ giả có thu hoạch lục phẩm thì sầu mi khổ kiểm.
Thậm chí, càng về sau, những võ giả kia chủ động lấy lục phẩm thần thạch ra, khỏi cần Dương Khai tự mình động thủ cướp. Tuy nhiên, lục phẩm dù sao cũng là số ít. Dương Khai kiểm tra hơn một ngàn người cũng chỉ tìm được vài khối rải rác mà thôi.
Đinh Ất sắp xếp xong đám người Đế Thiên xong liền bay đến trên trụ đá, mắt chăm chú nhìn Dương Khai kiểm tra từng cái nhẫn không gian. Trong lòng cảm khái đại trượng phu làm như vậy. Lúc nào mình cũng có thể bá khí tuyệt luân như thế thì không uổng đời này. Lúc này hắn tuy là khôi thủ của Đế Thiên, dưới tay có mấy ngàn người, nhưng so với Dương Khai luôn cảm giác kém một chút gì đó.
Người của Đế Thiên tới muộn, cũng coi như nhóm cuối cùng. Tuy nhiên số lượng đông đảo, khoảng 700-800 người. Vốn là có một ngàn người, nhưng tại trong tranh đấu với Kiếm Các đã bị giết không ít.
Chờ kiểm tra xong nhẫn không gian của đám người Đế Thiên, thời gian đã qua hơn một ngày.
Đinh Ất một mặt hâm mộ ôm quyền: “Dương huynh thu hoạch lớn à.”
Hắn ở đây nhìn chằm chằm hơn một ngày, tận mắt thấy Dương Khai lấy đi 7-8 khối lục phẩm thần thạch từ trong nhẫn không gian của người khác. Khối thần thạch này tính 15 triệu, riêng 7-8 khối lục phẩm này chính là hơn một trăm triệu Khai Thiên Đan.
Huống chi, lục phẩm thần thạch căn bản là có tiền mà không mua được. Đem ra bán tuyệt đối không chỉ 15 triệu.
Chỉ cần ngồi ở đây, dễ dàng có thể thu hoạch nhiều như vậy, thật sự khiến người đỏ mắt.
“Cũng đa tạ Đinh huynh phối hợp.” Dương Khai mỉm cười. Lần tiếp xúc này xong, chút ân oán nhỏ giữa hai bên trước đó cũng bỏ qua. Vốn dĩ không có thâm cừu đại hận gì.
Đang khi nói chuyện, thần niệm Dương Khai khẽ động, hai dị thú Xích Giao và Địa Long vốn vẫn nhắm mắt phủ phục, bỗng nhiên ầm ầm hướng sâu trong địa động bò đi.
Đinh Ất không hiểu: “Đây là muốn làm gì?”
Dương Khai khẽ nói: “Còn có người trốn ở chỗ này, tưởng có thể tránh đi qua.”
…
Đầu năm một, Tiểu Mạc ở đây chúc Tết mọi người. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý. Năm Tuất người vượng nhà vượng sự nghiệp vượng.
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter… ↓ ↓ ↓