» Chương 4026: Một đêm chợt giàu
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Hai đệ tử của Đại Nguyệt châu chầm chậm lắc đầu, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Sao có thể không lo lắng, Mạnh Hoành lần này ngưng tụ chính là Thái Dương Chân Hỏa ngũ phẩm, chỉ cần sai sót một chút là vạn kiếp bất phục. Trong lòng họ càng thêm ghi hận Trần Nguyệt, nếu không phải nữ nhân này, sao đại sư huynh lại bị đả kích, sao lại dùng chiêu hiểm như vậy.
“Không nhanh vậy đâu.” Nguyệt Hà bên cạnh lên tiếng, “Mới vài ngày thôi, sao có kết quả ngay được. Tốc độ ngưng tụ Âm Dương Ngũ Hành chi lực có quan hệ lớn đến tư chất bản thân, nhanh thì mười ngày nửa tháng, lâu có thể là một năm rưỡi. Ngươi cũng từng cô đọng rồi, hẳn là có… kinh nghiệm!”
Nói đến đây, đôi mắt đẹp của Nguyệt Hà bỗng co rụt lại, dường như nhớ ra điều gì đó, kinh hãi nhìn Dương Khai.
Ở trong Ngọa Long sơn kia, Dương Khai trước sau chỉ tốn chừng hai mươi ngày đã ngưng tụ Thổ hành chi lực thất phẩm. Tốc độ này đơn giản là kinh khủng. Năm đó nàng ngưng tụ lực lượng ngũ phẩm, lần nào mà không mất hơn nửa tháng? Lần lâu nhất thậm chí tốn ba tháng công phu.
Hai mươi ngày ngưng tụ lực lượng thất phẩm, tư chất và nội tình của gã này rốt cuộc khủng bố đến mức nào?
Dương Khai lại không phát giác ra suy nghĩ của nàng, ngẫm lại cảnh mình ngưng tụ Ngũ Hành chi lực, quả thật là như vậy.
Dặn dò hai đệ tử Đại Nguyệt châu: “Thời khắc trông chừng, nếu có bất thường, lập tức đến báo.”
“Vâng, Dương sư huynh!” Hai đệ tử Đại Nguyệt châu chắp tay đáp.
Quay trở lại phòng mình, Nguyệt Hà lẽo đẽo theo sau, như bóng với hình.
Dương Khai cũng quen dần, không còn quá câu nệ với nàng, trực tiếp kiểm kê thu hoạch chuyến đi Nguyên Từ Sơn lần này.
Dưới Nguyên Từ Sơn kia, bản thân hắn đã thu hoạch không nhỏ, thần thạch tam phẩm và dưới tam phẩm đều không sưu tập, chỉ tìm loại trên tam phẩm. Trong đó thần thạch tứ phẩm có hơn một trăm khối, ngũ phẩm hơn 30, lục phẩm cũng có hơn bốn khối. Chỉ riêng hạng mục này, đã trị giá hơn trăm triệu Khai Thiên Đan.
Nguyệt Hà và Quách Tử Ngôn cùng đám người thu hoạch còn nhiều hơn, dù sao họ đông người hơn một chút, thu hoạch nhiều hơn Dương Khai khoảng ba phần mười.
Sau đó ở chỗ cửa thông đạo chặn đường ăn cướp, tổng cộng vơ vét được mười bảy, mười tám khối Nguyên Từ Thần Thạch lục phẩm. Đây là một số lượng cực kỳ khủng bố, đủ để các động thiên phúc địa cũng phải điên cuồng!
Chỉ có trong Thái Khư cảnh này mới có thu hoạch khủng bố như vậy, nhìn ra ngoại giới, 3000 càn khôn căn bản không có cơ duyên như thế.
Đếm sơ sơ, Nguyên Từ Thần Thạch dưới tam phẩm không tính, tứ phẩm 245 khối, ngũ phẩm 73 khối, lục phẩm chừng 26 khối!
Cho dù tính theo giá thị trường lưu thông, số Nguyên Từ Thần Thạch bày trước mặt Dương Khai đã trị giá gần sáu ức Khai Thiên Đan!
Nhưng nếu thật đem ra bán, khẳng định không chỉ có giá như vậy.
Một đêm chợt giàu, không gì hơn thế này!
Hơn nữa loại thiên tài địa bảo này lại là đồng tiền mạnh, dù đặt ở đâu cũng sẽ không thiếu người hỏi thăm, mà sẽ khiến tranh giành đồ tốt.
“Thiếu gia, ngươi phát tài rồi.” Nguyệt Hà cũng cười cong mắt như trăng non, Dương Khai được lợi, nàng dường như còn vui hơn cả mình thu hoạch.
Dương Khai cũng tâm trạng tốt, sự tích lũy không tìm thấy thần thạch thất phẩm quét sạch sành sanh, cười lớn nói: “Giống nhau giống nhau.”
Nguyệt Hà che miệng cười yêu kiều: “Thiếu gia ngày sau nếu là lên như diều gặp gió, cũng đừng quên người ta theo làm tùy tùng.”
Dương Khai đại khí vung tay: “Yên tâm, ngày sau ta có miếng ăn, sẽ không để ngươi đói.”
Nguyệt Hà đôi mắt đẹp uyển chuyển: “Vậy thì cảm ơn thiếu gia.”
Dương Khai tạm thời thu tất cả Nguyên Từ Thần Thạch, lại lấy ra Như Ý Đại. Nguyên Từ Thần Thạch có thể tính toán ra giá tiền thu nhập, còn túi Nguyên Từ Thần Quang này lại căn bản không thể tính toán giá trị.
Thứ này uy lực lớn, quỷ dị khó lường, toàn lực cọ rửa phía dưới, trên đời này hiếm có người chống đỡ được, ít nhất, trong Thái Khư cảnh căn bản không ai cản nổi!
Tuy nhiên dù đã dùng Lục Hợp Như Ý Đại thu gom không ít Nguyên Từ Thần Quang, nhưng làm thế nào để lợi dụng, Dương Khai lại có chút sầu muộn.
Thông thường, võ giả quả thật có thể dùng Nguyên Từ Thần Quang này để cô đọng Kim hành chi lực. Nếu thành công, phẩm tướng tuyệt đối là lục phẩm. Có điều trên đời này chắc không có võ giả nào có bản lĩnh đó, có thể dẫn loại Nguyên Từ Thần Quang đã ngưng thực này vào đạo ấn mà vẫn bình yên vô sự. Nếu thật làm vậy, chỉ sợ không bao lâu đạo ấn sẽ bị Nguyên Từ Thần Quang cọ rửa vỡ nát, bỏ mình đạo tiêu.
“Có đề nghị gì hay không?” Dương Khai quay đầu nhìn Nguyệt Hà. Nữ nhân này tuy điên điên khùng khùng, nhưng dù sao là Khai Thiên ngũ phẩm, luận kiến thức lịch duyệt Dương Khai phi ngựa cũng không đuổi kịp.
Nguyệt Hà nhíu mày trầm ngâm, hồi lâu sau mới chầm chậm lắc đầu: “Ta nghĩ không ra.”
Trước đó nàng tuy đã đề nghị Dương Khai thu Nguyên Từ Thần Quang trước, ngày sau lại nghĩ cách lợi dụng, nhưng sự việc đến lúc này cũng không có biện pháp tốt. Nàng ngược lại muốn Dương Khai hấp thu Nguyên Từ Thần Quang này. Với biểu hiện tự do đi lại trong Nguyên Từ Thần Quang trước đó của Dương Khai, hẳn là có thể làm được.
Có điều lời nói này nói ra chỉ tự chuốc nhục, cần gì phải mở miệng.
Dương Khai bản thân cũng vô kế khả thi, được đồ tốt lại không dùng đến quả thật khiến người không biết làm sao. Hơn nữa Nguyên Từ Thần Quang trong Như Ý Đại nếu không nhanh chóng tìm cách chuyển đi, Lục Hợp Như Ý Đại cũng không cách nào lưu lại sử dụng cho việc khác.
Chẳng lẽ ngày sau nghênh địch, đem Như Ý Đại mở ra, thả Nguyên Từ Thần Quang ra sao?
Nếu làm vậy cũng không phải là không được, nhưng Nguyên Từ Thần Quang hẳn không chịu được mấy lần tiêu hao sẽ phóng thích hết sạch, thật sự quá lãng phí.
Cùng Nguyệt Hà hai người nhìn nhau, vô kế khả thi.
Hồi lâu sau Dương Khai mới từ bỏ. Thật sự không được, về sau chỉ có thể lúc đối địch đem Nguyên Từ Thần Quang phóng thích, lãng phí thì lãng phí, cũng không lo được nhiều như vậy.
Để Nguyệt Hà lui ra sau, Dương Khai bế quan lĩnh hội Mộc Hỏa thần thông.
Thời gian trôi qua từng chút một, tin tức trong Nguyên Từ Sơn cũng dần dần lan truyền.
Chuyện Dương Khai lấy Đế Tôn chi lực một chiêu đánh chết một vị Khai Thiên tam phẩm lan truyền nhanh chóng, rất nhiều người không muốn tin, dù sao chuyện này quá kỳ lạ. Dù cho ở trong Thái Khư cảnh, Khai Thiên cảnh cũng có nội tình của Khai Thiên cảnh, sao có thể dễ giết như vậy, hơn nữa còn là một chiêu mất mạng, trừ phi là đánh lén mới có cơ hội.
Có điều lúc đó rất nhiều người tận mắt chứng kiến, truyền tai nhau có cả mũi cả mắt, cũng khiến người ta sinh nghi, huyệt trống không đến gió à!
Thêm việc Dương Khai sau đó ở dưới động đất trong Nguyên Từ Sơn chặn đường ăn cướp, ỷ vào uy thế hai con hung thú, mượn lực Nguyên Từ Thần Quang, ép mấy ngàn người cúi đầu, không thể không nhịn nhục bị hắn vơ vét. Tên Dương Khai này nhanh chóng truyền bá khắp các nơi trong Thái Khư cảnh, cũng hoàn toàn lọt vào tầm mắt của các thế lực nhỏ, có thể nói là một đêm thành danh!
Càng dưới sự giúp đỡ của người có tâm, gần như hơn nửa người ở Thái Khư cảnh đều biết, Nguyên Từ Thần Thạch trong Nguyên Từ Sơn, về cơ bản đều đã rơi vào túi Dương Khai, đặc biệt là những khối lục phẩm, gần như không sót một khối nào.
Truyền ngôn, ở trong Nguyên Từ Sơn kia, chỉ riêng Nguyên Từ Thần Thạch lục phẩm Dương Khai đã thu về không dưới trăm khối, ngũ phẩm tứ phẩm căn bản không thể tính toán.
Không ít người chưa từng nghe tên Dương Khai, bốn phía tìm hiểu, rất dễ dàng biết được Dương Khai chính là Lục đương gia mới của Xích Tinh.
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt chú mục vào Tinh Thị mà Xích Tinh kiểm soát. Mỗi ngày, đều có võ giả từ bốn phương tám hướng chạy đến, trong lúc nhất thời, Tinh Thị quả thật gió nổi mây phun, chật kín người.
Bốn phía phủ đệ Dương Khai, trong trà lâu tửu lâu, từng cặp mắt nhìn sang không gian, chú ý chặt chẽ.
Càng có người mộ danh đến thăm, đến trước phủ đệ báo ra cái này đến cái khác danh hào.
Hạ nhân giữ cửa nào từng thấy trận chiến này, vội vàng vào báo, không tìm được Dương Khai chỉ có thể tìm Nguyệt Hà. Nguyệt Hà tiếp đãi mấy đợt sau buồn bực không thôi.
Những gã này rõ ràng đều nghe nói Dương Khai thu hoạch nhiều đồ tốt như vậy, tranh thủ thời gian đến kết giao tình chắp nối. Mỗi người tự xưng mình lợi hại thế nào, muốn gia nhập dưới trướng Dương Khai hiệu lực. Có chút tự biết mình chỉ cầu một phần thần thạch ngũ phẩm. Người nói khoác mà không biết ngượng càng muốn một phần thần thạch lục phẩm.
Một hai người thì cũng thôi đi, mỗi ngày đều có người như thế tới phát ngôn bừa bãi.
Nguyệt Hà dưới cơn nóng giận đánh gãy chân một người, ném ra ngoài cửa, lúc này phủ đệ mới bớt ồn ào đi ít nhiều.
…
Trong một tòa đại điện, mấy chiếc ghế xếp phía trên, lần lượt từng bóng người lặng lẽ, mỗi người đều khí tức thâm u.
Trừ Đại đương gia thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, bốn vị đương gia của Xích Tinh tề tụ.
Trần Thiên Phì, Cầm phu nhân, Bối Ngọc Sơn, Âu Dương huynh đệ. Nói đúng ra là năm người, chỉ có điều Âu Dương huynh đệ từ trước đến nay cùng tiến cùng lui, cho nên chỉ có thể coi là một vị đương gia.
Độc Nương Tử và Cam Hoành bị Dương Khai chém giết, chết ngay tại trong đại điện này. Dù đã qua nhiều ngày, nhưng trong đại điện này dường như vẫn còn khí tức máu tươi.
Trên chiếc ghế đặc chế, Trần Thiên Phì như một khối núi thịt ngồi ở đó, trên mặt thịt mỡ chồng chất, ngay cả mắt cũng bị che lại.
Cầm phu nhân nhẹ nhàng trêu chọc dây đàn cổ cầm trước mặt, tiếng leng keng chầm chậm chảy xuôi, như một bàn tay nhỏ vô hình vuốt ve lòng mỗi người, khiến người ta không tự chủ được tâm thần buông lỏng.
Trần Thiên Phì ho khan một tiếng, mở miệng nói: “Gần đây Tinh Thị có biến đổi, chư vị chắc hẳn đều cảm nhận được rồi chứ?”
Bối Ngọc Sơn ông ồm nói: “Tới thật nhiều người.”
“Đúng vậy, tới thật nhiều người.” Trần Thiên Phì cười hắc hắc, “Đều vì vị Lục đương gia của chúng ta tới à, ta cũng không nghĩ thông, lẽ nào tiểu tử này không hiểu đạo lý tiền tài không để lộ ra ngoài sao?”
Âu Dương Băng nói: “Với những lời đồn bên ngoài ban đầu ta còn hơi không tin, có điều gần đây ta lại tin rồi. Sớm biết như vậy, chúng ta cũng nên đến Nguyên Từ Sơn nhìn xem mới phải.”
Trần Thiên Phì nói: “Bây giờ hối hận đã muộn, đồ vật đều đã vào túi bên eo hắn rồi.”
Âu Dương Liệt nói: “Hắn chính là Lục đương gia của Xích Tinh, đã có thu hoạch, dù sao cũng nên nộp lên một bộ phận mới phải, sao trở về lâu như vậy cũng không thấy động tĩnh.”
Trần Thiên Phì quay đầu nhìn hắn một chút: “Không bằng Âu Dương đương gia đi hỏi hắn xem sao.”
Thần sắc Âu Dương Liệt đọng lại, loại lời này hắn nào dám hỏi. Ngày đó Dương Khai giết Độc Nương Tử và Cam Hoành hắn nhưng là tận mắt nhìn thấy. Hai vị kia trước mặt Dương Khai ngay cả mười hơi công phu đều không kiên trì nổi. Tự hỏi coi như huynh đệ liên thủ cũng không thể nào là đối thủ của Dương Khai.
Trần Thiên Phì thêm hắn một câu, lại hắng giọng một cái nói: “Lục đương gia thu hoạch bao nhiêu tạm thời không nói, ở trong Nguyên Từ Sơn kia hắn nhưng là đắc tội không ít người. Chu đương gia của Lôi Quang tự mình tới tìm ta, nói tên họ Dương kia ở trên Nguyên Từ Sơn giết hơn trăm người của Lôi Quang, ngay cả Biệt Kiếm đều chết thảm tại chỗ, bảo ta Xích Tinh cho họ một lời công đạo.”