» Chương 4030: Binh lâm thành hạ

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Trong phủ đệ nhà mình, Trần Thiên Phì nằm trên ghế, sau lưng hai tỳ nữ nhẹ nhàng phe phẩy quạt, bên cạnh một thiếp thất đang dựa sát vào người hắn, ngón tay ngọc thon dài bóc vỏ, bỏ hạt một loại linh quả giống trái bồ đào rồi đưa vào miệng Trần Thiên Phì: “Lão gia, chuyện của Tinh Thần ngài cần phải hao tổn nhiều tâm trí a.”

Kể từ sau lần Triệu Tinh Thần đắc tội Dương Khai, bị tước bỏ chức Tiểu thống lĩnh, hắn liền suy sụp, suốt ngày lui tới tửu lầu kỹ viện, sống lay lắt qua ngày.

Chị gái của Triệu Tinh Thần đương nhiên nhìn thấy đau lòng, liền muốn nhờ cậy vào Trần Thiên Phì để khôi phục chức Tiểu thống lĩnh cho em trai mình.

Trần Thiên Phì thở dài: “Để bụng, để bụng. Cái Dương Khai kia chưa chết, ngươi bảo ta làm sao để bụng? Tinh Thần chính hắn có mắt không tròng, đắc tội quý nhân, chỉ tước chức thống lĩnh đã là khai ân.”

Phụ nhân không thuận theo nói: “Bây giờ cái Xích Tinh này, chẳng phải là lão gia ngài nói gì nghe nấy… ”

“Im ngay!” Trần Thiên Phì đột ngột mở mắt, trừng mắt nhìn chị gái Triệu Tinh Thần nói: “Ngươi phụ nhân này, họa từ miệng mà ra không biết sao? Lời này cũng là tùy tiện nói lung tung.”

Tuy nói hắn bây giờ đại quyền trong tay, nhưng trên đầu dù sao còn có cái Đại đương gia, nếu để Đại đương gia nghe được lời này, chẳng phải là hãm hắn vào bất nghĩa, đến lúc đó Đại đương gia còn không biết sẽ nhìn hắn thế nào.

Một tiếng quát tháo khiến phụ nhân kia nước mắt lưng tròng.

Trần Thiên Phì yêu thương thiếp thất này nhất, trong lòng không đành lòng, an ủi: “Chờ một chút đi, chờ qua một thời gian ngắn đầu ngọn gió đi qua rồi tính.”

Phụ nhân khẽ lau mắt: “Vậy phải đợi tới bao giờ a? Thiếp thân ngược lại có thể đợi, chỉ sợ Tinh Thần đợi không được, bộ dáng của hắn ngài cũng nhìn thấy.”

“Ngọc bất trác bất thành khí! Đây đối với Tinh Thần mà nói chưa chắc không phải là một cơ hội!” Trần Thiên Phì híp mắt, tinh quang lóe lên: “Huống chi cũng không cần đợi bao lâu, nhiều lắm cũng chỉ đợi đến rời khỏi cái Thái Khư Cảnh này. Cái Dương Khai kia trong Thái Khư Cảnh này hoành hành ngang ngược, bất quá cuối cùng chỉ là Đế Tôn. Chờ rời khỏi Thái Khư Cảnh, hắn lại có thể lật được sóng nước gì?”

Phụ nhân nghe vậy, trong lòng thở dài, biết không thể thuyết phục gì thêm, ánh mắt oán độc cắn răng nói: “Cái Dương Khai đáng chết này, chạy đến đâu gây sự không tốt, lại cứ nhất quyết đến Xích Tinh này.”

Trần Thiên Phì cũng cười khổ, đang định nói gì đó, chợt sắc mặt cứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía một nơi nào đó trên bầu trời.

Ban đầu nét mặt hắn còn có chút nghi hoặc, nhưng ngay sau đó hai mắt nheo lại rồi từ từ trợn lớn. Vỏn vẹn sau ba hơi thở, trên mặt đã đầy vẻ kinh ngạc, thân thể béo múp của hắn ầm vang đứng dậy.

“Sao vậy, lão gia?” Phụ nhân thấy thế không hiểu, thực lực của nàng dù sao không cao, so với em trai Triệu Tinh Thần cũng chỉ mạnh hơn một chút, cho nên dù nhìn theo ánh mắt Trần Thiên Phì cũng chẳng thấy gì.

“Xảy ra chuyện rồi!” Trần Thiên Phì khẽ quát, vội vàng lấy ra liên lạc châu, vừa liên hệ với mấy vị đương gia khác của Xích Tinh, vừa sải bước đi ra ngoài, dặn dò vọng lại: “Ở nhà cho tốt, đừng chạy loạn! Mở tất cả trận pháp ra!”

Phụ nhân giật mình, trong lòng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nếu không Trần Thiên Phì tuyệt đối sẽ không dặn dò như vậy. Nàng cũng vội vàng liên lạc với em trai Triệu Tinh Thần, bảo hắn đến chỗ mình tị nạn.

Chỉ là trong lòng nghi hoặc không hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì, lại khiến Trần Thiên Phì bộ dáng như lâm đại địch.

Trong Tinh Thị, có Khai Thiên Cảnh đi ngang qua dường như có điều phát giác, ngẩng đầu nhìn về phía xa, ngay sau đó biến sắc.

Ngay lúc này, kèm theo một tiếng nổ ầm ầm, bên ngoài toàn bộ Tinh Thị bỗng nhiên xuất hiện một tầng trận pháp phòng hộ trong suốt, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ Tinh Thị. Trận pháp phòng hộ nhìn kiên cố vô cùng kia, có tới 7~8 tầng.

Những người vốn chưa hề phát giác lúc này đâu còn không thấy Tinh Thị biến đổi, đều dừng chân ngẩng đầu nhìn lại, không hiểu sao đại trận phòng hộ của Xích Tinh lại mở.

Loại đại trận phòng hộ này một khi mở ra, chắc chắn phải tiêu hao không ít thiên tài địa bảo gì đó. Nếu không phải thời khắc khẩn yếu, bình thường sẽ không mở ra.

Trên đường cái, đám người rộn ràng, xôn xao bàn tán.

“Xích Tinh làm cái trò gì vậy, sao lại mở đại trận?” Có người không hiểu hỏi.

“Đại trận mở ra, nhất định có cường địch đột kích, nếu không thì sao lại làm như vậy?”

“Cường địch? Trong Thái Khư Cảnh này, Xích Tinh có cường địch gì?”

“Chẳng lẽ lại có thú triều?” Người nói chuyện sắc mặt tái nhợt.

Thái Khư Cảnh mở ra thời gian cũng không ngắn, trong khoảng thời gian này rất nhiều người đều từng gặp phải thú triều. Hung thú trong Thái Khư Cảnh này không ít, lại từng con lệ khí ngập trời, thực lực cường đại. Rất nhiều nơi võ giả tụ tập đều bị thú triều san bằng, tử thương vô số.

Cho nên võ giả trong Thái Khư Cảnh, nói đến thú triều là biến sắc.

“Không phải thú triều, nhìn bên kia!” Có tiếng người run rẩy, vừa nói vừa chỉ tay về một hướng.

Thuận hướng đó nhìn lại, đám người không khỏi đồng loạt rụt mắt.

Chỉ thấy trên hướng đó, lít nha lít nhít độn quang cấp tốc lao về phía này, khí thế hung hăng. Dẫn đầu một mảng độn quang, kiếm khí tùy ý, rõ ràng là rất nhiều kiếm quang!

“Kiếm Các! Là người Kiếm Các.” Có người nhìn ra, hô to gọi nhỏ.

“Kiếm Các đâu có nhiều người như vậy, có phải nhìn lầm không?”

Người Kiếm Các số lượng không nhiều, đây là toàn bộ người Tinh Thị đều biết. Giờ phút này từ hướng đó tới độn quang đâu chỉ hai ba ngàn? Đây tuyệt đối không phải số lượng người Kiếm Các có thể có.

“Dẫn đầu tuyệt đối là Kiếm Các, còn những người phía sau là ai thì không biết.”

“Kiếm Các tới đây, chẳng lẽ là vì vị Lục đương gia của Xích Tinh? Nghe nói tại trong Nguyên Từ Sơn kia, thế nhưng có hơn mười vị đệ tử Kiếm Các vì hắn mà chết!”

“Không phải nói là do Đế Thiên làm sao?”

“Là Đế Thiên Đinh Ất dẫn người chém giết không sai, nhưng nếu không phải vị Lục đương gia của Xích Tinh vào thời khắc mấu chốt phóng ra Nguyên Từ Thần Quang, kiếm trận của Kiếm Các cũng sẽ không bị phá, mười mấy đệ tử kia cũng sẽ không chết thảm. Lúc đó ta ngay tại trận, nhìn rõ ràng. Vị Lục đương gia lúc đó thế nhưng cười phát rồ, nói là muốn tặng Kiếm Các một món lễ lớn!”

“Thì ra là thế!”

“Nếu dẫn đầu là Kiếm Các, vậy những người còn lại chẳng lẽ là người Lôi Quang!”

“Không sai được. Lôi Quang dường như cũng kết thù rất sâu với vị Dương đương gia kia, nghe nói ngay cả thủ lĩnh Biệt Kiếm đều chết trong tay hắn.”

“Xích Tinh lần này xong đời rồi!”

Ba đại thế lực của Tinh Thị, cùng tồn tại mấy nghìn năm, tuy nói bình thường giữa nhau cũng có chút va chạm xung đột, nhưng dù sao cũng chỉ là đánh nhau nhỏ nhặt, không thương tổn đến gốc rễ. Nhưng giờ khắc này, trong Thái Khư Cảnh này, vì một người, Kiếm Các và Lôi Quang giận dữ liên thủ, khí thế hùng hổ đến đây hỏi tội, Xích Tinh làm sao có thể ngăn cản.

Mấy nghìn năm chưa từng thay đổi cục diện, chẳng lẽ trong Thái Khư Cảnh này lại phải có sự thay đổi à.

Mắt thấy phong ba sắp nổi, có võ giả đã nảy sinh ý nghĩ rời đi nơi đây tạm lánh. Nhưng đại trận phòng hộ đã mở, bọn họ căn bản không ra được. Trong lúc nhất thời đều tụ tập trước cửa thành, kêu la không ngớt, cảnh tượng hỗn loạn tưng bừng.

“Gây tai họa a, Lục đương gia mới tới của chúng ta gây tai họa cho Xích Tinh rồi.” Có đệ tử Xích Tinh đau lòng nhức óc.

“Trần đương gia bọn họ đâu?”

“Đại trận thủ hộ đã mở ra, Trần đương gia bọn họ tất nhiên đã biết tình huống. Giờ phút này sợ là đang thương nghị đối sách.”

Đang cãi nhau, những quang mang lít nha lít nhít kia đã đến trước Tinh Thị.

Khi quang mang tan đi, gần 3000 đạo thân ảnh hiện ra trong tầm mắt mọi người. 3000 người không nói một lời, lại có vô biên uy áp từ trên trời giáng xuống, toàn bộ Tinh Thị trong nháy mắt lặng ngắt như tờ!

Trước 3000 người, năm bóng người đứng yên, từng người khí tức cường đại, đứng ở đó, uyên đình nhạc trì, mang lại áp lực thực lớn.

Có người nhận ra, năm người kia đều là thủ lĩnh của Kiếm Các và Lôi Quang.

Kiếm Các có ba người: Chung Phiền, Lạc Thanh Vân, Lô Tuyết. Lôi Quang có hai người: Chu Lập, Long Thái. Tất cả đều là Khai Thiên Cảnh Tứ phẩm trở lên, trong đó Chung Phiền càng là Ngũ phẩm Khai Thiên!

Quả nhiên là Kiếm Các liên thủ với Lôi Quang mà đến.

Kiếm Các lần này xuất động nhân thủ có hơn 300 người. Đây đã là hai ba phần nội tình của Kiếm Các, toàn bộ Kiếm Các cũng chỉ có hơn một ngàn người mà thôi. Về phần Lôi Quang, đoán chừng lưu lại một ít đệ tử giữ nhà canh gác bên ngoài, đã dốc toàn bộ lực lượng.

Trận thế như vậy, hiển nhiên không phải đến tùy tiện đi dạo. Những người Lôi Quang kia tạm thời không nói, 300 người Kiếm Các lại là trụ cột vững vàng. Trước đó tại trên Nguyên Từ Sơn kia, mấy chục người Kiếm Các liền xông phá trận doanh của Đế Thiên tan tác. 300 người này nếu kết thành kiếm trận, uy lực nên khủng bố cỡ nào ai cũng không thể phỏng đoán.

Chỉ sợ san bằng toàn bộ Tinh Thị này cũng có thể.

Trên không tòa phủ đệ, Nguyệt Hà lơ lửng giữa không trung, lông mày cau chặt.

Nàng cũng ý thức được, những người Kiếm Các và Lôi Quang này chắc chắn là tìm đến Dương Khai báo thù. Chỉ là nàng không nghĩ tới, hai nhà này quyết đoán lại lớn đến vậy, chỉ vì một mình Dương Khai mà xuất động nhiều nhân thủ như thế.

Có cần thiết phải vậy sao?

Dương Khai bây giờ đang bế quan, sợ là không biết chút nào về sự việc bên ngoài. Nguyệt Hà cân nhắc có nên thông báo cho Dương Khai hay không. Nhưng nghĩ lại, gia hỏa này thần thông không gian quỷ dị khó lường, trong chớp mắt di chuyển mấy vạn dặm xa. Người Kiếm Các và Lôi Quang tuy nhiều, nhưng nếu hắn một lòng muốn chạy trốn, cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Những người Kiếm Các và Lôi Quang này, sợ là muốn thừa hứng mà đến, mất hứng mà về.

Vừa nghĩ đến đây, Nguyệt Hà rơi xuống trong sân, cũng không còn gì đáng lo lắng.

Ngược lại là hai đệ tử Đại Nguyệt Châu và Trần Nguyệt nhận được tin tức vội vàng chạy tới, nét mặt khẩn trương nhìn nàng.

“Không có việc gì, ai làm gì thì bận rộn cái đó đi.” Nguyệt Hà thuận miệng đuổi họ đi.

Ba người đều có chút im lặng.

Trong phủ đệ của Trần Thiên Phì, Triệu Tinh Thần đã vội vàng chạy đến, nét mặt say khướt, sắc mặt có chút tái nhợt, kinh hoàng nắm lấy tay chị gái: “Chị ơi, anh rể đi đâu rồi? Bảo hắn tranh thủ thời gian dẫn chúng ta trốn đi.”

“Trốn cái gì mà trốn!” Phụ nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hất tay Triệu Tinh Thần ra, vung hắn ngã xuống đất, nghiến răng nói: “Chúng ta vì sao phải trốn? Ngươi xem ngươi say thành bộ dạng gì rồi.”

Triệu Tinh Thần kinh hoàng nói: “Người Kiếm Các và Lôi Quang đã tới rồi, không trốn nữa thì không còn cơ hội.”

Phụ nhân hừ lạnh: “Bọn hắn tới là tìm ngươi sao?”

Triệu Tinh Thần ngây ngốc lắc đầu.

Phụ nhân lại nói: “Vậy ngươi cảm thấy bọn hắn là tìm ai?”

Triệu Tinh Thần ngơ ngác một chút, ngay sau đó hai mắt sáng lên: “Chị ơi, ý chị là…”

Phụ nhân cười lạnh: “Oan có đầu nợ có chủ. Ai giết người của bọn hắn, bọn hắn tự nhiên là muốn tìm người đó! Xích Tinh dù sao cũng không phải cái gì quả hồng mềm. Kiếm Các và Lôi Quang chỉ cần đạt được mục đích, làm sao lại tùy tiện khai chiến với Xích Tinh.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4102: Khai Thiên chi lực

Chương 4101: Liều chết đánh cược một lần

Chương 4100: Truy sát