» Chương 4078: Vô Lão Chi Địa sắp mở

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Dương Khai “mèo khen mèo dài đuôi” khiến nàng vừa giận vừa buồn cười. Nhưng nàng không thể không thừa nhận, người gánh chịu này quả thực vô cùng xuất sắc. Nàng quá rõ thực lực của Đại Lang. Nhìn khắp Thái Hư này, có thể giết được Đại Lang chỉ có lác đác vài người.

Hơn nữa, đúng như lời Dương Khai nói, thời gian còn lại không nhiều. Nàng không có công phu và tinh lực để bồi dưỡng một người gánh chịu khác.

Trước đây, nàng đồ sát mấy vạn người ở Kiếm Các Tinh Thị chỉ vì muốn tìm người gánh chịu thích hợp. Đáng tiếc, mấy vạn người đó không có ai phù hợp yêu cầu của nàng. Trong cơn nóng giận, Tinh Thị máu chảy thành sông, mấy vạn người bỏ mạng.

Dương Khai lấy đạo ấn của mình ra thề khiến nàng khó xử. Lời thề này liên quan đến đạo tâm của bản thân. Một khi đã lập thề thì không thể phá giải. Nếu thật sự cưỡng ép hắn ngưng tụ Lục Phẩm Kim Hành, Dương Khai cho dù không chết thì đạo tâm và đạo ấn cũng nhất định bị tổn hại, đến lúc đó cũng mất tác dụng.

Nhưng bị một tên tiểu bối như vậy nắm thóp, Chúc Cửu Âm sao không nổi nóng?

Đúng lúc này, một tiếng quát truyền đến. Nguyệt Hà từ phía sau đánh tới, thiên thiên ngọc chưởng tung ra Âm Dương Ngũ Hành chi lực, như hóa thành một cái luân hồi, hướng Chúc Cửu Âm chụp tới.

Chúc Cửu Âm không quay đầu lại, chỉ hất tóc. Mái tóc dài đột nhiên tăng vọt, quất vào người Nguyệt Hà.

Nguyệt Hà đẫm máu bay ra, đâm vào vách tường rồi từ từ ngã xuống. Lô Tuyết kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ lấy.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, ánh mắt âm trầm.

Hắn vốn không hiểu vì sao Nguyệt Hà lại “trợ Trụ vi ngược”. Nhưng khi biết ý đồ của Chúc Cửu Âm, hắn liền hiểu ra. Nguyệt Hà vốn không hy vọng hắn thành tựu Thượng Phẩm Khai Thiên. Trước đó, nàng vẫn luôn giật dây hắn luyện hóa Lục Phẩm Kim Hành, nhưng Dương Khai chưa từng nghe theo.

Chúc Cửu Âm có thủ đoạn để Dương Khai cưỡng ép ngưng tụ Lục Phẩm, đúng ý Nguyệt Hà. Hơn nữa, nàng cũng là “cánh tay không lay chuyển được đùi”, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.

Nhưng giờ phút này việc quan hệ đến tính mạng an nguy của Dương Khai, nàng cũng không thể ngồi yên. Mặc dù hiểu rõ mình không phải đối thủ của Chúc Cửu Âm, nhưng nàng vẫn muốn liều chết phản kháng.

“Tiện tỳ cũng dám ngỗ nghịch Bản Cung?” Chúc Cửu Âm bị Dương Khai làm một bụng tức giận không chỗ trút. Nguyệt Hà lần này đánh lén đúng là “đụng vào họng súng”.

Mái tóc lại quăng ra, đột nhiên hóa thành từng cây lưỡi dao, đâm tới Nguyệt Hà.

Dương Khai vội vàng nói: “Ngươi dám giết nàng, ta liền chết cho ngươi xem, dựa vào đạo ấn của ta phát thề!”

Mái tóc đang tăng vọt bỗng nhiên từ cực động hóa thành cực tĩnh, dừng lại trước mặt Nguyệt Hà. Từng sợi tóc kia đã đâm vào thể nội Nguyệt Hà. Nguyệt Hà ánh mắt kinh dị, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới bị đâm ra vô số vết thương, thậm chí ngay cả thần hồn của bản thân cũng có cảm giác muốn bị đâm thủng, kinh hãi sợ hãi.

Chúc Cửu Âm nhìn về phía Dương Khai, trên dung nhan kiều mị đầy vẻ lửa giận ngút trời: “Ngươi chỉ biết có một chiêu này?”

Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: “Chiêu không tại mới, hữu dụng là được. Tiền bối có thể thử xem, xem ta có dám chết trước mặt ngươi hay không.”

Chúc Cửu Âm nghiến răng ken két, hận không thể một chưởng vỗ chết Dương Khai.

Dương Khai lo lắng nói: “Bản lĩnh của ta, tiền bối hẳn là có hiểu biết. Coi như không ngưng tụ Kim Hành thì như thế nào? Trong Thái Hư này lại có ai là địch thủ của ta?” Hắn một mặt ngạo nghễ, “Đoạt Linh Chi Chiến tiền bối cứ chờ tin tức tốt. Ta chắc chắn sẽ đoạt được phần cơ duyên kia cho tiền bối.”

Chúc Cửu Âm lạnh lùng nói: “Nếu là không giành được thì sao?”

“Mặc cho tiền bối xử trí!” Dương Khai ưỡn ngực, “Bản sự của tiền bối, ta cũng biết. Ngươi nếu thật muốn ta chết, ta cũng không phản kháng được.”

“Coi như ngươi thức thời!” Sắc mặt âm trầm của Chúc Cửu Âm hòa hoãn đôi chút. Mái tóc vừa thu lại, Nguyệt Hà lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân trên dưới phun máu không ngừng, chỉ thoáng chốc nhuộm thành một cái “Huyết Hồ Lô”.

Lô Tuyết vội vàng tiến lên giúp nàng ngăn chặn thương thế.

Chúc Cửu Âm đứng dậy, hất ống tay áo bước ra ngoài. Thanh âm bay tới: “Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay. Đến lúc đó nếu thất bại, coi như không chỉ chết đơn giản như vậy.”

Nhìn nàng rời đi, Dương Khai không khỏi nhẹ nhàng thở ra, biết cửa ải hôm nay xem như đã qua. Hơi cảm thấy đáng tiếc, hắn và Từ Chân vẫn luôn có liên hệ. Vốn còn định nhân cơ hội đề cập yêu cầu, giành thêm chút lợi lộc cho mình. Nhưng sau chuyện hôm nay, lợi lộc này là không cách nào đề, tránh chọc giận Chúc Cửu Âm thêm.

Cấm chế trong thể nội bỗng nhiên tan biến. Một đạo mạng nhện theo Chúc Cửu Âm rời đi. Toàn thân lực lượng lại bắt đầu lưu chuyển.

Dương Khai đứng dậy, bước tới chỗ Nguyệt Hà.

Nguyệt Hà thương thế không nặng. Nhìn tuy thê thảm, nhưng bất quá đều là chút thương ngoài da. Với nội tình Ngũ Phẩm Khai Thiên của nàng, điều dưỡng hai ba ngày liền có thể khỏi hẳn.

Phát giác Dương Khai đi tới, nàng không dám ngẩng đầu, thẹn với Dương Khai. Gian khổ bò dậy, quỳ trước mặt Dương Khai, sụp mi thuận mắt, phảng phất bị uất ức tiểu tức phụ, khẽ nói: “Xin mời thiếu gia trách phạt!”

Đang khi nói chuyện, nước mắt rơi xuống tí tách. Trong lòng nàng vô cùng hối hận đã phối hợp Chúc Cửu Âm. Tuy nói không có nàng phối hợp, Dương Khai cũng không cách nào phản kháng, nhưng nàng luôn có cảm giác phản bội Dương Khai, tự trách không thôi.

Dương Khai đưa tay, đặt trên đầu nàng, thở dài một tiếng: “Lần sau không được tái phạm nữa!”

Hắn nháy mắt ra hiệu cho Lô Tuyết, bảo nàng chiếu cố kỹ lưỡng, lúc này mới lách mình rời đi.

Đợi đến Dương Khai rời đi, Nguyệt Hà mới tê liệt trên mặt đất, nhìn Lô Tuyết lẩm bẩm nói: “Ta làm sai rồi sao?”

Lô Tuyết nói: “Ngươi có nói rõ cho đại nhân hiểu sự lợi hại của việc thành tựu Thất Phẩm chưa?”

Nguyệt Hà chậm rãi lắc đầu: “Trước đó muốn đợi rời đi nơi này, để một người khác nói cho hắn biết, khuyên can hắn. Nhưng hôm nay xem ra, đạo tâm của hắn kiên định, người kia sợ cũng không khuyên nổi.” “Người khác” trong miệng nàng, dĩ nhiên là chỉ bà chủ.

Lô Tuyết ung dung thở dài, biết lời Nguyệt Hà nói không sai. Thà lấy đạo ấn phát thề cũng không muốn ngưng tụ Lục Phẩm chi lực. Đây là quyết tâm muốn thành tựu Thất Phẩm.

Chỉ là trong thời đại này, ai lại dám tùy tiện thành tựu Thất Phẩm Khai Thiên? Vị đại nhân này tương lai, chỉ sợ có nhiều long đong.

Một tháng sau, tin tức về Vô Lão Chi Địa nhanh chóng lan truyền khắp Thái Hư Cảnh.

Tin tức này không biết ai truyền bá ra, khiến mọi người xôn xao. Hầu như tất cả mọi người đều nghe nói đến.

Vô Lão Chi Địa sắp mở ra. Mà Vô Lão Chi Địa đó, chính là cơ duyên lớn nhất của toàn bộ Thái Hư. Nơi đó kỳ trân dị bảo vô số. Tùy tiện đạt được thứ gì đều có thể “nhất phi trùng thiên”. Nghe đồn rất nhiều đại năng giả của Động Thiên Phúc Địa đã từng tiến vào Vô Lão Chi Địa, chính là nhờ cơ duyên trong đó mới có thành tựu như ngày nay.

Vô số người rục rịch, vô số người mong đợi. Từng võ giả “ma quyền sát chưởng”, chỉ chờ Vô Lão Chi Địa mở ra liền tiến vào bên trong, tìm kiếm tạo hóa của mình.

Dương Khai an tâm bế quan tu hành. Từ đó về sau, Chúc Cửu Âm không còn ép buộc hắn ngưng tụ Lục Phẩm chi lực. Ngược lại, nàng tìm đến cho hắn rất nhiều thiên tài địa bảo, giúp hắn tăng cường thực lực.

Dương Khai “ai đến cũng không cự tuyệt”, nhận lấy hết thảy. Ngược lại còn “phát một phen phát tài”. Dù sao xuất phát từ Thánh Linh chi thủ, phẩm chất há có thể kém? Hơn nữa, hành động của Chúc Cửu Âm cũng là vì nàng. Dương Khai nhận lấy yên tâm thoải mái.

Hắn có nhiều liên hệ với Từ Chân.

Theo lời Từ Chân, hắn đã đàm phán với Chu Yếm. Nếu có thể thay hắn giành được cơ duyên, dẫn hắn rời khỏi Thái Hư, thì Chu Yếm phải hộ đạo cho hắn 500 năm! Những người khác cũng đưa ra điều kiện tương tự, ký kết khế ước với các Thánh Linh. Chỉ có điều thời gian hộ đạo có dài có ngắn.

Các Thánh Linh cũng hy vọng người gánh chịu do mình lựa chọn toàn lực phát huy, đương nhiên sẽ cho chút lợi ích. Mà việc hộ đạo cho những người gánh chịu này chính là lợi ích lớn nhất. Song phương đều có nhu cầu, đều có được, giao dịch công bằng.

Dương Khai nghe mà đỏ mắt. Lúc trước hắn cũng có quyết định này, chuẩn bị cùng Chúc Cửu Âm nói chuyện rõ ràng. Nhưng sau chuyện lần trước, thực sự tìm không được cơ hội mở miệng, chỉ có thể chậm đợi thời cơ.

Ngày tháng trôi qua.

Một năm rưỡi sau, một ngày, Thái Hư Cảnh bỗng nhiên hơi chấn động. Ngay sau đó, giữa thiên địa phiêu đãng ra một cỗ dị hương. Tất cả mọi người tinh thần đại chấn, không khỏi tìm kiếm nguồn gốc dị hương này.

Rất nhanh, ánh mắt của đông đảo võ giả bị một đạo thất thải hà quang trên đường chân trời hấp dẫn tới.

Hào quang kia cách đám người không biết bao xa, như xa cuối chân trời, phảng phất một tấm màn trời buông xuống, biến hóa không ngừng.

“Đây là…” Có người nghi hoặc không hiểu.

“Có dị bảo xuất thế?” Có người tinh thần đại chấn, mắt lộ vẻ tham lam.

“Vô Lão Chi Địa sắp mở ra!” Có người một câu nói toạc ra huyền cơ. Hơn một năm nay, tin tức liên quan đến Vô Lão Chi Địa lưu truyền khắp các cứ điểm nhân loại. Tất cả mọi người đang chờ đợi. Dị biến như hôm nay, ngoài việc Vô Lão Chi Địa mở ra còn có thể là gì?

“Rốt cục đợi đến ngày này. Ha ha ha, lão gia ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, đã đến lúc ‘nhất phi trùng thiên’.” Có người cười lớn, từ một cứ điểm đằng không mà lên, thẳng hướng dị tượng kia bay đi. Ngay sau đó, trong cứ điểm lít nha lít nhít quang mang lên không, nhao nhao lao tới hướng Vô Lão Chi Địa.

Khắp nơi các cứ điểm nhân loại, hàng trăm hàng ngàn người chạy tới Vô Lão Chi Địa. Chỉ trong nháy mắt, từng cứ điểm đã kinh doanh mười mấy năm nay liền “người đi nhà trống”.

Trong Xích Tinh Tinh Thị, hơn mười vạn người cũng trong chớp mắt đi hơn phân nửa. Càng có một chiếc chiến hạm khổng lồ hoành không, phía trên có tiêu chí Xích Tinh. Đó là chiến hạm của Xích Tinh. Đông đảo đệ tử Xích Tinh dưới sự dẫn dắt của mấy vị đương gia, ngồi chiến hạm, đi đến Vô Lão Chi Địa.

Trong phủ đệ của Dương Khai, tiếng Chúc Cửu Âm vang lên trong đầu Dương Khai đang bế quan: “Tiểu tử nên xuất quan. Vô Lão Chi Địa sắp mở!”

Dương Khai mở mắt, đẩy cửa đi ra ngoài.

Chúc Cửu Âm nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, một tay nhấc cổ áo hắn, đằng không bay lên.

Nguyệt Hà phát giác động tĩnh đến đây điều tra, chỉ thấy thân ảnh hai người hóa thành một đạo lưu quang biến mất không thấy gì nữa. Nàng vội vàng triệu tập Quách Tử Ngôn bọn người, đuổi sát theo sau.

Trong một khu rừng rậm, một con trâu già đang phủ phục dưới gốc đại thụ, bỗng nhiên đứng lên, nhìn về một hướng, miệng nói tiếng người: “Bé con, Vô Lão Chi Địa mở rồi, chúng ta nên lên đường.”

“Nha.” Cố Phán không biết từ đâu xông ra, chợt lách mình, ngồi nghiêng trên lưng lão Ngưu, ấm giọng thì thầm: “Làm phiền Ngưu gia gia.”

Lão Ngưu cười nói: “Nắm chặt, tuyệt đối đừng rơi xuống.”

Bốn vó mở ra, nhanh như điện chớp.

Một nơi khác trong đầm lầy, một đầu quái xà thân dài ngàn trượng xuyên thẳng tới, thân hình kéo dài, tốc độ như gió.

Quái xà sinh ra hai cái đầu, lưỡi rắn trong miệng phun ra nuốt vào. Những nơi đi qua một mảnh thần hồn nát thần tính. Lưỡi rắn cuốn một cái, liền có một con dị thú ẩn dưới đầm lầy bị cuốn vào miệng, nuốt vào bụng.

Trên đầu bên trái của quái xà, Khúc Hoa Thường đưa tay nâng trán, một mặt ưu sầu: “Tiền bối, chúng ta không thể đi riêng sao? Hay là ngài đi trước Vô Lão Chi Địa bên kia chờ ta?”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4177: Ma Vực nguy hiểm

Chương 4176: 60 vạn

Chương 4175: Ba chiêu