» Chương 4103: Thật xin lỗi thật xin lỗi

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Dương Khai có Kim Ô Chú Nhật thần thông pháp tướng, gã nam tử họ Cẩu có Hồ Lô Đằng diễn hóa Khai Thiên chi lực. Bất luận là ai cũng có thể phát huy ra sức mạnh không kém hơn hạ phẩm Khai Thiên. Lần này, có thể nói là kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài.

Trong thế giới quả, đại nhật huy hoàng, kim quang sáng chói. Hồ Lô Đằng nối liền trời đất, phá toái hư không.

Cả hai va chạm, phảng phất hai ngôi sao đụng vào nhau. Tiếng nổ lớn truyền ra, sóng chấn động kinh khủng khuếch tán. Bong bóng khí xung quanh lần lượt vỡ tung, biến mất không còn dấu vết. Dương Khai mắt nổ đom đóm, dốc hết sức mạnh vào một thương này. Gã nam tử họ Cẩu sao lại không như vậy?

Rầm rầm rầm…

Thiên địa biến sắc, trong thế giới quả xuất hiện vô số vết nứt hư không. Hiển nhiên, thế giới này cũng có chút không chịu nổi sự xung kích của loại lực lượng cuồng bạo này.

Dương Khai đẫm máu, ngửa mặt bay ra ngoài, đại nhật chôn vùi.

Gã nam tử họ Cẩu miệng máu tươi cuồng phun, sắc mặt tái nhợt. Tiếng xương gãy răng rắc truyền ra từ trong cơ thể. Quang mang thất thải trên Hồ Lô Đằng ảm đạm xuống, một lần nữa kết ra bảy quả hồ lô. Thân hình hắn cũng như bao tải rách nát bay ra ngoài.

Lần va chạm này, đúng là kết quả lưỡng bại câu thương. Bất luận là Dương Khai hay gã nam tử họ Cẩu đều không thể chiếm được chút lợi thế nào từ đối phương.

Vừa rơi xuống đất, Dương Khai liền thôi động lực lượng muốn đứng dậy. Ai ngờ lần này lại không thể đứng lên. Vừa rồi một kích kia gần như hao hết tất cả khí lực của hắn. Giờ khắc này, bất luận là nhục thân hay đạo ấn, đều đã đến một cực hạn. Nếu cố gắng hành động, nói không chừng sẽ để lại tổn thương không thể xóa nhòa.

Trong lòng giật mình, vạn lần không nghĩ tới trận chiến này lại đánh thành dạng này. Âm thầm tự xét lại, cuối cùng vẫn không thể khinh thường anh hùng thiên hạ. Gã nam tử họ Cẩu này trước đây không có danh tiếng gì, lại có thực lực kinh khủng như vậy. Đây vẫn chỉ là một người gánh chịu Thánh Linh, những người khác lại có bản lĩnh kinh người gì?

Đương nhiên, bản lĩnh của tên này là dựa trên cơ sở của Hồ Lô Đằng kia.

Cũng may hắn không đứng dậy được, gã nam tử họ Cẩu cũng nằm tại chỗ không nhúc nhích.

Tên này lấy Đế Tôn chi thân cưỡng ép thôi động Khai Thiên chi lực, nhận tổn thương tốt hơn chính mình không đến đi đâu.

Ba ba ba ba…

Bong bóng khí trong thiên địa này không ngừng vỡ ra. Nhận sự xung kích của lực lượng hai người, giống như xảy ra phản ứng dây chuyền, hoàn toàn không dừng lại được, hơn nữa tốc độ phá vỡ càng lúc càng nhanh.

Thời gian nháy mắt, tất cả bong bóng khí đều vỡ nát không còn một mảnh, chỉ để lại một bong bóng khí lớn bằng bàn tay lưu lại giữa không trung.

Bong bóng khí này hoàn toàn không thu hút, bất luận là Dương Khai hay gã nam tử họ Cẩu trước đó đều chưa từng chú ý tới. Bọn hắn một đường truy sát bỏ chạy, xuyên qua vô số bong bóng khí, nhưng lại chưa bao giờ thấy cái này.

Khi các bong bóng khí khác vỡ nát xong, nó liền lộ ra vẻ đặc biệt vô cùng.

Dương Khai chớp chớp đôi mắt tràn ngập huyết vụ, yên lặng nhìn bong bóng khí kia một chút, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, ý thức được bong bóng khí này hẳn là nơi mấu chốt của viên Thế Giới Quả này. Nếu có thể luyện hóa bong bóng khí này, nói không chừng liền có thể đạt được viên Thế Giới Quả này.

Không còn lo được nghỉ ngơi, Dương Khai vội vàng nhúc nhích thân thể, hướng bong bóng khí kia bò tới. Giờ khắc này, hắn ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không còn.

Mới bò được mấy bước, bỗng nhiên mắt cá chân bị siết chặt. Quay đầu nhìn lại, thầm hô một tiếng hỏng bét.

Tinh thần của hắn bị bong bóng khí độc tồn kia hấp dẫn, quên đi gã nam tử họ Cẩu. Đối phương lại vung vẩy Hồ Lô Đằng cuốn lấy mắt cá chân hắn. Khoảnh khắc tiếp theo, một cỗ đại lực truyền đến, Dương Khai bị Hồ Lô Đằng kéo tới sau lưng gã nam tử họ Cẩu, lăn mấy vòng mới đứng vững thân hình.

Hắn vốn cách bong bóng khí kia tương đối gần, bị gã nam tử họ Cẩu làm như vậy, khoảng cách lập tức trở nên gần đối phương hơn.

Gã nam tử họ Cẩu hiển nhiên cũng ý thức được bong bóng khí kia đặc biệt. Giờ phút này lại cũng nhúc nhích thân thể, hướng vị trí bong bóng khí bò đi.

Khiến Dương Khai cảm thấy may mắn là, hắn tuy bị Hồ Lô Đằng cuốn trở về, nhưng cũng không vì vậy mà nhận tổn thương gì. Gã nam tử họ Cẩu hiển nhiên cũng không còn khí lực dư thừa để đối phó hắn, nếu không nhất định sẽ không dễ dàng như vậy buông tha hắn.

Dương Khai giận dữ, ra sức đuổi theo.

Ngay sau đó, thân hình hai người nhúc nhích, như hai con giòi bọ không ngừng hướng về phía trước bò tới, từng chút từng chút tiếp cận bong bóng khí kia.

Gã nam tử họ Cẩu thụ thương rõ ràng nặng hơn một chút, không bao lâu liền bị Dương Khai vượt qua. Dương Khai khinh bỉ nhìn hắn một cái, vẻ mặt khinh thường: “Đợi bản tọa thu viên Thế Giới Quả này, liền tới lấy mạng chó của ngươi!”

Gã nam tử họ Cẩu trầm mặt, không nói một lời, Hồ Lô Đằng trong tay lại là hất lên.

Dương Khai lần nữa bị kéo trở về!

Sắc mặt Dương Khai nhất thời tối sầm lại, mắng một câu, nâng Thương Long Thương trong tay, hướng Hồ Lô Đằng đâm tới.

Ai yêu yêu một tiếng kêu sợ hãi, trên dây leo bảy quả hồ lô đều mọc ra con mắt, ủy khuất nhìn chằm chằm Dương Khai, đồng thanh nói: “Ngươi làm đau chúng ta!”

Dương Khai không để ý tới, dùng sức đâm đâm đâm, cuối cùng thoát khỏi trói buộc của Hồ Lô Đằng.

Gã nam tử họ Cẩu lắc một cái Hồ Lô Đằng, trên dây leo bảy quả hồ lô nhỏ cùng nhau lăn xuống, hóa thành bảy anh em hồ lô. Chỉ có điều giờ khắc này, bảy anh em hồ lô này cũng là khí tức uể oải, hiển nhiên vừa rồi trong cuộc đụng chạm với Dương Khai, khiến bọn hắn cũng nguyên khí đại thương.

Bảy huynh đệ nằm trên mặt đất, Đại Oa hữu khí vô lực nói: “Ta chính là Đại Oa!”

Nhị Oa nói tiếp: “Ta chính là Nhị Oa!”

Tam Oa nói: “Ta chính là Tam Oa!”

Bảy huynh đệ lần lượt báo ra danh hiệu của mình, bò đến cùng một chỗ, xếp thành núi, đồng thanh nói: “Chúng ta là bảy anh em hồ lô!”

Gã nam tử họ Cẩu giận dữ: “Tất cả im miệng cho ta, ngăn chặn hắn!”

Các hồ lô lập tức hướng Dương Khai bò tới, nắm tóc nắm tóc, túm cánh tay túm cánh tay. Cũng không biết là vài em bé chạy đến bên cạnh đùi Dương Khai, hự hự ôm lấy đùi Dương Khai, bày ra một bộ không để hắn tiếp tục tiến lên tư thế.

Dương Khai vẻ mặt im lặng. Mắt thấy gã nam tử họ Cẩu từng chút từng chút tiến lại gần bong bóng khí kia, tâm niệm vừa động, đem Bồ Bách Hùng cùng Tiểu Ma Cô triệu hoán ra.

Bồ đào kinh ngạc nói: “Đây là thế nào?”

Hắn cùng Tiểu Ma Cô sau khi tiến vào thế giới quả này liền bị Dương Khai thu vào Tiểu Huyền Giới, đối với tất cả những gì vừa xảy ra hoàn toàn không biết gì cả. Vừa ra tới liền thấy bảy quả hồ lô gây khó dễ cho Dương Khai, không khỏi kinh ngạc bất định.

Tiểu Ma Cô hai tay nắm lấy đỉnh dù nấm của mình, yếu ớt nói: “Các hồ lô ca ca, các ngươi đang làm gì?”

Các hồ lô nào có thời gian để ý tới nàng, toàn bộ bò lên người Dương Khai dùng sức giằng co.

Dương Khai hô: “Đừng lo lắng, tranh thủ thời gian hỗ trợ đem bọn hắn lấy đi!”

Bồ Bách Hùng đảo đảo tròng mắt, bỗng nhiên hai tay chống nạnh, đứng ở bên cạnh Dương Khai cười ha ha: “Tiểu tử hỗn trướng, ngươi cũng có ngày hôm nay a.”

Hắn một bộ tiểu nhân đắc chí liền càn rỡ tư thế, nhìn xuống Dương Khai, cười phách lối.

Sắc mặt Dương Khai tối đen. Bồ Bách Hùng gia hỏa này sau đầu sinh phản cốt. Lúc này mình như hổ lạc đồng bằng, hắn không nhất định phải làm sao nhục nhã mình.

“Khi dễ Bồ đại gia thời điểm, không nghĩ tới ngươi sẽ có giờ khắc này a? Hái bồ đào của ta thời điểm, không nghĩ tới sẽ có hôm nay a?” Bồ Bách Hùng ngồi xổm người xuống, hai cây sợi rễ nắm mũi Dương Khai, khiến hắn không thể thở nổi.

Dương Khai giận dữ nói: “Ngươi muốn thế nào? Ta cảnh cáo ngươi đừng phách lối a, nếu không ngươi sẽ biết tay!”

Bồ Bách Hùng hừ hừ hai tiếng, đứng dậy: “Còn dám uy hiếp bản đại gia. Nếu không phải nhìn tiểu tử ngươi coi như không tệ, bản đại gia mới mặc kệ ngươi chết sống.” Dừng một tiếng, cười hắc hắc: “Gọi một tiếng Bồ đại gia, ta liền giúp ngươi!”

“Bồ đại gia!” Dương Khai há miệng liền ra.

Bồ Bách Hùng khẽ giật mình, nháy mắt mấy cái, giận dữ: “Ngươi người này sao nửa điểm cảm giác xấu hổ cũng không có.” Gật gù đắc ý một trận, đi đến trên thân thể Dương Khai, một cước một cái, đem hồ lô cuốn lấy hắn đá sang một bên.

Tiểu Ma Cô ở một bên nhìn trong lòng run sợ!

Thế nhưng Bồ Bách Hùng dù sao cũng chỉ là thánh dược hóa hình, hơn nữa cây thánh dược này của hắn cùng Hồ Lô Đằng hoàn toàn không cách nào so sánh được, căn bản không có chút nào sức chiến đấu đáng nói. Nếu không phải mấy tiểu hồ lô này tiêu hao quá lớn, lại nào đến lượt hắn đến khi phụ?

Mới đá đi hai cái, liền bị hai cái hồ lô khác nhào lên gắt gao ấn xuống, bắt lấy sợi rễ của hắn đánh nhau, đánh Bồ Bách Hùng oa oa kêu to.

“Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, các ngươi đừng đánh nữa!” Tiểu Ma Cô ở một bên khuyên can, vội vàng không kịp chuẩn bị không biết bị ai đánh một quyền, vành mắt đều đen, đặt mông ngồi dưới đất gào khóc đứng lên, nước mắt thành sông.

Bồ Bách Hùng bốn sợi rễ bị hai cái hồ lô tóm lấy, không thể động đậy, quay đầu xông Tiểu Ma Cô quát: “Khóc cái gì khóc, đi bắt cây mây!”

Tiểu Ma Cô khóc càng hung.

Bồ Bách Hùng quát: “Còn không nhanh đi, lát nữa Bồ đại gia muốn đem các hồ lô ca ca của ngươi đều đánh chết.”

Tiểu Ma Cô giật mình, vội vàng ngừng khóc, đứng lên hướng gã nam tử họ Cẩu phóng đi.

Động tĩnh bên này tự nhiên không giấu được gã nam tử họ Cẩu. Hắn nhúc nhích thân hình từng bước một hướng bong bóng khí còn sót lại kia bò đi. Giờ phút này khoảng cách bong bóng khí đã không còn hơn trăm trượng xa.

Mắt thấy Tiểu Ma Cô xông tới, hừ lạnh một tiếng, lơ đễnh.

Dương Khai hai gốc thánh dược này trước đây hắn cũng đã thấy qua, tựa hồ không có sức chiến đấu gì. Hắn tuy thân thể yếu đuối, nhưng cũng không sợ chỉ là một gốc hóa hình thánh dược. Thật sự làm phát cáu hắn, hắn không để ý một ngụm ăn gốc thuốc này.

Tiểu Ma Cô vọt tới trước mặt hắn, yên lặng nhìn qua hắn, bỗng nhiên cúi đầu thật sâu, giòn tan nói: “Có thể hay không… đem Hồ Lô Đằng của ngươi cho ta?”

“Lăn!” Gã nam tử họ Cẩu không chút khách khí giận quát.

Sắc mặt Tiểu Ma Cô tái nhợt, bị dọa lui về sau mấy bước. Quay đầu liếc mắt nhìn bên kia xoay thành một đoàn các hồ lô cùng Bồ Bách Hùng, cắn răng, bỗng nhiên há miệng hướng gã nam tử họ Cẩu thổi ra một hơi: “Ta muốn cứu các hồ lô ca ca, ngươi ngủ một giấc đi.”

Gã nam tử họ Cẩu chỉ trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, thần hồn trầm luân, vô biên buồn ngủ xông lên đầu, bao phủ hắn.

“Ngươi…” Gã nam tử họ Cẩu một câu không nói ra, bỗng nhiên toàn thân thả lỏng, ngã sõng xoài trên mặt đất nằm ngáy o o đứng lên.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi!” Tiểu Ma Cô không ngừng cúc cung xin lỗi, vọt tới bên cạnh bàn tay lớn của hắn, ra sức đẩy bàn tay hắn ra, nắm lấy Hồ Lô Đằng.

Nhẹ nhàng lắc một cái, bên kia đang giằng co với Dương Khai và Bồ Bách Hùng bảy tiểu hồ lô liền cùng nhau hóa thành bảy đạo quang mang, xông vào trong Hồ Lô Đằng.

Khoảnh khắc tiếp theo, trên Hồ Lô Đằng kết ra bảy viên tiểu hồ lô, từng cái đều đang nói: “Mệt mỏi quá a mệt mỏi quá a, lần này có thể nghỉ ngơi thật tốt.”

Sau khi nói xong tất cả đều nhắm mắt lại, lẳng lặng treo trong đó không nhúc nhích. Bọn hắn tuy là thánh dược, sinh mệnh lực ương ngạnh, nhưng bị gã nam tử họ Cẩu sai khiến cùng Dương Khai một trận đại chiến, cũng là tiêu hao rất lớn, không nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt không được.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4141: Kịch chiến Bối Ngọc Sơn

Chương 4140: Ta cũng có trận pháp

Chương 4139: Ngươi đến cùng là ai