» Chương 4108: Lấy chiến dưỡng chiến
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Đây đồng dạng là một chỗ sơn cốc, nhưng so với nơi Dương Khai cướp đoạt thì lớn hơn mấy lần. Trên vách núi có nhiều đường hầm mỏ, những thanh trường kiếm với màu sắc khác nhau ra vào bên trong để khai thác khoáng vật.
Ba thanh Bạch Ngân Kiếm đều chiếm một góc, trước mặt chất đống vô số khoáng thạch, đang thôn phệ lực lượng.
Dương Khai đứng trên sườn núi, Lãng Thanh Sơn đứng bên cạnh, phía sau là mấy trăm tạp bài quân kia. Phe mình tuy cũng có mấy trăm kiếm, nhưng so với đội hình của địch quân thì hoàn toàn không thể sánh bằng.
Về số lượng, đối phương gấp 10 lần phe mình. Nếu thật đánh nhau, mấy trăm kiếm của phe mình còn chưa đủ nhét kẽ răng cho đối phương.
“Đại nhân, thanh Bạch Ngân Kiếm ở giữa chắc là mạnh nhất, hai bên kém hơn một chút. Coi màu sắc, thanh Bạch Ngân Kiếm ở giữa hẳn là cũng có thể ánh kiếm phừng phực.” Lãng Thanh Sơn mở miệng nói.
Dương Khai ừ một tiếng. Lãng Thanh Sơn nói không sai, ba thanh Bạch Ngân Kiếm này có mạnh có yếu, nhìn mức độ đậm nhạt của màu sắc là rõ ngay. Thanh ở giữa quả thực mạnh hơn một chút, màu sắc còn trầm luyện hơn cả Dương Khai mấy phần. Hai thanh Bạch Ngân Kiếm khác tuy không bằng Dương Khai, nhưng hẳn là lợi hại hơn Lãng Thanh Sơn chút.
Đương nhiên, đây chỉ là phân tích dựa trên sự chắc chắn của thân kiếm và độ sắc bén của lưỡi kiếm. Nếu thật đánh nhau, ai mạnh ai yếu còn chưa chắc.
Dương Khai vừa tấn thăng Bạch Ngân Kiếm đã chém một thanh có thể ánh kiếm phừng phực tồn tại, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu tích lũy nhiều năm. Những thanh Bạch Ngân Kiếm này cố thủ một góc, dựa vào việc thôn phệ lực lượng trong khoáng thạch để tăng cường bản thân, cố nhiên không tầm thường, nhưng khi đánh nhau có thể phát huy ra bao nhiêu tiêu chuẩn thì khó nói.
“Đại nhân muốn làm thế nào, xin bảo cho biết!” Lãng Thanh Sơn trầm giọng hỏi.
Dương Khai híp mắt quan sát một trận, rồi từ từ nói: “Thanh Sơn, có lòng tin cuốn lấy thanh Bạch Ngân Kiếm ở giữa không?”
Ba thanh Bạch Ngân Kiếm riêng chiếm một góc, vừa vặn tạo cơ hội cho Dương Khai đột phá từng cái. Thanh ở giữa, nếu thật đối đầu với nó, hẳn không phải trong thời gian ngắn có thể phân thắng bại. Nhưng nếu chém giết được hai thanh kia, rồi mới đối phó nó, vậy sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Có!” Lãng Thanh Sơn trầm giọng đáp, không chút do dự.
“Vậy ngươi cẩn thận, đợi ta chém hai thanh Bạch Ngân Kiếm khác sau liền đi giúp ngươi!” Dương Khai dặn dò một tiếng, quay đầu nhìn lấy mấy trăm kiếm mình mang tới, ra lệnh: “Lao xuống đi!”
Mấy trăm tạp bài quân này có thể phát huy ra lực lượng có hạn. Thà rằng như vậy, chi bằng dùng để quấy nhiễu tầm mắt, hấp dẫn sự chú ý. Dù toàn quân bị diệt, Dương Khai cũng không đau lòng.
Mấy trăm kiếm khúm núm, hơn 20 thanh Hắc Thiết Kiếm cầm đầu trên thân kiếm đều toát ra sợ hãi thần sắc.
Bọn chúng đều có linh trí của riêng mình, tự nhiên biết tiến lên như vậy sẽ có kết cục gì.
Dương Khai thấy thế, thân kiếm nhất chuyển, chém vỡ hai thanh Hắc Thiết Kiếm đi đầu, lạnh lùng nói: “Lao xuống đi, nếu không ta đem các ngươi toàn giết!”
Màn giết gà dọa khỉ này ngược lại có chút hiệu quả. Những thanh trường kiếm còn lại tuy biểu lộ bất an, nhưng vì sợ hãi uy nghiêm của Dương Khai, không còn dám kéo dài. Dưới sự dẫn đầu của những Hắc Thiết Kiếm kia, nhao nhao lao xuống sơn cốc.
Bên này động, những thanh trường kiếm trong sơn cốc lập tức phát giác. Ba thanh Bạch Ngân Kiếm kia cũng dừng thôn phệ năng lượng khoáng thạch, nhao nhao hướng bên này nhìn lại.
“Đại nhân, ta đi!” Lãng Thanh Sơn nói một tiếng, thẳng hướng thanh Bạch Ngân Kiếm mạnh nhất ở giữa mà đánh tới. Một đường va chạm, đánh đâu thắng đó. Hắn bây giờ cũng là Bạch Ngân Kiếm Thân, những thanh trường kiếm cấp thấp hơn căn bản không cách nào chống lại, trực tiếp mở ra một con đường trong quân địch, sau lưng vô số mảnh kiếm vỡ nát.
Gặp sự chú ý của những thanh kiếm trong sơn cốc bị hấp dẫn, Dương Khai lúc này mới thản nhiên khởi hành. Hắn không trực tiếp xông xuống sơn cốc, ngược lại hướng một ngọn núi khác chạy tới.
Dưới núi tiếng đinh đinh đương đương không ngớt bên tai. Mấy trăm kiếm phe mình một thanh một thanh vỡ nát, từng đạo năng lượng quang mang lưu chuyển, tràn vào thể nội những kẻ chém giết kia, làm mạnh lực lượng của bọn chúng.
Nhìn tình cảnh này, sợ là chưa đến một nén nhang sẽ toàn quân bị diệt. Dương Khai đối với điều này đã sớm đoán trước, mặc kệ không hỏi, rất nhanh tới đỉnh ngọn núi kia.
Thò người ra nhìn lại, bên dưới một thanh Bạch Ngân Kiếm đang chú ý chiến trường, không biết nguy hiểm đã ở trên đỉnh đầu.
Dương Khai thả người vọt lên, thẳng hướng thanh Bạch Ngân Kiếm kia chém xuống. Tiếng gió rít gào, trên mũi kiếm, kiếm mang như tâm của Linh Xà giống nhau phun ra nuốt vào, sát khí đằng đằng!
Chờ thanh Bạch Ngân Kiếm này phát giác không ổn thì đã muộn. Dương Khai trực tiếp trảm lên chuôi kiếm của nó, kiếm mang sắc bén phá vỡ thân kiếm, chém nó thành mảnh vụn.
Chỉ với một kích, thanh Bạch Ngân Kiếm này đã mệnh tang Hoàng Tuyền.
Điều này cố nhiên có nguyên nhân do trận chiến dưới sơn cốc hấp dẫn sự chú ý của nó, Dương Khai thừa cơ đánh lén. Nguyên nhân lớn nhất vẫn là kiếm mang lập công. Bản thân nó so với Dương Khai còn kém một chút, bị kiếm mang chém trúng nào có kết cục tốt.
Cho dù là Dương Khai trước đó bị kiếm mang kia chém trúng, cũng suýt nữa bị chém làm hai đoạn!
Dương Khai ngựa không dừng vó, sau khi chém vỡ thanh Bạch Ngân Kiếm này, lập tức hướng thanh Bạch Ngân Kiếm khác xông tới giết. Sau lưng một đạo quang mang nồng đậm đánh vào thể nội, làm cho kiếm mang của Dương Khai càng cô đọng cường đại.
Trong sơn cốc, hỗn loạn một mảnh. Vô số trường kiếm quấy nhiễu kéo tới. Dương Khai vung thân kiếm, ánh kiếm phừng phực không chừng, không ngừng thu gặt tính mạng của những trường kiếm kia.
Những nơi đi qua, thần hồn nát thần tính, sau lưng từng đạo quang mang theo đuôi, chui ra hào quang chói mắt.
Thanh Bạch Ngân Kiếm kia thấy Dương Khai hung hãn như vậy, hiển nhiên cũng bị hù không nhẹ, không dám tiếp tục dừng lại nguyên địa, mà là tiến lên hướng thanh Bạch Ngân Kiếm ở giữa, hiển nhiên là muốn tìm kiếm sự che chở.
Dương Khai há có thể như ý nó? Ghép thành một thân lực lượng, kiếm mang đột nhiên tăng vọt.
Hắn sau khi chém giết thanh Bạch Ngân Kiếm đầu tiên, đạt được lực lượng kiếm mang, nhưng kiếm mang kia bất quá chỉ có ba tấc mà thôi. Mà sau khi đánh chết thanh Bạch Ngân Kiếm thứ hai vừa rồi, kiếm mang liền tăng trưởng hai tấc. Đoạn đường này vọt tới, lại chém giết vô số trường kiếm khác, giờ phút này kiếm mang đã dài bảy tấc!
Giờ phút này liều mạng dưới, kiếm mang lại trướng thêm một tấc.
Bất quá mặc dù như vậy, khoảng cách với thanh Bạch Ngân Kiếm này cũng càng ngày càng xa. Chỉ vì phía trước cản đường có quá nhiều trường kiếm. Những trường kiếm này có Hắc Thiết Kiếm, Thanh Đồng Kiếm, còn có kiếm rỉ. Tuy không phải đối thủ của Dương Khai, nhưng lại quấy nhiễu hắn tiến lên, hơn nữa không ngừng công kích đánh tới, cũng làm cho thân kiếm của Dương Khai chấn động!
Kiến nhiều luôn có thể cắn chết voi. Chỉ trong chốc lát này, trên người Dương Khai đã có thêm một chút vết nứt nhỏ như hạt gạo. Bất quá sau khi chém giết địch kiếm, những vết nứt này lại rất nhanh lấp đầy, không ngừng lặp lại.
Trong Tiểu Huyền Giới, lão đầu bọn người vẫn luôn chú ý cảnh tượng bên ngoài. Giờ phút này thấy thế đều kinh hô không thôi.
Nếu Dương Khai không cách nào ngăn cản thanh Bạch Ngân Kiếm này, chờ nó hội hợp với thanh ở giữa sau, thì Lãng Thanh Sơn sẽ nguy hiểm. Lãng Thanh Sơn vốn dĩ không phải đối thủ của thanh Bạch Ngân Kiếm ở giữa, giờ phút này ứng đối hiểm tượng hoàn sinh, giật gấu vá vai. Nếu không phải Lãng Thanh Sơn bản thân kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, giờ phút này e rằng đã dữ nhiều lành ít.
Chỉ là bọn họ cố nhiên lo lắng không gì sánh được, nhưng lại không giúp được gì. Dương Khai lúc này ngay cả Tiểu Huyền Giới cũng không khởi động được, cũng không cách nào phóng thích bọn họ ra ngoài.
Mặc dù có thể phóng thích, với quy tắc cổ quái của thế giới này, bọn họ cũng chỉ là một thanh kiếm rỉ, không được nửa điểm tác dụng.
10 trượng, 20 trượng, 30 trượng…
Mắt thấy thanh Bạch Ngân Kiếm kia cách mình càng ngày càng xa, Dương Khai nổ đom đóm mắt, phấn khởi thân kiếm, trên mũi kiếm đột nhiên quang mang sáng rõ, xa xa một chém, phẫn nộ quát: “Chết!”
Trên mũi kiếm kia, kiếm mang đột nhiên bay vụt ra ngoài, hóa thành kiếm khí như một dải lụa, những nơi đi qua, dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt hủy diệt trên trăm trường kiếm, trực tiếp trảm lên thân kiếm của thanh Bạch Ngân Kiếm kia.
Mà sau khi đánh ra một kích này, Dương Khai càng là rớt xuống đất, quang mang bạch ngân trên người đều trở nên ảm đạm không gì sánh được.
Một kích này, đúng là dành thời gian lực lượng của hắn!
Trong Tiểu Huyền Giới, có người sắc mặt trắng nhợt: “Xong!”
Lão đầu lại là trước mắt tỏa sáng: “Xong cái gì xong? Đại nhân thắng!”
Rất nhiều người không biết hắn vì sao nói như vậy, bất quá sau một khắc liền hiểu.
Từng đạo quang mang đột nhiên từ bốn phương tám hướng đánh vào thể nội Dương Khai, làm cho quang trạch ảm đạm của hắn một lần nữa trở nên mượt mà đứng lên. Những ánh sáng này, rõ ràng là năng lượng trong những thanh kiếm hắn vừa chém giết.
Dương Khai vừa rồi phấn khởi một kích, cố nhiên dành thời gian lực lượng của mình, nhưng lại giết không ít địch nhân, trong nháy mắt liền được bổ sung thoải mái.
Chậm rãi đứng dậy, Dương Khai con ngươi tỏa sáng, thầm nghĩ quả là thế. Trước đó đạt được lực lượng kiếm mang thời điểm, Dương Khai liền suy nghĩ, đã có kiếm mang, vậy tu luyện tới trình độ nhất định, phải chăng có kiếm khí?
Bây giờ liều mạng một lần, quả nhiên chém ra kiếm khí. Chỉ là bây giờ hắn nội tình quá bạc nhược, một đạo kiếm khí liền rút sạch thân thể của hắn.
Bốn phía vô số trường kiếm hoảng sợ trông lại, nhưng cũng không dám tiến lên nữa. Đạo kiếm khí vừa rồi quả thực đã dọa sợ bọn chúng.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, cất bước tiến lên, đi tới trước thanh Bạch Ngân Kiếm kia. Thanh Bạch Ngân Kiếm này bị hắn một đạo kiếm khí chém trúng, đúng là không có trực tiếp vỡ nát, chỉ bất quá trên thân kiếm giờ phút này dày đặc vết rách, nhìn đụng một cái liền nát.
Mắt thấy Dương Khai đứng ở trước mặt mình, thanh Bạch Ngân Kiếm này muốn đứng dậy, nhưng vừa động đậy, liền có mảnh vỡ rụng xuống.
Dương Khai không lưu tình chút nào, chém xuống một kiếm, đánh nó đứt thành vài đoạn.
Lại là một đạo năng lượng nồng đậm tràn vào thể nội. Dương Khai trong chớp mắt sinh long hoạt hổ, hơn nữa so với trước đó càng thêm cường đại một chút. Ngước mắt nhìn lên, bên kia Lãng Thanh Sơn tràn ngập nguy hiểm, bị thanh Bạch Ngân Kiếm mạnh nhất kia đánh trên nhảy dưới vọt.
Giữa lẫn nhau vốn dĩ có chênh lệch. Lãng Thanh Sơn căn bản không dám cùng nó chính diện đụng vào, thường thường đều là quần nhau quanh co. Kể từ đó, cục diện vốn đã rơi vào hạ phong càng không chịu nổi, trên thân kiếm có nhiều vết thương.
Cứ như vậy thế cục xuống dưới, Dương Khai nếu không tiến đến trợ giúp, chưa đến nửa chén trà nhỏ, Lãng Thanh Sơn liền phải nằm tại chỗ này.
Chính lúc nguy hiểm, chợt nghe tiếng quát khẽ của Dương Khai truyền đến: “Thanh Sơn lui ra!”
Lãng Thanh Sơn không chút do dự, trực tiếp thoát ly vòng chiến. Dương Khai từ phía sau hắn giết ra, nghênh tiếp địch kiếm.
Sau nửa canh giờ, nương theo tiếng răng rắc giòn tan, thanh Bạch Ngân Kiếm cuối cùng cũng vỡ nát ra. Dương Khai trên thân rách tung tóe, sừng sững nguyên địa, tắm rửa sự tẩy lễ của năng lượng, những chỗ tổn hại rất nhanh chữa trị!
Thanh Bạch Ngân Kiếm này bản mạnh mẽ hơn Dương Khai một chút, nhưng Dương Khai tuần tự chém giết hai người đồng bạn của nó cùng rất nhiều thủ hạ, trực tiếp trưởng thành đến trình độ ngang sức ngang tài với nó.
Lẫn nhau thực lực tương đương, nó thì như thế nào là đối thủ của Dương Khai? Mặc dù liều chết đánh cược một lần, cũng y nguyên không khỏi theo gót đồng bạn.