» Chương 4111: Chặn đánh

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Đây là một trận ác chiến gian khổ. Trên bình nguyên, hai quân công kích, chiến trường hóa thành cối xay thịt. Từng nhánh trường kiếm phá toái, quang mang ảm đạm. Phía trên chiến trường, mấy chục vạn kiếm kịch chiến không ngớt!

Một phe là quân đoàn do Dương Khai thống soái, phe còn lại là quân đoàn của một Hoàng Kim Kiếm khác.

Trước đó, chiếm cứ sáu nơi cứ điểm, dưới trướng 30 vạn đại quân, hao phí bốn tháng thời gian mới tìm được một khối Hoàng Kim khoáng. Dương Khai thôn phệ năng lượng trong khối Hoàng Kim khoáng kia, thành công tấn thăng Hoàng Kim Kiếm.

Hiệu suất như vậy quá thấp. Muốn tìm ra khối Hoàng Kim khoáng tiếp theo, không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào. Dương Khai muốn tiếp tục tăng lên chính mình, tự nhiên không bằng đi tìm kiếm phiền phức của Hoàng Kim Kiếm khác.

Trong thế giới của kiếm này, số lượng Hoàng Kim Kiếm cũng không tính quá nhiều. Từng nhánh trinh sát đội ngũ được phái đi ra, hao phí thời gian một tháng, mới tìm được một thanh.

Cái này còn có gì tốt mà do dự, Dương Khai lập tức điểm đủ binh mã, trực tiếp khai chiến.

Mấy chục vạn kiếm lẫn nhau công phạt, đánh khí thế ngất trời. Không ngừng có trường kiếm bị đánh nát, cũng không ngừng có trường kiếm thu hoạch được đủ năng lượng, lâm trận tấn thăng tầng thứ cao hơn.

Nhưng điểm quyết thắng thực sự không nằm ở bọn chúng, mà là chiến trường trên không trung kia.

Trên bầu trời, hai thanh Hoàng Kim Kiếm xuyên thẳng qua vừa đi vừa về, kiếm múa Cửu Thiên. Từng đạo hoàng kim kiếm khí trảm phá hư không, kiếm khí tung hoành. Tốc độ của hai thanh kiếm đều nhanh vô cùng, trong đó một thanh màu sắc không thể nghi ngờ sáng tỏ hơn một chút, thanh còn lại thì hơi ảm đạm mấy phần.

Trong chiến trường, Lãng Thanh Sơn ngước đầu nhìn lên, chú mục động tĩnh của thanh Hoàng Kim Kiếm màu sắc hơi ảm đạm kia. Đó là Dương Khai hóa thân Hoàng Kim Kiếm. Hắn vừa mới tấn thăng không bao lâu, tự nhiên không sánh được với Hoàng Kim Kiếm lâu năm khác. Vô luận là thân kiếm kiên cố, lưỡi kiếm sắc bén, hay uy năng của kiếm mang chém ra, đều kém hơn đối thủ của mình một chút.

Nhưng hắn bây giờ đã có tư cách so sánh hơn thua với Hoàng Kim Kiếm!

Sẽ không còn như trước đó, đối mặt Hoàng Kim Kiếm không có chút lực hoàn thủ nào.

Mà chỉ cần có tư cách này, hắn liền có rất lớn cơ hội giành được thắng lợi. Đây cũng là nguyên nhân hắn dám ngang nhiên hướng một thanh Hoàng Kim Kiếm suất lĩnh quân đoàn phát động tiến công.

Dương Khai biết rõ thiếu sót của mình, nên vừa lên đến đã liều mạng truy đuổi. Thanh Hoàng Kim Kiếm kia đoán chừng cũng không nghĩ tới Dương Khai lại hung hãn như thế, nên mặc dù nội tình hơi mạnh, cũng bị Dương Khai đánh cho bối rối.

Tuy nhiên, xét cho cùng vẫn chiếm ưu thế về vốn liếng. Sau khi ổn định trận cước, phòng thủ phản kích, khiến Dương Khai liên tiếp ăn thiệt thòi.

Nửa ngày thời gian, trên thân kiếm của Dương Khai đã có nhiều vết nứt. Đối thủ kia mặc dù cũng không tốt hơn là bao, nhưng tình hình rõ ràng tốt hơn hắn một chút. Dương Khai mỗi lần tiến công đều là thương địch tám trăm, tự tổn một ngàn.

Cứ thế tiếp diễn, hắn tất nhiên sẽ bỏ mạng nơi đây. Tuy nhiên, mặc dù biết điều này, hắn cũng không có ý định thay đổi, vẫn làm theo ý mình.

Lại một lúc lâu sau, thanh Hoàng Kim Kiếm kia đúng là thân kiếm nhất chuyển, hướng phía dưới phóng đi. Nó còn có sức đánh một trận, trạng thái tốt hơn Dương Khai, nhưng nó cũng bị tổn hao. Muốn bù đắp thương thế của bản thân, mà phương pháp tốt nhất để chữa trị thương thế chính là chém giết trường kiếm trên chiến trường, thôn phệ lực lượng của bọn chúng.

Dương Khai hai mắt tỏa sáng, chợt quát một tiếng: “Thanh Sơn!”

Hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, bây giờ cuối cùng đã chờ đến.

Gần một năm chinh chiến khắp nơi, hắn phát hiện những trường kiếm này đều là những kẻ sợ chết. Một khi bị thương vượt quá trình độ nhất định, bọn chúng sẽ ưu tiên tu bổ bản thân, chỉ khi bị ép không còn cách nào khác, mới có thể liều chết một phen.

Thanh Hoàng Kim Kiếm có hành động này, đã nói lên tổn thương của nó đã đến mức độ nhất định.

Trong chốc lát, thanh Hoàng Kim Kiếm kia liền đã tiếp cận chiến trường. Thân kiếm nhất chuyển, một đạo hoàng kim kiếm khí liền hướng dày đặc trong kiếm trận chém xuống, bao phủ một vùng phạm vi rộng lớn, không phân địch ta.

Hoàng kim kiếm khí này sắc bén vô địch, dưới Hoàng Kim Kiếm căn bản không thể ngăn cản.

“Mơ tưởng!” Lãng Thanh Sơn gầm thét, trên thân kiếm, khuôn mặt lãnh nghị. Sau lưng hơn 30 thanh Bạch Ngân Kiếm lấy hắn dẫn đầu, trùng trùng điệp điệp mà tới.

Đây là một chi đội ngũ được thành lập chuyên môn để đối phó với loại tình huống này. Mỗi chiếc Bạch Ngân Kiếm trong đội ngũ này muốn tu luyện đến đỉnh phong, chỉ cần có Hoàng Kim Dịch, liền có thể tấn thăng.

Từng đạo bạch ngân kiếm khí từ trong những Bạch Ngân Kiếm này chém ra, hóa thành hơn ba mươi đạo quang mang như dải lụa, nghênh tiếp hoàng kim kiếm khí.

Rầm rầm rầm…

Màu vàng và màu bạc va chạm, cái sau sụp đổ, cái trước quang mang có chút ảm đạm.

Mặc dù bạch ngân kiếm khí không bằng hoàng kim kiếm khí, nhưng hơn ba mươi đạo cùng lúc phát ra, luôn có thể làm yếu đi một chút uy năng của nó.

Xuy xuy xuy xùy…

Lãng Thanh Sơn suất lĩnh Bạch Ngân Kiếm tiểu đội lại chém, lại chém!

Liên tục ba chém, tổng cộng gần trăm đạo bạch ngân kiếm khí bị hoàng kim kiếm khí kia làm vỡ nát, nhưng uy năng của hoàng kim kiếm khí kia cũng bị làm hao mòn hơn phân nửa, quang trạch so với ban đầu ảm đạm đi không ít.

Đã không còn thời gian để tiếp tục chém ra kiếm khí. Lãng Thanh Sơn không chút do dự, suất lĩnh Bạch Ngân Kiếm phía sau tan ra bốn phía, căn bản không dám đối diện phong mang.

Mặc dù hoàng kim kiếm khí kia bị làm hao mòn hơn phân nửa uy năng, nhưng cũng không phải những Bạch Ngân Kiếm này có thể ngăn cản. Một khi bị đánh trúng, chính là thịt nát xương tan.

Mắt thấy hoàng kim kiếm khí kia sắp chém vào trong đám kiếm, trên không lại có một đạo hoàng kim kiếm khí chém tới. Đạo kiếm khí này trực tiếp trảm vào kiếm khí phía trước, đánh tan nó, dư thế không giảm, đánh vào trong đám kiếm.

Trong nháy mắt, mấy ngàn kiếm phá toái, mấy ngàn đạo quang mang bay ra, xông vào thể nội Dương Khai. Thương tổn trên người Dương Khai, lập tức chậm rãi tu bổ đứng lên.

Đạo hoàng kim kiếm khí kia, tự nhiên là do hắn chém ra. Đánh nát kiếm khí của địch nhân, ngăn cản ý đồ của nó, tiện thể còn tu bổ bản thân.

Này lên kia xuống, thực lực của Dương Khai lập tức bao trùm lên thanh Hoàng Kim Kiếm kia!

Không chút do dự, lại lần nữa giết tới!

Trên thân kiếm của thanh Hoàng Kim Kiếm kia, một khuôn mặt hiện ra vẻ vừa sợ vừa giận dữ. Chỉ cảm thấy đối thủ lần này âm hiểm xảo trá đến cực điểm, ngay cả loại chủ ý âm hiểm này cũng có thể nghĩ ra được.

Không kịp chửi mắng, chỉ có thể ứng phó với công kích điên cuồng của Dương Khai. Chỉ là Dương Khai được bổ dưỡng, nó lại vẫn thân kiếm bị tổn hại, lực lượng phát huy ra thực sự không bằng đỉnh phong. Lần này đúng là bị triệt để đánh vào hạ phong.

Sau đó mấy canh giờ, thanh Hoàng Kim Kiếm này nhiều lần muốn tu bổ bản thân, nhưng trong chiến trường, Lãng Thanh Sơn suất lĩnh Bạch Ngân tiểu đội không làm gì khác, chỉ nhìn chằm chằm động tĩnh của nó. Nó đi đâu, Bạch Ngân Kiếm tiểu đội liền đi đó. Một khi phát hiện nó có dấu hiệu muốn tu bổ bản thân, lập tức điên cuồng chặn đánh hoàng kim kiếm khí của nó, làm hao mòn uy năng của nó, lại từ Dương Khai ra tay đánh nát.

Liên tiếp ra tay bảy tám lần, thanh Hoàng Kim Kiếm này đúng là không một lần đắc thủ!

Trọn vẹn một ngày một đêm sau đó, thanh Hoàng Kim Kiếm này ngay cả lực lượng phi hành cũng không thể duy trì ổn định. Thân kiếm ở giữa không trung lung la lung lay, hoàng kim kiếm khí cũng không thể chém ra, chỉ có ánh kiếm trên mũi kiếm phừng phừng.

Nó đã là nỏ mạnh hết đà, toàn bộ lực lượng bị tiêu hao sạch sẽ.

Lần này đến lượt nó liều mạng. Dương Khai bình chân như vại, không nhanh không chậm cẩn thận đọ sức.

Cuối cùng đến một khoảnh khắc, sợi lực lượng cuối cùng của thanh Hoàng Kim Kiếm này bị ép khô. Nó lao thẳng từ giữa không trung xuống, nghiêng nghiêng cắm trên mặt đất. Trên mặt kiếm, khuôn mặt tiều tụy uể oải, thần sắc hôi bại.

Dương Khai chầm chậm rơi xuống trước mắt nó, thân kiếm quét ngang, lăng không chém xuống.

Thanh Hoàng Kim Kiếm kia đóng lại tầm mắt, nhắm mắt chờ chết.

Thế nhưng, lưỡi kiếm của Dương Khai dừng lại đột ngột ở khoảng cách ba tấc. Hắn nhếch miệng cười một tiếng, quát: “Thanh Sơn!”

Lãng Thanh Sơn lập tức lao tới, cung kính nói: “Có ti chức!”

“Giết nó!” Dương Khai ra hiệu nói, “Ta vừa nãy đã thử qua, nó thật sự không còn chút lực lượng nào.”

Lãng Thanh Sơn sửng sốt một chút nói: “Ti chức nhận lấy thì ngại!”

Hắn cũng biết, nếu hắn chém thanh Hoàng Kim Kiếm này, mười phần chín tám cũng sẽ tấn thăng thành Hoàng Kim Kiếm. Nhưng đây dù sao cũng là thành quả Dương Khai đã vất vả chiến đấu suốt hai ngày. Hắn sao có thể lấy đi?

Dương Khai nói: “Ngươi nếu tấn thăng, hợp lực của hai chúng ta, nếu gặp lại Hoàng Kim Kiếm sẽ không phải khổ chiến như thế. Ta chém nó chỉ tăng cường một chút lực lượng, lợi ích không lớn! Mau mau động thủ, đừng cho nó cơ hội khôi phục.”

Nghe Dương Khai nói như vậy, Lãng Thanh Sơn không do dự nữa, lên tiếng, bắn thân kiếm hướng thanh Hoàng Kim Kiếm kia chém tới.

Keng một tiếng, thân hình Lãng Thanh Sơn chấn động. Thanh Hoàng Kim Kiếm kia lại là lông tóc không tổn hao gì. Cả hai dù sao cũng kém một cấp độ. Thanh Hoàng Kim Kiếm trước mắt mặc dù lực lượng khô kiệt, nhưng thân kiếm vẫn kiên cố phi thường.

Lãng Thanh Sơn không tin, lại nhắm vào một chỗ liên trảm mấy lần, nhưng đều vô công mà trở lại.

Trên thân kiếm của Hoàng Kim Kiếm, khuôn mặt kia hiện ra vẻ đùa cợt.

Dương Khai thấy thế, thân kiếm chầm chậm trôi nổi đứng lên, đi đến trước mặt thanh Hoàng Kim Kiếm kia. Mũi kiếm nhắm thẳng vào một chỗ, từ trên mũi kiếm phun ra nuốt vào hoàng kim kiếm mang.

Khẽ chém một cái, trực tiếp trên thân kiếm của nó chém ra một vết nứt to lớn, suýt chút nữa chặt đứt hắn.

Lãng Thanh Sơn hiểu ý, nhắm thẳng vào vết nứt kia một trận tấn công mạnh. Trọn vẹn thời gian một nén hương, mới chặt đứt thanh Hoàng Kim Kiếm này thành hai đoạn.

Quang mang màu vàng từ trong Hoàng Kim Kiếm kia chảy ra, nhào về phía Lãng Thanh Sơn, hóa thành một đoàn kim vụ, phát ra thần quang chói mắt, bao phủ hắn hoàn toàn.

Chờ đến khi kim quang tan đi, đứng trước mặt Dương Khai đã không còn là một thanh Bạch Ngân Kiếm, mà là một thanh Hoàng Kim Kiếm giống như hắn. Trên thân kiếm, quang mang màu vàng lưu chuyển, nhìn thần võ phi thường.

“Đa tạ đại nhân!” Lãng Thanh Sơn cảm kích không thôi, trải nghiệm lực lượng tăng cường, một mặt mừng rỡ.

Muốn tấn thăng Hoàng Kim Kiếm, hoặc là thôn phệ Hoàng Kim Dịch trong Hoàng Kim khoáng, hoặc là như vừa rồi, chém giết một thanh Hoàng Kim Kiếm, thôn phệ lực lượng của nó. Dương Khai dùng phương pháp trước, Lãng Thanh Sơn thì là phương pháp sau.

Xoay người, Dương Khai quan sát chiến trường.

Hoàng Kim Kiếm vừa chết, tiếng ồn ào trên chiến trường lập tức dừng lại. Đại quân dưới trướng nó cũng từ bỏ chống cự, nhao nhao chú mục tới Dương Khai, một mảnh thần sắc cung kính.

Trong thế giới này vẫn luôn như vậy. Chỉ cần chém giết thủ lĩnh quân địch, thì có thể thuận lợi tiếp nhận thế lực dưới trướng nó, sẽ không gặp phải nửa điểm trở ngại.

Bản thân Dương Khai có hơn ba mươi vạn binh mã, thanh Hoàng Kim Kiếm này có hơn 40 vạn. Tổng cộng 70 vạn kiếm kịch đấu trong chiến trường này hai ngày hai đêm, giờ phút này còn sống sót, chỉ còn lại khoảng một nửa.

Số lượng tuy ít đi rất nhiều, nhưng lực lượng không hề giảm sút. Trong đại quân hơn ba mươi vạn, Bạch Ngân Kiếm ở khắp mọi nơi, Hắc Thiết Kiếm càng là đếm không xuể.

Trong chiến trường này, chỉ cần không bị đánh thịt nát xương tan, có thể may mắn còn sống sót đều có thể đạt được sự trưởng thành to lớn!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4308: Ta tới kiểm tra một chút

Chương 4307: Kế tương lai

Chương 4306: Chi tiêu cùng tiền thu