» Chương 4116: Lòng tham không đáy

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Dương Khai bị hắn trừng có chút xấu hổ, đâu còn không biết chính mình nhiều lần gian lận đã bị cái này Tam Thiên Thế Giới Thụ phát giác. Vô Lão Chi Địa này có rất nhiều thánh dược đã sinh ra linh trí, Bồ Bách Hùng cùng Tiểu Ma Cô đều là như vậy, chớ nói chi là cái này Tam Thiên Thế Giới Thụ.

Chỉ là trước đây hắn không có hiển lộ thôi, nhưng Dương Khai lặp đi lặp lại nhiều lần lợi dụng Huyền Giới Châu để luồn lách vào Thế Giới Quả. Một mình hắn thu hoạch mười mấy quả, lòng tham như vậy, dù Thế Giới Thụ có 3000 quả cũng không thể dễ dàng tha thứ. Dương Khai làm như vậy, hắn không biết còn lại bao nhiêu trái cây.

Vì vậy, khi một lần nữa phát giác được khí tức của Dương Khai, Thế Giới Thụ lập tức đưa hắn cùng mười thủ hạ kia ra khỏi Thế Giới Quả, căn bản không cho bọn hắn cơ hội lịch luyện, đồng thời kéo bọn hắn xuống núi, đoạn tuyệt tưởng niệm của bọn hắn.

Sợi rễ vũ động, lần nữa hướng Dương Khai quật tới, thế đại lực trầm, không phải muốn lấy tính mạng của Dương Khai, chỉ là muốn tiễn hắn xuống núi mà thôi.

Dương Khai thôi động Không Gian Pháp Tắc, liên tục tránh né.

Hắn mặc dù thu hoạch không nhỏ, được mười mấy Thế Giới Quả, thậm chí có hai viên trung phẩm, nhưng thượng phẩm Thế Giới Quả lại là một viên cũng không nhìn thấy, điều này khiến hắn làm sao hết hy vọng.

Thượng phẩm Thế Giới Quả có thể giúp thượng phẩm Khai Thiên trực tiếp tấn thăng nhất phẩm. Nếu sau này hắn có thể thành tựu thất phẩm Khai Thiên, lợi dụng thượng phẩm Thế Giới Quả có thể trực tiếp tăng lên tới bát phẩm!

Động thiên phúc địa kia, lại có bao nhiêu bát phẩm Khai Thiên? Đến cấp độ này, tuyệt đối là tồn tại cấp bá chủ. Đến lúc đó hắn chẳng những có thể đặt chân tại 3000 thế giới này, mà còn có thể thành tựu một phen sự nghiệp to lớn.

Một bên trốn tránh, Dương Khai một bên mặt dày năn nỉ nói: “Thụ lão bớt giận, cho ta vào thêm một lần, lần cuối cùng thôi!”

Thế Giới Thụ thần sắc giận dữ, sao lại để ý đến hắn, sợi rễ vũ động càng điên cuồng, nhưng Dương Khai thôi động Không Gian Pháp Tắc, thân hình lơ lửng không cố định, hắn sao có thể đánh trúng?

Dưới cơn nóng giận, từ dưới mặt đất kia lại có hơn mười đạo sợi rễ phá đất mà lên, hóa thành thiên la địa võng hướng Dương Khai chụp xuống.

Chân núi, Lãng Thanh Sơn bọn người ngước nhìn, đều trợn tròn mắt.

Lại Tử Đầu khóe miệng co giật nói: “Thế Giới Thụ này sợ là bị đại nhân chúng ta làm cho giận điên lên rồi.”

Lãng Thanh Sơn hô nhỏ một tiếng: “Không tốt, đại nhân gặp nguy hiểm.”

Đang nói chuyện, lập tức hướng trên núi phóng đi, mười mấy người theo sát phía sau, tránh né sương mù cùng lôi đình, gian khổ bôn ba.

Trên đỉnh núi, Dương Khai tả hữu né tránh, nhưng mười mấy sợi rễ của Thế Giới Thụ giống như mười mấy cây roi dài, phong tỏa thiên địa, khiến không gian hắn có thể di chuyển thu nhỏ lại rất nhiều.

Nhất thời không tránh kịp, bị một đạo sợi rễ quất trúng, chỉ cảm thấy một cỗ đại lực đối diện vọt tới, yết hầu ngọt ngọt.

Dương Khai ôm chặt sợi rễ kia, nuốt xuống huyết khí hỗn loạn, cười đùa tí tửng nói: “Dù chỉ một lần cũng không được sao, Thụ lão, cho ta vào lại trái cây vừa rồi đi.”

Hắn vừa rồi mặc dù không kịp điều tra cấp bậc của thế giới kia, nhưng có thể xác định tuyệt đối không phải hạ phẩm Thế Giới Quả, hẳn là trung phẩm, có rất nhỏ tỷ lệ là thượng phẩm!

Nếu có thể thương lượng thành công với Tam Thiên Thế Giới Thụ, ít nhất có thể lấy được quả Thế Giới Quả kia.

Tam Thiên Thế Giới Thụ dường như không nghe thấy, dùng sức đong đưa mấy lần sợi rễ, vẫn không bỏ rơi được Dương Khai. Dưới cơn nóng giận, hơn mười đạo sợi rễ kia cách không quất tới, đánh trên người Dương Khai.

Dương Khai không ngừng kêu rên, chỉ kiên trì ba hơi đã cảm thấy có chút chống đỡ không nổi. Thế Giới Thụ này tuy không có ý giết hắn, nhưng từng đạo sợi rễ này đánh xuống cũng khiến người ta không dễ chịu.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể khẽ quát một tiếng: “Long hóa!”

Thân hình đột nhiên căng phồng lên, hóa thân thành Bán Long chi khu, đầu mọc sừng rồng, hai tay hóa thành vuốt rồng, trong lỗ mũi phun ra hai đạo long tức, toàn thân vảy rồng bao phủ, trên mỗi chiếc vảy rồng đều có đường vân tự nhiên, cứng rắn dày đặc, dưới hàm rồng râu bay lượn, thân thể khổng lồ sừng sững đỉnh núi, tuy còn chưa bằng Thế Giới Thụ nguy nga, nhưng cũng không chênh lệch bao xa.

Trong Thái Hư cảnh này, hắn nuốt vô số Long Huyết Đan, khiến long hóa thân thể của mình ẩn ẩn có xu hướng chuyển biến thành Long tộc chân chính, so với lúc trước mạnh không chỉ một chút.

Tiếng “Ba ba ba ba” bên tai không dứt, hơn mười đạo sợi rễ kia liên tục không ngừng quất vào lưng Dương Khai, đánh vang ầm ầm.

Tuy nhiên, mức độ như vậy vẫn trong phạm vi chịu đựng được, long hóa thân thể có phòng ngự mạnh hơn nhiều so với thân người.

Dương Khai cười hắc hắc, nhìn qua Thế Giới Thụ nói: “Thụ lão, cho con một cơ hội cuối cùng thôi, vào thêm một lần, tuyệt đối không dây dưa nữa!” Hắn đối với quả Thế Giới Quả vừa rồi thật sự là nhớ mãi không quên!

Vừa nói, hắn vừa đem sợi rễ nắm trong tay quấn quanh quanh eo mình, rất nhanh quấn vài vòng, rõ ràng là thái độ thề không bỏ qua.

Thế công của Thế Giới Thụ càng cuồng mãnh, lần này ngay cả long hóa thân thể của Dương Khai cũng có chút không chịu nổi, vảy rồng trên lưng bay tán loạn, máu tươi chảy ròng.

Tuy nhiên, năng lực khôi phục của Dương Khai mạnh mẽ vô địch, mộc hành chi lực trong đạo ấn lưu chuyển, long huyết bản thân kích phát, vết thương không ngừng khép lại.

Giằng co trọn vẹn thời gian một nén hương, thế công của 3000 thế giới mới đột nhiên thu liễm, trên thân cây kia, khuôn mặt già nua thở dài một tiếng.

Dương Khai thấy thế đại hỉ: “Thụ lão ngươi đồng ý rồi sao?”

Tam Thiên Thế Giới Thụ chán ghét nhìn hắn một chút, ngay sau đó một đạo sợi rễ từ trên không quất tới.

Dương Khai cười ngượng nghịu: “Thụ lão ngươi làm gì vậy, công kích ta như thế… À…”

Tiếng nói của hắn tắt đi, trong tay đột nhiên chợt nhẹ, sợi rễ bị hắn nắm chặt bỗng nhiên đứt gãy ra, ngay sau đó Dương Khai bị một cỗ đại lực quất trúng, thân hình không bị khống chế hướng phía dưới núi rơi xuống!

Thân ở giữa không trung, Dương Khai há hốc mồm kinh ngạc, làm sao cũng không ngờ tới thái độ của Tam Thiên Thế Giới Thụ lại cứng rắn như vậy, thà tự đoạn một đầu sợi rễ, cũng không muốn để hắn tiếp tục lưu lại trên đỉnh núi này.

Một tiếng ầm vang, Dương Khai đập ầm ầm xuống đất, nhanh chóng bò dậy, nhìn qua sợi rễ trong tay, im lặng đến cực điểm.

Sợi rễ này mặc dù bị Tam Thiên Thế Giới Thụ chủ động bỏ qua, nhưng cũng không có dấu hiệu khô héo, ngược lại sinh cơ bừng bừng. Dương Khai trong lòng khẽ động, sau đó đưa nó nhét vào trong Tiểu Huyền Giới.

Lại ngẩng đầu nhìn lại, trên núi sương mù nổi lên, lôi đình bành trướng, rất nhanh không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Dương Khai chưa từ bỏ ý định, lại nhào vào trong sương mù, chỉ kiên trì mười mấy hơi thở liền lại chạy trở về. Sương mù kia quá mức khủng bố, chính là vô số côn trùng nhỏ tạo thành, cho dù hắn long hóa thân thể cũng không chịu nổi. Chỉ trong chốc lát, trên thân vết máu loang lổ, huyết nhục tinh hoa trôi qua vô số.

Bên cạnh lần lượt từng bóng người hiện lên, lại là Lãng Thanh Sơn mấy người cũng bị đưa ra. Bọn hắn tuy đầy bụi đất, nhưng cũng không có gì lo lắng tính mạng, hẳn là kết quả được Thế Giới Thụ che chở, nếu không với cảnh tượng trên núi lúc này, bọn hắn căn bản không thể ngăn cản.

Quay đầu nhìn lại Dương Khai mặt mũi bầm dập, toàn thân đẫm máu, cũng nhịn không được kinh hãi.

Hơn nữa, bọn hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy Dương Khai thi triển Hóa Long chi thuật, cũng không khỏi chấn kinh phi thường. Cho đến giờ khắc này, Lãng Thanh Sơn bọn người mới biết được, Dương Khai lại thân mang Long tộc huyết mạch, hơn nữa nhìn hình thái, huyết mạch này còn cực kỳ không tầm thường.

Dương Khai cúi đầu hướng bọn họ nhìn lại, một mặt dữ tợn, bị Tam Thiên Thế Giới Thụ làm cho tức giận. Cây già này quá ngoan cố, thà bỏ một đầu sợi rễ cũng không cho một cơ hội cuối cùng.

Hơi chút trầm ngâm, Dương Khai há miệng gào thét: “Thụ lão, mỗi người cả đời đều có một lần cơ hội tiến vào Thế Giới Quả. Ngươi bây giờ phong tỏa núi này, không cho chúng ta tiến vào là có ý gì? Bên này ta còn có mấy chục người muốn đi vào, ngươi cũng không thể ngay cả tư cách của bọn hắn cũng tước đoạt, thế này không khỏi quá bất công!”

Đang nói chuyện, hắn khoát tay, đem những người còn ẩn thân trong Tiểu Huyền Giới đều thả ra.

Lãng Thanh Sơn bọn người xấu hổ vô cùng. Bọn hắn mượn nhờ thủ đoạn gian lận của Dương Khai tiến vào mười mấy Thế Giới Quả, được mười mấy trái cây. Bây giờ Dương Khai lại còn nói với Thế Giới Thụ cái gì công bằng.

Dương Khai lại nói: “Cùng lắm thì ta không vào nữa, ngươi dù sao cũng phải để bọn hắn đi vào chứ?”

Tiếng nói vừa dứt, Dương Khai đột nhiên thần sắc khẽ động, nghiêng tai lắng nghe. Tiếp theo một khắc, từ trong sương mù dày đặc kia, một bóng người đột nhiên lao ra, kêu sợ hãi không thôi.

Dương Khai lấy tay bắt lấy người kia, định thần nhìn lại, kinh ngạc đến cực điểm: “Mạnh huynh?”

Người từ trong sương mù lao ra, đương nhiên là Mạnh Hoành.

Mạnh Hoành một mặt chưa tỉnh hồn, chợt nhìn thấy một cái đầu rồng to lớn nhắm vào mình, không khỏi giật mình. Nhưng khi nhìn rõ bộ dáng của đầu rồng kia, chần chờ nói: “Dương huynh?”

Dương Khai gật đầu, thả hắn xuống, chính mình cũng một lần nữa hóa thành hình người, khó hiểu nói: “Mạnh huynh ngươi sao lại… Lúc này mới đi ra?”

Mạnh Hoành xuất hiện đúng lúc trùng hợp, khiến Dương Khai ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng.

Mạnh Hoành nói: “Ta cũng không biết. Ta đang lịch luyện trong thế giới kia, đột nhiên một cỗ lực lượng đẩy ta ra. À… đây chính là Thế Giới Quả sao?”

Đang nói chuyện, hắn đột nhiên nhìn vào lòng bàn tay mình, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã có được một viên Thế Giới Quả.

Ánh mắt Dương Khai lóe lên, không khỏi im lặng.

Trong lòng biết Mạnh Hoành sở dĩ có thể nửa đường rời khỏi, thậm chí được tặng một viên Thế Giới Quả, hoàn toàn là do Thế Giới Thụ ra tay. Hắn hẳn là phát giác được quan hệ giữa Mạnh Hoành và mình, cho nên trực tiếp đưa Mạnh Hoành ra ngoài.

Ý thức được điểm này, Dương Khai khẽ thở dài một tiếng, biết lần này là vô luận thế nào cũng không thể vào lại Thế Giới Quả.

Tam Thiên Thế Giới Thụ này thà tự đoạn một đầu sợi rễ, thà đưa Mạnh Hoành ra ngoài, thậm chí tặng không hắn một viên trái cây, chính là muốn cho Dương Khai triệt để hết hy vọng!

Mạnh Hoành vận khí không tệ, Thế Giới Quả trong tay chính là trung phẩm Thế Giới Quả. Hắn trong thế giới kia xông xáo nhiều năm, lẻ loi một mình dốc sức làm, vốn không biết làm thế nào mới có thể thoát khốn, tưởng rằng chết chắc rồi, ai ngờ lại có một phen phong hồi lộ chuyển như thế.

Thật ra, đến bây giờ hắn vẫn còn có chút không thể tin được, còn có cảm giác như rơi vào trong sương mù.

Hai đệ tử Đại Nguyệt châu tiến lên, đơn giản kể lại chuyện trước đây. Mạnh Hoành lúc này mới biết được, việc mình có thể thoát khốn nhẹ nhàng như vậy, lại là kết quả do Dương Khai cùng Tam Thiên Thế Giới Thụ gây gổ.

Không khỏi bật cười, hắn vốn định lấy một viên Thế Giới Quả tặng cho Dương Khai để báo ân, ai ngờ lại nhờ phúc Dương Khai, lại được hắn cứu một lần nữa. Cái này ân tình này, còn có chút nói không nên lời rõ ràng.

“Dương huynh, viên Thế Giới Quả này xin nhận lấy.” Mạnh Hoành cầm trái cây trong tay đưa cho Dương Khai.

Dương Khai bật cười nói: “Mạnh huynh, ta đã thu hoạch không nhỏ, hơn nữa ngươi sau này tấn thăng ngũ phẩm Khai Thiên, vừa vặn dùng đến vật này, không cần cho ta.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4224: Ngươi là cái thá gì

Chương 4223: Quách sư huynh

Chương 4222: Cùng ngọc giác