» Chương 4149: Cười đùa tí tửng
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Phanh phanh phanh! Tiếng vang bên tai không dứt, bà chủ muốn đánh người, Dương Khai căn bản không hề có lực hoàn thủ. Bất quá, bà chủ đánh hung, nhưng căn bản không dùng quá nhiều khí lực, càng không thúc đẩy Khai Thiên cảnh lực lượng.
Mà Dương Khai da dày thịt béo, làm sao sợ cái vụ ẩu đả nho nhỏ này? Ban đầu ở Đệ Nhất Khách Điếm, bị bà chủ đánh ác hơn cũng có.
Đánh một trận, bà chủ bỗng nhiên nắm chặt lỗ tai Dương Khai, nâng hắn lên trước mặt mình, thấy hắn bộ dạng cười đùa tí tửng, liền cắn răng nói: “Tiểu tử thối, bị đánh mà sao cao hứng vậy?”
Dương Khai cười hì hì nói: “Ngươi hài lòng là được.” Cao hứng, sao lại không cao hứng? Từ khi đến Ngoại Càn Khôn này, bà chủ là người chiếu cố hắn, quan tâm hắn nhất, cho hắn rất nhiều che chở cùng nương tựa. Ban đầu gia nhập Đệ Nhất Khách Điếm, Dương Khai còn rất bài xích, nhưng sau này, theo tiếp xúc dần dần, sự bài xích này bị thay thế bằng sự ôn nhu.
Không thể nói vì sao, bà chủ cho hắn một cảm giác rất thân thiết, phảng phất người nhà thất lạc đã lâu của mình.
Lời này nghe quen tai, thời gian phảng phất xuyên qua thật nhiều năm, có một người như vậy đứng trước mặt nàng, cũng đã nói rất nhiều lần lời tương tự.
Bà chủ hơi thất thần, trước mắt không tự chủ được hiện ra một khuôn mặt.
Rất nhanh sắp xếp lại suy nghĩ, đưa tay gõ trán Dương Khai một cái, hung tợn nói: “Đừng tưởng chỉ như thế mà ta buông tha ngươi, món nợ này trước nhớ kỹ, sau này lại chậm rãi tính với ngươi.”
Nợ gì? Đơn giản là món nợ khiến nàng lo lắng vài chục năm.
Dương Khai nhếch miệng, cười càng vui vẻ hơn, liên tục gật đầu nói phải.
Bà chủ liếc hắn một cái, rồi xoay người, đối với lão giả tóc bạc trắng, sắc mặt cứng nhắc bên cạnh nói: “Vô Lượng đại sư, đây là tiểu nhị bất thành khí của ta. Nơi đây trận pháp còn cần khổ cực đại sư ra tay.”
Dương Khai nghe vậy, đâu còn không biết lão giả này là Trận Pháp đại sư do bà chủ mời tới, liền vội vàng tiến lên thi lễ: “Vãn bối Dương Khai, gặp qua Vô Lượng đại sư!”
Vô Lượng đại sư đảo đôi mắt hình tam giác, liếc qua Dương Khai từ trên xuống dưới, thấy hắn bất quá chỉ là Đế Tôn cảnh, đương nhiên sẽ không để hắn vào lòng. Đối với bà chủ vuốt cằm nói: “Phu nhân nếu mời lão phu đến, lão phu tự nhiên tận tâm tận lực. Đại trận nơi đây, lão phu trước đó đã quan sát bên ngoài một trận, cũng coi như không tệ, còn có nhiều không gian tinh tiến. Bất quá, rốt cuộc phải hành động thế nào, lão phu còn cần khảo sát một phen mới quyết định được.”
“Lẽ ra nên như vậy!” Bà chủ khẽ cười duyên, nghiêng đầu ra hiệu cho Dương Khai.
Dương Khai vội vàng nói: “Lô Tuyết, dẫn Vô Lượng đại sư đi xem bốn phía.”
Lô Tuyết theo bà chủ về cùng mọi người, lập tức đáp: “Vâng!”
Đưa tay ra hiệu nói: “Đại sư mời!”
Vô Lượng đại sư nhàn nhạt gật đầu, hóa thành một luồng sáng bay về phía trước. Lô Tuyết theo sát phía sau.
Dương Khai thấy vậy an tâm, Vô Lượng đại sư này cũng là người hành động quyết đoán. Hắn vốn muốn mời bà chủ và mọi người dùng bữa, để Vô Lượng đại sư nghỉ ngơi một chút rồi mới ra tay, ai ngờ chính ông lại chủ động đề xuất khảo sát.
Điều này tất nhiên hợp ý Dương Khai. Đại trận được tu bổ càng sớm, hắn càng sớm rảnh tay làm việc khác.
Bà chủ tìm người, rất đáng tin cậy nha.
Vô Lượng đại sư vừa đi, tại chỗ chỉ còn bà chủ cùng Bạch Thất. Lão Bạch lần này cũng theo tới, vẫn đứng sau lưng bà chủ, cười hì hì nhìn Dương Khai, nhưng trong nụ cười ấy lại có rất nhiều áy náy.
Dù sao, lúc trước sau khi thành tựu Ngũ Phẩm Khai Thiên, hắn liền lập tức lên đường đi tìm bà chủ, để lại Dương Khai một mình. Nếu lúc đó hắn không vội vàng như vậy, mà mang Dương Khai đi cùng, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện xảy ra sau này, Dương Khai cũng sẽ không mười mấy năm qua bặt vô âm tín.
Những năm qua, bà chủ lo lắng an nguy Dương Khai, lão Bạch lại làm sao không lo lắng? Mỗi lần nhớ lại, đều tự trách vô cùng, thầm hối hận quyết định lúc trước của mình.
Hôm nay thấy Dương Khai nhảy nhót xuất hiện trước mặt, tảng đá lớn trong lòng lão Bạch cuối cùng cũng đặt xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai khẽ gật đầu với hắn, rồi quay người nhìn lại phía sau.
Nguyệt Hà từ khi theo hắn đến đây, vẫn luôn cúi đầu, im lặng, thần sắc bồn chồn bất an, như đứa trẻ phạm lỗi đối mặt với phụ huynh.
“Nguyệt Hà!” Dương Khai khẽ gọi nàng một tiếng.
Nguyệt Hà lúc này mới khó khăn dịch mấy bước, đi đến trước mặt bà chủ, tiếng như muỗi kêu: “Tỷ tỷ…”
Bà chủ phảng phất không nghe thấy, không nhìn nàng một chút nào, chỉ nhìn Dương Khai nói: “Một đường bôn ba, hơi mệt chút. Nơi nào có thể nghỉ ngơi, dẫn ta tới đi.”
Nói vậy, bà đi thẳng qua trước mặt Nguyệt Hà.
Sắc mặt Nguyệt Hà phút chốc tái nhợt.
Dương Khai cũng đau đầu. Nói thật, hắn căn bản không biết giữa hai nữ nhân này rốt cuộc có ân oán gì. Chỉ đoán hai người trước đó hẳn rất quen thuộc, lại không biết vì cớ gì mà trở mặt thành thù. Sau đó, Nguyệt Hà còn cấu kết với Thích Kim và những người ở Kim Hồng Châu, lợi dụng Kim Hồng Châu khống chế Tỏa Dương Địa “dẫn xà xuất động”, dụ bà chủ cùng Bạch Thất tới.
Khi lão Bạch tấn thăng Khai Thiên, đám người đột nhiên gây khó khăn. Bà chủ dù dốc hết sức cũng không thể bảo vệ chu toàn, con đường tấn thăng của lão Bạch thất bại trong gang tấc, nguy cơ cận kề.
Lão Bạch là thân tín của bà chủ, theo nàng rất nhiều năm. Mưu hại tính mạng lão Bạch như vậy, cơ hồ có thể nói là tử thù, căn bản không thể hóa giải.
“Còn chưa cút tới, lề mề gì đó!”
Dương Khai còn muốn trấn an Nguyệt Hà vài câu, tiếng bà chủ phía trước đã dữ dằn truyền tới. Hắn không dám chậm trễ, ném cho Nguyệt Hà một ánh mắt xin lỗi, liền vội vàng đuổi theo.
Sắc mặt Nguyệt Hà càng trắng hơn, cả người như chim cút trong trời đông giá rét, run rẩy…
Lão Bạch thở dài một tiếng: “Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế? Làm sai việc luôn phải trả giá một chút đền bù.”
Nguyệt Hà kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, thất thanh nói: “Ngươi… Ngươi không chết?”
Năm đó, nàng tận mắt nhìn thấy Bạch Thất khi tấn thăng Khai Thiên, Âm Dương Ngũ Hành hỗn loạn, Tiểu Càn Khôn thế giới vừa mới thành hình đã có dấu hiệu sụp đổ. Dưới tình huống đó, cơ hồ có thể nói là tấn thăng thất bại, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất.
Nàng vẫn luôn cho rằng Bạch Thất đã bỏ mạng trong Tỏa Dương Địa kia.
Trước đây theo Dương Khai tới, nàng cũng luôn cúi đầu, lòng rối loạn, căn bản không phát giác được khí tức Bạch Thất. Giờ phút này nhìn thấy Bạch Thất bằng xương bằng thịt, mới giật mình kinh hãi.
Bạch Thất nhàn nhạt nhìn nàng nói: “Ta mà chết, ngươi bây giờ e rằng cũng là người chết rồi.”
Bạch Thất mà chết, bà chủ thế nào cũng không bỏ qua Nguyệt Hà, nhất định sẽ giết Nguyệt Hà báo thù, rửa hận cho Bạch Thất. Chính vì lão Bạch trở về từ cõi chết, lần này bà chủ mới không xuống tay giết Nguyệt Hà.
“Ngươi nên cảm ơn Dương Khai đó!” Bạch Thất khẽ thở dài một tiếng.
Nguyệt Hà không hiểu, không biết việc này lại liên quan gì đến Dương Khai.
Năm đó, bà chủ lấy sức một mình, kiềm chế mấy vị trung phẩm Khai Thiên, dần dần chiến cuộc căng thẳng. Bạch Thất sắp bỏ mạng, hồn phi phách tán, lại là Dương Khai vào thời khắc mấu chốt cho hắn dùng một chút Thiên Địa Nguyên Dịch, ổn định Tiểu Càn Khôn trong cơ thể, kéo hắn từ bờ vực tử vong trở lại.
Thiên Địa Nguyên Dịch kia, là Dương Khai có được trong Hư Thiên Điện ở Tinh Giới. Vật này cực kỳ khó có, chính là thứ chỉ có thể đản sinh khi thiên địa mới sinh, bên trong chứa đựng vô vàn ảo diệu của thời kỳ thiên địa sơ khai.
Võ giả mở tiểu thế giới trong cơ thể, cũng tương đương với mở một tiểu thiên địa. Thiên Địa Nguyên Dịch có thể giúp võ giả cảm ngộ sự kỳ diệu của thiên địa sơ khai, tự nhiên có thể vào thời khắc mấu chốt trợ giúp lão Bạch một tay!
Lúc đó lão Bạch không biết đó là vật gì. Sau này nói chuyện với bà chủ, bà chủ suy đoán đó có thể là Thiên Địa Nguyên Dịch!
Ai ngờ Dương Khai trong tay lại có bảo bối như vậy!
Thiên Địa Nguyên Dịch là bảo vật chỉ có thể đản sinh vào thời điểm thiên địa sơ khai. Điều kiện sinh ra cực kỳ hà khắc. Trước kia dù có, cũng sớm bị người vơ vét sạch sẽ. Trừ phi trong Đại Càn Khôn này, lại có thế giới nào đó bỗng nhiên sinh ra mới có tỷ lệ xuất hiện.
Nhưng một thế giới sinh ra khó khăn biết bao? Mấy chục vạn năm chưa chắc có một trường hợp. Dù có thế giới mới sinh ra, cũng không nhất định sẽ dựng dục ra Thiên Địa Nguyên Dịch.
Tinh Giới Hư Thiên Điện, bởi vì bảo lưu môi trường thiên địa cực kỳ cổ xưa, mới có Thiên Địa Nguyên Dịch lưu lại.
Vật này, Dương Khai không biết giá trị, nhưng bà chủ làm sao không biết? Có thể nói, chỉ cần có thứ này, võ giả khi tấn thăng Khai Thiên sẽ không có chút mạo hiểm nào.
Tấn thăng Khai Thiên không phải là trăm phần trăm thành công. Dù ngưng tụ Âm Dương Ngũ Hành chi lực, muốn mở Tiểu Càn Khôn trong cơ thể, nếu nội tình không đủ, cũng có khả năng thất bại. Mà một khi thất bại, hậu quả không thể tưởng tượng.
Nhưng Thiên Địa Nguyên Dịch lại có thể giải quyết vấn đề này một cách hoàn hảo.
Bảo vật như vậy, một khi hiện thế, chính là những động thiên phúc địa kia cũng phải tranh đoạt. Ai dám đảm bảo mình tấn thăng Khai Thiên sẽ không có mạo hiểm? Đệ tử của các động thiên phúc địa bỏ mạng vì tấn thăng thất bại không phải số ít.
“Hãy nhận sai cho đàng hoàng đi.” Bạch Thất cũng không giải thích nhiều. Việc liên quan đến Thiên Địa Nguyên Dịch, hắn cũng không dám tùy tiện nói lung tung. Bây giờ việc này chỉ có hắn và bà chủ biết mà thôi. “Thật ra những năm này, bà chủ rất nhớ ngươi.”
Thân thể mềm mại của Nguyệt Hà chấn động, con ngươi u ám đột nhiên rạng rỡ. Trong đầu chỉ có hai chữ “nhớ nhung” không ngừng quanh quẩn.
Chẳng biết từ lúc nào, lệ đã rơi đầy mặt.
Khi hồi thần, Bạch Thất đã không thấy bóng dáng. Dụi mắt một cái, Nguyệt Hà vội vàng bay về một hướng.
Tại đại điện trung tâm Thổ Linh Địa, bà chủ không khách khí chút nào, thong dong dạo quanh một vòng.
Dương Khai dẫn nàng đi vào một tòa đại điện, nói: “Bà chủ, sau này người cứ nghỉ ngơi ở đây. Ta quay đầu sẽ sắp xếp người hầu hạ.”
Bây giờ Hư Không Địa không ít người tới, tìm một vài nữ tử tạm thời làm tỳ nữ hầu hạ, không có vấn đề gì. Dù sao Dương Khai cũng sẽ cho các nàng thù lao.
“Sao lại là căn này? Ta thấy gian bên cạnh rất tốt, rộng rãi hơn một chút.” Bà chủ quay đầu nhìn quanh, thuận miệng nói.
Dương Khai ngượng ngùng nói: “Gian bên cạnh, có chút không tiện lắm.”
Bà chủ thông minh, con ngươi đảo một vòng liền đoán được chân tướng, lặng lẽ truyền âm cho Dương Khai nói: “Là Chu Cửu Âm sao?”