» Chương 4165: Hắc Hà nhận chủ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Vật như vậy không thể vô duyên vô cớ nằm lại nơi này, hiển nhiên là có người cố ý để lại.
Khí Hải lão giả trầm ngâm, bỗng nhiên bật cười: “Thì ra người kia cũng chẳng phải ma đầu gì, chỉ là hù ta thôi!”
Chiếc nhẫn rõ ràng là Dương Khai để lại, coi như bồi thường cho giới này. Nếu hắn thật sự là ma đầu tội ác tày trời, chỉ cần phủi mông rời đi, mặc kệ phía sau núi thây biển máu, oán khí ngập trời.
Khí Hải lão giả thân là Đại Đế của giới này, không phải kẻ ngu. Chỉ suy nghĩ một chút là ông đã hiểu ra.
Tuy nhiên, việc này hệ trọng, vẫn phải báo cáo thượng tông mới được. Chín vị Đại Đế trước hết phân chia mấy vạn viên Khai Thiên Đan, sau đó thương nghị một lúc lâu. Cuối cùng, Khí Hải lão giả cùng một vị nữ tính Đại Đế khác lên đường đến Kính Hoa Thủy Nguyệt, bẩm báo chuyện Thiên Niệm giới gặp phải lần này.
Trong khi Khí Hải lão giả và nữ tính Đại Đế kia khởi hành, tại một nơi hư không nào đó, Hắc Hà Thiên Quân mặt xám xịt, khí tức suy yếu, trên người có nhiều vết kiếm, máu tươi đầm đìa. Lông mày hắn không ngừng giật, toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ.
Cách hắn không xa, Lô Tuyết yên lặng nhìn hắn, cũng không thừa cơ hạ sát thủ.
Hắc Hà biết rõ trạng thái hiện tại của mình đã thật sự dầu hết đèn tắt. Nếu nữ tử trước mặt này thật sự muốn lấy mạng hắn, hắn nhất định không có sức phản kháng.
Thế nhưng, dù kẻ địch không động thủ, một đạo khí cơ vẫn gắt gao khóa chặt hắn. Hắc Hà tin chắc, chỉ cần hắn có bất kỳ hành động bất thường nào, chắc chắn sẽ đón nhận đòn tấn công như cuồng phong bão táp. Lúc đó, hắn tuyệt đối không chống cự nổi, cho nên hắn căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tại sao lại như vậy?
Hắc Hà trăm mối vẫn không giải được!
Trước đó tại Thiên Niệm giới, hắn liều chết bộc phát, lẽ ra phải trọng thương nữ tử này mới đúng. Nàng hẳn không còn nhiều sức lực, nhưng sự thật hoàn toàn không phải vậy.
Trạng thái của nữ tử này không những không tệ đi như dự đoán, ngược lại đang nhanh chóng khôi phục. Hắc Hà không biết nàng đã phục dụng linh đan diệu dược gì, hay thi triển bí thuật có di chứng lớn nào, điều duy nhất hắn biết là, trong trận tranh đấu này, dù hắn đã dốc hết toàn lực, vẫn thảm bại!
Thua rồi!
Trong lúc hai người giằng co, Dương Khai và Quách Tử Ngôn cuối cùng đuổi tới. Nhìn thấy cảnh này, Dương Khai không hề bất ngờ.
Vốn dĩ Hắc Hà đã là nỏ mạnh hết đà, Lô Tuyết phục một hạt thánh dược bồ đào truy sát tới, Hắc Hà làm sao cản nổi? Nếu không phải Dương Khai đã chiếu cố trước đó, e rằng giờ phút này Hắc Hà đã là một thi thể.
Nhìn thấy Dương Khai, trên mặt Hắc Hà hiện lên vẻ phức tạp. Từ khi ở trong Càn Khôn điện kia cảm nhận được khí tức cấm chế mình từng gieo xuống, hắn đã luôn toan tính báo thù cho hậu bối của mình. Không phải hắn coi trọng hậu bối kia bao nhiêu, năm đó gieo xuống cấm chế bất quá là tiện tay mà làm, chỉ là hậu bối của Hắc Hà hắn bị người giết, nếu không đòi lại chút thuyết pháp, còn mặt mũi nào tồn tại?
Đội hình của Dương Khai và đám người hắn cũng không được hắn để trong mắt. Hắn tin tưởng bằng bản lĩnh của mình, đủ sức giải quyết ba người này.
Nhưng ai ngờ một ý nghĩ sai lầm lại khiến hắn bước một chân vào Quỷ Môn quan!
Cố nặn ra vẻ tươi cười, Hắc Hà nói với Dương Khai: “Tiểu huynh đệ, oan gia nên giải không nên kết. Mỗ nguyện đánh đổi một số thứ, cùng ngươi dừng tay giảng hòa, đồng thời thề, ngày sau tuyệt không dây dưa.”
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hắc Hà cũng không muốn khúm núm như vậy, nhưng vì tính mạng mình, mặt mũi cũng có thể vứt bỏ không để ý.
Thấy hắn thái độ như vậy, Dương Khai hài lòng gật đầu. Nếu Hắc Hà thà chết không chịu khuất phục thì thật sự có chút phiền phức. Lần này hắn cũng coi như bỏ ra rất nhiều, sao cũng phải thu hồi chi phí mới được.
“Đại giới? Đại giới gì?” Dương Khai thong dong nhìn hắn.
Hắc Hà nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống. Hắn thật sự sợ Dương Khai đến một lần liền hạ lệnh thống hạ sát thủ, như thế hắn liền thật không có đường sống. Dương Khai chỉ cần nguyện ý đàm luận, đó chính là chuyện tốt.
Mặc dù xót ruột, nhưng vẫn tranh thủ lật tay từ trong Tiểu Càn Khôn thế giới của mình lấy ra một vật, nâng trong lòng bàn tay: “Tiểu huynh đệ xem vật này thế nào?”
Vật đó phát ra kim quang vàng rực, tràn đầy kim loại chi lực đậm đặc, rõ ràng là một phần tài nguyên ngũ phẩm!
Ai ngờ Dương Khai chỉ liếc qua liền mất hứng, xùy tiếng nói: “Rác rưởi!”
“Rác rưởi?” Hắc Hà nhíu mày. Đây là tài nguyên ngũ phẩm, tối thiểu giá trị 1,5 triệu Khai Thiên Đan, hắn cũng phải rất khó khăn mới có được, làm sao có thể là rác rưởi?
Gia hỏa này muốn tại chỗ tăng giá a! Hắc Hà âm thầm cắn răng, lại lấy ra từng phần tài nguyên đến, gần như muốn moi sạch nội tình của mình.
Nhưng những vật này trong mắt Dương Khai, chỉ nhận được đánh giá hai chữ.
Rác rưởi! Rác rưởi!
Lông mày Hắc Hà giật điên cuồng, hắn đã lấy ra tất cả vật quý giá nhất của bản thân, nhưng vẫn không cách nào lay động Dương Khai. Đây là thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao? Cố nén cơn giận trong lòng, Hắc Hà nói: “Tiểu huynh đệ muốn thế nào? Còn xin chỉ rõ đi.”
Dương Khai nhếch miệng, trên dưới dò xét hắn, mở miệng nói: “Ta chỉ có một yêu cầu. Ngươi như ứng ta, liền tha mạng ngươi không chết. Nếu dám nói nửa chữ không, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!”
Hắc Hà hơi biến sắc, chắp tay nói: “Mời nói, như Hắc mỗ đủ khả năng, nhất định không từ chối!”
Dương Khai lập tức đầy nhiệt tình đứng lên, khoát tay tế ra một bản sách da thú phong cách cổ xưa, lật ra một trang nói: “Đơn giản, ở trên đây lưu lại tên của ngươi cùng khí tức là được!”
“Đây là…” Hắc Hà mắt sắc, thoáng cái thấy được ba chữ to trên trang sách, kinh dị nói: “Trung Nghĩa Phổ? Ngươi lại có Trung Nghĩa Phổ!”
Đây là thứ của Trung Nghĩa Ma lừng danh lẫy lừng, sao lại rơi vào tay tiểu tử này? Chẳng phải nói Trung Nghĩa Phổ sớm đã bị hủy diệt cùng với Trung Nghĩa Ma vẫn lạc sao? Kẻ này và Trung Nghĩa Ma lại có quan hệ gì?
“Ồ?” Dương Khai cười mỉm nhìn hắn: “Ngươi biết Trung Nghĩa Phổ a? Vậy thì dễ làm rồi.”
“Ngươi muốn nô dịch Hắc mỗ?” Hắc Hà giận tím mặt. Hắn vì sinh tồn, nguyện ý đánh đổi một số thứ, nhưng không có nghĩa là hắn nguyện ý bị người nô dịch. Nghĩ hắn đường đường một cái ngũ phẩm Khai Thiên, lại sao đồng ý ở dưới trướng một cái Đế Tôn cảnh, bị người sai bảo?
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, sát cơ tùy ý: “Sao? Không nguyện ý? Không nguyện ý thì xin ngươi đi chết cho tốt.”
Tranh… Kiếm dài của Lô Tuyết chấn động, kiếm minh réo rắt.
Hắc Hà giật mình, mồ hôi lạnh chảy ra trán, vội vàng giơ tay lên nói: “Chờ một chút…”
“Không có công phu chờ ngươi, cho ngươi mười hơi thời gian cân nhắc, sống hay chết tự mình lựa chọn!” Dương Khai hừ lạnh một tiếng, quay đầu ra hiệu với Lô Tuyết.
Lô Tuyết tiến lên một bước, thế giới vĩ lực lan tỏa, kiếm dài chỉ thẳng vào Hắc Hà.
Hắc Hà mồ hôi rơi như mưa, nội tâm giãy giụa vô cùng! Nghĩ hắn là một vị ngũ phẩm Khai Thiên, ngày thường cao cao tại thượng, tự nhiên không muốn bị người nô dịch. Nhưng hôm nay tính mạng bị người nắm, muốn cự tuyệt cũng không có tiền vốn.
Cảm nhận được sát cơ lạnh lẽo của Lô Tuyết, ý thức được Dương Khai không phải nói đùa, nếu thật sự cự tuyệt, mình hôm nay nhất định phải kết thúc bi thảm.
Cứ như vậy đồng ý sao? Vậy mặt mũi mình ở đâu?
Mười hơi trôi qua rất nhanh, sắc mặt Dương Khai lạnh lẽo: “Ngu xuẩn mất khôn, giết!”
Lô Tuyết liền muốn xuất thủ.
Hắc Hà cúi đầu nói: “Ta nhận rồi, còn xin tiểu huynh đệ thủ hạ lưu tình.”
Hắn vốn không phải kẻ cương liệt. Nếu không như vậy, trước đó cũng sẽ không nhanh như vậy chịu thua. Bây giờ vì sinh tồn, lưu lại tính danh cùng khí tức trên Trung Nghĩa Phổ cũng không phải là không thể chấp nhận. Cùng lắm thì sau này lại nghĩ biện pháp thoát khỏi sự kiềm chế này.
Dương Khai cười hắc hắc: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!”
Ngay sau đó liền để Hắc Hà lưu lại tên của mình cùng khí tức trên Trung Nghĩa Phổ. Trong toàn bộ quá trình, Lô Tuyết cảnh giác cao độ, khí cơ vẫn luôn khóa chặt Hắc Hà. Bất kể hắn có bất kỳ ý đồ làm loạn nào, chắc chắn ngay lập tức sẽ gặp đả kích của Lô Tuyết.
Rất nhanh, trên trang thứ hai của Trung Nghĩa Phổ liền xuất hiện hai chữ to Hắc Hà. Dương Khai cũng rõ ràng cảm giác được Trung Nghĩa Phổ và Hắc Hà có thêm một chút liên hệ.
Trung Nghĩa Phổ là một kỳ vật, không cần luyện hóa liền có thể phát huy công hiệu. Đây là do da lông và huyết nhục của Giải Trĩ luyện chế thành. Giải Trĩ cũng là một trong những Thánh Linh, trời sinh có thể phân biệt phải trái, biết trung gian. Lấy vật liệu thân thể luyện chế thành Trung Nghĩa Phổ liền có công hiệu này.
Tuy nhiên, thứ này có rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng có tai hại.
Dương Khai không cách nào luyện hóa nó, liền không có biện pháp triệt để khống chế Trung Nghĩa Phổ. Nói cách khác, ai cầm Trung Nghĩa Phổ, người đó liền có thể khống chế sinh tử của người trên phổ.
Trên Trung Nghĩa Phổ vốn chỉ có tục danh của một người, chính là Trần Thiên Phì. Bây giờ trang thứ hai có thêm một cái Hắc Hà. Mà cả bản Trung Nghĩa Phổ chỉ có chín trang! Nói cách khác, Trung Nghĩa Phổ chỉ có thể nô dịch chín người.
Dùng đi một cái danh ngạch, đổi lấy một cái ngũ phẩm Khai Thiên làm tay chân, cuộc mua bán này là cực kỳ có lời.
Tuy nhiên, Dương Khai đầu tư cũng lớn. Tối thiểu giá trị hai viên Thế Giới Quả không phải tầm thường. Để Lô Tuyết và Hắc Hà có lực đánh một trận, hắn không tiếc phung phí một viên trung phẩm Thế Giới Quả, tiện thể ngay cả Quách Tử Ngôn cũng dùng một viên hạ phẩm Thế Giới Quả, tấn thăng tam phẩm Khai Thiên.
Dương Khai trên tay tổng cộng mới có ba viên trung phẩm! Để lại cho Nguyệt Hà trước đó một viên, dùng trên người Lô Tuyết một viên, hiện tại chỉ còn lại viên cuối cùng.
Hắc Hà cũng là nhân vật, đã lưu lại tính danh trên Trung Nghĩa Phổ, vậy liền không còn lực phản kháng gì nữa. Do đó, tâm tính hắn cũng chuyển biến rất nhanh, chủ động muốn đưa những vật mình lấy ra trước đó cho Dương Khai để bày tỏ tạ lỗi.
Dương Khai cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy. Mặc dù những vật này trong mắt hắn cũng chỉ vậy, nhưng Hư Không Địa hiện giờ vì Cửu Trọng Thiên đại trận có thể nói là hao tổn của cải lớn, lúc này có thể bổ sung một chút cũng coi như tốt.
Lô Tuyết một lần nữa tế ra phong xa bí bảo, một nhóm bốn người tiến vào trong đó, do Lô Tuyết điều khiển, ba người còn lại riêng phần mình chữa thương.
Thương thế của Hắc Hà rất nặng, tối thiểu cũng phải một năm nửa năm mới có thể hoàn toàn khôi phục. Chủ yếu là khi Lô Tuyết tranh đấu với hắn trước đó căn bản không cách nào lưu thủ, Mi Tâm Kiếm kia gần như muốn trực tiếp chém giết hắn tại chỗ.
Bây giờ dù có Lô Tuyết hỗ trợ xua tan kiếm ý, khôi phục cũng là chuyện phiền phức.
Dương Khai trực tiếp bắt Bồ Bách Hùng ra. Lần này ngược lại không hái bồ đào trên đầu hắn, mà để hắn ở bên cạnh Hắc Hà, trợ hắn chữa thương.
Bồ Bách Hùng chính là thánh dược chữa thương, bồ đào trên đầu hắn là Thánh phẩm chữa thương. Tuy nhiên, dù không dùng bồ đào, trên thân hắn cũng luôn tỏa ra sinh cơ dồi dào, rất có ích lợi cho việc khôi phục thương thế.
Hắc Hà thấy thế, nhìn mà thở dài, lúc này mới biết đánh giá của Dương Khai trước đây về những vật trên tay hắn là rác rưởi cũng không phải không có căn cứ nào. So với một gốc thánh dược như vậy, đồ trên tay hắn quả thực có thể ném vào đống rác.
Đánh giá điểm 9-10 là sự ủng hộ lớn nhất đối với Converter…