» Chương 4195: Hư Không Địa biến hóa

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Converter: DarkHero

Tại Hư Không Địa, Dương Khai nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận. Dù hắn rời đi chưa lâu, nhiều nhất khoảng một năm, nhưng Hư Không Địa đã có biến đổi long trời lở đất.

Nhìn từ bên ngoài, không thấy dấu vết gì, nhưng nếu cẩn thận điều tra, có thể nhận thấy Hư Không Địa ẩn chứa hàng rào nghiêm mật. Cửu Trọng Thiên đại trận, dưới sự chủ trì của Vô Lượng đại sư, ngày càng hoàn thiện, uy năng cũng dần hiển lộ.

Toàn bộ đại trận tiêu tốn vô số tài nguyên của Dương Khai. Hắn mang từ Thái Khư cảnh ra đủ loại thiên tài địa bảo, gần như bảy tám phần đều dốc vào đại trận này. Có thể tưởng tượng, một khi đại trận bộc phát, uy năng sẽ khủng khiếp đến mức nào.

Đại trận như thế, không dám nói có thể trấn áp khí vận của các động thiên phúc địa, nhưng tuyệt đối là điều mà bất kỳ thế lực nhị đẳng nào chưa từng có. Các thế lực nhị đẳng kia, dù truyền thừa trên vạn năm, gia sản đồ sộ, nội tình hùng hậu, nhưng đệ tử cũng không ít. Việc tu hành của họ cần lượng lớn tài nguyên, nào có dư lực để bố trí đại trận như vậy.

Nếu không, Cửu Trọng Thiên đại trận cũng không rơi vào tay Dương Khai.

Vô Lượng đại sư đã bố trí trận pháp cho rất nhiều thế lực, từng tuyên dương đủ loại diệu dụng của đại trận này trước mặt các thủ lĩnh thế lực. Chẳng lẽ các thủ lĩnh đó không nhận ra sự cường đại của Cửu Trọng Thiên đại trận? Ngược lại, họ đã sớm nhận ra, chỉ là không có quyết đoán để bố trí. Bởi vì đệ tử dưới trướng đông đảo, nhu cầu tu luyện lớn, một khi dốc phần lớn tài nguyên vào đại trận, tài nguyên tu hành của các đệ tử sẽ ra sao?

Vì vậy, dù Vô Lượng đại sư ra sức tuyên truyền, thuyết phục, nhưng cho đến nay vẫn chưa có nơi nào để ông có thể thi triển khát vọng của mình. Chỉ có kẻ nhà giàu mới nổi như Dương Khai, đột nhiên có được một lượng tài nguyên khổng lồ, lại không hiểu sao có một Linh Châu, mới có thể để Vô Lượng đại sư thoải mái ra tay.

Hư Không Địa chắc chắn là tiền lệ. Cửu Trọng Thiên đại trận vượt xa cấp độ vốn có của một thế lực nhị đẳng, so với đại trận phòng hộ của các động thiên phúc địa cũng không kém là bao.

Khi Dương Khai rời Hư Không Địa, Cửu Trọng Thiên đại trận đã hoàn thành hơn phân nửa. Lần này trở về, đại trận đã cơ bản sắp xong, chỉ còn thiếu một số trận nhãn mấu chốt chưa bố trí. Theo tính toán của Vô Lượng đại sư, nhiều nhất hai tháng nữa, Cửu Trọng Thiên đại trận sẽ hoàn toàn hoàn thiện. Đến lúc đó, đó là thời điểm đại trận này thực sự vận hành.

Dương Khai cảm thấy rất mong chờ.

Từ từ mở mắt, thở ra một hơi thật dài, quay đầu nhìn lại. Sáu trăm ngàn người hắn mang từ Tinh Giới ra liên tục đi ra từ cửa Tiểu Huyền Giới. Số lượng đông đảo, nhưng lại trật tự chỉnh tề.

Đột nhiên đến một thế giới mới, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên. Ngay cả nhiều vị Đại Đế cũng đang dò xét xung quanh.

Mạc Hoàng nói: “Tiểu tử, đây chính là Hư Không Địa mà ngươi nói?”

Dương Khai gật đầu: “Nơi đây chính là Hư Không Địa.”

Đoạn Hồng Trần cảm nhận kỹ lưỡng, mở miệng nói: “Quả nhiên có chút khác biệt với Tinh Giới. Nếu tu hành ở đây, xác thực có khả năng tiến bộ thêm.”

Tu vi của các Đại Đế ở Tinh Giới đã là giới hạn mà Càn Khôn thế giới đó có thể cho. Dù tu luyện thế nào, cũng không thể đề thăng thêm chút nào. Nhưng đến đây, tầng trói buộc như có như không chợt biến mất, khiến họ không khỏi sinh ra cảm giác trời cao biển rộng. Ngay cả tâm cảnh cũng trở nên rộng lớn.

Đây cũng là nguyên nhân nhiều Đại Đế của các Càn Khôn thế giới, sau khi tu vi đạt đến cực hạn, sẽ chọn nhảy ra ngoài càn khôn, thoát khỏi trói buộc của càn khôn.

Chỉ là Tinh Giới ở nơi hẻo lánh, trước Đại Ma Thần chưa từng tiếp xúc với Khai Thiên cảnh, tự nhiên hoàn toàn không biết gì về điều này.

Dương Khai cười nói: “Tu hành phía trên Đế Tôn, cần tiêu hao lượng lớn tài nguyên. Các vị đừng vội, cứ quen thuộc một thời gian rồi tu hành cũng chưa muộn.”

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Nguyệt Hà đứng một bên lặng lẽ quan sát. Lúc này cũng tiến lên một bước, uyển chuyển hành lễ nói: “Nguyệt Hà gặp qua các vị lão đại nhân. Các vị ngày sau trên đường tu hành có điều gì không hiểu, cứ hỏi tiểu tỳ. Tiểu tỳ nhất định biết gì nói nấy.”

Các vị Đại Đế cùng quay đầu nhìn nàng. Nàng vẫn đứng bên cạnh Dương Khai, khí tức không lộ. Lúc đầu các Đại Đế không để ý nhiều. Giờ phút này nghe nàng nói vậy, cũng không khỏi thả thần niệm điều tra.

Thần niệm của mọi người như trâu bùn vào biển, hoàn toàn không có phản ứng chút nào. Nhất thời đều biểu lộ cổ quái.

Chiến Vô Ngân lặng lẽ giật vạt áo Dương Khai, thấp giọng nói: “Cô nương này, tu vi gì?”

Dương Khai khoa tay thủ thế hình số sáu.

Hoa Ảnh nói: “So với Đại Ma Thần kia thế nào?”

“Nói thế nào đây…” Dương Khai gãi mặt, có chút không biết giải thích ra sao. Các Đại Đế mới tới ngoài càn khôn, hiểu biết về Khai Thiên cảnh còn khá mơ hồ, cũng không thể nói rõ tỉ mỉ. Suy nghĩ một chút nói: “Đại khái một ngón tay có thể nghiền chết Đại Ma Thần kia đi.”

Đại Ma Thần năm đó họa loạn Tinh Giới, nhiều nhất cũng chỉ phát huy ra lực lượng hạ phẩm Khai Thiên. Giờ đây Nguyệt Hà thân là lục phẩm Khai Thiên, diệt sát một hạ phẩm xác thực không tốn công sức gì.

Hoa Ảnh trợn mắt nhìn hắn, trong mắt đẹp đầy kinh ngạc. Năm đó chiến tranh hai giới đánh đến cuối cùng, bọn họ gần như dốc hết toàn lực, còn suýt chút nữa toàn quân bị diệt. Sự cường đại của Đại Ma Thần khiến nàng vẫn còn nhớ rõ như in. Nhưng mạnh như Đại Ma Thần, lại không bằng lực lượng một ngón tay của nữ tử này…

Các vị Đại Đế đều nghiêm sắc mặt, cùng nhau chắp tay. Chiến Vô Ngân nói: “Cô nương khách khí. Ngày sau không tránh khỏi có chỗ quấy rầy. Xin trước cảm ơn cô nương.”

Nguyệt Hà hé miệng cười nói: “Vị lão đại nhân này nói quá lời. Ta là thị nữ của thiếu gia, giúp thiếu gia giải quyết lo toan là việc nằm trong phận sự.”

Nghe nàng mở miệng một tiếng thị nữ, Chiến Vô Ngân không biết nói gì cho phải, chỉ hơi có ý tứ liếc mắt nhìn Dương Khai, chắp hai tay sau lưng, quan sát xung quanh.

Ánh mắt của Ngọc Như Mộng và những người khác, cũng như đỉa, bám chặt lấy người Dương Khai, mang theo ý vị xem xét.

Dương Khai đổ mồ hôi trán, cười ha hả nói: “Nguyệt Hà, mấy vị này đều là phu nhân của ta!”

Nguyệt Hà quỳ gối hành lễ nói: “Tiểu tỳ gặp qua mấy vị thiếu nãi nãi!”

Biểu lộ của Ngọc Như Mộng và những người khác thật kỳ lạ. Danh xưng thiếu nãi nãi này là lần đầu nghe được, hơi có chút không thích ứng. Bất quá Ngọc Như Mộng không phải người bình thường. Là Ma Thánh Mị Ma, từng là một trong những người mạnh nhất Ma Vực, dù đối mặt với lục phẩm Khai Thiên như Nguyệt Hà, cũng không có chút câu nệ nào.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, nàng trước đó ở Ma Vực, cũng từng giết cái gọi là Khai Thiên cảnh.

Kéo tay nhỏ của Nguyệt Hà, giãn mặt cười nói: “Cô nương trong veo như nước thế này, quỷ chết tiệt này cũng nhẫn tâm để ngươi làm thị nữ? Có phải hắn bắt nạt ngươi không? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi trừng trị hắn!”

Nói vậy, thị uy liếc mắt nhìn Dương Khai một cái.

Dương Khai mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Nguyệt Hà lắc đầu, ôn nhu nói: “Không có đâu. Là ta tự nguyện đi theo thiếu gia, hầu hạ hắn.”

“Thật sao?” Ngọc Như Mộng khẽ cười duyên: “Nếu hắn bắt nạt ngươi, nhất định phải nói cho ta biết. Tên bại hoại này đối phó phụ nữ có một bộ. Ngươi xem mấy chúng ta, đều bị hắn lừa gạt xoay quanh, làm sao lên thuyền giặc, muốn xuống cũng không được.”

Nguyệt Hà nói: “Thiếu gia hơi nghiêm khắc một chút, bất quá người thì cực tốt.”

Ngọc Như Mộng đột nhiên nói: “Tay muội muội thật mềm mại.”

Nguyệt Hà hình như hơi thẹn thùng: “Làn da thiếu nãi nãi cũng rất tốt.”

“Vào trong nói chuyện. Quên giới thiệu cho ngươi một chút.” Ngọc Như Mộng vừa nói vừa kéo Nguyệt Hà giới thiệu Tô Nhan và những người khác cho nàng.

Nguyệt Hà lần lượt chào. Gặp Tô Nhan và những người khác, mỗi người một vẻ, hoặc quyến rũ động lòng người, hoặc lạnh lùng như băng, hoặc trong veo đáng yêu, hoặc u mê ngây thơ, lại hoặc tư thế hiên ngang. Khí chất đều khác biệt. Ngầm líu lưỡi. Lần đầu biết thiếu gia nhà mình lại là người đa tình như vậy. Không nhịn được quay đầu nhìn hắn một cái.

Đã thấy Dương Khai mặt mày ngưng trọng đứng đó, đang thấp giọng nói gì đó với mấy vị Đại Đế kia.

Cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe Dương Khai nói: “Các vị mới tới, ta dẫn các vị đi dạo một chút? Cũng tốt quen thuộc hoàn cảnh.”

Chiến Vô Ngân khoát tay nói: “Không cần. Ngươi bận việc của mình đi. Chúng ta tự mình đi dạo một chút là được.” Nói vậy, một bước mở ra, liền bay đi.

Mạc Hoàng nói: “Ta cũng đi xem một chút.”

Bước dài lên, đi về một hướng khác.

Dương Khai quay đầu nhìn về phía Đoạn Hồng Trần. Hồng Trần Đại Đế đuổi theo Chiến Vô Ngân chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: “Chiến lão quỷ chờ ta một chút.”

Xoạt xoạt xoạt…

Từng vị Đại Đế tan ra bốn phía. Hoa Ảnh trước khi đi trừng Dương Khai một cái, mặt mày cười trên nỗi đau của người khác: “Đáng đời!”

Ngay lúc này, một người đột nhiên vọt đến trước mặt Dương Khai, hưng phấn nói: “Cha nuôi, chúng ta đã đến Hư Không Địa rồi sao?”

Dương Khai hai mắt sáng lên, một tay túm Dương Tiêu tới, không ngừng vuốt cằm nói: “Không sai, Tiêu nhi. Nơi này chính là Hư Không Địa. Ngày sau ngươi sẽ tu hành ở đây. Ta nói cho ngươi biết, Hư Không Địa có Âm Dương Ngũ Hành Thất Địa, đối ứng bảy loại lực lượng Âm Dương Ngũ Hành, cực kỳ kỳ lạ. Có muốn lão cha dẫn ngươi đi dạo không?”

Dương Tiêu khoát tay nói: “Không cần đâu. Cha làm việc của cha đi. Con cùng tiểu cô cô và đại cô cô đi dạo là được rồi.”

Nói vậy, tránh thoát bàn tay lớn của Dương Khai, chào hỏi Dương Tuyết và Lưu Viêm, hóa thành lưu quang biến mất.

Cùng Kỳ đuổi theo: “Thiếu chủ, chờ ta một chút!”

Dương Khai sắp thổ huyết, đang im lặng thì ánh mắt lướt qua một người, lập tức phấn chấn hô to: “Nhị tổng quản!”

Trong đám người kia, Biện Vũ Tình vừa ra khỏi cửa Tiểu Huyền Giới còn chưa kịp dò xét hoàn cảnh xung quanh, liền lập tức lách mình đến, ôm quyền nói: “Cung chủ có gì phân phó?”

“Người đều ra hết chưa?” Dương Khai chắp hai tay sau lưng, nghiêm nghị hỏi.

Biện Vũ Tình kỳ quái nhìn hắn một cái. Tiểu Huyền Giới là bí bảo của Dương Khai, bên trong có bao nhiêu người hắn chỉ cần một ý niệm là có thể thấy rõ. Sao lại hỏi mình? Bất quá vẫn thành thật đáp: “Đều ra hết rồi cung chủ. Thuộc hạ là người cuối cùng.”

“Ừm, làm tốt. Ngươi ở Lăng Tiêu cung là Nhị tổng quản. Những năm ta không ở đây, công việc lớn nhỏ trong cung đều là ngươi cùng đại tổng quản hiệp lực xử lý, quản lý đâu ra đấy. Bây giờ đến Hư Không Địa bên này, đại tổng quản cũng không theo tới. Ta cũng chỉ có thể dựa vào ngươi.”

Biện Vũ Tình nghiêm nghị nói: “Thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực, không phụ nhờ vả của cung chủ.”

“Giới thiệu cho ngươi biết một người.” Dương Khai quay đầu hướng bên cạnh hô: “Nguyệt Hà, lại đây.”

Bên kia Nguyệt Hà đang nói chuyện với Ngọc Như Mộng và những người khác. Nghe vậy xin lỗi một tiếng, chậm rãi đi tới.

Đến gần, cũng lộ ra biểu lộ như trút được gánh nặng, cảm kích nhìn Dương Khai một cái, lúc này mới lên tiếng nói: “Thiếu gia có gì phân phó?”

……………….Cầu 100 Điểm………………

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 1335: Tiên giới đạo yên kiếp

Chương 1729: Âm dương song ngư

Chương 1334: Chân Tiên khôi phục