» Chương 4212: Ứng chiến
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Trong Tu La tràng tranh đấu hung hiểm vạn phần, mỗi ngày đều có võ giả bất hạnh bỏ mình. Ngọc La Sát có thể xông ra uy danh lớn như vậy, lại còn đứng đầu Địa Bảng hiện nay, tự nhiên không phải người tầm thường.
Nàng không phải người thua không trả tiền, cũng không phải chưa từng bại. Trái lại, ban đầu Ngọc La Sát không phải đệ tử hạch tâm của Tu La Thiên, mà chỉ là một đệ tử bình thường. Lúc mới vào Tu La tràng, nàng thua nhiều hơn thắng, có vài lần suýt bị đánh đến hấp hối, gần như bỏ mạng.
Tuy nhiên, nàng có một đặc điểm, đó là ngã ở đâu sẽ đứng lên ở đó! Bất kỳ ai đánh bại nàng, nàng đều sẽ khiêu chiến lại. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, kiên nhẫn và ương ngạnh đến cực điểm.
Những năm bôn ba trong Tu La tràng, nàng chiến thắng hết đối thủ mạnh mẽ này đến đối thủ mạnh mẽ khác, tu vi cũng không ngừng tăng tiến, từ đệ tử bình thường nhất của Tu La Thiên trưởng thành thành đệ tử hạch tâm. Giờ đây, nàng đã ngưng tụ lực lượng lục phẩm, chỉ còn một bước nữa là có thể tấn thăng Lục phẩm Khai Thiên!
Trong nhiều năm qua, nàng đã đánh thắng tất cả các đối thủ từng chiến thắng mình, giẫm những kẻ địch từng kiêu ngạo dưới chân. Trải qua những trận chém giết đẫm máu, nàng trưởng thành mạnh mẽ, từ Nhân Bảng thứ tư đánh lên Nhân Bảng thứ nhất, rồi tấn thăng Địa Bảng, thẳng tiến tới bảo tọa chí tôn.
Chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Dương Khai!
Năm đó, một trận tranh đấu với Dương Khai trong Tu La tràng, nàng không may bại trận. Đến khi nàng khổ tu một thời gian, muốn tìm Dương Khai khiêu chiến lại, trong Tinh Thị đâu còn bóng dáng Dương Khai? Lúc đó, Dương Khai đã bị cuốn vào Thái Khư cảnh.
Không tìm thấy Dương Khai, nàng đành tìm Bùi Bộ Vạn. Bùi Bộ Vạn làm sao biết Dương Khai ở đâu? Ngược lại, nàng đã hỏi thăm tin tức bà chủ vài lần, nhưng bà chủ cũng không biết tung tích Dương Khai.
Nàng vốn là một nữ tử kiên nghị, rất có khí thế không đụng nam tường không quay đầu lại, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Trong hành lang, Bùi Bộ Vạn sắp khóc, vừa lau nước mắt vừa nói: “Dương lão đệ, ngươi phát phát từ bi, mau cứu lão ca ca đi! Ta sắp bị nha đầu kia làm phiền chết rồi, hầu như cách ba ngày nàng đều đến tìm ta một lần, mười mấy năm qua chưa từng gián đoạn. Ngươi có thể nghĩ xem mấy năm nay ta sống những ngày nào không?”
Bình thường thì không nói, có vài lần Bùi Bộ Vạn đang qua đêm trong Xuân Hoa Tuyết Dạ lâu, vậy mà bị Ngọc La Sát đạp cửa phòng xông vào… Hơn mười năm bi thương gặp phải, đơn giản không đủ nói cho người ngoài nghe.
“Đây chính là lý do ngươi bán ta?” Dương Khai lạnh nhạt nhìn hắn.
Bùi Bộ Vạn cười theo nói: “Cái này làm sao có thể là bán đâu. Dương lão đệ ngươi về Tinh Thị đến, cho dù ta không nói, nha đầu kia cũng có thể biết, ta bất quá là để nàng sớm một chút biết được thôi.” Thần sắc hắn nghiêm lại, ngưng trọng nói: “Đi đánh một trận đi, chỉ cần một trận là nha đầu kia có thể mãn nguyện, bất kể thắng thua thế nào.”
“Không hứng thú.” Dương Khai tiện tay bóp nát ngọc giản.
Hắn bây giờ mặc dù chỉ là Đế Tôn, mới ngưng luyện bốn loại lực lượng, nói thẳng ra thậm chí còn chưa đến nửa bước Khai Thiên, ngay cả tư cách tiến vào Địa Bảng Tu La tràng cũng không có. Nhưng để hắn đi cùng một Đế Tôn cảnh tranh phong, thật sự không có chút hứng thú hay đấu chí nào.
Khai Thiên cảnh chết dưới tay hắn cũng không ít, chỉ là một Đế Tôn, dù tư chất có xuất sắc đến đâu, làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Bùi Bộ Vạn kinh hoảng nói: “Lão đệ ngươi làm cái gì vậy? Ngươi sẽ không phải không nghênh chiến chứ?”
Dương Khai kinh ngạc nói: “Ta có đáp ứng muốn nghênh chiến sao?”
Ngọc La Sát kia vứt xuống một phong thư khiêu chiến rồi rời đi, hoàn toàn là tự quyết định. Dương Khai cũng không có đồng ý, ba ngày sau có đi hay không đều xem ý hắn.
Bùi Bộ Vạn đổi sắc mặt: “Đừng a Dương lão đệ, ngươi nếu là không nghênh chiến mà nói, nha đầu kia nhất định sẽ không từ bỏ đâu. Ngươi cũng không muốn về sau bất kể đi đến đâu, đều có người đi theo ngươi, mắt lom lom nhìn xem ngươi chứ?”
Dương Khai nói: “Nàng có thể như vậy?”
Bùi Bộ Vạn nghiêm mặt gật đầu: “Bằng vào sự hiểu biết của ta về nàng, tuyệt đối sẽ như vậy. Đã từng vị Nhân Bảng đệ nhất kia bị nàng theo dõi trọn nửa năm, cuối cùng thực sự chịu không nổi mới đành chấp nhận đánh với nàng một trận, lúc này mới xong chuyện.”
Dương Khai không khỏi nhíu mày, nếu Ngọc La Sát kia thật khó chơi như vậy, ngược lại có chút phiền phức. Mặc dù bị người đi theo cũng không phải việc gì lớn, hắn cũng không có bí mật gì không thể để lộ, nhưng lúc nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Trầm ngâm một hồi, Dương Khai mới vuốt cằm nói: “Nếu đã như vậy, vậy ba ngày sau ta liền đi gặp nàng một lần đi.”
Bùi Bộ Vạn nghe vậy đại hỉ: “Dương lão đệ trượng nghĩa. Vậy ba ngày sau, lão ca ta ngay tại Tu La tràng chờ đại giá!”
Đợi Bùi Bộ Vạn rời đi, Nguyệt Hà mới nói: “Thiếu gia, ngươi thật muốn ứng cái hẹn ba ngày kia?”
Dương Khai nói: “Bùi chưởng quỹ cũng đã nói, Ngọc La Sát kia là người kiên nhẫn. Nếu lần này cự tuyệt, nàng khẳng định còn có lần sau, lần sau nữa. Cùng dây dưa không rõ, không bằng giải quyết dứt khoát.”
“Vậy thiếu gia cũng nên cẩn thận.” Nguyệt Hà che miệng cười khẽ.
Dương Khai ngạc nhiên nói: “Ta cẩn thận cái gì? Ngươi còn sợ nàng có thể làm gì được ta?”
Nguyệt Hà nói: “Ta là sợ thiếu gia thất thủ để người ta đánh chết. Tuy nói trong Tu La tràng sinh tử tự phụ, cho dù có người chiến tử cũng không thể trả thù, nhưng Ngọc La Sát dù sao cũng là đệ tử hạch tâm của Tu La Thiên. Nếu thật bị ngươi đánh chết, chỉ sợ cũng không ít phiền phức.”
Dương Khai ha ha nói: “Không đến mức, ta từ trước đến nay thương hoa tiếc ngọc.” Quay đầu nhìn về phía Lãng Thanh Sơn và những người khác: “Chúng ta có thể sẽ đợi ở đây một thời gian. Các ngươi nếu rảnh rỗi đều có thể đi Tu La tràng lịch luyện bản thân. Liều mạng tranh đấu vĩnh viễn là dưỡng chất tốt nhất để trưởng thành, chỉ có một thân lực lượng cường đại lại không hiểu tranh đấu cũng vô ích.”
Lãng Thanh Sơn và những người khác vội vàng đồng ý, không ít người lộ ra vẻ mặt kích động.
Theo Dương Khai hơn mười năm nay, mỗi người trong số họ đều có được sự trưởng thành vượt bậc, đặc biệt là Lãng Thanh Sơn. Năm đó hắn chỉ là Đế Tôn nhỏ bé, vừa mới ngưng tụ đạo ấn, mà giờ đây đã ngưng luyện mấy loại tài nguyên ngũ phẩm, thực lực tăng lên rất lớn.
Tuy nhiên, trong Thái Khư cảnh kia, hiếm có cơ hội tranh đấu với người khác, bởi vì ở đó Dương Khai gần như một tay che trời, bọn họ căn bản không có đất dụng võ.
Không thể không nói, Tu La tràng đối với họ là một nơi lịch luyện tuyệt vời.
Sau khi ăn thịt uống rượu, mọi người thuê phòng nghỉ ngơi.
Điều khiến Dương Khai tức giận là tên thu chi kia lại đâu ra đấy tính sổ với hắn, mỗi phòng đều 300 Khai Thiên Đan một đêm. Dương Khai bây giờ tài lực dồi dào, sao lại để ý đến những thứ này? Hắn thuê một lúc mười phòng.
Tin tức Tu La tràng Địa Bảng thứ nhất khiêu chiến Dương Khai lan truyền nhanh chóng, rất nhanh đã khắp Tinh Thị, làm cho nơi đây sôi sục.
Uy danh Ngọc La Sát hiện giờ hiển hách, tự nhiên có rất nhiều người chú ý. Nàng là đại diện cho chiến lực mạnh nhất dưới Khai Thiên cảnh. Trận chiến này chưa đánh đã thu hút sự chú ý của vô số người.
Rất nhiều người đều đang tìm hiểu lai lịch Dương Khai kia, biết được hơn mười năm trước hắn đã từng đánh thắng Ngọc La Sát, cũng không khỏi giật mình.
Tuy nhiên, trong chiến tích của Ngọc La Sát vốn có không ít trận thua, cho nên dù hơi giật mình, cũng không ai quá coi trọng Dương Khai. Dù sao mười mấy năm qua, sự trưởng thành của Ngọc La Sát rõ như ban ngày, có thể nói là tăng lên phi vọt.
Kẻ năm đó có thể đánh thắng nàng, giờ đây chỉ có phần ngưỡng mộ nàng. Cái tên Dương Khai kia đoán chừng cũng kém không bao nhiêu. Nghe nói hắn không biết vì sao mất tích hơn mười năm, mãi đến gần đây mới đột nhiên xuất hiện. Nhưng bất kể mười mấy năm này hắn có kỳ ngộ gì, đều khó có khả năng là đối thủ của Ngọc La Sát, đến lúc đó chỉ sẽ bị chà đạp.
Tu La tràng vốn là một trong những sản nghiệp lớn nhất kiếm tài nguyên của Tu La Thiên. Trận tranh đấu này được tận lực thổi phồng, đã sớm mở ra bàn cược với tỉ lệ cực cao, thu hút vô số võ giả điên cuồng đặt cược.
Ba ngày thời gian thoáng chốc trôi qua.
Tu La tràng, khí thế ngất trời, người người chen chúc, vô số võ giả tràn vào nơi đây, chỉ để được thấy phong thái Ngọc La Sát. Từ ba năm trước khi Ngọc La Sát đoạt được Địa Bảng thứ nhất, nàng rất ít khi ra tay, bởi vì ở cấp độ dưới Khai Thiên cảnh này, cơ bản không ai có thể chống lại nàng quá một chén trà thời gian.
Cũng không có kẻ nào không thức thời dám đi khiêu chiến nàng.
Hôm nay nàng rốt cuộc muốn ra tay một trận chiến, tự nhiên thu hút vô số người chạy theo như vịt.
Bên ngoài Tu La tràng, Dương Khai dẫn Nguyệt Hà thản nhiên bước tới. Bùi Bộ Vạn đã chờ sẵn ở đây, nhanh chóng bước lên phía trước, nhiệt tình đón tiếp, ha ha cười nói: “Dương lão đệ, ngươi xem như đã đến.”
Đến tận lúc này, hắn mới rốt cuộc yên tâm. Trước khi gặp Dương Khai, hắn thật sự sợ Dương Khai lỡ hẹn không đến. Nếu thật như thế, mấy ngày tạo thế của Tu La tràng chẳng những uổng phí công sức, mà ngay cả hắn cũng phải đau đầu.
Dương Khai khẽ gật đầu với hắn, xem như chào hỏi.
“Hắn chính là Dương Khai kia?”
“Chắc hẳn là hắn không sai, dáng dấp cũng không có gì đặc biệt.”
“Nhìn sau lưng có hai tùy tùng đi theo, dường như là công tử nhà ai vậy, loại người này có thể có bao nhiêu thực lực?”
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng nghị luận. Dương Khai quét mắt qua, chỉ thấy hai bên đường phố đứng đầy võ giả, mỗi người đều nhìn chăm chú, không ít người lộ ra vẻ mặt tò mò.
“Những người này là…” Dương Khai khẽ nhíu mày.
Bùi Bộ Vạn nói: “Những người này đều là người ủng hộ nha đầu Ngọc La Sát kia, không cần để ý.”
Dương Khai im lặng, không nghĩ tới Ngọc La Sát ở Tinh Thị này lại có nhân khí cao như vậy. Tuy nhiên nghĩ lại cũng không kỳ lạ, nữ nhân kia xinh đẹp, vóc người lại đẹp, người đàn ông nào không thích? Quan trọng nhất là, tinh thần kiên nhẫn theo đuổi chiến thắng của nàng cũng có thể gây ra sự đồng cảm cho rất nhiều võ giả tầng dưới chót, tự nhiên khiến người ta sùng kính có thừa.
“Tiểu tử họ Dương kia, lát nữa cần phải cố gắng chống đỡ vài chiêu dưới tay Ngọc sư tỷ nhé, đừng thua quá khó coi.” Có người bỗng nhiên hô to, khiến người ngoài cười ha ha.
“Ngươi dù sao cũng là đàn ông, ít nhất cũng phải chống đỡ được mười hơi thở công phu chứ, đừng làm mất mặt đàn ông chúng ta.”
“Nếu không muốn chết thì chủ động nhận thua đi, không có mất mặt hay không!”
“Ha ha ha ha!”
Võ giả bốn phía mồm năm miệng mười la hét, nghe giống như đang động viên Dương Khai, nhưng giọng điệu lại tràn đầy mỉa mai và châm biếm, hiển nhiên cũng không coi trọng hắn.
Nguyệt Hà lạnh lùng quét mắt qua, khí tức Lục phẩm Khai Thiên đột nhiên tràn ngập. Trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào im bặt, ngay cả trời đất dường như cũng muốn ngưng kết. Bên ngoài Tu La tràng trong nháy tức khắc tĩnh mịch, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Bùi Bộ Vạn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, vội vàng nói: “Vị cô nương này bớt giận, bớt giận.”
Dương Khai cũng cười nói: “Không cần chấp nhặt với bọn họ.”
Nguyệt Hà lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thu khí tức.
… Cầu 100 điểm …