» Chương 4242: Vận khí của ngươi thật tốt
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Như vậy cũng tốt, hơn so với mọi người cùng nhau đi khách sạn ăn cơm. Người khác chỉ có thể ăn, bao lớn lượng cơm ăn ăn bao nhiêu đồ vật. Hắn lại là có thể ngay cả ăn lẫn mang về.
Cái này có ưu thế của mình.
Chờ Dương Khai lại từ dưới đầm lầy lách mình đi ra, hắn đã thi pháp chuyển dời khối phúc địa tu hành tràn ngập Thủy Linh chi lực kia đến trong Tiểu Huyền Giới.
Quay đầu nhìn lại khối thi thể do ngũ phẩm Yêu thú sau khi chết để lại, Dương Khai thầm hô may mắn. Thứ đồ này thực lực kỳ thật không yếu, bằng không cũng không có khả năng lập tức giết hai cái Đế Tôn cảnh. Nếu động thủ, Dương Khai cố nhiên có thể chế ngự nó, nhưng cũng phải tốn chút tay chân.
Lợi dụng vết nứt không gian ở đây, lại trong nháy tức khắc đã giết chết con thú này, cũng coi như bớt đi không ít thời gian.
Theo suy đoán của hắn, thực lực mà ngũ phẩm Yêu thú thể hiện, không sai biệt lắm tương đương với nửa bước Khai Thiên. Đương nhiên, bởi vì trong Huyết Yêu Động Thiên, nội đan của Yêu thú thuộc tính đơn nhất, cho nên rất dễ dàng bị khắc chế.
Ví dụ như con cóc Yêu thú này, nội đan thuộc tính Thủy, liền có thể bị Hỏa khắc chế. Hắn vừa rồi thôi động Kim Ô Chân Hỏa trong đạo ấn, chính là có sự cân nhắc về phương diện này.
Mặc dù dễ dàng bị khắc chế, nhưng đó cũng là nửa bước Khai Thiên, Đế Tôn cảnh bình thường nếu đụng phải thì dữ nhiều lành ít.
Ngũ phẩm Yêu thú đã như vậy, vậy lục phẩm thì sao? Chẳng phải tương đương với hạ phẩm Khai Thiên?
Cái này cũng phù hợp với nhận thức của hắn, dù sao lúc trước hắn đã từng dùng Nguyên Từ Thần Quang lục phẩm kia cùng hạ phẩm Khai Thiên tranh đấu, uy năng vô tận, rất nhiều hạ phẩm Khai Thiên chống đỡ cũng có vẻ gian khổ.
Càng đi lên thất phẩm đâu? Chẳng phải tương đương với trung phẩm?
Dương Khai âm thầm kinh hãi, lúc trước hắn còn nghĩ có thể tìm được một con thất phẩm Yêu thú giết lấy đan. Nhìn như vậy, nếu thật sự đụng phải thất phẩm, không khéo hắn phải nghe ngóng rồi chuồn.
Bây giờ nghĩ những thứ này cũng không có ý nghĩa. Thất phẩm Yêu thú tuy nói xác thực tồn tại ở nơi đây, nhưng cũng không phải tùy tiện có thể đụng tới. Nếu thật sự gặp phải, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Lấy ra hai chiếc không gian giới kia kiểm tra, một chiếc so với chiếc kia còn nghèo hơn. Khai Thiên Đan chỉ có vẻn vẹn mấy trăm viên, những thứ khác linh tinh lộn xộn, Dương Khai căn bản không để vào mắt.
Xem ra, bọn họ cũng mới đến nơi này không lâu, còn chưa kịp kiếm được một chút tài sản thì đã thân chết chí chưa thành.
Đây thật là một bi kịch…
Dương Khai không có tâm tư nhớ lại cho bọn họ. Đã tiến vào Huyết Yêu Động Thiên này, phải có sự chuẩn bị tâm lý bị người khác đánh chết. Đang chuẩn bị thu hồi hai chiếc không gian giới kia, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, lấy ra một tấm da thú từ trong một chiếc nhẫn.
Tấm da thú kia nhìn là biết đã trải qua năm tháng, rất lâu rồi. Trên đó vẽ đầy những đồ án lộn xộn, trải qua vô số năm hao mòn, rất nhiều chỗ đều có chút mơ hồ.
Lúc đầu Dương Khai không hiểu thứ trên tấm da thú này rốt cuộc là cái gì, nhưng một lát sau, bỗng nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, liền vội vàng lấy ra ngọc giản mà bà chủ đã cho hắn. Thần niệm phân làm hai phần, một phần đắm chìm vào ngọc giản để điều tra, một phần chú ý đồ án trên tấm da thú.
Một lát sau, Dương Khai mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Địa đồ?”
Thứ ghi lại trên tấm da thú này rõ ràng là một bản địa đồ tàn khuyết, hơn nữa còn là địa đồ của một khu vực nào đó trong Huyết Yêu Động Thiên.
Bởi vì địa đồ bằng da thú này và địa đồ ghi lại trong ngọc giản có một phần tương đối khớp, cho nên Dương Khai mới có thể phân biệt được. Đương nhiên, không phải là nói địa đồ bằng da thú này ghi lại nhiều thứ hơn. Ngược lại, địa đồ trong ngọc giản mà bà chủ cho mới toàn diện hơn một chút, dù sao đó là từ phòng đấu giá Đan Hà mà ra, là địa đồ do vô số năm, vô số võ giả thăm dò mà có được.
Chỉ là cả hai có một phần trọng hợp, sau đó địa đồ bằng da thú có thêm một chút vị trí mà địa đồ trong ngọc giản không ghi lại.
Cầm tấm địa đồ bằng da thú kia, Dương Khai rơi vào trầm tư.
Phòng đấu giá Đan Hà lúc trước đã bán ra 100 bản địa đồ Huyết Yêu Động Thiên. Mặc dù cũng không toàn diện, nhưng đã có thể cho võ giả một hướng dẫn rất tốt.
Dương Khai sẽ không ngây thơ cho rằng phòng đấu giá Đan Hà sẽ tốt bụng như vậy, công khai loại bí mật này. Dù sao một bản địa đồ tương đối hoàn chỉnh, mang lại lợi ích có thể là to lớn đến khó mà tưởng tượng.
Đằng sau phòng đấu giá Đan Hà, Đan Hà Động Thiên tuyệt đối có phần địa đồ không công khai, đó mới là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.
Có thể bị bọn họ công khai, đoán chừng đều là những nơi đã bị bọn họ thăm dò, không có bao nhiêu giá trị.
Mà ngoại trừ phòng đấu giá Đan Hà ra, những năm qua này, các đại động thiên phúc địa, thậm chí những thế lực nhị đẳng kia, khẳng định cũng có phần địa đồ riêng của mình. Nhà nào địa đồ ghi lại tương đối toàn diện, nhà nào địa đồ có giá trị hơn, loại chuyện này thật sự là khó nói.
Thậm chí ngay cả phần địa đồ trong tay mình, Dương Khai cũng có thể xác định không phải hoàn toàn từ phòng đấu giá Đan Hà cạnh tranh mà có được. Trong đó tuyệt đối có một phần do bà chủ tự mình thêm vào, dù sao lúc trước bà chủ cũng đã từng tới Huyết Yêu Động Thiên.
Hai người vừa chết kia xuất thân thế lực gì, Dương Khai cũng không biết rõ. Tấm địa đồ bằng da thú này cũng có thể là do hai người tình cờ có được, bằng không cũng sẽ không có khí tức cổ xưa như vậy lắng đọng.
Một vị trí nào đó trên địa đồ bằng da thú kia, bị khoanh tròn, rất thu hút sự chú ý.
Thường thì những địa điểm được đánh dấu trọng điểm như vậy, nhất định là có bảo bối gì.
Dương Khai nhìn mà lòng ngứa ngáy, so sánh hai bản địa đồ, phát hiện muốn đi đến vị trí được khoanh tròn kia, còn cần vài ngày lộ trình, phải xuyên qua khu vực trọng hợp của hai bản địa đồ mới được.
Ngay sau đó thu tấm địa đồ bằng da thú kia lại, cũng không vội vàng đưa ra quyết định, chờ đến lúc đó rồi quyết định cũng không muộn.
Ngẩng đầu nhìn xa phía trước đầm lầy, Dương Khai không chọn đi vòng. Thứ nhất đi vòng cần tốn nhiều thời gian hơn. Thứ hai nơi này tuy trải đầy vết nứt không gian, nhưng đối với hắn lại là chiến trường cực tốt. Nếu lại có Yêu thú như con cóc vừa rồi đánh lén, hắn hoàn toàn có thể mượn nhờ vết nứt không gian để chém giết lấy đan, lại không tốn chút sức lực nào.
Thần niệm quét ra, Dương Khai thân hình dịch chuyển, hướng sâu trong đầm lầy phi đi.
Vết nứt không gian ở nơi quái quỷ này thực sự không ít. Cũng may Dương Khai tinh thông Không Gian Pháp Tắc, giờ phút này lại luôn cảnh giác, cho nên mỗi lần đều có thể phát hiện rất sớm, từ đó thuận lợi tránh né.
Trái với dự liệu của hắn, không gặp thêm Yêu thú nào nữa. Xem ra một khu vực như thế này, đối với Yêu thú trong Huyết Yêu Động Thiên cũng là nơi nguy hiểm, chúng không dám tùy tiện đặt chân vào.
Vị trí của con cóc kia, chỉ ở rìa khu vực đầm lầy.
Đã không còn con mồi, Dương Khai một lòng đi đường, rất nhanh đã xuyên qua hơn nửa đầm lầy.
Một lúc lâu sau, chợt nghe một giọng nói truyền đến: “Bằng hữu khoan đã, con đường phía trước hung hiểm!”
Dương Khai đột nhiên dừng lại thân hình, quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy bên kia hơn mười dặm, một nhóm năm người đứng trên đầm lầy, từng người khoác áo giáp, nâng thương phối kiếm. Tuy chỉ có năm người, nhưng khí tức lại trầm ổn, cho người ta một loại cảm giác thiên quân vạn mã.
Cách ăn mặc này khiến hắn nhìn có chút quen mắt, mày nhíu lại, nhớ đến một thế lực, thân hình lóe lên, mấy lần đã đi đến trước mặt năm người này, dò hỏi: “Đại Chiến Thiên?”
Cũng chỉ có đệ tử Đại Chiến Thiên mới có thể ăn mặc như vậy, mới có thể năm người tạo thành đội. Vừa rồi chỉ là suy đoán, bây giờ đến gần, càng khẳng định hơn, bởi vì trên người năm người này có một loại khí tức thiết huyết túc sát. Loại khí tức này, chỉ có sống trong quân ngũ quanh năm suốt tháng mới có thể lắng đọng xuống.
Mà Đại Chiến Thiên, lại là một thế lực duy nhất trong toàn bộ 3000 thế giới lấy quân ngũ thiết luật quản lý. Quân lệnh vừa ban ra, không dám không theo!
Thiên Điểu Tinh Thị chính là do Đại Chiến Thiên quản lý. Dương Khai đã từng gặp đệ tử Đại Chiến Thiên ở bến tàu hư không. Những người kia nói là võ giả, không bằng nói là từng vị tướng sĩ!
Năm người này bốn nam một nữ, lúc này đều nhìn Dương Khai như gặp quỷ, trong ánh mắt đều lộ ra sự kinh ngạc và khó tin.
Nghe thấy Dương Khai hỏi, thanh niên cầm đầu kia gật đầu nói: “Đúng vậy.” Lại nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, tán thán nói: “Ngươi vận khí thật tốt.”
Nghe hắn nói chuyện, Dương Khai liền biết người vừa gọi mình chính là hắn. Người này mày rậm mắt to, tinh thần tràn trề, đường nét khuôn mặt cương nghị, rất có một vẻ đàn ông sắt thép. Hơn nữa nhìn ra, chuyến này năm người hẳn là lấy người này làm đầu.
Dương Khai cười cười: “Vận khí của các ngươi cũng không thế nào a, sao lại bị vây ở chỗ này?”
Hắn liếc mắt đã nhìn ra, năm người này đứng ở đây không động, cũng không phải không muốn động, mà là bị vây rồi. Xung quanh bọn họ đầy rẫy vết nứt không gian, có vài đạo vết nứt không gian thậm chí đang chậm rãi di chuyển, lặng yên không tiếng động, ngay cả thần niệm cũng khó mà phát giác.
Trong năm người, có ba người trên thân vết máu loang lổ, rõ ràng là bị thương, đoán chừng chính là bị những vết nứt không gian này gây thương tích.
Thanh niên cầm đầu lắc đầu: “Một lời khó nói hết! Không nói trước cái này, xin hỏi bằng hữu xưng hô thế nào?”
“Dương Khai!”
Thanh niên kia nghe vậy ngẩn người: “Ngươi là Dương Khai?”
Bốn người phía sau hắn cũng đều sắc mặt kinh ngạc, hiếu kỳ nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai cũng ngẩn người: “Các ngươi nhận biết ta?” Chợt phản ứng lại: “À, các ngươi hẳn nghe nói qua ta.”
Trải qua trận chiến Tu La trường ngàn năm Tinh Thị, hắn cũng đã lọt vào tầm mắt của rất nhiều động thiên phúc địa. Đầu tiên là do lời của vị quản sự ở Tu La trường, sau đó là được Quách sư huynh của Hiên Viên Động Thiên lôi kéo. Nếu Tu La Thiên và Hiên Viên Động Thiên đều đã chú ý đến sự tồn tại của hắn, Đại Chiến Thiên quản lý Thiên Điểu Tinh Thị, chú ý tới cũng không có gì là lạ.
Thanh niên cầm đầu không phủ nhận, ôm quyền nói: “Nguyên lai là Dương huynh, thất kính, tại hạ Bộ Liên Trung.”
“Bộ huynh khách khí!” Dương Khai gật đầu.
Bộ Liên Trung vừa chỉ vào bốn người phía sau, báo tên của bọn họ, nói xong, nghiêm mặt nói: “Dương huynh, tại hạ có một chuyện muốn nhờ.”
Dương Khai ra hiệu nói: “Bộ huynh cứ nói.”
Vừa rồi Bộ Liên Trung này thấy hắn phi nhanh, hô to cảnh báo, hiển nhiên tâm tính không tệ. Dương Khai người này xưa nay có qua có lại, người ta trước tốt bụng, hắn tự nhiên cũng sẽ không bất cận nhân tình, bất quá trước khi xác định đối phương muốn giúp chuyện gì, cũng sẽ không tùy tiện đáp ứng.
Bộ Liên Trung nói: “Chúng ta mấy người thân hãm nơi đây, sợ là dữ nhiều lành ít. Còn xin Dương Khai sau khi rời khỏi Huyết Yêu Động Thiên này, đi một chuyến Tinh Thị Đại đô đốc phủ, báo tin chết của chúng ta cho Diệp đại đô đốc!”
Đại đô đốc Diệp Thiên Hùng trấn giữ Thiên Điểu Tinh Thị chính là một vị lục phẩm Khai Thiên, Dương Khai cũng biết. Thiên Điểu Tinh Thị dù sao cũng là một Tinh Thị cỡ lớn, chỉ có nhân vật như vậy mới có bản lĩnh kiểm soát, thực lực thấp căn bản không trấn được tràng diện.