» Chương 4252: Lại là một vị Thần Quân
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025
Converter: DarkHero.
Huyết Yêu Thần Quân khi còn sống tinh thông Huyết Đạo và ngự thú chi đạo. Điều này thể hiện rõ ràng trong toàn bộ Huyết Yêu Động Thiên. Hồ máu kia chính là sự hiển lộ của Huyết Đạo, còn muôn hình vạn trạng yêu thú bên trong là biểu hiện của ngự thú chi đạo.
Dựa vào đâu mà người được Huyết Đạo truyền thừa lại có thể kế thừa toàn bộ Huyết Yêu Động Thiên?
Một điểm khác khiến Dương Khai không hiểu là vị trí của hồ máu này không hề ẩn nấp. Trên bản đồ mà bà chủ giao cho hắn cũng đã bao gồm khu vực có hồ máu.
Nói cách khác, trước đây chắc chắn đã có tiền bối, tổ tiên đi qua khu vực này.
Thế nhưng trên bản đồ lại không có đánh dấu rõ ràng!
Nếu hồ máu này đã tồn tại từ trước, vì sao qua nhiều năm như vậy, chưa từng có ai nhắc đến? Dù sao chuyện truyền thừa Huyết Đạo không thể xem thường, chỉ cần một chút tin tức lưu truyền ra ngoài cũng sẽ gây chấn động.
Trên thực tế, ngoài lần Huyết Yêu Động Thiên mở ra lần này, chưa từng có ai nghe nói về một hồ máu như vậy, cũng chưa từng nghe nói có một phần truyền thừa Huyết Đạo như vậy.
Như vậy, chỉ có một lời giải thích: Hồ máu và truyền thừa Huyết Đạo này mới xuất hiện gần đây, trước đây chưa từng tồn tại. Do đó, những tiền bối đi trước từng tiến vào Huyết Yêu Động Thiên mới hoàn toàn không biết về việc này, và bản đồ mới không có đánh dấu.
Những võ giả tiến vào lần này là nhóm người đầu tiên tiếp xúc với truyền thừa Huyết Đạo này.
Nhưng nếu như thế, cũng có chút không hợp lý.
Huyết Yêu Thần Quân thiết lập khảo nghiệm ở đây để truyền Huyết Đạo của mình cho người hữu duyên, không có lý do gì lại che giấu nhiều năm như vậy, mãi đến lần Huyết Yêu Động Thiên mở ra gần đây nhất mới lộ diện.
Nếu thực sự muốn tìm kiếm truyền nhân y bát, hồ máu này đáng lẽ phải sớm xuất hiện trong tầm mắt thế nhân mới đúng. Che giấu quá sâu, khả năng lớn nhất là y bát thất truyền.
Nghĩ không ra a, nghĩ không ra… Dương Khai lắc lắc đầu, lĩnh hội nửa phần sau của Huyết Chiếu Kinh.
Bất kể thế nào, Huyết Chiếu Kinh này tuyệt đối là hàng thật. Một công pháp tinh diệu như vậy khó tìm trên đời. Dương Khai chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Thời gian trôi đi, quanh thân những người ngồi vây quanh bộ xương khô huyết vụ cuồn cuộn, đắm chìm trong sự huyền ảo của Huyết Chiếu Kinh, không thể tự kiềm chế. Khi tất cả mọi người không hề hay biết, một chút u quang đột nhiên sáng lên từ hốc mắt của bộ hài cốt. Ánh sáng u ám đó rất mờ, giống như ngọn đèn sắp tắt, vô thanh vô tức phiêu đãng ra từ hốc mắt lõm sâu, lượn quanh bộ hài cốt một vòng, sau đó trôi dạt đến trước mặt Khúc Hoa Thường.
U quang chìm nổi, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Trước mặt Khúc Hoa Thường, nó không dừng lại lâu, liền hướng về phía võ giả tiếp theo. Bên phải Khúc Hoa Thường không xa là nam tử thấp bé từng giả vờ giấu dốt kia. U quang dường như có linh trí của mình, thoáng quan sát hắn một lát, rồi lại rời đi.
Điều tra từng võ giả xuống, u quang đi đến trước mặt Chu Nghị. Dường như có phát hiện gì đó, thời gian dừng lại cũng lâu nhất. Tuy nhiên, cuối cùng nó vẫn trôi về phía một người khác bên cạnh Chu Nghị.
Rất nhanh, u quang đã dạo quanh một vòng, đi đến trước mặt Dương Khai, người đang ngồi sát bên cạnh Khúc Hoa Thường.
U quang mờ tối đột nhiên sáng rực lên, tựa như một con mãnh thú tìm thấy thức ăn ngon nhất, không chút do dự, thẳng tắp đánh tới vào trong đầu Dương Khai. Rõ ràng chỉ là ánh nến sắp tàn, nhưng lại không hề gặp trở ngại nào, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Dương Khai đang tập trung lĩnh hội nửa phần sau của Huyết Chiếu Kinh, đột nhiên thân thể chấn động, một cảm giác mát lạnh khắp toàn thân. Hắn còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liền cảm thấy thức hải phòng ngự của mình bị phá, như có thứ gì đó xông vào thức hải. Ngay sau đó, một âm thanh lạnh lẽo vang lên trong đầu: “Tiểu bối, giao ra thân thể của ngươi!”
Dương Khai đại chấn, tâm thần vội vàng đắm chìm vào thức hải, hóa thành thần hồn linh thể, liếc mắt liền thấy một đoàn hư ảnh đang lao tới. Hư ảnh kia rõ ràng nhìn rất suy yếu, nhưng vẫn cho hắn cảm giác cực kỳ mạnh mẽ. Hư ảnh trong nháy mắt nổ tung, hóa thành một đoàn sương mù màu xám, muốn bao vây hắn.
Vội vàng lùi lại, tránh đi sương mù màu xám kia, Dương Khai chợt quát lên: “Đoạt xá?”
Hư ảnh xông vào thức hải của hắn rõ ràng là một đạo thần hồn!
Trong lòng hắn kinh hãi tột đỉnh. Trước đây, hắn tuy tập trung tinh thần lĩnh hội Huyết Chiếu Kinh, nhưng để phòng bị Bùi Văn Hiên có khả năng đánh lén, hắn vẫn luôn phân ra một tia tâm thần chú ý ngoại giới. Nhưng trước khi đạo thần hồn này xông vào thức hải của hắn, hắn hoàn toàn không hề phát giác.
Kết quả như vậy xuất hiện, lời giải thích duy nhất là thần hồn của người này mạnh hơn hắn quá nhiều, có thể lừa gạt cảm giác của hắn.
Đây là ai?
Dương Khai lập tức liên tưởng đến bộ ngọc cốt khoanh chân kia, nhất thời hồn bay phách lạc.
Chẳng lẽ đây không phải là thần hồn của Huyết Yêu Thần Quân sao? Nếu thật như vậy, vậy hôm nay xem như xong rồi. Huyết Yêu Thần Quân khi còn sống thế nhưng là bát phẩm Khai Thiên, mặc dù đã chết vô số năm, thần hồn chi lực cũng không phải hắn có thể chống đỡ.
Thấy sương mù kia không ngừng tiếp cận, Dương Khai cắn răng một cái, chỉ một ngón tay quát lớn: “Chém!”
Một đạo đao quang lặng yên không tiếng động chém xuống, chính là Trảm Hồn Đao vẫn luôn ôn dưỡng trong thức hải. Dựa vào Phá Thiên Nhất Kích do Thiên Diễn truyền thụ trước đó, chiêu này có thể nói là kinh thiên động địa.
Tuy nhiên, điều khiến Dương Khai tuyệt vọng không gì sánh bằng là dưới ánh đao của Trảm Hồn Đao, sương mù kia chỉ tản ra một lát, rồi lại lần nữa tụ tập lại, không buông tha đuổi theo.
Dương Khai như muốn thổ huyết!
Trảm Hồn Đao là Đế bảo, mặc dù phẩm giai hiện tại đã không theo kịp tiết tấu tu luyện của hắn, có dấu hiệu bị đào thải, nhưng nó dù sao cũng đặc biệt nhằm vào thần hồn, lại được bí thuật Phá Thiên Nhất Kích ôn dưỡng lâu như vậy. Có thể nói, cho dù là hạ phẩm Khai Thiên bị trúng chiêu này trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, cũng phải đầu váng mắt hoa một chút. Thế nhưng sương mù này lại không bị ảnh hưởng, có thể thấy được sự tinh thuần và cường đại của thần hồn đối phương.
“Tiểu bối còn muốn phản kháng?” Trong sương mù truyền đến âm thanh già nua, “Lão phu chờ đợi vài vạn năm, bây giờ cuối cùng cũng có được cơ hội tốt, sao ngươi có thể chống đỡ? Ngoan ngoãn giao thân thể cho lão phu, cũng có thể bớt chịu một chút đau đớn.”
“Chém chém chém!” Dương Khai không để ý tới, không ngừng thôi động Trảm Hồn Đao, hóa thành vô số đao quang chém xuống. Thần hồn chi lực của hắn cũng giống như thủy triều trôi đi.
Mỗi một kích đao quang đều có thể đánh tan sương mù kia, nhưng rất nhanh lại lần nữa tụ tập. Mặc dù nhìn không làm gì được đối phương, nhưng lại mang lại cho Dương Khai thời gian đào thoát cực kỳ quý giá.
Nếu không, một khi bị sương mù này bao vây, vậy thì thật sự xong rồi.
Liên tiếp mấy chục đạo công kích đánh tới, tâm Dương Khai đã bình tĩnh hơn nhiều. Bây giờ xem ra, thần hồn này mặc dù vô cùng cường đại, nhưng dù sao thời gian đã quá lâu, sớm đã không còn cảnh giới đỉnh phong. Nếu không, hắn sao có thể chống đỡ được?
Hơn nữa, công kích của Trảm Hồn Đao cũng không phải là không có hiệu quả. Liên tiếp công kích này đánh xuống, sương mù màu xám kia hơi mờ đi một chút, mặc dù rất không rõ ràng, thế nhưng đây dù sao cũng là thức hải của Dương Khai, hắn sao có thể không cảm giác được?
“Tiểu bối làm càn, đợi lão phu chiếm thân thể ngươi xong, định giam cầm thần hồn ngươi, bảo ngươi chết không yên lành!” Trong sương mù xám kia truyền đến âm thanh tức giận.
Dương Khai càng an tâm. Một bên dùng Trảm Hồn Đao không nhanh không chậm đối phó hắn, vừa nói: “Huyết Yêu Thần Quân?”
Sương mù xám đang đánh tới dừng lại một chút, ngay sau đó truyền đến tiếng gào thét phẫn nộ: “Đừng có nhắc đến lão thất phu kia trước mặt lão phu! Lão phu cùng hắn thế bất lưỡng lập!”
Dương Khai kinh ngạc không thôi.
Gia hỏa này thế mà không phải Huyết Yêu Thần Quân?
Theo phỏng đoán của hắn, thần hồn này trước đó hẳn là ẩn trong bộ xương khô kia. Đã như vậy, sao lại không phải Huyết Yêu Thần Quân, hơn nữa nhìn gia hỏa này còn có thâm cừu đại hận với Huyết Yêu Thần Quân.
Trong đầu Dương Khai linh quang lóe lên, nghĩ đến một khả năng.
Trừ phi… bộ xương khô kia không phải là di hài của Huyết Yêu Thần Quân, mà là của người khác!
“Tôn giá là ai? Còn xin xưng tên ra.” Dương Khai lại một kích Trảm Hồn Đao chém xuống, thoáng làm chậm thế công của hắn. Nơi đây là thức hải của hắn, ở đây tranh đấu với người khác, hắn có được ưu thế trời phú.
Do đó, trừ khi lực lượng thần hồn của hai bên chênh lệch quá lớn, nếu không bình thường đoạt xá sẽ không thành công.
Sương mù xám hừ lạnh nói: “Lão phu chính là Hắc Nha Thần Quân!”
Dương Khai âm thầm líu lưỡi, đây cũng là một Thần Quân! Chỉ có thượng phẩm Khai Thiên mới có tư cách mang theo danh hiệu Thần Quân. Cái này Hắc Nha Thần Quân khi còn sống chẳng phải là thượng phẩm Khai Thiên sao? Chẳng trách chết nhiều năm như vậy, lực lượng thần hồn còn mạnh mẽ như thế, còn có thể nghĩ biện pháp đoạt xá trọng sinh.
Điều khiến Dương Khai cảm thấy hiếu kỳ là cái này Hắc Nha Thần Quân sao lại ở trong Huyết Yêu Động Thiên?
“Huyết Yêu lão thất phu dám cầm tù lão phu, ha ha ha, đã nhiều năm như vậy, lão thất phu kia chết không có chỗ chôn, lão phu vẫn sống xuống, thật sự là buồn cười.” Sương mù xám vừa không ngừng tấn công Dương Khai, vừa cười to càn rỡ.
Dương Khai lúc này mới biết, hóa ra gia hỏa này bị cầm tù trong Huyết Yêu Động Thiên. Huyết Yêu Thần Quân cũng thật cao minh, khi còn sống thế mà lại cầm tù một vị thượng phẩm Khai Thiên trong Tiểu Càn Khôn thế giới của mình. Nói như vậy, Hắc Nha Thần Quân này có thể là thất phẩm Khai Thiên, nếu không không đến mức không phải là đối thủ của Huyết Yêu Thần Quân.
“Lão phu hao phí vô tận năm tháng, mãi đến hơn một trăm năm trước, mới cuối cùng phá cấm chế đáng chết kia. Chỉ tiếc, lúc đó lão phu cũng đã thọ nguyên sắp hết, nhục thân hủy diệt, chỉ còn lại một tia tàn hồn. Cũng may Huyết Yêu lão thất phu lưu lại truyền thừa Huyết Đạo. Tư chất của lão phu cao cường cỡ nào, truyền thừa Huyết Đạo nhẹ nhàng liền tìm hiểu thấu đáo. Tiểu bối, có biết công pháp Huyết Đạo của Huyết Yêu lão thất phu được gọi là gì? Đại Diễn Bất Diệt Huyết Chiếu Kinh!”
Cũng không biết có phải cô đơn vô số năm hay không, thần hồn Hắc Nha này nói không ngừng, Dương Khai cũng vui vẻ cùng hắn dây dưa, nghe vậy nói: “Còn xin tiền bối giải hoặc.”
Hắc Nha Thần Quân cười nhẹ nói: “Đại Diễn Bất Diệt Huyết Chiếu Kinh, trọng điểm nằm ở hai chữ bất diệt. Vô sinh vô tử, bất sinh bất diệt. Huyết Chiếu Kinh tu hành đến cực hạn, có thể nhỏ máu trọng sinh. Phóng mắt vũ trụ, công pháp này là tuyệt đỉnh công pháp. Năm đó công pháp này hiện thế, đã gây ra một trận gió tanh mưa máu, cuối cùng Huyết Yêu lão thất phu đắc thủ.”
Dương Khai ngạc nhiên nói: “Đã có thể nhỏ máu trọng sinh, vậy Huyết Yêu Thần Quân vì sao còn chết?”
Hắc Nha Thần Quân hừ lạnh: “Thọ có cực hạn, hắn chết già thôi. Lực lượng thời gian tàn khốc đến mức nào, từ xưa đến nay vô số hào kiệt, lại có ai có thể thoát khỏi?”
Dương Khai vừa lùi vừa ra tay tàn nhẫn, gật đầu nói: “Nói như vậy, truyền thừa Huyết Đạo của Huyết Yêu Thần Quân là do tiền bối đoạt được? Vậy đủ loại khảo nghiệm trước đó, cũng là do tiền bối thiết lập?”