» Chương 4278: Trợ trận

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 10, 2025

Bốn nhà Động Thiên, một nhà phúc địa, từng cái đều muốn Dương Khai chết!

Đây vẫn chỉ là mở miệng tỏ thái độ, còn có càng nhiều không có tỏ thái độ, đều đang có chút hứng thú đánh giá Dương Khai, rất nhiều ánh mắt tụ lại vào cổ và trung tâm trái tim Dương Khai, tựa hồ đang cân nhắc lát nữa động thủ nhắm vào vị trí nào ra tay tương đối tốt.

Ước tính sơ bộ, lấy Bùi Văn Hiên cùng Doãn Tân Chiếu bọn người cầm đầu, có hơn mười nhà động thiên phúc địa, võ giả càng lên tới hai ba mươi người. Mà những người này đều là đệ tử tinh nhuệ hạt nhân của các đại động thiên phúc địa, ít nhất cũng ngưng tụ ngũ phẩm Khai Thiên chi lực, ngưng tụ lục phẩm thì chỗ nào cũng có!

Nơi đây đơn giản có thể nói là nơi tụ tập những võ giả ưu tú nhất, tiềm lực lớn nhất của 3000 thế giới! Đợi một thời gian, võ giả đang có mặt ở đây, phàm là có thể tấn thăng Khai Thiên, nhất định đều là những đại năng khống chế một phương thiên hạ.

Đám người kinh hãi, trên từng đỉnh núi kia, rất nhiều người ánh mắt quăng tới, cũng không biết Dương Khai này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao có thể trêu chọc nhiều như vậy người của động thiên phúc địa đối với hắn lòng sinh ác ý, muốn lấy tính mạng hắn.

Trên đỉnh núi Dương Khai đang ở, mấy võ giả trước đó tới chào hỏi hắn, cũng đều vẻ mặt nghiêm túc đứng lên. Sở dĩ họ chào hỏi Dương Khai, hoàn toàn là vì ban đầu ở Thái Khư cảnh nhận được ân huệ của Dương Khai, ai ngờ lại lập tức sa chân vào vũng nước đục này.

Họ không phải người vô ơn, ân cứu mạng lớn hơn trời, tự nhiên đều muốn báo đáp tử tế một phen, nhưng mỗi người đều có tông môn của riêng mình. Nếu lúc này họ dính dáng tới Dương Khai, rất có khả năng sẽ liên lụy đến trưởng bối tông môn phía sau. Trong lúc nhất thời, họ đều có chút do dự.

Diệp Thừa của Thanh Minh phúc địa khẽ mỉm cười, thần sắc ôn hòa, nhìn qua Dương Khai nói: “Nghe qua đại danh Dương huynh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ tiếc không thể cùng Dương huynh nắm tay ngôn hoan, thật khiến người ta bóp cổ tay thở dài.”

Doãn Tân Chiếu hừ lạnh nói: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Lát nữa mọi người cùng nhau xông lên, ai giết được hắn, đầu người thuộc về kẻ đó!”

Bùi Văn Hiên hắc hắc cười lạnh: “Vậy các ngươi đều phải đứng sang bên cạnh, người này ta giết định.” Trước đó nếu không phải hắn còn có chút tiền vốn giữ mạng, đã sớm bị Dương Khai hố chết, trong lòng thực sự ghi hận.

“Không cho phép ai được lui tránh, nếu không giết không tha!” Lại một người trầm giọng gầm thét, không biết đến từ động thiên phúc địa nào, uy thế không tầm thường.

Dương Khai tới muộn, đỉnh núi này ban đầu tụ tập không ít người, trước đó thấy xung đột sắp nổ ra, đã có người lặng yên không một tiếng động bỏ chạy. Giờ phút này nghe lời người kia nói, tự nhiên là có càng nhiều người lùi bước. Chỉ một thoáng, đông đảo võ giả như chim rời tổ, nhao nhao tản đi.

Mấy võ giả trước đó tới chào hỏi Dương Khai đều một mặt ngượng nghịu.

Một hồi lâu, mới có người ôm quyền nói: “Dương huynh, xin lỗi.” Trầm trọng thở dài một tiếng, quay người rời đi. Hắn ở Thái Khư cảnh nhận ân tình của Dương Khai là thật, nhưng cũng không muốn đối địch với nhiều đệ tử của các động thiên phúc địa như vậy, nếu không không những bản thân rất có khả năng chết ở đây, mà còn có thể gây rắc rối cho tông môn phía sau.

Thật bị những người này giết, tông môn phía sau cũng không dám báo thù, chết cũng chết vô ích. Hắn còn có tiền đồ tốt đẹp, sao cam lòng chôn thân nơi đây?

Một người lùi bước, mấy người khác cũng đều lần lượt nói lời xin lỗi, che mặt rút lui.

“Khúc Hoa Thường, ngươi cớ gì không đi?” Ba Lương của Tu La Thiên nhìn qua Khúc Hoa Thường quát hỏi.

“Ta tại sao phải đi? Trời đất bao la, ta nguyện ý ở đâu thì ở đó, ngươi quản được sao?” Khúc Hoa Thường hừ hừ.

Ba Lương nói: “Xem ra Âm Dương Động Thiên là muốn đứng về phía kẻ họ Dương này rồi?”

Khúc Hoa Thường nói: “Các ngươi những người này, bớt lấy tông môn phía sau ra nói chuyện đi, các ngươi cũng chỉ có thể đại diện cho chính mình.”

Ba Lương nhẹ nhàng gật đầu: “Khúc sư muội nói như thế, ta cũng không phản bác được, chỉ hy vọng lát nữa động thủ, sư muội cũng đừng trách ta ra tay độc ác vô tình.”

Khúc Hoa Thường khanh khách cười khẽ: “Ngươi cứ việc động thủ thử xem.”

“Trương sư muội, ngươi còn đứng đó làm gì, mau chóng tới đây!” Trong đám người đối diện, một người cắn răng quát khẽ.

Trương Nhược Tích ngẩng đầu nhìn lại, thấy người kia đúng là Đỗ Húc trước đó cùng mình kết bạn đồng hành, cũng không biết hắn chạy đến đây từ lúc nào. Giờ phút này hắn cũng xen lẫn trong đám đông kia, đang một mặt nghiêm túc nhìn qua nàng.

Trương Nhược Tích nhìn hắn một chút, chậm rãi lắc đầu: “Ta không đi qua.”

Đỗ Húc sắc mặt biến hóa: “Sư muội ngươi có biết mình đang làm gì không, ngươi có biết hắn là ai không?”

Đỗ Húc và Trương Nhược Tích đều là đệ tử nội môn của Lang Gia phúc địa, còn chưa đạt đến mức đệ tử hạt nhân và chân truyền. Trước đó họ cũng chưa nghe nói chuyện về Dương Khai, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Đỗ Húc biết nhìn thời thế. Nhiều nhà động thiên phúc địa đệ tử muốn lấy mạng Dương Khai như vậy, hắn đương nhiên sẽ không tự tìm phiền phức. Giờ phút này thấy Trương Nhược Tích đứng cùng Dương Khai, vội vàng muốn nàng đứng sang bên, tránh liên lụy đến mình.

“Ta đương nhiên biết tiên sinh là ai, mệnh của ta chính là tiên sinh cho. Ai muốn giết tiên sinh, trước hết phải qua cửa này của ta!” Trương Nhược Tích đưa tay tế ra Thiên Hình Kiếm, anh tư bừng bừng phấn chấn.

Doãn Tân Chiếu quay đầu nhìn Đỗ Húc một chút: “Đỗ sư đệ, đó là sư muội ngươi sao? Vậy ngươi cần phải khuyên nàng cho tốt, lát nữa động thủ đao kiếm không có mắt, vạn nhất đụng làm bị thương thì không xong rồi.”

Đỗ Húc sợ hãi ôm quyền: “Doãn sư huynh thứ lỗi, Trương sư muội mặc dù cũng là môn hạ Lang Gia phúc địa, nhưng bái nhập tông môn cũng chưa được mấy năm, có chút không hiểu chuyện lắm. Tuy nhiên thái độ của nàng không thể đại diện cho Lang Gia phúc địa của ta, chư vị sư huynh sư tỷ nên làm thế nào thì cứ làm như thế. Nếu thật làm bị thương hay đụng vào nàng, đó cũng là mệnh của chính nàng.”

“Tiểu tử ngươi không tệ.” Bùi Văn Hiên tán thưởng nhìn Đỗ Húc, nhưng nơi đáy mắt sâu thẳm lại có sự khinh thường và coi thường nồng đậm.

“Nàng không thể đại diện cho Lang Gia phúc địa, ta có thể đại diện được không?” Một giọng nói thanh thúy truyền đến, một đạo thân ảnh kiều tiểu rơi xuống.

Trương Nhược Tích kinh hỉ nhìn lại: “Cố sư tỷ?”

Đỗ Húc cũng sắc mặt ngượng ngùng, xấu hổ ôm quyền: “Đỗ Húc, gặp qua Cố sư tỷ!”

Người tới đương nhiên đó là Cố Phán, nàng là đệ tử hạt nhân của Lang Gia phúc địa. Dưới trường hợp như thế này, nàng thực sự có thể đại diện cho thái độ của Lang Gia phúc địa.

Tất cả mọi người hơi giật mình, không ngờ ngoài một Khúc Hoa Thường, lại còn có người khác dám ở lúc này đi ủng hộ Dương Khai.

Một Âm Dương Động Thiên, một Lang Gia phúc địa, chỉ là hai nhà, cũng không tính là nhiều, nhưng tình thế này lại có chút không ổn. Trước đó đã nghe nói thái độ của các đại động thiên phúc địa đối với Dương Khai chia làm hai loại: một loại muốn sớm chém giết, một loại là lôi kéo. Bây giờ mới biết, đúng là như vậy.

Thái độ của các đại động thiên phúc địa đối với Dương Khai thể hiện cực kỳ rõ ràng ở đây.

“Đạo pháp tự nhiên, tự nhiên do tâm, Ninh Đạo Nhiên gặp qua chư vị đạo huynh!” Khi tiếng nói phiêu dật xuất trần vang lên, lại một đạo thân ảnh rơi bên cạnh Dương Khai, một tay dựng thẳng trước ngực, khẽ thi lễ.

“Thật náo nhiệt a ha ha ha, mọi người tụ họp ở đây muốn làm gì?” Một tiếng cười lớn vang lên, một đạo thân ảnh khôi ngô rơi xuống, lưng đeo một thanh cự kiếm, khí tức lăng lệ, lập tức thu hút ánh mắt mọi người. Người này sinh ra cao lớn vạm vỡ, cao hơn người thường một cái đầu, thanh cự kiếm phía sau càng lớn, cõng trên người như muốn đâm thủng trời xanh, khiến không ai có thể xem nhẹ. Có thể tưởng tượng được, chuôi cự kiếm này nếu tế ra, nhất định có năng lực khai sơn phá địa.

“Vị sư huynh này là?” Dương Khai nghi hoặc hướng hắn nhìn lại, hắn có thể xác định chưa từng gặp qua người này. Trước đó Cố Phán và Ninh Đạo Nhiên đột nhiên hiện thân trợ trận, hắn mặc dù vui mừng ngoài ý muốn, nhưng cũng có thể lý giải, dù sao mọi người ở Thái Khư cảnh chung đụng một hồi, cũng coi như có chút tình nghĩa. Chỉ có điều giờ phút này trường diện kiếm bạt nỗ trương, hắn cũng không có công phu chào hỏi tử tế, chỉ xông Cố Phán và Ninh Đạo Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.

Có thể người cao lớn vạm vỡ này, vì sao cũng đứng về phía mình?

Ninh Đạo Nhiên khẽ cười nói: “Vị này là Ngụy Bất Khuyết Ngụy huynh của Thần Đỉnh Thiên, Dương huynh trước đó có thể chưa thấy qua.”

“Thần Đỉnh Thiên?” Dương Khai bừng tỉnh đại ngộ, “Từ Chân Từ sư huynh đâu?” Trong đầu không khỏi hiện ra thân ảnh tiểu mập mạp kia, Nguyên Từ Thần Hồ Lô trong tay hắn chính là do tiểu mập mạp kia luyện chế ra.

Ngụy Bất Khuyết nói: “Từ sư đệ có việc riêng, lần này không đến Huyết Yêu Động Thiên, nhưng trước khi đi hắn đã dặn dò ta, nếu gặp Dương lão đệ, nhất định phải nói với ngươi một tiếng tạ ơn!”

Dương Khai nói: “Từ sư huynh khách khí.”

Doãn Tân Chiếu sắc mặt âm trầm nói: “Ngụy Bất Khuyết, Thần Đỉnh Thiên của ngươi không luyện khí cho tốt, cũng muốn chạy tới dính vào chuyện này sao?” Dính vào thì cũng thôi đi, thế mà lại đứng về phía đối lập với bọn hắn, thực sự khiến hắn tức giận.

Ngụy Bất Khuyết ngẩng đầu lên, đưa tay đào mũi, hướng về phía Doãn Tân Chiếu gõ gõ: “Thần Đỉnh Thiên của ta chỉ có thể luyện khí sao? Ta lại muốn dính vào chuyện này thì sao? Chẳng những Thần Đỉnh Thiên của ta dính vào, Chân Võ Động Thiên cũng có người nhúng tay vào đấy.” Quay đầu nhìn sang một bên, không kiên nhẫn nói: “Lâm Phong ngươi tới thì tới, nhăn nhó như đàn bà làm gì, mau cút ra đây!”

Trong đám người phía xa, một nam tử phong thần tuấn lãng, mặt như ngọc hừ lạnh một tiếng, cất bước đi về phía này, vừa đi vừa nói: “Ngụy Bất Khuyết ngươi còn dám nói năng lỗ mãng, ta đánh gãy răng ngươi trước!”

Ngụy Bất Khuyết cười ha ha: “Có cơ hội có cơ hội, quay đầu chúng ta có thể tìm thời gian luận bàn tử tế một chút, xem rốt cuộc là ai đánh rụng răng ai.”

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, ba bước hai bước, đi đến bên cạnh Dương Khai đứng vững.

Dương Khai trong lòng hơi ấm, ôm quyền nói: “Dương Khai gặp qua chư vị sư huynh sư tỷ, đa tạ chư vị!”

Vào thời khắc các đại động thiên phúc địa liên thủ làm khó hắn, còn có người có thể đứng ra trợ trận cho hắn, quả thật khiến hắn rất cảm kích. Họ có thể đứng ra trợ trận cho mình, không nghi ngờ gì đã phát ra một tín hiệu, tông môn phía sau họ muốn lôi kéo mình!

Mà tông môn của họ sở dĩ đưa ra quyết định này, tuyệt đối không thể tách rời khỏi sự thuyết phục và đóng góp của chính bản thân họ.

Lâm Phong nhìn hắn một chút, khinh bỉ nói: “Mấy hạng nữ lưu đều có thể bảo vệ ngươi, không có lý do gì chúng ta những đại nam nhân này lại không bằng họ.”

“Cái gì gọi là hạng nữ lưu?” Khúc Hoa Thường lập tức không vui, “Lâm Phong ngươi nói chuyện chú ý một chút.”

Lâm Phong đầu liếc nhìn sang một bên, làm như không nghe thấy.

Đám người Doãn Tân Chiếu đối diện sắc mặt khó coi lên, lúc đầu chỉ có Khúc Hoa Thường và một Cố Phán, bây giờ lại thêm ra Ninh Đạo Nhiên, Ngụy Bất Khuyết và Lâm Phong. Mặc dù về số lượng vẫn có sự chênh lệch lớn, nhưng nếu thật động tay cũng là một phiền phức. Đám người bên cạnh Dương Khai, ngoại trừ Trương Nhược Tích hắn không để mắt đến, mấy người khác đều khó dây dưa vô cùng.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4390: Cương phong lại nổi lên

Chương 4389: Phục dụng Thế Giới Quả

Chương 4388: Hảo huynh đệ