» Chương 4328: Hai vị thượng phẩm

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Khổng Phong mang tu vi lục phẩm Khai Thiên, không thể nói là yếu, nhưng cường giả ẩn mình trong Hư Không Địa này chỉ với một đòn đã khiến hắn trọng thương. Điều này dĩ nhiên có nguyên nhân Khổng Phong không hề phòng bị, nhưng cũng đủ để cho thấy sự cường hoành của người ra tay.

Ngón tay ngọc điểm nhẹ giữa không trung, xuyên phá phòng ngự của Khổng Phong khiến hắn thổ huyết. Dư lực không suy giảm, liên miên bất tuyệt. Khổng Phong vội vã tháo lui, nhưng uy lực của ngón tay kia như giòi trong xương bám chặt, quyết tâm đuổi cùng giết tận hắn! Tình cảnh này khiến Khổng Phong dựng tóc gáy, đồng tử co lại như mũi kim. Song quyền hóa thành đầy trời quyền ảnh chụp tới phía trước, không ngừng làm hao mòn uy lực của ngón tay kia.

Thế nhưng, cuối cùng vẫn là kém tài. Thấy ngón tay kia tiếp tục áp sát, Khổng Phong trong lòng vô cùng bi phẫn. Kỳ thật, nếu hắn sớm biết Hư Không Địa có một tôn cường giả như vậy tọa trấn, lòng có đề phòng, chưa chắc đã chịu đựng như thế. Dù không phải đối thủ, cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng đối phương trước đó không hề lộ khí tức, xuất thủ chính là đòn sấm sét. Thực lực của Khổng Phong lại kém hơn người ta, mới làm hắn chật vật đến mức này.

Khí tức tử vong bao trùm, Khổng Phong dù đầy mặt không cam lòng, cũng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Đúng lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện.

Một tiếng hừ lạnh đột nhiên từ ngoài trời truyền đến. Ngay sau đó, trong Mê Huyễn đại trận bao phủ ngoại vi Hư Không Địa kia bỗng nhiên lóe lên một đạo kiếm quang kinh thiên. Dưới một kiếm, Mê Huyễn đại trận đang quay cuồng không ngớt lại bị xé toạc. Kiếm quang kia thẳng tắp nghênh đón ngón tay ngọc, vừa kịp thời khắc Khổng Phong sắp mất mạng thì chặn lại. Một tiếng vang lớn “Oanh”, kiếm quang tan biến, ngón tay ngọc băng tán, thiên địa vì đó rung chuyển.

Theo sát sau kiếm quang, hai bóng người đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Một bóng người trong đó cười khằng khặc quái dị, bay đến Hư Không Địa trong nháy mắt liền hướng một phương hướng đánh tới. Tay như ưng trảo, hướng bên kia chộp tới. Trong lòng bàn tay, thiên địa vĩ lực mênh mông quấy động phong vân. Phương hướng kia, chính là nơi Chúc Cửu Âm tiềm tu!

Tuy nhiên, người này đến nhanh, đi cũng nhanh. Một cái ngọc chưởng từ bên kia nghênh đón. Lại một tiếng vang kinh thiên động địa. Khi một vòng vầng sáng nổ tung, người này tách ra lui lại, đứng bên cạnh người kia. Người thứ hai cầm trong tay một thanh trường kiếm, kiếm mang phá vỡ Mê Huyễn đại trận trước đó hiển nhiên là do người này phát ra.

Khổng Phong từ cõi chết trở về, vừa mừng vừa sợ. Dù không biết rốt cuộc là người nào ra tay cứu mình, nhưng nhìn uy năng của kiếm kia vừa rồi, người ra tay tuyệt đối là Thượng phẩm Khai Thiên không nghi ngờ. Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy hai bóng người đứng sóng vai, trên thân mỗi người tràn ngập thiên địa vĩ lực. Quả nhiên là hai vị thất phẩm Khai Thiên! Nhưng trên người hai người này đều bao phủ một tầng mây mù, chỉ có thể nhìn ra đại khái hình thể, căn bản không thấy rõ diện mạo thật, thậm chí ngay cả nam hay nữ cũng không thể phân biệt.

Tâm tư chợt chuyển, ẩn ẩn đoán được lai lịch hai người này. Nhưng cụ thể xuất thân từ đâu, Khổng Phong không biết. Lập tức chắp tay cúi đầu nói: “Đa tạ hai vị đại nhân ân cứu mạng.”

Hai vị thất phẩm kia không phát một tiếng, chỉ đứng yên lặng tại đó, mặt hướng về một phương hướng. Khí cơ toàn thân ngưng trọng đến cực điểm. Trên phương hướng đó, một đạo thân ảnh yểu điệu uyển chuyển bước đến. Khuôn mặt như vẽ, quốc sắc thiên hương, phía sau váy dài kéo lê. Không phải Chúc Cửu Âm thì là ai?

Từ lúc Chúc Cửu Âm ra tay đối phó Khổng Phong, rồi đến tia kiếm quang kinh thiên lóe lên, Khổng Phong từ cõi chết trở về, rồi đến hai vị Thượng phẩm Khai Thiên này quỷ mị xuất hiện, trước sau bất quá chỉ ba hơi công phu mà thôi. Biến cố xảy ra quá nhanh, Dương Khai thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Hắn vốn cho rằng có Chúc Cửu Âm ra tay, Khổng Phong chắc chắn phải chết. Chỉ cần Khổng Phong chết, cái gọi là Bách gia liên minh kia sẽ tan rã. Bây giờ ngoại vi Hư Không Địa lại bị Mê Huyễn đại trận bao phủ. Đến lúc đó sẽ khiến bọn họ lên trời không đường, xuống đất không cửa. Tất cả địch đến đánh đều sẽ bị hắn “ăn xong lau sạch”!

Ai ngờ đến thời khắc mấu chốt này, lại còn có biến cố như vậy!

Ngẩn người, Dương Khai ánh mắt sắc như đao, hướng về phía hai vị Thượng phẩm Khai Thiên kia nhìn lại, nhếch miệng cười gằn: “Tốt, tốt lắm!”

Dù không biết hai cái Thượng phẩm Khai Thiên này có lai lịch gì, nhưng hắn cũng có thể khẳng định, tuyệt đối là đến từ một vài động thiên phúc địa không muốn thấy hắn quật khởi. Thế lực đứng sau hai người này, e rằng chính là thế lực đã sai khiến Khổng Phong liên lạc Bách gia đến phạm Hư Không Địa!

Bây giờ xem ra, hai người này vẫn luôn theo sát phía sau Khổng Phong. Trước đó không hiện thân, là bởi vì không có sự cần thiết. Hơn nữa, Bách gia liên minh tiến đánh Hư Không Địa, đã là một đội hình lớn như vậy. Hai người họ thân là Thượng phẩm Khai Thiên của động thiên phúc địa, nếu xuất hiện thì quá là lấy mạnh hiếp yếu, cũng không tiện nói.

Thế nên mới theo đuôi phía sau, điều tra tình huống.

Nhưng nội tình của Hư Không Địa thật sự khiến người ta giật mình. Quan trọng nhất là Dương Khai đã mang về một nhóm người lớn từ trong Huyết Yêu Động Thiên, khiến Hư Không Địa lập tức có thêm hơn 300 vị Khai Thiên cảnh. Thực lực phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đây là điều ai cũng không nghĩ tới. Thế lực nào có thể trong thời gian ngắn như vậy lập tức có thêm hơn 300 vị Khai Thiên cảnh, trong đó còn có một số lượng lớn lục phẩm, ngũ phẩm Khai Thiên.

Chiến sự của Bách gia liên minh bất lợi, tổn thất nặng nề. Hai người này vẫn án binh bất động. Dù sao đối với bọn họ mà nói, sự sống chết của những người kia cũng không có chút liên quan nào đến họ.

Mãi đến khi Chúc Cửu Âm ra tay, Khổng Phong gặp nạn, bọn họ mới không kìm nén được, nhảy ra ngoài. Lần này, dù Khổng Phong liên lạc Bách gia, mượn cơ hội gây sự, tiến đánh Hư Không Địa, nhưng người sáng suốt đều biết, đây là thủ đoạn của một vài động thiên phúc địa.

Làm việc cao điệu như thế, nếu còn thất bại thảm hại, thì mặt mũi cũng mất hết. Cho nên Khổng Phong không thể chết. Bất kể họ có nguyện ý hay không, đều phải ra tay cứu giúp!

Giờ phút này, hai người thi pháp che đậy chân dung, không lấy diện mạo thật gặp người, cũng là không muốn bại lộ thân phận. Mọi người trong lòng biết là một chuyện, thật sự bị bắt tang chứng lại là một chuyện khác. Làm vậy “bịt tai trộm chuông” ít nhiều cũng còn có thể giữ lại chút mặt mũi cho thế lực phía sau mình.

Cho đến giờ khắc này, Dương Khai mới cuối cùng hiểu rõ Chúc Cửu Âm trước đó nói “chuyện lần này có chút phiền phức, để hắn tự cầu phúc” rốt cuộc là có ý gì. Nghĩ đến Chúc Cửu Âm đã sớm phát giác ra sự tồn tại của hai người này. Ngẫm lại cũng phải, Chúc Cửu Âm dù sao cũng là một tôn Thánh Linh, thực lực cường đại. Hai người này lén lén lút lút bên ngoài nhìn trộm, sao có thể giấu giếm được cảm giác của Chúc Cửu Âm.

Dương Khai nắm chặt tay đấm, trong mắt phun lửa, phẫn nộ trong lòng giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, khiến khí huyết trong lòng hắn cuồn cuộn.

Hắn tự có con đường tu hành của mình, không làm phiền ai, cũng không làm hại ai. Thế mà lại hết lần này đến lần khác gặp phải chèn ép. Trước đó trong Huyết Yêu Động Thiên kia, rất nhiều tiểu bối gây khó dễ cho hắn thì cũng thôi đi. Mọi người đều cùng một tiêu chuẩn, nếu thật sự bị người giết, hắn cũng không có gì để nói, chỉ là do học nghệ không tinh thôi.

Bây giờ bọn tiểu bối không làm gì được hắn, những lão gia hỏa này thế mà lại nhảy ra ngoài. Đây là hạ quyết tâm muốn bóp chết hắn từ trong trứng nước đây mà.

Bất kể ai gặp phải loại chuyện này, trong lòng cũng sẽ không thoải mái!

Hôm nay may có Chúc Cửu Âm ở đây, bằng không thì hắn lấy gì ngăn cản hai vị Thượng phẩm Khai Thiên này? Chẳng lẽ muốn hắn ngồi chờ chết sao?

Dương Khai ánh mắt lướt qua trên thân hai vị Thượng phẩm Khai Thiên kia. Dù không thấy rõ diện mạo của họ, nhưng hắn dùng tâm ghi nhớ khí tức của họ. Hắn bây giờ cũng không thể xác định hai vị Thượng phẩm Khai Thiên này rốt cuộc xuất thân từ đâu. Nhưng chỉ cần hắn không chết, sớm muộn gì cũng có một ngày mọi người sẽ gặp lại.

“Thánh Linh!” Vị Thượng phẩm Khai Thiên cầm kiếm kia đột nhiên mở miệng. Thanh âm có vẻ hơi già nua, hiển nhiên không phải giọng nói thật của hắn, mà là đã thi pháp xử lý. “Xin hỏi phu nhân, là vị Thánh Linh nào?”

Hắn chỉ có thể cảm nhận được Chúc Cửu Âm có khí tức Thánh Linh, nhưng không thể nào phán đoán bản thể của nàng rốt cuộc là gì. Trừ khi Chúc Cửu Âm hiện ra chân thân!

“Ngươi biết rồi thì sao?” Chúc Cửu Âm nhàn nhạt trả lời một câu.

Người cầm kiếm nói: “Hai chúng ta vô ý làm khó phu nhân, còn xin phu nhân cứ thế thối lui, hai chúng ta vô cùng cảm kích!”

Chúc Cửu Âm khẽ cười một tiếng, làm điên đảo chúng sinh: “Lời này nên ta nói mới đúng. Kỳ thật bản cung cũng không muốn làm khó các ngươi. Các ngươi hay là từ đâu tới đây, chạy về chỗ đó đi.”

Người cầm kiếm chậm rãi lắc đầu: “Chức trách tại thân, không cách nào thối lui. Phu nhân thứ lỗi!”

Chúc Cửu Âm nhíu mày: “Cái gì chức trách?”

“Phu nhân làm gì biết rõ còn cố hỏi?”

Chúc Cửu Âm quay đầu nhìn về phía Dương Khai, che miệng cười duyên nói: “Hai người các ngươi dù sao cũng là Thượng phẩm Khai Thiên, vì một tên mao đầu tiểu tử mà động can qua lớn như vậy, lại là tội gì?”

Dương Khai hợp thời hừ lạnh: “Lén lút mất mặt xấu hổ. Có gan thì tới, lại vì sao không có can đảm hiện ra chân thân? Chẳng lẽ sinh quá xấu, không mặt mũi nào gặp người?”

Người cầm kiếm bất động thanh sắc, phảng phất không nghe thấy. Nhưng đồng bạn của hắn lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Khai. Một luồng lực lượng mênh mông không gì chống đỡ nổi “ầm vang” đánh tới Dương Khai.

Dương Khai căn bản không thể phản ứng, tâm thần trống rỗng. Đến khi lấy lại tinh thần, Chúc Cửu Âm đã đứng trước mặt hắn, một sợi mùi thơm bay vào lỗ mũi. Dương Khai hít mũi một cái, phát hiện người phụ nữ này thơm quá…

Chúc Cửu Âm sắc mặt âm trầm, trừng mắt nhìn người kia: “Ai cho ngươi cái gan ở trước mặt ta động đến hắn?”

Dương Khai thò đầu ra từ sau vai Chúc Cửu Âm, tức tối mắng to: “Nhát gan bọn chuột nhắt, chỉ biết lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu. Có bản lĩnh ngươi lộ ra chân dung, chờ ta tấn thăng Khai Thiên, định giết chết ngươi… Ai, ta còn chưa nói xong đâu.”

Chúc Cửu Âm một tay ấn lấy đầu Dương Khai đẩy hắn trở lại. Dương Khai vừa nói, nước bọt đều phun đến trên cổ nàng, thật sự buồn nôn chết đi được.

Đối diện, thân thể người kia đột nhiên vặn vẹo. Bí pháp che đậy hình dạng và vóc người tiêu tán. Đúng là hắn thật sự lộ ra chân dung, nhếch miệng cười một tiếng: “Ta chờ ngươi!”

Dương Khai thăm dò nhìn lại, tức giận nói: “Vạn Ma Thiên!”

Người này toàn thân trên dưới ma khí quanh quẩn. Đặc điểm rõ ràng như thế, Dương Khai nếu còn không nhận ra lai lịch của hắn thì đúng là mắt mù.

Dương Khai phát hiện mình thật sự có chút không hợp với Vạn Ma Thiên. Trước đó Tinh Giới họa loạn, chính là Đại Ma Thần Mạc Thắng làm mưa làm gió. Gã này tuyệt đối xuất thân từ Vạn Ma Thiên. Trong Huyết Yêu Động Thiên kia, càng là có một đoạn kinh nghiệm ở chung không quá vui vẻ với Bùi Văn Hiên. Bây giờ hai vị Thượng phẩm Khai Thiên đến Hư Không Địa lại có một người là Vạn Ma Thiên. Thật sự khiến người ta không thoải mái.

Người này là Vạn Ma Thiên, còn người kia lại không biết xuất thân từ đâu. Dù Dương Khai ẩn ẩn có chút suy đoán, nhưng cũng không dám quá khẳng định.

Dương Khai nghiến răng nghiến lợi, lặng lẽ ghi nhớ dung mạo của vị Thượng phẩm Khai Thiên Vạn Ma Thiên này vào lòng. Âm thầm hạ quyết tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày phải chém gã này thành muôn mảnh.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 980: Nhất bại đồ địa

Chương 210: Dư âm biến thế sự

Chương 979: Trấn áp thô bạo!