» Chương 4366: Đi con đường nào tâm mờ mịt

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Ra khỏi Linh Châu vỡ nát, bay thẳng ra rất xa, sắc mặt Dương Khai mới dần dần hòa hoãn lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chúc Cửu Âm ở một bên nói: “Ngươi muốn tìm người ta hợp tác, người ta nhưng căn bản không có ý nghĩ này, tiếp theo ngươi muốn làm thế nào? Cứ như vậy đần độn bước vào trong vũng bùn?”

Dương Khai mỉm cười: “Không có ý nghĩ này? Chưa hẳn!”

Chúc Cửu Âm cau mày nói: “Thái độ của Hắc Nha Thần Quân đã rất rõ ràng, ngươi mắt mù không thành!”

Dương Khai nói: “Cũng là bởi vì thái độ của hắn quá rõ ràng, cho nên ta mới khẳng định, hắn cũng có ý tưởng. Chỉ có điều đến cùng có thể hay không dụ hắn xuất thủ, còn xem bên ta có thể chống lại với bố trí bên kia hay không. Nếu như ta đoán không lầm, Hắc Nha khẳng định sẽ lặng lẽ bám theo sau chúng ta, quan sát tình hình, nếu có cơ hội lợi dụng, chắc hẳn hắn cũng vui lòng nhúng tay vào vũng nước đục này. Nếu chúng ta lực lượng chênh lệch đối phương quá xa, Hắc Nha tự sẽ giữ mình. Hắn cũng không phải kẻ lương thiện gì, chịu lớn như vậy khí, sao lại không nghĩ báo thù rửa hận, cho nên mấu chốt là chúng ta có thể hay không tạo cơ hội cho hắn ra tay.”

Chúc Cửu Âm nói: “Đây chỉ là suy đoán của ngươi.”

Dương Khai gật đầu: “Không sai, chỉ là suy đoán mà thôi, nói không chừng Hắc Nha thật sẽ không động thủ…”

Nếu không có lực lượng của Hắc Nha, vậy cũng chỉ có thể do mấy người bọn họ đơn độc đối mặt bố trí của Vô Ảnh Động Thiên bên kia. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, có thể ở Phá Toái Thiên đụng phải Hắc Nha chỉ là một điều bất ngờ, ban đầu Dương Khai cũng không nghĩ tới Hắc Nha sẽ ẩn thân trong Phá Toái Thiên, dưới trướng lại có nhiều trung phẩm Khai Thiên như vậy.

Hắn thậm chí không nghĩ tới Hắc Nha lại sống sót từ Huyết Yêu Vực trốn ra được. Vốn cho rằng gia hỏa này chắc chắn chôn thây ở Huyết Yêu Vực, dù sao lúc trước ra vào vực môn Huyết Yêu Vực đều bị động thiên phúc địa kiểm soát, tất cả võ giả qua lại đều phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt. Cũng không biết hắn dùng diệu pháp gì, không những bản thân chạy thoát, còn mang theo nhiều thủ hạ như vậy cùng trốn thoát.

Bậc lão yêu quái sống vô số năm như vậy, quả nhiên không thể coi thường.

Suy nghĩ một chút, Dương Khai quay đầu nhìn về phía Khúc Hoa Thường, mở miệng nói: “Khúc sư tỷ, ngươi là đệ tử Âm Dương Thiên, theo ý ngươi, Vạn Ma Thiên sẽ có bố trí gì ở Vô Ảnh Động Thiên?”

Khúc Hoa Thường suy nghĩ một chút nói: “Tin tức thượng tầng, ta hiểu biết không nhiều. Mấy năm nay mặc dù đã tìm hiểu nhiều phương, nhưng Âm Dương Thiên ta không tham gia việc này, cũng không thể thăm dò được gì. Bất quá thượng phẩm Khai Thiên đều thực lực cường đại, thân phận siêu nhiên, sẽ không tùy tiện xuất động. Bên sư đệ đây, sự tồn tại của Chúc tiền bối đã bại lộ, Vạn Ma Thiên ở bên kia có bố trí, chắc chắn nhằm vào Chúc tiền bối. Mà mấy năm trước ở Hư Không Địa một trận đại chiến, thực lực của Chúc tiền bối đã từng thể hiện ra, cho nên bây giờ ở ngoài Vô Ảnh Động Thiên, ít nhất sẽ có ba vị thượng phẩm Khai Thiên!”

Dương Khai nghe vậy khẽ gật đầu, Khúc Hoa Thường nói giống như hắn nghĩ. Nếu muốn nhằm vào Chúc Cửu Âm, vậy ít nhất cũng cần ba vị thượng phẩm, bởi vì lần trước hai vị thượng phẩm Khai Thiên liên thủ cũng không thể làm gì Chúc Cửu Âm.

Huống chi, bây giờ việc này chỉ có Vạn Ma Thiên lộ diện. Động thiên phúc địa khác xuất thủ cũng không bộc lộ ra gì, Dương Khai cũng hoàn toàn không biết, ngoài Vạn Ma Thiên, còn ai đang chủ đạo việc này.

Bất quá Khúc Hoa Thường nói không sai, thượng phẩm Khai Thiên thực lực cường đại, thân phận siêu nhiên, sẽ không tùy tiện xuất động. Cho dù xuất động số lượng cũng không nhiều, bọn họ cũng cần giữ thể diện.

Thuyền lầu tiến lên, Dương Khai đứng trên boong thuyền, nhìn ra xa hư không vô tận này, suy nghĩ con đường phía trước của mình.

Trước khi nhập 3000 thế giới này, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ là một Đế Tôn cảnh lại có thể quấy một phương phong vân. Mà bây giờ, khi đối mặt khó khăn và cửa ải, thực lực của hắn chung quy là quá thấp một chút.

Khi bách gia liên minh xâm phạm Hư Không Địa, hắn ít nhiều còn phát huy được chút tác dụng, Hư Không Địa có Cửu Trọng Thiên đại trận, khống chế ngọc giác đại trận có thể điều động lực lượng đại trận, có thể mượn trợ lực lượng đại trận.

Nhưng ra Hư Không Địa, hắn lại có thể làm gì?

Hắn vốn muốn mượn nhờ Tinh Thị phát triển, từ từ chờ cơ hội, tìm ra thượng phẩm Âm hành phù hợp bản thân, một lần thành tựu thượng phẩm Khai Thiên, danh chấn thiên cổ. Nhưng những kẻ âm thầm theo dõi hắn, cảm thấy hắn khiêu chiến trật tự 3000 thế giới này lại hoàn toàn không cho hắn cơ hội này, trăm phương ngàn kế dẫn hắn ra ngoài.

Đối mặt Thẩm Lương, Tưởng Vân Sơn và Loan Bạch Phượng liên thủ chặn giết, điều duy nhất hắn có thể làm là đặt mình trong trùng điệp bảo hộ, nhìn Lão Bạch và Nguyệt Hà chiến đấu với cường địch, tìm kiếm cơ hội bỏ chạy.

Lần chặn giết đó chỉ là món khai vị, là một trận tiên phong thăm dò hư thực của hắn. Bố trí bên Vô Ảnh Động Thiên mới là màn chính! Với tu vi bây giờ của hắn, cho dù đến ngoài Vô Ảnh Động Thiên lại có thể làm gì? Dựa vào Chúc Cửu Âm bảo hộ cứu bà chủ ra, rồi lại trốn về Hư Không Địa sao?

Chúc Cửu Âm đã bại lộ, chắc chắn sẽ bị nhằm vào. Đến lúc đó nàng có thể bảo vệ được chính mình hay không cũng là hai chuyện, sao có thể trông cậy vào nàng cứu bà chủ ra.

Con đường tương lai, nên đi nơi nào? Mặc dù Dương Khai xưa nay tâm chí kiên định, sớm đã quyết định, cho dù phía trước đầy rẫy gai góc, cũng muốn một đường tiến về phía trước, mặc dù đụng đầu rơi máu chảy cũng không tiếc, giờ phút này cũng không khỏi có chút mờ mịt.

Thuyền lầu tiến lên, Nguyệt Hà và Lão Bạch trầm mặc không nói, dường như phát giác ý chí tinh thần của Dương Khai suy sụp, thỉnh thoảng lo lắng liếc nhau.

Phá Toái Thiên quả nhiên hiểm ác dị thường, đoạn đường này tiến vào, thỉnh thoảng lại có nguy cơ không rõ chặn ở phía trước. Trong từng khối Linh Châu vỡ nát nhìn như bình thường, thỉnh thoảng lại bộc phát ra từng luồng lực lượng cường đại, nhiều lực lượng rõ ràng là cấp bậc thượng phẩm Khai Thiên.

Nếu không cẩn thận đi vòng qua, rất có thể sẽ bị quét thành bột mịn.

Mà những nguy cơ ẩn giấu này, rõ ràng đều là tàn tích của một trận chiến cực kỳ cổ xưa. Trận chiến cổ xưa đó, khiến trong Phá Toái Thiên này còn sót lại vô số cấm chế trận pháp, cùng thần thông bí thuật chờ đợi phát động, thậm chí còn có nhiều Khai Thiên bí bảo thông linh.

Chúc Cửu Âm thân là Thánh Linh, cảm giác cực kỳ nhạy bén, đoạn đường này tiến lên, cũng nhờ nàng nhiều lần nhắc nhở, nhờ vậy đám người mới tránh được nhiều nguy hiểm. Bất quá dù cho là nàng, cũng không thể cảm giác được tất cả nguy cơ.

Khi tiến vào Phá Toái Thiên ngày thứ ba, đi ngang qua một khối Linh Châu vỡ nát, trong Linh Châu đó bỗng nhiên một luồng lưu quang xông ra, không có dấu hiệu nào thẳng tắp đánh tới thuyền lầu.

Trong luồng lưu quang đó, tiêu tán lực lượng cực kỳ kinh khủng. Nguyệt Hà và Lão Bạch biến sắc, cùng nhau ngăn trước Dương Khai. Khúc Hoa Thường vội vàng điều khiển thuyền lầu của mình đổi hướng, đồng thời, Chúc Cửu Âm khẽ kêu một tiếng, há mồm phun ra, một tấm mạng nhện trắng như tuyết liền phủ tới luồng lưu quang đó.

Mạng nhện vừa vặn trùm lên luồng lưu quang đó, thế nhưng chỉ kiên trì được trong tích tắc, liền ầm vang vỡ nát. Lưu quang dư thế không giảm, tiếp tục đâm vào thuyền lầu.

Chúc Cửu Âm biến sắc, một tay túm lấy Dương Khai, thân hình lắc lư vọt đi mấy chục dặm.

Cùng lúc đó, Khúc Hoa Thường cùng mấy người cũng tứ tán.

Quay đầu nhìn lại, thuyền lầu đã bị luồng lưu quang đó xuyên thủng, trực tiếp hóa thành bột mịn. Lưu quang hiện ra hình dạng, lại là một con cự lang màu u lam, sừng sững hư không, quay đầu nhìn đám người một cái.

Cự lang đó thân hình hư huyễn bất định, hiển nhiên không phải thực thể, hơn nữa trong cơ thể còn bao bọc một viên ngọc như ý dài ngắn một cánh tay!

Không dừng lại, cự lang đó lần nữa hóa thành một luồng lưu quang, vọt vào sâu trong Phá Toái Thiên, thoáng chốc biến mất không thấy tăm hơi.

Mấy người tụ lại một chỗ, Nguyệt Hà cùng những người khác sắc mặt hơi trắng bệch. Chúc Cửu Âm cũng sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía Lão Bạch nói: “Các ngươi lần trước tới đây cũng nguy hiểm như vậy sao?”

Lão Bạch trầm giọng nói: “Lần trước thì không đụng phải thứ này, chỉ là Phá Toái Thiên xưa nay hiểm ác, không biết lúc nào sẽ xuất hiện các loại tấn công.”

“Đó là cái gì?” Dương Khai hỏi. Trong số những người ở đó, hắn có thực lực thấp nhất, vừa rồi hoàn toàn không thấy rõ tình hình cụ thể thế nào, chỉ thấy bóng dáng con cự lang đó.

“Hẳn là một kiện bí bảo thông linh.” Nguyệt Hà ngưng trọng nói, “Trong cơ thể con cự lang đó có một thanh ngọc như ý, cự lang hẳn chỉ là khí linh ngọc như ý hiển hóa. Chủ nhân ngọc như ý đó lúc sinh thời có thể là một vị bát phẩm Khai Thiên, vừa rồi một kích đó, thất phẩm bình thường cũng không phát huy ra được.”

Dương Khai âm thầm líu lưỡi, trách không được luồng lưu quang đó lập tức xuyên phá bí thuật của Chúc Cửu Âm. Uy thế cỡ này, quả nhiên không phải người bình thường có thể ngăn cản. Vừa rồi nếu không phải Chúc Cửu Âm hơi ngăn lại, mấy người không chết cũng trọng thương.

Nghĩ đến ngọc như ý đó một mực ẩn nấp trong Linh Châu vỡ nát đó, đám người đi qua lúc làm kinh động nó, lúc này mới ngang nhiên phát động uy năng.

Phá Toái Thiên, quả nhiên là đại hung chi địa, cũng là nơi tầm bảo. Một món bí bảo thông linh như vậy, nếu có thể thu lấy, cho dù là thượng phẩm Khai Thiên cũng có thể thực lực tăng nhiều. Chỉ tiếc muốn thu lấy nó, cũng không phải thất bát phẩm Khai Thiên không thể.

Thu dọn lại tâm trạng, đám người lần nữa tiến lên.

Con đường phía trước đi qua, thỉnh thoảng lại đụng phải có người tranh đoạt hung ác, không biết vì nguyên nhân gì mà đánh nhau. Có thể kiếm ăn trong Phá Toái Thiên, đều là Khai Thiên cảnh, hơn nữa ai nấy đều là kẻ tàn nhẫn, nếu không ở nơi người ăn người không nhả xương này hoàn toàn không sống sót được.

Bọn họ tranh đấu đương nhiên là dùng bất cứ thủ đoạn nào, bí bảo bí thuật đều là thuật giết người.

Chúc Cửu Âm lúc nào cũng tỏa ra khí tức Thánh Linh của mình, cũng có thể tạo uy hiếp. Dù là người đi ngang qua hay người tranh đấu, đều không ai dám đến gần.

Mà ở đây, mới chỉ là ngoài Phá Toái Thiên thôi, nơi quan trọng nhất của Phá Toái Thiên, lại nên là cảnh tượng như thế nào?

Theo Lão Bạch nói, khu vực trung tâm Phá Toái Thiên, không phải thượng phẩm Khai Thiên căn bản không thể đặt chân. Cho dù là thượng phẩm Khai Thiên đi vào cũng không chắc có thể sống sót trở về, nếu không nhiều năm như vậy trôi qua, Phá Toái Thiên sẽ không có nhiều thượng phẩm Khai Thiên vẫn lạc như vậy.

Mà nơi hắn cùng bà chủ lần trước thăm dò, cũng không phải khu vực trung tâm Phá Toái Thiên. Bà chủ muốn ở đây tìm kiếm thượng phẩm Âm hành cho Dương Khai là thật, nhưng cũng sẽ không ngốc đến tùy tiện mạo hiểm.

Đám người một đường cẩn thận từng ly từng tí tiến lên, cũng hữu kinh vô hiểm. Nửa tháng sau, dựa theo chỉ dẫn của ngọc giản do Đề Tranh đưa, cuối cùng đã đến nơi.

Một nơi hư không tĩnh mịch, xung quanh không ít Linh Châu vỡ nát lớn nhỏ trôi nổi. Dương Khai cầm ngọc giản cẩn thận kiểm tra, xác định không sai, lại quay đầu nhìn về Lão Bạch nói: “Là nơi này sao?”

Lão Bạch quan sát một lúc, nghiêm mặt gật đầu: “Không sai, chính là nơi này.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4447: Ngươi là ai a

Chương 4446: Hữu Duyên phong đi lên gặp nhau

Chương 4445: Tróc gian cầm song