» Chương 4382: Gió nổi lên

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Hai bên giao đấu mười mấy chiêu, Mã Thiên Nguyên liền cảm giác Tiểu Càn Khôn trong cơ thể mình có chấn động. Thế giới vĩ lực từ đối thủ truyền đến mỗi lúc một hùng hồn, tinh túy, dường như không có giới hạn. Dưới sự kinh hãi, hắn nào còn dám giấu nghề?

Các loại bí thuật, thần thông thi triển liên hồi, thậm chí bí bảo ngũ phẩm của bản thân cũng được tế ra. Nhưng dù vậy, hắn vẫn nhận thấy mình có chút không phải là đối thủ của đối phương.

Cái quái quỷ gì thế này?

Mã Thiên Nguyên kinh dị trong lòng, càng thêm tin chắc Dương Khai tuyệt đối không phải vừa mới tấn thăng ngũ phẩm. Không có võ giả nào vừa lên ngũ phẩm lại có sức mạnh như vậy. Thanh niên này ít nhất đã tích lũy ở cảnh giới ngũ phẩm vài trăm đến hơn nghìn năm rồi. Khí tức không thể thu liễm bên ngoài cơ thể hắn, chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi.

Kẻ này gian trá! Mã Thiên Nguyên thầm hận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đối phương quả thực cao minh.

Hắn từ cảnh giới lục phẩm rớt xuống, tự cho rằng ở cấp độ ngũ phẩm này hiếm khi gặp được đối thủ. Thế mà hôm nay chẳng những gặp, bản thân lại còn ở thế hạ phong. Chuyện này đã bao nhiêu năm chưa từng xảy ra.

“Dừng tay!” Sau khi đấu thêm một chiêu, Mã Thiên Nguyên đột nhiên quát lớn. Ở Vô Ảnh Động Thiên này, vì vật tư thiếu thốn, đánh nhau vô ích không có ý nghĩa gì cả, chỉ làm tăng sự tiêu hao của bản thân. Ngày thường mọi người gặp mặt, nếu không cần thiết, cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Bởi vậy, sau khi nhận thấy thực lực của Dương Khai, Mã Thiên Nguyên đã có ý muốn dừng lại.

Dương Khai mặc kệ. Vừa tấn thăng ngũ phẩm, hiếm khi gặp được đối thủ cùng cảnh giới, đương nhiên hắn muốn kiểm nghiệm thực lực của mình. Hắn không thi triển thần thông bí thuật gì, chỉ đơn thuần thôi động lực lượng Tiểu Càn Khôn của mình tấn công địch, mượn trận chiến này để làm quen và củng cố lực lượng bản thân.

Hai người đánh nhau khí thế ngất trời. Một bên khác, phụ nhân và thiếu niên bị thương nhìn nhau kinh hãi. Hai người họ, một tứ phẩm một tam phẩm, bị người ta tiện tay đánh ngã ở đây, hoàn toàn không thể xen tay vào trận chiến trước mắt.

Trận kịch chiến này, đơn giản có chút vượt quá cấp độ ngũ phẩm, e rằng trận chiến của Khai Thiên cảnh lục phẩm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đột nhiên, phụ nhân kia biến sắc, cẩn thận dò xét bốn phía, quay đầu hướng Mã Thiên Nguyên quát: “Mã sư huynh, gió nổi lên rồi!”

Mã Thiên Nguyên đang mệt mỏi ứng phó Dương Khai, nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng giả vờ thoáng chiêu, liền muốn thoát ly vòng chiến. Dương Khai há có thể chiều theo ý hắn? Trận chiến kịch liệt như vậy có thể giúp hắn nhanh chóng củng cố tu vi, có lợi ích cực kỳ lớn đối với hắn.

Mắt thấy Dương Khai được đà không tha người, Mã Thiên Nguyên vừa kinh vừa sợ nói: “Sắp gió nổi lên rồi, còn không ngừng tay!”

Dương Khai hồ nghi không hiểu: “Gió nào?”

Từ ngữ khí của Mã Thiên Nguyên và thần thái của phụ nhân kia, cơn gió này dường như có chút không thể xem thường, bởi vì trên mặt ba người đều hiện ra một tia sợ hãi, dường như rất sợ cơn gió sắp nổi lên kia.

Chỉ là Dương Khai vừa mới đến Vô Ảnh Động Thiên này, làm sao biết sẽ nổi lên cơn gió nào?

Mã Thiên Nguyên thầm hận hành động trước đó của mình, sao lại giải thích cho hắn nhiều như vậy, chỉ cắn răng nói: “Gió nào ngươi chờ lát nữa tự từ từ trải nghiệm liền biết.”

Nói xong, bí bảo trong tay đột nhiên tách ra ánh sáng chói mắt, toàn thân lực lượng nghiêng vào trong bí bảo, nện thẳng xuống đầu Dương Khai.

Cú đánh này tuyệt đối là một kích toàn lực của Mã Thiên Nguyên. Dương Khai cũng không dám đối đầu với mũi nhọn, vội vàng lách mình tránh né.

Mã Thiên Nguyên thừa cơ độn đi, chợt quát một tiếng: “Đi!”

Nói xong, không quay đầu lại bay về một hướng. Một bên khác, phụ nhân kia nhìn sâu Dương Khai một chút, dìu lấy thiếu niên trọng thương cũng cùng nhau bỏ đi.

Dương Khai khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm hướng bọn hắn rời đi, cũng không có ý truy kích.

Cúi đầu nhìn hai tay của mình, chậm rãi nắm chặt thành quyền. Nếu ngày đó bản thân có sức mạnh như hôm nay, lúc Bách gia liên minh xâm chiếm Hư Không Địa, hắn cũng không đến mức chỉ có thể rụt đầu trong hang ổ, lợi dụng đại trận Cửu Trọng Thiên để ngăn địch. Như ngày đó ở ngoài Hư Không vực bị Thẩm Lương và Tưởng Vân Sơn của Thiên Kiếm minh chặn giết, nếu có sức mạnh như vậy, cũng sẽ không đến mức không có chút sức chống cự nào.

Giờ phút này, cuối cùng cũng có một phần lực lượng thuộc về mình. Ở 3000 thế giới này, không tấn thăng Khai Thiên, quả nhiên vẫn là không có tư cách gì để nói.

Ngũ phẩm Khai Thiên quả thực hơi thấp một chút, cũng phụ lòng hắn vất vả và cố gắng bấy nhiêu năm. Nhưng so với sự chờ đợi dài đằng đẵng mà không có chút hy vọng nào, sức mạnh nắm trong tay mới là chân thực.

Cho nên, tuyệt không ý hối hận.

Trận chiến vừa rồi, nếu tiếp tục, Dương Khai có nắm chắc liều mạng bản thân bị thương để chém giết Mã Thiên Nguyên ở đây. Chỉ là người kia với mình cũng không có thâm thù đại hận gì, thật cũng không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt.

Tuy nhiên, sau trận chiến này, Dương Khai lại có được một trải nghiệm rõ ràng và trực quan về lực lượng của mình.

Gió nhẹ thoảng qua mặt, như bàn tay nhỏ vô hình lay động mái tóc.

Quả thật gió đã nổi lên. Dương Khai cẩn thận cảm giác, cũng không phát hiện cơn gió này có điểm gì kỳ lạ. Lại không biết ba người Mã Thiên Nguyên vì sao như tránh rắn độc, vừa nghe nói gió nổi lên, từng người đều sắc mặt đại biến, thà liều mạng bị thương cũng muốn lập tức bỏ chạy.

Chậm rãi lắc đầu, Dương Khai quyết định một hướng, bước đi về phía trước.

Mã Thiên Nguyên đã gặp ba người bà chủ, chỉ là bây giờ lại không biết bọn họ ở đâu. Ngược lại, người của Huyền Dương sơn kia lại đuổi bắt ba người bà chủ.

Dương Khai cảm thấy mình vẫn nên đến Huyền Dương sơn hỏi thử tình hình, nói không chừng có thể điều tra được manh mối gì.

Huyền Dương sơn kia rốt cuộc ở đâu, hắn cũng không biết, có chút ảo não. Sớm biết thế, vừa rồi đáng lẽ nên hỏi Mã Thiên Nguyên và bọn họ về vị trí Huyền Dương sơn mới phải.

Gió nổi lên rất nhanh. Vừa nãy chỉ là gió nhẹ thoảng qua mặt, lát sau đã cuồng phong gào thét, trên mặt đất cát bay đá chạy, tầm nhìn một mảng ảm đạm.

Dương Khai lúc này mới biết, Vô Ảnh Động Thiên này vì sao lại hoang vu như vậy. Nơi đây hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, không hoang vu mới là chuyện lạ.

Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi đi. Mấu chốt cơn gió kia cực kỳ cổ quái, quất vào thân người, tiến vào trong huyết nhục, khiến người ta như bị dao cắt vậy, toàn thân đau đớn. Không chỉ có thế, cơn gió kia còn phá tiến vào trong thế giới Tiểu Càn Khôn.

Dương Khai lúc này mới đổi sắc mặt, đắm chìm tâm thần điều tra Tiểu Càn Khôn của mình, chỉ thấy trong Tiểu Càn Khôn cũng là cuồng phong không ngừng, toàn bộ Tiểu Càn Khôn bị thổi một mảng hỗn loạn. Ngay cả nội tình Tiểu Càn Khôn của bản thân, cũng theo cuồng phong không ngừng trôi đi.

Dương Khai lập tức trợn tròn mắt.

Cơn gió kia, lại sẽ khủng bố như vậy.

Chợt nhớ tới câu nói trước đó của phụ nhân tứ phẩm, Mã Thiên Nguyên vốn là Khai Thiên cảnh lục phẩm, chỉ là vì xảy ra chút biến cố, lúc này mới rớt xuống đến ngũ phẩm.

Bây giờ xem ra, cái gọi là biến cố kia, hẳn là có liên quan đến cơn cuồng phong này rồi.

Gió này chẳng những khiến người ta đau đớn sâu sắc, thậm chí còn có thể tiến vào Tiểu Càn Khôn trong cơ thể võ giả, quét đi thế giới vĩ lực trong Tiểu Càn Khôn, làm suy yếu nội tình Tiểu Càn Khôn.

Lần một lần hai thì cũng thôi đi. Nếu cứ tiếp tục như thế, nội tình Tiểu Càn Khôn suy yếu, phẩm giai khẳng định sẽ rớt xuống. Mã Thiên Nguyên hẳn là vì vậy mà từ lục phẩm rớt xuống đến ngũ phẩm.

Mà đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu không lâu. Theo thời gian trôi qua, cuồng phong gào thét, càng ngày càng nghiêm trọng. Dương Khai nào dám lãnh đạm, Thương Long Thương tế ra, trực tiếp đào ra một cái hố to trên mặt đất, muốn tiến vào trong hầm tránh né.

Nhưng mà vẫn không làm nên chuyện gì. Cho dù hắn lặn sâu dưới đất mấy trăm trượng, cuồng phong kia vẫn có thể phá tiến vào trong Tiểu Càn Khôn của hắn, dường như toàn bộ Vô Ảnh Động Thiên, căn bản không thể tránh né được.

Trong Vô Ảnh Động Thiên tuyệt đối có nơi để tránh né cơn cuồng phong này, nếu không Khai Thiên cảnh sinh tồn ở đây căn bản sẽ không sống được bao lâu liền sẽ chết vì Tiểu Càn Khôn sụp đổ, đâu còn có người sống tồn tại.

Ít nhất, vị trí của ba đại thế lực kia, hẳn là có thể tránh né loại rủi ro này.

Cuồng phong không ngừng. Dưới mặt đất mấy trăm trượng, Dương Khai gian khổ chống cự, lại không có hiệu quả chút nào. Chỉ có thể một bên nhẫn nhục chịu đựng nỗi đau khó tả, một bên cầu nguyện cơn gió cổ quái này mau chóng đi qua.

Cơn gió này đến nhanh, đi cũng nhanh. Trước sau bất quá nửa canh giờ, liền đột nhiên tiêu tán không thấy.

Chờ đến khi Dương Khai bò ra từ dưới đất, dáng vẻ một thân chật vật không chịu nổi, cả người tóc tai bù xù, da thịt bên ngoài có những vết máu. Những vết thương da thịt này ngược lại không có gì đáng ngại, với tố chất cơ thể của hắn hoàn toàn có thể không cần để ý tới. Nhưng mà sự tổn thất của Tiểu Càn Khôn trong cơ thể thực sự khiến hắn đau lòng cực độ.

Trong Tiểu Càn Khôn toàn cục không có biến đổi quá lớn, vẫn duy trì mặt trời lên mặt trăng lặn như ngoại giới. Chỉ là Dương Khai dùng tâm cảm thụ, rõ ràng có thể phát giác được nội tình Tiểu Càn Khôn của bản thân giảm bớt không ít. Nếu nói ban đầu có mười thành, thì vừa rồi nửa canh giờ liền giảm bớt hơn một thành.

Nói cách khác, chỉ cần có mười lần cuồng phong như thế, Tiểu Càn Khôn trong cơ thể Dương Khai nhất định bất ổn. Đến lúc đó liền sẽ sụp đổ gần như không còn, hắn cũng chắc chắn phải chết.

Tổn thất lớn!

Trong lòng Dương Khai, gan đau, thịt đau.

Một thành nội tình này, trời mới biết hắn tốn bao lâu thời gian mới có thể bù lại. Một câu, trận gió này, ngang nhiên cạo mất hắn mấy năm thậm chí lâu hơn thời gian khổ tu.

Rốt cuộc đó là cơn gió nào, vì sao lại quỷ dị như vậy.

Dương Khai vừa nhét một nắm Khai Thiên Đan vào miệng, vừa cẩn thận kiểm tra Tiểu Càn Khôn của mình.

Tấn thăng Khai Thiên cảnh xong, đây là lần đầu hắn luyện hóa Khai Thiên Đan. Chỉ cảm thấy đan dược tan ra trong bụng, dược hiệu lưu chuyển khắp toàn thân, hóa thành từng tia từng tia càn khôn chi lực, tràn vào trong Tiểu Càn Khôn, bù đắp nội tình Tiểu Càn Khôn.

Một nắm Khai Thiên Đan, trong mấy hơi thở công phu liền luyện hóa sạch sẽ.

Điều này khiến Dương Khai âm thầm thổn thức. Chẳng trách việc tu luyện của Khai Thiên cảnh lại cần tài nguyên khổng lồ như vậy. Dựa theo tốc độ của bản thân, một ngày có thể luyện hóa hơn vạn viên Khai Thiên Đan, một tháng là mấy chục vạn, một năm là ba bốn trăm vạn.

Đây vẫn chỉ là cảnh giới ngũ phẩm. Nếu là lục phẩm, thất phẩm thì sao?

Đơn thuần dựa vào luyện hóa Khai Thiên Đan, lại cần bao nhiêu năm mới có thể tấn thăng? Trong đó rốt cuộc cần tiêu hao hết bao nhiêu Khai Thiên Đan?

Không tính toán quá kỹ, chỉ sợ là con số khó có thể tưởng tượng.

Dương Khai vốn cho rằng số lượng Khai Thiên Đan Hư Không Địa tích lũy được không ít. Nhưng hôm nay xem ra, dường như cũng không nhiều lắm. Dù sao các loại Đại Đế và đám võ giả từ Tinh Giới tới tấn thăng Khai Thiên xong, nhu cầu về Khai Thiên đan sẽ chỉ càng lớn hơn.

Cũng khó trách các Khai Thiên cảnh vẫn còn khát khao vật tư tu hành cực lớn. Luyện hóa Khai Thiên Đan thực sự quá chậm chạp. Tuy nhiên nếu luyện hóa những tài nguyên tu hành kia mà nói, tốc độ sẽ nhanh lên rất nhiều. Đương nhiên, sự tiêu tốn cũng sẽ lớn hơn.

Tuy nhiên nếu có tài lực mà nói, nghĩ đến cũng sẽ không quan tâm những thứ này. So sánh mà nói, luyện hóa các loại tài nguyên tu hành để tăng cường nội tình Tiểu Càn Khôn, so với luyện hóa Khai Thiên Đan muốn tốt hơn một chút.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4834: Ta bảo vệ ngươi

Chương 141: Tĩnh mịch cổ thành

Chương 4833: Đồng sinh cộng tử