» Chương 4404: Cái kia Dương Khai trở về

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Trở lại Song Tử đảo đã là sau một ngày. Người còn chưa tới, màn sương mù kia đã tả hữu quay cuồng, phân ra một con đường. Một bóng người tiến lên đón, chắp tay ôm quyền: “Gặp qua Dương đại nhân!”

Người này đương nhiên là vị Khai Thiên cảnh lần trước thay bà chủ đưa tin, chắc hẳn được hai vị đảo chủ Song Tử đảo sắp xếp ở đây. Trước đây Dương Khai tại Song Tử đảo đã thể hiện thần uy, cảnh tượng ấy hắn cũng tận mắt chứng kiến, đối với thực lực của người thanh niên này vừa kinh vừa sợ.

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

Người kia cung kính nói: “Hai vị đảo chủ phân phó, Dương đại nhân nếu trở về, có thể tự mình vào đảo!”

“Hai vị đảo chủ có lòng.” Dương Khai cất bước đi vào, đi được hai bước lại hỏi: “Bà chủ nhà ta bây giờ ở đâu?”

Người kia cung kính đáp: “Đại nhân yên tâm, Lan phu nhân đã ở trong tĩnh thất chữa thương, hẳn là không có trở ngại gì. Đại nhân nhập đảo sau, tự sẽ có người dẫn ngài đến.”

Dương Khai gật gật đầu, sải bước tiến vào.

Vừa bước chân lên Song Tử đảo, một làn hương thoang thoảng xộc vào mũi. Cảnh sắc nơi đây thật là tươi đẹp, chim hót hoa nở, hoàn toàn khác biệt với sự hoang vu bên ngoài.

Một nữ tử có dáng vẻ thanh thuần đang chờ sẵn, thấy Dương Khai liền tiến tới chào, dẫn chàng hướng nơi bà chủ chữa thương.

Một lát sau, giữa rừng trúc sâu thẳm trên Song Tử đảo, Dương Khai dừng bước. Trong rừng trúc có vài căn nhà tre, tạo hình đơn sơ, nhưng nơi đây lại thanh tịnh và tao nhã, quả thực thích hợp để dưỡng thương.

Đầu bếp và Kế toán đang canh giữ bên ngoài một căn nhà tre, ngồi xếp bằng hai bên.

Dường như nghe thấy tiếng động, họ mở mắt ngẩng đầu nhìn lại. Thấy Dương Khai trở về, cả hai đều mừng rỡ, vội vàng đứng dậy.

Dương Khai phất phất tay, cho nữ tử dẫn đường lui ra, tiến lên vài bước, nhìn căn nhà tre bị cấm chế và trận pháp bao phủ, thấp giọng hỏi: “Tình hình bà chủ thế nào rồi?”

Đầu bếp và Kế toán cùng lúc lắc đầu.

Đầu bếp nói: “Bà chủ đến đây sau liền bế quan chữa thương, cụ thể thế nào chúng ta cũng không biết.”

Kế toán liếc xéo Dương Khai với ánh mắt cá chết: “Ngươi bị thương à?”

Trận đại chiến ở Huyền Dương sơn, Dương Khai đương nhiên không thể không bị chút thương tổn nào. Chưa nói đến việc bị Mao Triết phá vỡ mu bàn tay, chỉ riêng những thần thông bí thuật lung tung mà các Khai Thiên cảnh kia oanh tới, Dương Khai cũng không biết đã chịu bao nhiêu. Chẳng qua thể chất của chàng mạnh mẽ, một chút vết thương không đáng lo ngại.

“Không có gì.” Dương Khai lắc đầu, “Bộ chiến giáp kia của bà chủ rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy?”

Bộ chiến giáp kia uy năng tuy cao minh, nhưng di chứng quá lớn, khiến bà chủ mất đi lý trí, thậm chí còn ra tay đánh cả chàng. Nếu không nhờ cuối cùng dùng Ôn Thần Liên giữ lại cho nàng một tia thanh minh, bà chủ căn bản không thể tỉnh táo lại dễ dàng như vậy.

Đầu bếp thở dài: “Chúng ta cũng không biết đó rốt cuộc là cái gì, chỉ biết bà chủ gọi nó là Huyết Yêu chiến trang. Cụ thể là lấy từ đâu, trước đây chưa từng thấy nàng dùng qua, đây là lần đầu.”

Dương Khai cau mày: “Đó cũng không phải vật gì tốt, hay là ít dùng thì hơn.”

Đầu bếp nói: “Chờ bà chủ ra ngoài, ngươi tự mình nói với nàng đi, xem nàng có nghe ngươi không.” Bỗng như nhớ ra điều gì, nghi ngờ nhìn Dương Khai: “Ngược lại là tiểu tử ngươi, sao có thể trong vòng một tháng từ ngũ phẩm tấn thăng lục phẩm? Mà lại, ngươi không phải mới vừa vặn tấn thăng ngũ phẩm?”

Kế toán cũng nghi ngờ nhìn sang.

Dương Khai trước đây đột nhiên thể hiện ra lực lượng lục phẩm, đừng nói Vân Phi Bạch và những người khác, ngay cả Đầu bếp và Kế toán cũng giật mình, đều cho là mình nhìn lầm. Nhưng chàng quả thật đã đánh cho Vân Phi Bạch và đám người chạy trối chết.

Giờ phút này cảm nhận lại một phen, trên người Dương Khai quả thực có khí tức lục phẩm Khai Thiên.

Đối với hai người họ, cũng không có gì phải giấu diếm, Dương Khai trầm ngâm một chút nói: “Các ngươi có nghe nói qua Thế Giới Quả thứ này không?”

Trong một tòa cung điện trên Song Tử đảo, Hoa Dũng đang nắm giữ một viên Truyền Tấn Châu, biểu lộ biến hóa.

Thư Mộc Đan ngẩng mắt nhìn tới, khó hiểu nói: “Lão gia, sao vậy?”

Hoa Dũng nói: “Dương Khai kia đã trở về.”

Thư Mộc Đan cười nói: “Trở về thì trở về, lão gia vì sao lại bộ dạng tâm sự không yên vậy?”

Hoa Dũng nói: “Lúc trước hắn nói muốn đi Huyền Dương sơn một chuyến, giờ mới có vài ngày mà đã trở về. Cái Huyền Dương sơn này… Hắn rốt cuộc đi hay là không đi?”

Thư Mộc Đan nói: “Có đi hay không là chuyện của hắn, chuyện này có liên quan gì đến chúng ta sao?”

Hoa Dũng bật cười: “Phu nhân à, thường nhân đều nói, phụ nữ có bầu sẽ biến ngốc, ta còn không tin, giờ nhìn bộ dạng nàng, vi phu ngược lại tin vài phần.”

Thư Mộc Đan nhịn không được giận hắn một chút, phong tình vạn chủng.

Hoa Dũng nói: “Lúc trước hắn khí thế hùng hổ nói muốn đi Huyền Dương sơn đi vào trong một chuyến. Thế mà cái Huyền Dương sơn là địa phương nào, đó là đệ nhất đại thế lực của Vô Ảnh Động Thiên, ngọn núi lớn kia chủ Mao Triết càng là tồn tại gần vô hạn thất phẩm, thủ hạ càng là binh cường mã tráng. Hắn nếu đi, làm sao có thể bình yên vô sự trở về?”

“Vậy hắn chính là không có đi.” Thư Mộc Đan nói.

Hoa Dũng không nói, nếu nói Dương Khai thật có thể đi một chuyến Huyền Dương sơn rồi lại chạy về, thực lực này thật sự kinh khủng.

Thư Mộc Đan nói: “Ngươi phái một người đi Huyền Dương sơn nhìn xem chẳng phải cái gì đều hiểu, đến lúc này một lần cũng chẳng mất mấy ngày công phu.”

Hoa Dũng lập tức gật đầu: “Phu nhân nói đúng lắm.”

Thư Mộc Đan trừng hắn nói: “Cũng không biết rốt cuộc là ai ngốc.”

“Là ta ngốc, là ta ngốc!” Hoa Dũng cười làm lành, lập tức đưa tin ra ngoài, sai người tiến đến Huyền Dương sơn điều tra tình huống, xem bên kia có dấu vết đại chiến lưu lại hay không. Nếu Dương Khai thật đi Huyền Dương sơn, chắc chắn sẽ động thủ với Mao Triết, nơi đó nhất định sẽ có vết tích lưu lại.

Thu hồi Truyền Tấn Châu, Hoa Dũng nói: “Phu nhân, theo ta cùng đi gặp Dương Khai kia đi. Mặc kệ hắn có đi Huyền Dương sơn hay không, thực lực hắn biểu hiện ra trước đây đã đủ cường đại, thêm cả Lan U Nhược kia nữa, sau này cục diện Song Tử đảo chúng ta e là sẽ có chút thay đổi.”

Đang nói chuyện, nặng nề thở dài, cũng không biết sự thay đổi này rốt cuộc là phúc hay họa.

Dương Khai và Lan U Nhược kia đều là tu vi lục phẩm Khai Thiên. Nếu họ gia nhập Song Tử đảo, vậy chắc chắn có thể trở thành đảo chủ thứ ba và thứ tư, Song Tử đảo bên này cũng có thể tăng cường thực lực đáng kể, sau này không cần phải sống dưới sắc mặt của Huyền Dương sơn và Vô Song Xã nữa.

Nhưng nếu người ta không muốn chịu làm kẻ dưới, nhất định phải làm đảo chủ thứ nhất và thứ hai, vợ chồng hai người e là chỉ có thể thoái vị nhường chức.

Vợ chồng đồng tâm, Hoa Dũng thở dài một tiếng, Thư Mộc Đan tự nhiên biết hắn đang lo lắng điều gì, lập tức khoác lên cánh tay Hoa Dũng, trấn an nói: “Lão gia không cần lo lắng những chuyện này, trước đó chúng ta cũng đã tiếp xúc với vị Lan phu nhân kia, nhìn nàng cũng là người thông tình đạt lý, cho dù thật gia nhập Song Tử đảo chúng ta, hẳn là cũng sẽ không làm chuyện gì vô lễ.”

Hoa Dũng lo lắng nói: “Chỉ hy vọng như thế đi.”

Bên ngoài rừng trúc, Đầu bếp nghẹn họng nhìn trân trối: “Ngươi lại có trung phẩm Thế Giới Quả thứ này? Đây chính là đồ tốt có thể làm cho trung phẩm Khai Thiên thẳng tiến nhất phẩm, nghe đồn thượng phẩm Thế Giới Quả kia lại có thể khiến thượng phẩm Khai Thiên thẳng tiến nhất phẩm.”

Kế toán cũng thổn thức không thôi: “Trách không được ngươi có thể trong vòng một tháng tấn thăng lục phẩm, trước đó ngươi vẫn mê man không tỉnh, nghĩ đến cũng không phải chữa thương, mà là đang luyện hóa dược hiệu của viên trung phẩm Thế Giới Quả kia?”

“Đúng vậy!” Dương Khai gật gật đầu.

Đầu bếp hai mắt sáng lên, xoa xoa tay, cười rất nịnh nọt: “Viên trung phẩm Thế Giới Quả kia…”

“Không có á!” Dương Khai giang tay ra, “Tại cái Thái Khư cảnh kia, ta tổng cộng được ba viên. Nguyệt Hà ăn một viên, Lô Tuyết ăn một viên, chính ta dùng một viên.”

Đầu bếp nét cười lập tức cứng lại trên mặt, ảo não vỗ đùi: “Đồ phá của, Lô Tuyết tứ phẩm Khai Thiên, ngươi cho nàng ăn thứ này làm gì?”

Dương Khai nói: “Lúc ấy gặp phải địch mạnh, không cho nàng mau chóng tấn thăng mà nói, ta đã sớm chết rồi, đâu còn quan tâm được nhiều như vậy.”

Đầu bếp mí mắt trực nhảy, một bộ dạng đau lòng thịt đau.

Kế toán như có điều suy nghĩ nói: “Trách không được Nguyệt Hà có thể nhanh như vậy tấn thăng lục phẩm, nguyên lai cũng là do ăn Thế Giới Quả. …Hả? Có người đến.”

Ba người lúc này im ngay, quay đầu nhìn ra ngoài rừng trúc. Một lát sau, hai bóng người lọt vào tầm mắt, rõ ràng là hai vị đảo chủ của Song Tử đảo.

Ba người vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Hoa Dũng cười ha hả đi tới, ôm quyền nói: “Dương lão đệ trở về rồi?”

“Vừa về!” Dương Khai đáp lễ lại, “Lo lắng thương thế của bà chủ nhà ta, liền vội vàng tới thăm dò, còn chưa kịp đi tiếp hai vị, còn xin hai vị chớ trách.”

Hoa Dũng cười nói: “Lão đệ nói gì vậy, Lan phu nhân thương thế tại thân, ngươi lo lắng nàng cũng là lẽ đương nhiên. Một chút nghi thức xã giao không cần để ý, ngược lại là chư vị có thể đến Song Tử đảo của ta, thật sự là khiến Song Tử đảo của ta bồng tất sinh huy a!”

Khách sáo vài câu, mọi người ngồi xuống.

Hoa Dũng nói: “Lão đệ đây là từ Huyền Dương sơn bên kia trở về sao?”

Dương Khai vuốt cằm nói: “Đúng vậy.”

Hoa Dũng mí mắt nhảy dựng, nhẹ nhàng nói: “Tình hình thế nào rồi?”

Dương Khai trầm ngâm một chút, nghiêm mặt nói: “Mao Triết thực lực phi phàm, khó đối phó.”

Hoa Dũng trong mắt chợt lóe sáng, mỉm cười nói: “Mao Triết trên cảnh giới lục phẩm này đắm chìm năm tháng kéo dài, nếu không phải vật tư tu hành của Vô Ảnh Động Thiên này thiếu thốn, e rằng hắn sớm đã tấn thăng thất phẩm. Trước đây vợ chồng ta mới đến cái Vô Ảnh Động Thiên này, từng cùng hắn luận bàn một lần, hắn quả thực rất lợi hại. Bây giờ đã qua bao nhiêu năm như vậy, so với lúc trước, thực lực của hắn e rằng càng thêm hùng hồn.”

Dương Khai hít hà nói: “Khai Thiên cảnh quả nhiên là một cảnh giới cần tuế nguyệt trầm đọng từ từ tích lũy.” Quay đầu nhìn bụng Thư Mộc Đan, mỉm cười nói: “Phu nhân cái này e là sắp sinh rồi?”

Thư Mộc Đan êm ái ôm lấy bụng lớn của mình, cười nói: “Còn sớm, e rằng còn cần một năm rưỡi nữa.”

“Ừm?” Dương Khai giật mình không nhỏ: “Không phải nói mười tháng hoài thai?” Bụng đã lớn như vậy, nhìn xem tựa hồ lập tức sẽ sinh dáng vẻ, sao lại còn cần một năm rưỡi nữa?

Thư Mộc Đan khẽ cười nói: “Dương sư đệ nói đó là người bình thường, hoặc là võ giả có thực lực không quá cao. Như tu vi của chúng ta, hoài thai không dễ, tự nhiên là muốn cho hài tử có tiền đồ tốt, sớm đặt nền móng trong mẫu thể, thai nghén Linh Thai, cho nên cần thời gian cũng tương đối dài một chút.”

Hoa Dũng cười nói: “Hài nhi này trong bụng mẹ nó, đã ngây người ba năm có thừa.”

Dương Khai, Đầu bếp và Kế toán ba người đều nghe mà há hốc mồm.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 771: Ai dám tranh phong!

Chương 770: Thiên La đại trận

Chương 769: Giết chóc giáng lâm