» Chương 4451: Cường địch không ít

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Mấy ngày sau, đại hội luận đạo chính thức tổ chức.

Theo tiếng chuông du dương vang lên, các võ giả bế quan tại các nơi tham dự từ trong sân riêng của mình bước ra.

Trên Hữu Duyên phong, Dương Khai cất bước đi ra, từng đôi ánh mắt kính sợ đổ dồn tới, đều ẩn ẩn xen lẫn vài phần ý sợ hãi. Mặc dù đã qua mấy ngày, nhưng cảnh Khổng Thiên Vũ bị hắn một thương đâm chết vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Những người ở đây mạnh nhất bất quá ngũ phẩm, ngay cả Khổng Thiên Vũ còn đánh không lại, chớ nói chi là Dương Khai, một lục phẩm nổi bật giữa đám đông này.

Trước đó bọn họ còn lo lắng Dương Khai có thể đại khai sát giới trên Hữu Duyên phong này để loại bỏ đối thủ. Ai ngờ, sau khi giết Khổng Thiên Vũ, hắn liền bế quan tu hành, hoàn toàn không để ý đến mọi việc bên ngoài, cũng giúp mọi người có vài ngày thư thái.

Nói thật, nếu không phải đại hội luận đạo này không thể bỏ dở nửa chừng, những người tham dự trên Hữu Duyên phong đã sớm chạy hết. Đại hội luận đạo đột nhiên xuất hiện một lục phẩm, ai địch nổi? Ở lại bị người ta làm nhục chi bằng sớm rút lui, còn có thể giữ được thể diện.

Thế nhưng, đây là đại hội luận đạo của Âm Dương Thiên. Nếu đã tham dự, ai lại có gan bỏ đi giữa chừng? Hậu quả của việc không nể mặt Âm Dương Thiên là rất nghiêm trọng.

Lộ Cảnh quen thuộc tiến lên chào hỏi.

Dương Khai khẽ vuốt cằm, ngẩng đầu nhìn lên trời. Ở phía đó, một nữ tử với tư thái yểu điệu, mặc y phục hở hang, sừng sững giữa không trung. Chiếc váy ngắn chỉ đủ che mông không thể che hết xuân quang mê người. Khi gió thổi lên, thấp thoáng có thể nhìn thấy phong quang uyển chuyển dưới váy.

Nữ tử tu vi không cao, chỉ là tam phẩm Khai Thiên mà thôi, nhưng dung mạo lại thủy nhuận đến cực điểm, đôi mắt đào hoa, uyển chuyển như sắp chảy nước.

“Người đã đông đủ, chư vị sư huynh xin mời đi theo ta.” Nữ tử mở miệng, giọng nói ngọt ngào mềm mại. Nàng xoay người bay về phía trước, tấm lưng trần trụi, bóng loáng làm người ta liên tưởng không ngừng.

Không ai động đậy, tất cả mọi người quay đầu nhìn Dương Khai.

Đến khi Dương Khai là người đầu tiên lách mình đi theo, những người khác mới nhao nhao hành động.

Một nhóm mười mấy người, thưa thớt bay về phía ngoài Âm Dương Thiên. Không bao lâu, liền tiến vào trong hư không vô tận. Mọi người cũng không biết nàng rốt cuộc muốn đưa mình đi đâu, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành đi theo.

Bay thẳng chừng nửa canh giờ, ở đằng xa, một thế giới Càn Khôn khổng lồ đột nhiên lọt vào tầm mắt. Thế giới Càn Khôn kia có thể lượng phi thường lớn. Nhìn từ xa, địa hình cực kỳ phức tạp, giống như hoàn cảnh cũng rất khắc nghiệt. Toàn bộ thế giới bên ngoài còn bao phủ bởi một lớp sương mù màu tro.

Dương Khai không nhịn được nhìn thêm vài lần vào thế giới Càn Khôn kia, nghi ngờ trong lòng không hiểu. Âm Dương Thiên dù sao cũng là một trong 36 Động Thiên, tại sao trong phạm vi địa bàn lại có một thế giới Càn Khôn như vậy? Với năng lực của Âm Dương Thiên, nếu muốn thay đổi hoàn cảnh của thế giới Càn Khôn này hẳn không khó gì. Sở dĩ còn bảo lưu lại, khẳng định có nguyên nhân của chính mình.

Và ở bên ngoài thế giới Càn Khôn đó, một tòa hành cung khổng lồ như Cự Vô Phách vắt ngang trong hư không. Ngoài hành cung kia có một quảng trường, trên quảng trường, bóng người đông đúc.

Nữ tử tam phẩm của Âm Dương Thiên dẫn mười mấy người từ Hữu Duyên phong, trực tiếp hạ xuống quảng trường của hành cung này. Sau khi ổn định thân hình, nàng uyển chuyển thi lễ về một hướng: “Gặp qua Từ trưởng lão, người tham dự Hữu Duyên phong đã đưa đến!”

Ở hướng đó, chính giữa một chiếc ghế, Từ Linh Công ngồi ngay ngắn bất động, sau lưng tả hữu đứng Thanh Khuê và Tô Ánh Tuyết.

Thấy Dương Khai đến, Thanh Khuê khẽ vuốt cằm với Dương Khai.

Ánh mắt Từ Linh Công quét qua, dừng lại trên người Dương Khai một chút. Tâm tình có vẻ như không tệ, vẻ mặt hiền hòa nói: “Ừm, lui xuống đi.”

“Vâng!” Nữ tử tam phẩm kia cúi người lui ra, để lại mười mấy người của Dương Khai đứng tại chỗ.

Dương Khai tả hữu quan sát, phát hiện trên quảng trường này, từng nhóm võ giả với số lượng không đồng nhất tụ tập tại một chỗ, ít nhất cũng có ba, bốn trăm người. Xem ra đều là võ giả tham gia đại hội luận đạo. Tu vi thấp nhất cũng là tứ phẩm, ngũ phẩm Khai Thiên thì chỗ nào cũng có.

Những người tụ tập tại một chỗ này, cũng đều như Hữu Duyên phong, trước đó được sắp xếp tại một ngọn linh phong, bây giờ được dẫn tới đây cùng nhau.

Nhìn một chút, Dương Khai đột nhiên khẽ giật mình, lặng lẽ nhìn về một vị trí nào đó, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Bên kia, một nữ tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, thanh tú động lòng người đứng ở đó. Những người tham dự xung quanh thỉnh thoảng lại lộ ra ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng.

Trong đám người toàn nam nhân này, đột nhiên xuất hiện một nữ tử như thế, liền như vầng trăng tròn trong đêm tối, tự nhiên làm người ta chú ý.

Đại hội luận đạo dù sao cũng là để kén rể cho Khúc Hoa Thường, cho nên bên Âm Dương Thiên mặc dù không có quy định nghiêm ngặt, nhưng người tham dự cơ bản đều là nam nhân.

Làm gì có chuyện nữ nhân tới tham gia.

Nhưng hôm nay trên quảng trường này lại có một người.

Hơn nữa Dương Khai thế mà còn nhận biết.

Cố Phán của Lang Gia phúc địa!

Dương Khai không nhịn được cười lên. Cố Phán xuất hiện tại Âm Dương Thiên cũng không kỳ quái. Nàng và Khúc Hoa Thường vốn có giao tình thâm hậu. Chuyện lần này liên quan đến cả đời Khúc Hoa Thường, nàng đi theo sư trưởng sang đây xem nhìn cũng đương nhiên. Nhưng nàng xuất hiện trên quảng trường này thì rất kỳ quái…

Lúc trước kết bạn với Cố Phán, Khúc Hoa Thường và đám người trong Thái Khư cảnh, bọn họ cũng như mình, đều là Đế Tôn cảnh. Còn bây giờ, vật đổi sao dời, đều đã phát triển đến trình độ Khai Thiên cảnh.

Khúc Hoa Thường và Cố Phán đều thành công thăng lên lục phẩm, nói như vậy…

Ánh mắt Dương Khai tiếp tục đảo qua, rất nhanh lại nhìn thấy hai người quen: Lâm Phong của Chân Võ Động Thiên, Ninh Đạo Nhiên của Tiêu Dao phúc địa…

Những bằng hữu cũ trong Thái Khư cảnh, chỉ còn thiếu tiểu mập mạp Từ Chân một người không ở đây. Cũng không biết là hắn cũng không đến, hay là chưa tấn thăng Khai Thiên.

Nhìn nhau, Lâm Phong hừ nhẹ một tiếng, một bộ rất khó chịu với Dương Khai. Ngược lại, Ninh Đạo Nhiên khẽ vuốt cằm với Dương Khai, xem như chào hỏi.

Có vài đạo ánh mắt bất thiện và dò xét từ các hướng khác đổ dồn tới.

Dương Khai nhìn từng người một, thấy Bùi Văn Hiên của Vạn Ma Thiên, thấy Doãn Tân Chiếu của Hiên Viên Động Thiên… Hai người này đều kết thù với hắn trong Huyết Yêu Động Thiên, nhất là Doãn Tân Chiếu, lúc trước còn truy sát Dương Khai không tha. May mắn lúc đó Khúc Hoa Thường không rời không bỏ, cõng Dương Khai chạy trốn khắp nơi mới thoát chết.

Một số người khác Dương Khai không nhận ra, nhưng hắn có thể cảm giác được, những kẻ này đều là đệ tử tinh nhuệ xuất thân từ các đại động thiên phúc địa, đều là tồn tại tương tự như Khúc Hoa Thường.

Chuyến đại hội luận đạo này… hình như cường địch không ít!

Không ngừng có người của Âm Dương Thiên dẫn các nhân viên tham dự từ các linh phong đến đây. Tất cả mọi người chia thành từng vòng nhỏ, lặng lẽ chờ đợi.

Còn trên đài cao của quảng trường kia, lấy Từ Linh Công cầm đầu, những Thượng phẩm Khai Thiên đến từ các đại động thiên phúc địa, sắc mặt đều có chút khó coi.

Không có gì khác, lão già Từ Linh Công thế mà tạm thời sửa lại nội dung đại hội luận đạo.

Theo kế hoạch ban đầu, đại hội luận đạo đơn giản chỉ là mọi người lên đài tranh đấu, cuối cùng chọn ra người có thực lực mạnh nhất. Cách tranh đấu này mặc dù thô bạo, nhưng lại đơn giản. Thực lực càng mạnh càng chiếm ưu thế.

Ai ngờ, lúc đầu đến, Từ Linh Công lại tạm thời thông báo cho bọn họ đại hội luận đạo sẽ không làm như vậy, muốn đổi một phương thức khác. Hơn mười nhà Thượng phẩm Khai Thiên đến từ động thiên phúc địa tức đến méo mũi. Đổi một phương thức tiến hành đại hội luận đạo cũng không phải là không thể được, chỉ là thay đổi đột ngột, cũng không tránh khỏi quá không xem người khác ra gì, làm cho bên bọn họ không có chút chuẩn bị ứng phó nào.

“Từ huynh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Trác Bất Quần của Vạn Ma Thiên ngồi bên tay trái Từ Linh Công, giờ phút này quay đầu nhìn hắn, u lãnh hỏi.

“Cái gì?” Từ Linh Công quay đầu nhìn lại.

Trác Bất Quần nói: “Tạm thời thay đổi phương thức tỷ thí của đại hội này, ngươi đây là trải đường cho ai?”

“Ngươi đang nói cái gì, lão tử nghe không hiểu.” Từ Linh Công một mặt vô tội, “Trác huynh nếu cảm thấy đại hội luận đạo này có gì không ổn, đại khái có thể rời khỏi lần đại hội này, ta không có ý kiến.”

Trác Bất Quần hừ lạnh một tiếng: “Từ huynh nói ngược lại nhẹ nhàng linh hoạt. Vạn Ma Thiên ta đã tham dự, làm sao lại bỏ dở nửa chừng? Nếu lan truyền ra ngoài, chẳng phải bị thiên hạ chế giễu.”

“Nếu không lui, vậy thì bớt ở đây lải nhải. Đại hội luận đạo do lão tử phụ trách, lão tử thích thế nào thì thế đó!” Từ Linh Công một bộ tư thế lưu manh.

Thấy hai người này ngôn ngữ mang lửa, người bên cạnh vội vàng đứng ra khuyên giải, rất khó khăn mới làm cho bọn họ dịu xuống.

Từ Linh Công một mặt vui vẻ nhìn xuống phía dưới, nhưng trong lòng thì âm thầm cười khổ. Nếu không phải Khúc nha đầu khóc lóc van nài quấn lấy hắn, hắn làm sao lại phí công sức này, tạm thời thay đổi phương thức tỷ thí của đại hội luận đạo?

Thật nếu như trước đó đã lên kế hoạch, để mọi người lên đài tỷ thí, như vậy những Lục phẩm Khai Thiên đến từ động thiên phúc địa sẽ chiếm ưu thế rất lớn, người chiến thắng cuối cùng, có lẽ cũng sẽ sinh ra trong số mười mấy người đó, hoàn toàn không có chuyện gì của Dương Khai.

Dương Khai mặc dù cũng là lục phẩm, nhưng dù sao mới tấn thăng chưa được hai năm. Vô luận là nội tình hay căn cơ, so với những đệ tử của động thiên phúc địa kia đều chênh lệch rất xa.

Chỉ khi thay đổi phương thức đại hội luận đạo, hắn mới có thể giành được ngôi vị khôi thủ.

Từ Linh Công biết, Khúc nha đầu đây là đang nghĩ mọi cách giúp Dương Khai. Nhưng dù giúp đỡ như thế nào, cuối cùng có thể đạt được thành tích gì, cũng còn phải dựa vào thực lực bản thân.

Cũng không biết tiểu tử này rốt cuộc có chịu thua kém không.

Thời gian trôi qua, rất nhanh, tất cả võ giả tham dự đại hội luận đạo từ tất cả các đỉnh núi đều được dẫn đến đây.

Dương Khai phóng tầm mắt nhìn tới, phát hiện chuyến này tham gia đại hội luận đạo này có khoảng năm sáu trăm người. Đây là hiện tại, khi vẫn còn ở lại trên tất cả các đỉnh núi, chắc chắn còn có một số người đã bị loại sớm khỏi cuộc chơi, giống như Khổng Thiên Vũ.

Có thể tưởng tượng, số người đăng ký tham gia đại hội luận đạo này, e rằng có gần ngàn người!

Cần biết, ngàn người này đều là Tứ phẩm Khai Thiên trở lên, từng người đều không phải hạng người hèn mọn kém cỏi.

Đại hội luận đạo này quả nhiên là một đại thịnh sự của 3000 thế giới. Như vậy xem ra, Lộ Cảnh nói trước đó e rằng cũng có chút đạo lý. Một bộ phận rất lớn người, đến đây tham gia đại hội luận đạo cũng không phải vì giành được ngôi vị khôi thủ. Bọn họ cũng biết với thực lực của mình rất không có khả năng độc chiếm vị trí đầu. Sở dĩ tham gia, chẳng qua là để ma luyện bản thân.

Đương nhiên, nếu may mắn bùng nổ, thật sự giành được ngôi vị khôi thủ, đó cũng là chuyện lớn.

Mà cục diện hiện tại này xuất hiện, bao nhiêu cũng có liên quan đến việc mười mấy nhà động thiên phúc địa trước đó phong tỏa Âm Dương vực. Những Lục phẩm Khai Thiên đến tham dự bị khuyên lui, liền cho rất nhiều Ngũ phẩm hi vọng lớn lao.

Và bây giờ phần hi vọng này, theo hơn mười vị lục phẩm đột ngột tham dự, lại bị một lần nữa nghiền nát.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4910: Đến lúc rồi

Chương 4909: Hai đại đồng thuật

Chương 178: Trong thạch quan khô lâu