» Chương 4462: Vừa ra trò hay

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Chấn kinh qua đi, sắc mặt Vô Niệm lóe lên vẻ tham lam.

Nếu có thể tại nơi này chém giết Dương Khai, thì số sao trên cổ tay hắn có thể chuyển dời sang người mình. Cho dù đến lúc đó chia đều với Hôi Cốt, cũng nhất định thu hoạch lớn.

Âm Dương Thiên đã sớm thả ra tin tức, chỉ cần tại đại hội luận đạo lần này đạt được thành tích không tầm thường, liền có thể được tự do. Thân là một trong 36 Động Thiên, lời hứa này của Âm Dương Thiên rất có trọng lượng.

Dù không biết cần bao nhiêu sao để khôi phục tự do, nhưng chắc chắn không quá nhiều.

Nói cách khác, chỉ cần giết chết lục phẩm trước mắt này, thì Vô Niệm và Hôi Cốt đều có thể khôi phục tự do.

“Động thủ!” Vô Niệm khẽ quát một tiếng, vung trường kiếm đánh tới Dương Khai. Những Khai Thiên bao quanh hắn cũng đồng loạt thi triển bí thuật.

Rầm rầm rầm một trận, năng lượng không gian quanh Dương Khai hỗn loạn, thế giới vĩ lực khuấy động, thân hình như chiếc thuyền độc mộc giữa cuồng phong bão vũ, chao đảo không ngừng, chớp mắt đã máu tươi đầm đìa.

Cố gắng ngăn cản một lúc, Dương Khai quay đầu bỏ chạy.

“Chạy đi đâu!” Vô Niệm quát lớn. Cơ hội tốt bày ra trước mắt, nếu không nắm chắc, cả đời này sẽ bị nhốt trong Tội Tinh.

Nói xong, rút kiếm đâm tới sau lưng Dương Khai, trong mắt tràn đầy phấn chấn.

Ngay lúc này, sau lưng bỗng đau nhói. Vô Niệm Thiên Quân chỉ cảm thấy mình như bị cả một thế giới đụng vào, Tiểu Càn Khôn rung chuyển, trước mắt sao vàng bay loạn, há miệng phun ra một chùm huyết vụ.

Hốt hoảng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hôi Cốt Thiên Quân, người vốn theo sát sau lưng mình, chậm rãi thu hồi một chưởng, sắc mặt lạnh nhạt.

“Ngươi…” Trong mắt Vô Niệm tràn ngập không thể tin. Sao Hôi Cốt lại đánh lén mình từ sau lưng? Vì sao? Chẳng lẽ hắn muốn độc chiếm chiến tích của người kia? Nhưng hắn có thể chắc chắn một mình giết được đối phương sao?

Huống hồ, thành tích trên người đối phương nhiều như vậy, hai người chia đều vẫn dư dả, sao lại độc chiếm?

Suy nghĩ chưa dứt, Dương Khai, người vốn đang bỏ chạy về phía trước, bỗng nhiên quay người, nâng thương đánh tới. Vẻ hốt hoảng thất thố trên mặt hắn sớm đã tan biến, thay vào đó là nanh vuốt dữ tợn.

Vô Niệm bỗng nghĩ đến một khả năng, mặt đầy kinh dị, quát lớn: “Hôi Cốt, ngươi lại dám cấu kết ngoại nhân?”

Dương Khai cười ha hả: “Cái gì cấu kết, Hôi Cốt vốn là người của ta mà!”

Vô Niệm lập tức mặt xám như tro!

Tiếp theo một khắc, Vô Niệm rơi vào thế bị Hôi Cốt và Dương Khai giáp công trước sau. Vốn bị Hôi Cốt đánh lén từ sau lưng bị thương, giờ lấy một địch hai, làm sao có thể là đối thủ?

Chỉ ba bốn hơi thở đã bị đánh hiểm tượng hoàn sinh, máu tươi tuôn như suối, thương thế càng thêm nghiêm trọng.

Những Khai Thiên vốn bao vây Dương Khai giờ phút này cũng choáng váng. Vốn dĩ phe Tội Minh dẫn xà xuất động, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, sao bỗng nhiên thế cục lại biến đổi, khiến người ta xem không hiểu?

Câu nói kia của Dương Khai vừa thốt ra, sắc mặt bọn họ càng đại biến.

Thấy Vô Niệm Thiên Quân nguy hiểm tràn trề, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ nào còn dám tiếp tục dừng lại, nhao nhao tan tác như chim muông, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy.

“Đều mẹ nó đứng lại cho ta, ai chạy kẻ đó chết!” Dương Khai vừa nâng thương điên cuồng tấn công Vô Niệm Thiên Quân, vừa thôi động Không Gian Pháp Tắc hét lớn một tiếng.

Không ai để ý đến hắn, lúc này không chạy là thật chờ chết. Nhưng không gian dính quánh, khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác đặt mình vào vũng bùn, bước đi liên tục khó khăn!

“Ngươi đi!” Dương Khai phân phó Hôi Cốt Thiên Quân một tiếng.

Hôi Cốt lập tức gật đầu, thân hình lắc lư, đánh tới những Khai Thiên cảnh đang bỏ chạy. Hắn biết rõ bản lĩnh của Dương Khai, đừng nói Vô Niệm Thiên Quân giờ trọng thương, dù hoàn hảo không chút tổn hại cũng không thể nào là đối thủ của Dương Khai, nên cũng không có gì đáng lo lắng.

Hơn nữa, chuyện hắn và Dương Khai nội ứng ngoại hợp lần này tuyệt đối không thể bại lộ, nếu không lần sau muốn làm vậy sẽ không thể.

Chờ đến khi Hôi Cốt Thiên Quân bắt hết những Khai Thiên cảnh bỏ trốn trở về, hạ cấm chế, giam cầm cùng một chỗ, thì bên kia Vô Niệm Thiên Quân đã bị Dương Khai chọc mười lỗ thủng trên người, máu tươi nội tạng chảy đầy đất. Trên vết thương, Kim Ô Chân Hỏa đen kịt đang thiêu đốt, đuổi mãi không hết.

Vô Niệm xong đời!

Hôi Cốt trong lòng sáng tỏ. Cho dù Khai Thiên cảnh sinh cơ cường đại, đối mặt thương tích như vậy cũng không thể nào có hồi thiên chi lực. Theo lý mà nói, lục phẩm Khai Thiên chém giết không thể nào nhanh như vậy phân ra thắng bại, một phương cho dù không phải đối thủ, nếu một lòng bỏ chạy thì phương khác cũng chưa chắc có biện pháp nào.

Sở dĩ xuất hiện cục diện như vậy, một là vì Vô Niệm bị hắn đánh lén trọng thương, hai là vì thực lực của Dương Khai vượt xa cùng cấp. Vô Niệm ngay cả hy vọng chạy thoát cũng không còn.

“Hụ khụ khụ khụ…” Vô Niệm ho kịch liệt, quỳ một chân xuống đất, tay chống trường kiếm, cố gắng chống đỡ thân thể không ngã xuống. Ngẩng mắt giận dữ nhìn Hôi Cốt Thiên Quân: “Đồ ăn cây táo rào cây sung, ta trên Hoàng Tuyền Lộ chờ ngươi!”

Hắn tự nhủ nếu không bị Hôi Cốt Thiên Quân âm từ phía sau lưng một chút, chưa chắc sẽ có kết cục thê thảm như vậy.

Hôi Cốt Thiên Quân lạnh nhạt nhìn hắn, im lặng không nói.

“Chuyện xong rồi, ngươi về trước đi.” Dương Khai khoát tay áo với Hôi Cốt. Vô Niệm đã không còn sức phản kháng, sinh cơ đang tiêu tán, dù không quản hắn cũng sống không được bao lâu. Những Khai Thiên cảnh còn lại đều bị Hôi Cốt hạ cấm chế giam cầm tại chỗ, không thể động đậy. Bây giờ cũng đến lúc thu hoạch.

“Cứ như vậy trở về sợ là có chút không ổn.” Hôi Cốt mở miệng nói.

Dương Khai ngơ ngác một chút, giật mình nói: “Đúng là ta sơ suất.”

Nâng một chưởng ấn về phía Hôi Cốt. Hôi Cốt cũng không phản kháng, ngạnh sinh sinh chịu một chưởng này, thân hình lảo đảo, miệng phun máu tươi.

Ổn định thân hình xong, sắc mặt tái nhợt nói: “Đại nhân, ta đi trước một bước!”

Dương Khai gật gật đầu. Hôi Cốt lúc này phóng lên tận trời, hướng đến chỗ bỏ chạy.

Vô Niệm lạnh lùng quan sát, trên mặt một mảnh bi ai. Hoàn toàn không nghĩ ra, lục phẩm như Hôi Cốt, sao lại đối với một người tham dự từ bên ngoài đến như vậy tất cung tất kính!

“Bây giờ… nên tiễn các ngươi lên đường!” Dương Khai nhe răng cười, nâng thương trong tay, đang chuẩn bị thống hạ sát thủ thì bỗng nhiên quay đầu về một hướng quát khẽ: “Người nào!”

Bên kia không gian gợn sóng, một nhóm bốn bóng người chầm chậm hiện ra.

Dương Khai ngẩng mắt nhìn lên, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Không gì khác, trong bốn người này, có hai người hắn nhận biết, hơn nữa đều có thù với hắn.

Hiên Viên Động Thiên Doãn Tân Chiếu, Vạn Ma Thiên Bùi Văn Hiên!

Bọn họ lại ở chỗ này! Dương Khai sắc mặt tái xanh. Vừa rồi chỉ lo giao thủ với Vô Niệm, đúng là hoàn toàn không phát giác có người tiếp cận. Chờ phát hiện thì đã muộn.

Không biết bọn họ đến bao lâu…

Hai tên này không biết sao lại đi cùng nhau, đoán chừng cũng vì cảm nhận được áp lực từ Tội Minh, một mình không an toàn, nên mới liên thủ.

Ngoài bọn họ ra, còn hai người khác. Một người ma khí sâm nhiên, nhìn là đệ tử Vạn Ma Thiên. Người còn lại thì không nhìn ra gì, đoán chừng là đệ tử Hiên Viên Động Thiên.

Trước khi Dương Khai bại lộ, đại hội luận đạo đều chỉ có ngũ phẩm Khai Thiên tham gia. Vô luận là Hiên Viên Động Thiên hay Vạn Ma Thiên, đều có một vị ngũ phẩm Khai Thiên ghi danh. Lục phẩm Dương Khai đột nhiên xuất hiện khuấy đục ao nước, các đại động thiên phúc địa lúc này mới điều chỉnh sách lược, tạm thời báo danh đệ tử lục phẩm mang tới.

Như vậy xem ra, hai người kia cũng đều là ngũ phẩm, là nhân tuyển ban đầu được Hiên Viên Động Thiên và Vạn Ma Thiên cử ra tham gia đại hội luận đạo!

Đệ tử Hiên Viên Động Thiên thì thôi, Dương Khai thấy lạ mặt, chưa từng gặp qua. Ngược lại là ngũ phẩm Vạn Ma Thiên kia lại khiến Dương Khai cảm thấy hơi quen mặt, mơ hồ như đã thấy ở đâu đó.

Trí nhớ của hắn cường đại, suy nghĩ một chút, liền nhớ ra đã gặp người này ở đâu.

Gã này rõ ràng là lúc trước đi theo Đề Tranh đến Phá Toái Thiên. Lúc trước ở ngoài Vô Ảnh Động Thiên, rất nhiều Khai Thiên đến từ tứ đại động thiên phúc địa liên thủ bày trận đối phó Chúc Cửu Âm, người này chính là một thành viên trong đó.

Không phải nói Đề Tranh đều gặp phải tai nạn vẫn lạc, hắn sao còn sống? Dương Khai có chút không hiểu.

Nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa. Thực lực của hắn giờ không thể so sánh bình thường, một ngũ phẩm còn chưa vào pháp nhãn. Ngược lại, người kia lại mỉm cười với Dương Khai, khiến hắn nhướng mày.

“Là các ngươi hai cái à.” Dương Khai hừ lạnh một tiếng, “Có gì chỉ giáo?”

Trong lòng âm thầm tính toán, nếu ở nơi này đại khai sát giới, sẽ gây ra hậu quả gì.

Với thực lực hôm nay, muốn giết chết bốn người này hẳn không khó. Vô luận là Doãn Tân Chiếu hay Bùi Văn Hiên đều thăng cấp Khai Thiên chưa bao lâu, đoán chừng mới vừa vững chắc cảnh giới, trong cấp độ lục phẩm Khai Thiên, thực lực không tính quá mạnh.

Nhưng giết xong đoán chừng không có cách nào tốt.

Hai người này dù sao cũng là đệ tử hạch tâm của hai đại Động Thiên. Mặc dù Từ Linh Công nói, đại hội luận đạo không kị giết chóc, dù đệ tử động thiên phúc địa vẫn lạc trong đó, cũng không có gì oán trách.

Nhưng nói thì nói thế, thật nếu có đệ tử động thiên phúc địa chết, thế lực sau lưng tuyệt đối không thể bỏ qua. Trong lúc đại hội luận đạo diễn ra, có thể sẽ kiêng nể mặt mũi Âm Dương Thiên không có hành động, nhưng sau đại hội luận đạo chắc chắn sẽ tìm về tính sổ sách.

Huống hồ, hai tên này trên người cũng không biết có đồ vật bảo mệnh gì, một kích không trúng, chưa chắc đã có cơ hội.

Tâm tư Dương Khai chìm nổi giữa, bỏ qua suy nghĩ truy cùng giết tận ở đây.

Nội tâm phẫn uất, không có lực lượng cường đại làm hậu thuẫn, làm gì cũng bó tay bó chân.

“Vốn chỉ nghe thấy động tĩnh đến xem náo nhiệt, không ngờ lại được thưởng thức một vở kịch hay!” Doãn Tân Chiếu nhẹ nhàng vỗ tay, vẻ mặt ý vị thâm trường.

“Kịch hay?” Dương Khai hừ lạnh, “Không biết ngươi đang nói gì.”

Doãn Tân Chiếu cười khẽ: “Chuyện đến nước này, còn muốn giấu diếm sao?”

Dương Khai hờ hững. Trong lòng biết thân phận của Hôi Cốt hẳn đã bại lộ. Bốn gã này hẳn đã ở đây một đoạn thời gian, chuyện vừa rồi bọn họ đều xem trong mắt.

Không nhịn được trong mắt lóe lên tia hung mang, tâm tư giết người diệt khẩu lại trào dâng.

“Hợp tác với chúng ta, tha cho ngươi không chết!” Doãn Tân Chiếu bỗng sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn Dương Khai, “Ngươi hẳn là rõ ràng, với trạng thái bây giờ của ngươi, nếu ta và Bùi sư huynh liên thủ, ngươi tuyệt không có đường sống. Tuy nhiên đã có ích, tạm thời giữ ngươi một mạng cũng chưa chắc không thể.”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 170: Ma tử tề tụ, thịnh yến kéo ra

Chương 4892: Tổn thất nặng nề

Chương 4891: Vây công