» Chương 4479: Ta xem ngươi có họa sát thân

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

“Thiếu niên, ta xem ngươi ấn đường biến thành màu đen, ánh mắt vô thần, Nguyên Thần tan rã, sợ là rất nhanh liền có họa sát thân a!” Một thanh âm bỗng nhiên ở bên tai vang lên.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ gặp một cái thân hình cao, lão giả choai choai, cười mỉm đứng ở trước mặt mình. Trên đầu lão đội một cái mũ cao, người mặc bộ trường bào bằng vải bố, tay cầm một lá cờ vải, trên lá cờ có chữ to: Tính!

“Đại sư huynh của ta bất quá là uống rượu say, ngươi lão gia hỏa này đang nói bậy bạ gì đó?” Dương Khai còn chưa kịp phản ứng, Vạn Oánh Oánh ở một bên đã trừng mắt quát.

Dương Khai đưa tay ra hiệu dừng lại, mỉm cười nhìn lão giả choai choai kia: “Chiêm Bặc sư?”

Trong trí nhớ, Thần Binh giới này quả thực có tồn tại một nhóm người như vậy, lải nhải, không biết thật giả. Đây là lần đầu tiên Dương Khai gặp, không khỏi có chút hứng thú.

“Lão hủ Thần Toán Tử, trước xem năm trăm năm, sau tính năm trăm năm, lên trời xuống đất không gì không biết, không gì không hiểu. Thiếu niên như muốn hóa giải tai kiếp, không ngại để lão hủ thay ngươi đoán một quẻ, có thể giữ được bình an.”

“Khẩu khí không nhỏ!” Dương Khai cười ha ha, “Nếu đã như thế, ngươi liền thay ta tính toán.”

“Rất tốt!” Có khách tới cửa, Thần Toán Tử lập tức thần thanh khí sảng. Hắn đặt lá cờ vải trong tay sang một bên, ngồi xuống, hỏi: “Thiếu niên là muốn đoán chữ, hay là xem tướng tay?”

“Đơn giản chút, xem tướng tay là được. Tay trái hay tay phải?”

“Tùy ý! Lão hủ bói toán, không có chú ý nhiều như vậy.” Thần Toán Tử nhếch miệng cười nói, để lộ hàm răng vàng.

Vạn Oánh Oánh ở một bên muốn nói lại thôi, rất muốn nói cho đại sư huynh rằng đám người này chỉ sống bằng cách lừa tiền, không cần thiết tin tưởng. Nhưng nghĩ lại, đại sư huynh gần đây một năm chán nản, khó khăn lắm mới hứng thú với chuyện gì đó như vậy, cô cũng không nỡ ngăn cản. Cùng lắm thì chỉ mất một ít tiền bạc, đại sư huynh vui vẻ là được.

Nghĩ vậy, cô lén lút nháy mắt ra hiệu với Thần Toán Tử, cảnh cáo lão cẩn thận lời nói.

Thần Toán Tử không biết có thấy hay không, cứ vậy cầm lấy tay Dương Khai, quan sát vân tay, nhíu mày nói: “Thiếu niên tướng tay ngươi không thuận a, cả đời này có thể nói là nhiều tai nạn. Nếu lão hủ đoán không nhầm, thời gian gần đây ngươi hẳn là gặp chuyện gì thương tâm?”

Vạn Oánh Oánh ở một bên tức giận nói: “Ít nói lời vô ích, chuyện như vậy ai còn không nhìn ra được sao?”

“Ha ha…” Thần Toán Tử khẽ cười một tiếng, cũng không để ý, tiếp tục quan sát. Bỗng nhiên lão nhíu chặt mày, giống như phát hiện chuyện gì đó ghê gớm, thần sắc trong khoảnh khắc này trở nên vô cùng ngưng trọng.

Vạn Oánh Oánh ở một bên nhìn nghiến răng nghiến lợi, thầm hạ quyết tâm. Lão già này lát nữa mà còn nói những lời kiêu ngạo, nhất định phải đánh hắn một trận tơi bời, ném ra ngoài.

“Lão trượng?” Dương Khai khẽ gọi một tiếng.

Thần Toán Tử nắm tay hắn nhìn rất lâu, rồi cứ đứng nguyên tại đó, mãi một lúc sau mới chậm rãi buông tay Dương Khai, đứng dậy, nhặt lá cờ vải trên bàn bên cạnh, vừa lùi lại vừa chắp tay: “Đắc tội đắc tội, quấy rầy quấy rầy!”

Vạn Oánh Oánh một mặt mờ mịt nhìn lão, không biết lão già này đang làm trò gì.

Thấy lão giả choai choai kia lui đến cạnh cửa, quay người lại định bỏ chạy ra ngoài. Ai ngờ, vừa vặn đâm vào người một người khác.

Người kia rõ ràng là một thanh niên phong thần tuấn lãng, trong ngực ôm một cô gái như hoa như ngọc. Một bàn tay to đang không an phận vuốt ve vòng eo cô gái. Bị Thần Toán Tử đâm như vậy, hắn lập tức lảo đảo lùi lại.

Giận dữ, hắn túm cổ áo Thần Toán Tử, quát khẽ: “Lão già mắt mù à, đi đường không nhìn à?”

Thần Toán Tử liên tục xin lỗi. Bỗng nhiên, lão ngẩng đầu nhìn thanh niên kia, mở miệng nói: “Thiếu niên, ta xem ngươi ấn đường biến thành màu đen, ánh mắt vô thần, Nguyên Thần tan rã, sợ là rất nhanh liền có họa sát thân a!”

Vạn Oánh Oánh: “…”

Thanh niên giận quá, vung tay cho Thần Toán Tử một bạt tai, đánh lão ngã lăn xuống đất. Lại tiến lên đá mạnh hai cước, giẫm cho Thần Toán Tử kêu oa oa.

Sau khi xả giận dữ dội một trận, thanh niên mới cười gằn nói: “Nói ta có họa sát thân, ta bây giờ cho ngươi có họa sát thân!”

Thần Toán Tử không phản kháng được, cuộn tròn run lẩy bẩy.

Thanh niên nói một tiếng: “Nhổ răng hắn ra, cho hắn biết cái giá của nói bậy nói bạ!”

“Vâng!” Phía sau lập tức nhảy ra hai tên tùy tùng, trái phải lôi Thần Toán Tử đi sang một bên.

Còn thanh niên thì ôm lấy bạn gái, cứ vậy đi thẳng vào tửu lâu.

Vạn Oánh Oánh sắc mặt hơi tái nhợt, đứng bên cạnh Dương Khai, nắm lấy cánh tay hắn: “Đại sư huynh, chúng ta đi mau.”

Nào ngờ, thân Dương Khai như bàn thạch, hoàn toàn không động đậy.

Ở cửa, thanh niên kia đã dẫn bạn gái và tùy tùng đi đến, ánh mắt đảo quanh, lập tức dừng lại trên người Dương Khai, cười hắc hắc: “Đây không phải Hư Linh kiếm phái Dương Khai sao? Thật là cuộc đời nơi nào không gặp lại.”

Cô bạn gái trang điểm lộng lẫy đang cười nói trong ngực hắn nghe vậy, thân thể hơi cứng lại, quay đầu nhìn về phía Dương Khai, biểu cảm lập tức trở nên không tự nhiên, khẽ nói: “Chiêm thiếu, tiểu điếm này hoàn cảnh không được, chúng ta đổi quán khác đi.”

Người được gọi là Chiêm thiếu cười nhạt một tiếng: “Là tiểu điếm này hoàn cảnh không được, hay là gặp lại tình nhân cũ không tự nhiên?”

Cô gái sắc mặt xấu hổ, ấp úng không nói nên lời.

Chiêm thiếu cười nói: “Nếu đã gặp tình nhân cũ, làm sao cũng phải lên tiếng chào hỏi mới phải.”

Nói như vậy, ôm lấy cô gái đến ngồi đối diện Dương Khai. Phía sau hắn, mấy tên tùy tùng xếp thành một hàng, khí thế mười phần.

Dương Khai im lặng nhìn hắn, trong đầu không khỏi hiện lên một vài thông tin.

Thiên La phủ, Chiêm Ngọc Lâm!

So với Hư Linh kiếm phái nhỏ bé, Thiên La phủ có thực lực cường đại hơn nhiều. Võ giả trong Thần Binh giới này có tầng bậc phân chia: Nhân, Địa, Thiên, Linh. Thế lực cũng như vậy.

Tuy Hư Linh kiếm phái và Thiên La phủ đều có Địa giai võ giả tọa trấn, xem như đồng cấp Địa giai thế lực, nhưng Địa giai của Hư Linh kiếm phái cao nhất cũng chỉ tầng ba, còn Thiên La phủ lại có cường giả Địa giai chín tầng. Dù là số lượng hay chất lượng, đều không ở cùng đẳng cấp. Chỉ một vị trưởng lão cấp bậc của Thiên La phủ cũng có thể dễ dàng tiêu diệt toàn bộ Hư Linh kiếm phái.

Chiêm Ngọc Lâm này chính là hậu duệ của một vị trưởng lão Thiên La phủ. Thực lực bản thân hắn mạnh hơn Dương Khai một chút, nhưng cũng không chênh lệch nhiều. Tuy nhiên, địa vị và quyền thế lại khác nhau trời vực.

Cô gái bên cạnh hắn tên là Chu Sầm, xuất thân từ một gia tộc họ Chu. Dương Khai trước đây ra ngoài làm việc, kết bạn với Chu Sầm, âm thầm ngưỡng mộ nàng.

Vốn tưởng Chu Sầm dịu dàng lương thiện, có kiến thức hiểu lễ nghĩa, là bạn đời lý tưởng. Ai ngờ Chiêm Ngọc Lâm đột nhiên xuất hiện, và giữa Dương Khai và Chiêm Ngọc Lâm, Chu Sầm đã quả quyết chọn người sau. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Dương Khai phải ngồi đây mua rượu giải sầu.

Thân phận mà Thần Binh giới ban cho này, thật sự là có một đoạn cuộc đời thất bại a! Dương Khai có chút cảm thán.

“Tao nói này, sau này đừng để tao gặp lại mày. Gặp một lần tao đánh một lần, mày tưởng tao nói đùa chắc?” Chiêm Ngọc Lâm lạnh lùng nhìn Dương Khai. Dù hắn đã cướp Chu Sầm từ tay Dương Khai, nhưng cũng không có ý định buông tha Dương Khai. Hôm nay tới đây cũng không phải ngẫu nhiên, mà là cố ý.

“Trùng hợp thật, thấy ngươi không hiểu sao lại có lửa giận trong bụng. Ta cũng muốn đánh ngươi một trận!” Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng.

Thần Binh giới giao cho hắn một thân phận mới, tự nhiên cũng bao gồm rất nhiều tình cảm. Lúc này tình địch ngay trước mắt, trong lòng Dương Khai vô cớ dâng lên một đoàn hỏa khí.

Chiêm Ngọc Lâm lộ vẻ kinh ngạc. Chu Sầm trong ngực hắn cũng một mặt kinh ngạc nhìn hắn.

Trong ấn tượng của nàng, Dương Khai có tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người rất khoan hậu. Chưa bao giờ thể hiện hung hăng như vậy, thậm chí còn có một chút… tà tính!

Dương Khai như vậy khiến nàng cảm thấy rất xa lạ.

“Ngươi nói cái gì?” Chiêm Ngọc Lâm nghiêng tai, đưa đầu về phía Dương Khai: “Ngươi nói lại lần nữa, ta dường như không nghe rõ!”

Đùng…

Dương Khai đưa tay ra, một bạt tai quét tới, trực tiếp trúng vào má Chiêm Ngọc Lâm. Một chiếc răng bọc theo máu bay ra ngoài. Chiêm Ngọc Lâm cả người bị đánh bay lăng không vài vòng, rơi ầm xuống đất, kéo theo cả Chu Sầm vẫn đang ôm trong ngực cũng ngã theo.

Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, là tiếng của Vạn Oánh Oánh đứng sau lưng Dương Khai và Chu Sầm.

“Chiêm thiếu!” Mấy tên tùy tùng kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ lấy, một trận luống cuống tay chân.

Cửa tiệm, một Thần Toán Tử tóc tai bù xù, trên người còn có mấy vết giày in, tay cầm lá cờ vải xông vào. Nhìn Chiêm Ngọc Lâm ngã trên mặt đất, đầy miệng máu, lão cười ha ha: “Lão tử đã nói ngươi hôm nay có họa sát thân, ngươi còn cố tình không tin. Lần này xem ngươi tin hay không!”

Nói xong, lão quay người chạy như một làn khói.

Chiêm Ngọc Lâm được dìu dậy, chỉ cảm thấy nửa bên má mình sưng lên. Hắn lắc đầu mạnh, vừa sợ vừa giận nhìn về phía Dương Khai: “Ngươi dám đánh ta?”

Dương Khai thản nhiên nói: “Không có ý tứ, ngươi đưa đầu ra dài như vậy, ta có chút nhịn không được!”

“Đại sư huynh đi mau!” Vạn Oánh Oánh gấp gáp mặt tái nhợt, dùng sức kéo tay Dương Khai. Khi nhìn thấy Chiêm Ngọc Lâm, nàng đã muốn lôi Dương Khai đi, đáng tiếc không kéo được. Ai ngờ lúc này lại xảy ra biến cố như vậy.

Đại sư huynh lại dám đánh Chiêm Ngọc Lâm, lần này sự việc làm lớn rồi, chỉ sợ không có cách giải quyết.

“Còn muốn đi?” Chiêm Ngọc Lâm lửa giận ngút trời, “Đều thất thần làm gì, lên cho ta, chém đứt tay chân tiểu tử này, ta muốn hắn trải qua hết mọi cực hình nhân gian!”

Phía sau hắn mấy tên tùy tùng lập tức xông về phía trước. Bản thân thực lực Chiêm Ngọc Lâm cùng Dương Khai không chênh lệch bao nhiêu. Dương Khai Nhân giai bốn tầng, hắn là Nhân giai năm tầng. Không phải nói tư chất hắn tốt hơn Dương Khai, chỉ là bên Thiên La phủ tài nguyên dồi dào, hắn có thể nhận được sự bồi dưỡng nhiều hơn.

Nhưng những tên tùy tùng hắn mang theo, lại mỗi tên đều là Nhân giai tám tầng chín tầng. Dù không có Địa giai, nhưng cũng không kém là bao.

“Đại sư huynh…” Khuôn mặt nhỏ của Vạn Oánh Oánh trắng bệch như tờ giấy, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn khẽ run rẩy. Dù vô cùng sợ hãi, nàng vẫn đứng chắn trước Dương Khai: “Ngươi đi mau, ta cản họ một chút.”

Dương Khai bật cười, đứng dậy, một tay kéo nàng ra sau lưng mình: “Có đại sư huynh ở đây, nào đến lượt ngươi ra mặt. Ngoan ngoãn đứng yên ở đây là được.”

“Con đường thế giới này, liền từ nơi đây bắt đầu đi!”

Cọ…

Tiếng vang khẽ vang lên, kiếm quang chói mắt. Dương Khai cúi đầu nhìn thanh trường kiếm trong tay mình, kinh ngạc nói: “Ồ? Ta nguyên lai còn có một thanh kiếm à? Xem ra thế giới này không tệ với ta!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 915: Luyện thêm năm trăm năm!

Chương 113: Mưa gió ngộ thần thông

Chương 914: Đánh tới ngươi rút không được kiếm!