» Chương 4519: Môn chủ triệu kiến
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025
Tại Trưởng Lão Các của Huyền Đan Môn, Tam trưởng lão Du Bá Dương cầm theo một phần hồ sơ, vội vã bước vào.
Đại trưởng lão Ngô Phong Hoa thấy vậy hỏi: “Du trưởng lão có việc?”
“Gặp qua Đại trưởng lão!” Du Bá Dương trước tiên thi lễ, sau đó mới nói: “Ta đang tra cứu hồ sơ tổng hợp các nơi trong tông môn hôm nay thì phát hiện một vài điều thú vị, muốn thỉnh Đại trưởng lão xem qua.”
Ngô Phong Hoa vuốt râu, khẽ cười nói: “Ngay cả Du trưởng lão cũng thấy thú vị, hẳn không phải chuyện nhỏ. Rốt cuộc là gì?”
Du Bá Dương không nói, chỉ đưa hồ sơ trong tay tới, đoạn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Đại trưởng lão, tự rót cho mình một chén nước.
Ngô Phong Hoa mở ra xem, hiểu rõ nói: “Là hồ sơ ghi chép bên Vấn Đan Các a…”
Đọc lướt qua nhanh chóng, rất nhanh, tầm mắt bất giác co rụt lại: “Cái này… Du trưởng lão xác định ghi chép không sai?”
Du Bá Dương chậm rãi lắc đầu: “Bên Vấn Đan Các phụ trách báo cáo đẳng cấp do hai người một tổ chuẩn bị, mỗi mười ngày luân phiên một lần. Không thể nào mỗi tổ đều phạm sai lầm. Ta cũng tự mình đi hỏi bọn họ, đúng là như vậy.”
“Sao lại như vậy?” Ngô Phong Hoa chăm chú nhìn vào một chỗ trong hồ sơ. Nơi đó rõ ràng ghi chép tên Dương Khai thuộc Tỏa Nguyệt Phong, tiếp đó là ngày, sau đó là thuần một sắc chữ “Thành đan”, cuối cùng là “Thượng phẩm” và “Trung phẩm” luân phiên qua lại. Trong đó, tỉ lệ thượng phẩm đạt đến mức kinh khủng, hơn ba thành!
Du Bá Dương nói: “Khó tin, nhưng sự thật là thế! Dương Khai này từ khi treo bảng luyện đan đến nay, ba tháng thời gian, luyện chế Thập Chuyển Vô Tâm Đan không hề thất bại một lần, mà phẩm chất còn đều là trung phẩm trở lên.”
Ngô Phong Hoa suy nghĩ: “Đương nhiên cũng có thể là thất bại, chỉ là hắn đem số Thập Chuyển Vô Tâm Đan luyện chế thành công trước đó đem ra bù vào!”
“Cho dù vậy, tỉ lệ thành đan này cũng thật đáng sợ, đơn giản là chúng ta những lão già này đều không sánh bằng. Bình tĩnh mà nói, Đại trưởng lão trong vòng ba tháng liên tiếp không ngừng, có thể làm được mức này sao?”
Ngô Phong Hoa nghiêm túc suy nghĩ, chậm rãi lắc đầu: “Khó!”
Du Bá Dương nói: “Ngay cả chúng ta mấy lão già này còn không làm được, hắn một tên mao đầu tiểu tử là làm cách nào? Hơn nữa, chất lượng những Thập Chuyển Vô Tâm Đan kia đều là trung phẩm trở lên.”
Ngô Phong Hoa ngẩng đầu nhìn người sau: “Du trưởng lão có ý gì là…”
Du Bá Dương nói: “Tên này khi luyện chế Thập Chuyển Vô Tâm Đan, chắc chắn có tâm đắc riêng của mình, có thể tăng tỉ lệ thành đan và phẩm chất thành đan!”
Ngô Phong Hoa lặng yên một lúc, khẽ gật đầu.
Du Bá Dương nói: “Đại trưởng lão nhìn kỹ hơn số lượng đan dược hắn luyện trong ba tháng qua. So sánh một chút sẽ có nhiều phát hiện hơn.”
Bị nhắc nhở, Ngô Phong Hoa lần nữa kiểm tra. Một lát sau, cau mày nói: “Tốc độ luyện đan của tiểu tử này dường như càng lúc càng nhanh a!”
Du Bá Dương gật đầu nói: “Đúng là thế. Lúc mới bắt đầu, hắn mỗi ngày chỉ giúp hai người cầu đan luyện chế linh đan. Lúc đó hắn đại khái mỗi ngày chỉ luyện một lò, mỗi lò thành đan hai viên. Sau đó dần dần biến thành mỗi ngày có thể đáp ứng nhu cầu của ba, bốn người. Gần đây hơn mười ngày, mỗi ngày đúng là có bảy, tám người nhận được Thập Chuyển Vô Tâm Đan từ hắn. Bảy, tám người a, đơn giản là chưa từng nghe thấy.”
Cho dù luyện một lò ra ba viên đan, bảy, tám người cũng cần luyện ba lò. Một ngày thời gian làm sao có thể luyện ba lò? Ngay cả mấy lão già này ra tay, một ngày cũng chỉ luyện hai lò là tinh bì lực tẫn.
Mà điều này còn chưa tính thời gian nghỉ ngơi để hồi phục.
Ngô Phong Hoa thu hồi hồ sơ: “Xem ra tên này luyện chế Thập Chuyển Vô Tâm Đan đúng là có tâm đắc đặc biệt của mình! Du trưởng lão tới đây nói với ta chuyện này, là có suy nghĩ gì?”
Du Bá Dương hai mắt sáng lên: “Đại trưởng lão, đây là đại sự tạo phúc Huyền Đan Môn chúng ta. Nếu tiểu tử kia có thể phát triển thủ đoạn luyện đan của hắn tại Huyền Đan Môn, vậy Đan Sư của Huyền Đan Môn chúng ta chắc chắn có tiến bộ lớn. Tâm đắc kia luyện chế Thập Chuyển Vô Tâm Đan dùng được, luyện chế những đan dược khác chưa chắc lại không được. Nếu cũng có thể nói, vậy thì…”
Ngô Phong Hoa tầm mắt co rụt lại, nào còn không nhận thấy tầm quan trọng của việc này? Nếu Dương Khai thật có thể phát triển tâm đắc kia, vậy đối với toàn bộ tông môn mà nói, đúng là một công lớn. Khi đó, Đan Sư của tông môn lúc luyện chế đan dược, thời gian tiêu hao sẽ rút ngắn đi rất nhiều, liền có thể có nhiều thời gian hơn để làm việc khác. Lâu dài, lợi ích mang lại cho Huyền Đan Môn đơn giản là không thể đánh giá.
“Nói vậy là đúng, nhưng đây dù sao cũng là đồ của người ta…” Ngô Phong Hoa hơi chần chờ.
Du Bá Dương nói: “Hắn cũng là đệ tử Huyền Đan Môn chúng ta! Nếu có lợi cho Huyền Đan Môn, hắn nên cống hiến tâm đắc của mình. Tông môn cũng sẽ không không bồi thường cho hắn.”
Ngô Phong Hoa lắc đầu: “Tên này thiên tư xuất chúng, đợi một thời gian, chắc chắn là Linh Đan Sư không thể nghi ngờ, không cần thiết ác hắn.”
“Nhưng là…”
Ngô Phong Hoa giơ tay lên: “Chuyện này hệ trọng không nhỏ, ta đi trước thỉnh thị Môn chủ, xin Môn chủ định đoạt. Du trưởng lão cũng cùng đi đi.”
Du Bá Dương nghe vậy gật đầu: “Cũng tốt!”
Hai người lúc này lên đường đi gặp Môn chủ, báo cáo đủ loại phát hiện.
Trong động phủ trên Tỏa Nguyệt Phong, Dương Khai đang dùng một số vật liệu phổ thông dạy Vạn Oánh Oánh luyện đan. Dương Hòe bỗng nhiên đi tới, lớn tiếng nói: “Đại nhân, bên ngoài có một lão đầu tự xưng là cận vệ của Môn chủ tới, nói là Môn chủ mời ngươi qua một chuyến.”
“Môn chủ!” Dương Khai nhíu mày, thầm nghĩ rốt cuộc cũng tới rồi sao? Cũng không uổng công đoạn thời gian gần đây mình không ngừng thăm dò. Gật đầu nói: “Biết rồi, ta đi ngay.”
Phân phó Vạn Oánh Oánh tự mình luyện tập, Dương Khai chỉnh lại y phục, đi ra động phủ. Nhất thời liền thấy một lão giả thân hình còng xuống, chắp hai tay sau lưng đứng ở đó. Lão đầu bình thường không có gì đặc biệt, nhưng một con mắt lại bị mù, không biết trước kia gặp phải thứ gì, con mắt còn lại cũng đầy đục ngầu.
Thấy Dương Khai đi tới, lão đầu chỉ ngước mắt nhìn hắn, không có phản ứng gì nhiều.
“Xin ra mắt tiền bối.” Dương Khai tiến lên thi lễ. Hắn bây giờ tuy là Thiên Đan Sư, nhưng lão đầu này đã là cận vệ của Môn chủ, đây tuyệt đối là Linh Giai, hơn nữa là cường giả hàng đầu trong Linh Giai.
Lão đầu khẽ gật đầu: “Môn chủ triệu kiến, ngươi theo ta đi!”
Nói rồi xoay người, giây tiếp theo, Dương Khai liền cảm thấy một luồng lực lượng nhu hòa bao bọc mình, không tự chủ được liền theo lão đầu kia bay về phía trước, cảnh vật xung quanh nhanh như điện chớp lùi lại.
Ngắn ngủi mười hơi công phu, thân hình Dương Khai đột nhiên ngừng lại. Khi kịp phản ứng, người đã đến trước một tòa đại điện.
Lão đầu quay đầu nói: “Ngươi đi vào đi, Môn chủ và mấy vị trưởng lão đều ở bên trong.”
“Làm phiền tiền bối!” Dương Khai ôm quyền tạ ơn, sải bước về phía đại điện.
Nói đến, từ khi vào Huyền Đan Môn đến nay, hắn chưa từng gặp qua cao tầng của Huyền Đan Môn. Lúc trước nhập môn tuy có khảo thí, nhưng những người đó căn bản không lộ diện, tự nhiên không thể nào thấy.
Hôm nay được vời gặp, cũng nằm trong dự liệu của Dương Khai.
Từ khi treo bảng luyện đan đến nay, vì nhu cầu tài nguyên tu hành, hắn buộc phải không ngừng nâng cao tốc độ luyện đan và số lượng thành đan. Như vậy mới có thể nhận được nhiều tài nguyên tu hành hơn. Nhưng biểu hiện xuất sắc như vậy, chắc chắn sớm muộn cũng lọt vào mắt của cao tầng Huyền Đan Môn.
Dương Khai ban đầu còn hơi do dự, thực lực bản thân hiện tại không cao, liệu lộ quá nhiều có nguy hiểm gì không? Nhưng nghĩ kỹ lại, mình bây giờ cũng coi như người của Huyền Đan Môn, cho dù thế nào cũng không đến mức lo lắng tính mạng. Hơn nữa, như vậy, có lẽ còn tiện thể giải quyết được chuyện điểm cống hiến.
Chỉ là trong đó có nhiều thứ nên giải thích thế nào, lại là cần suy nghĩ thật kỹ!
Bước vào đại điện, Dương Khai lập tức cảm nhận được ba đôi mắt hướng mình nhìn tới. Ngẩng đầu nhìn lên, phía trên ngồi ngay ngắn ba người. Giữa là một lão giả râu tóc bạc trắng, toàn thân áo trắng. Tuổi tuy không nhỏ, nhưng tinh thần quắc thước, thần sắc không giận tự uy, như người sống ở vị trí cao lâu năm.
Phía dưới hai bên trái phải cũng là lão giả, một người mặc áo xanh, một người mặc bào.
Ba người trên thân uy nghiêm rất sâu, hơn nữa nội lực thâm hậu, tuyệt đối là Linh Giai không nghi ngờ.
Dương Khai tiến lên hai bước, ôm quyền nói: “Đệ tử Dương Khai, bái kiến Môn chủ, bái kiến hai vị trưởng lão!”
Lão giả ở giữa mỉm cười: “Sao ngươi kết luận lão phu là Môn chủ? Ta và ngươi trước đây chưa từng gặp mặt a? Nếu nhận sai, há chẳng xấu hổ?”
Dương Khai bình tĩnh nói: “Nếu nhận sai, vậy nghe rõ rồi nhận lại một lần.”
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão liếc nhau, người sau nói: “Mặt mũi cũng không mỏng!”
Bách Lý Vân Tang giơ tay nói: “Hôm nay gọi ngươi tới, là vì ngươi ở Vấn Đan Các biểu hiện rất tốt. Luyện chế Thập Chuyển Vô Tâm Đan, số lượng hay phẩm chất, đều vượt xa những đồng môn khác. Chỉ là Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đối với một số chuyện còn nghi vấn, nên bảo ngươi tới, tự mình luyện chế một lò Thập Chuyển Vô Tâm Đan!”
Du Bá Dương nói: “Dược liệu và đan lô đều chuẩn bị cho ngươi rồi. Đan lô này lúc Môn chủ trẻ tuổi đã dùng qua, chắc chắn tốt hơn đan lô của ngươi. Ngươi cứ yên tâm sử dụng.”
Dương Khai nhíu mày, ngẩng đầu nhìn chiếc đan lô nhỏ trước mắt. Khi hắn bước vào đã thấy thứ này, nhưng không chú ý kỹ. Bây giờ nhìn lại, mới phát hiện đan lô này đúng là niên đại đã lâu, vừa nhìn đã không phải phàm phẩm.
Đại trưởng lão cũng mở miệng nói: “Dốc hết sức luyện chế, chớ có gánh nặng gì trong lòng!”
Dương Khai thầm nghĩ mình dốc hết sức luyện chế nói chẳng phải dọa các ngươi sợ chết khiếp sao… Nhưng vẫn ôm quyền nói: “Vâng, đệ tử nhất định không phụ kỳ vọng của Môn chủ và hai vị trưởng lão.”
“Ngươi có cần nghỉ ngơi hồi phục không?” Ngô Phong Hoa hỏi tiếp.
Dương Khai nói: “Đệ tử tinh lực dồi dào, không cần.”
Ngô Phong Hoa gật đầu: “Nếu đã vậy, thì bắt đầu đi.”
Dương Khai thi lễ, rồi bước đến trước chiếc đan lô kia. Thúc giục linh lực, kích phát Đan Hỏa, đánh vào trong lò đan.
Đan Hỏa màu trắng vừa xuất hiện, Bách Lý Vân Tang và hai vị trưởng lão đều ngạc nhiên một chút. Chỉ vì trong mắt ba người, ngọn bạch hỏa kia rõ ràng chỉ là một loại Nhân Hỏa mà thôi.
Tiểu tử này lại dùng Nhân Hỏa luyện chế Thiên Đan? Đại trưởng lão Ngô Phong Hoa đang định mở miệng hỏi, lại bị Bách Lý Vân Tang giơ tay ngắt lời.
Ngô Phong Hoa ngạc nhiên nhìn Bách Lý Vân Tang, thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn bạch hỏa kia, trong mắt đúng là lóe lên thần sắc kích động.
Chỉ là Nhân Hỏa làm sao khiến Môn chủ có thần thái như vậy? Ngô Phong Hoa giật mình, chợt nhớ đến một truyền thuyết được ghi lại trong điển tịch…