» Chương 4528: Biết đánh nhau nhất Luyện Đan sư

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Võ Chính Kỳ kinh ngạc không hiểu, cảnh tượng trước mắt đơn giản còn khó chấp nhận hơn việc hắn vừa bị Dương Khai một chiêu trọng thương.

Hắn tận mắt thấy Dương Khai tấn thăng Linh giai, nghĩa là Dương Khai hiện tại chỉ là Linh giai tầng một. Thế nhưng, thực lực mà Linh giai tầng một này thể hiện ra đã vượt xa nhận thức của hắn.

Cái này mẹ kiếp còn là người sao?

Thân ảnh kia lơ lửng bất định, dù là với nhãn lực của Võ Chính Kỳ cũng khó lòng bắt kịp. Kiếm quang chớp nhoáng, mỗi một kích đều ẩn chứa uy năng cực kỳ khủng bố, khiến Thích lão, Linh giai chín tầng, chống đỡ cũng vô cùng gian khổ.

Tu hành cả đời, Võ Chính Kỳ chưa từng thấy qua loại phương thức chiến đấu kỳ lạ này, hơn nữa… Đây lại xuất phát từ tay một Đan sư.

Trong ấn tượng của hắn, Đan sư dưới gầm trời này có lẽ có tu vi không tầm thường, nhưng vì các Đan sư quanh năm suốt tháng dồn phần lớn tinh lực vào đạo luyện đan, sẽ rất ít nghiên cứu đấu chiến chi đạo. Hơn nữa, tu vi của họ cơ bản đều dựa vào việc phục dụng linh đan diệu dược mà tăng trưởng.

Nguyên nhân chủ yếu nhất khiến Đan sư tăng trưởng tu vi cũng là để luyện đan tốt hơn.

Bởi vậy, thực lực mà Đan sư có thể phát huy ra thường không tương xứng với tu vi bản thân. Một Đan sư Thiên giai chín tầng, dù đối mặt với một võ giả yếu hơn mình vài tầng, cũng chưa chắc đã thắng nổi. Chính vì cân nhắc như vậy, Huyền Đan môn mới có Huyết Thị doanh tồn tại, những Đan sư hành tẩu thiên hạ bên người mới chiêu mộ hộ vệ.

Thế nhưng, điều này lại hoàn toàn ngược lại khi đặt vào Dương Khai.

Một quyền một cước, một chiêu một thức kia đều cực kỳ lão luyện độc ác. Không đắm chìm trong sát phạt chi đạo vài chục, trăm năm thì căn bản không thể đạt đến trình độ này. Thế mà Dương Khai bây giờ lớn bao nhiêu chứ? Năm đó gia nhập Huyền Đan môn chỉ 17, 18 tuổi, bây giờ tính toán ra cũng chỉ khoảng hai mươi!

Hắn lấy đâu ra kinh nghiệm đấu chiến cay độc như vậy?

Trong mơ hồ, Võ Chính Kỳ lại nghĩ đến một chuyện. Năm đó, Dương Khai cùng Ngụy Thành vì Thánh Hỏa quật mà nảy sinh ân oán, hai bên ước định đấu pháp trên Đấu Pháp Đài. Trận chiến cuối cùng, Dương Khai tự mình lên đài giao đấu với một hộ vệ Thiên giai của Ngụy Thành. Kết quả, một chiêu liền đánh hộ vệ kia rớt khỏi Đấu Pháp Đài.

Lúc đó, Võ Chính Kỳ còn tưởng Dương Khai đánh lén, hộ vệ Thiên giai kia nhất thời không chú ý. Nhưng hôm nay nhìn lại, lúc đó hắn đã bộc lộ thiên phú hơn người của mình trên đấu chiến chi đạo. Cùng với việc tu vi tăng lên, loại thiên phú này bị phóng đại vô hạn.

Đây tuyệt đối là Luyện Đan sư biết đánh nhau nhất toàn bộ Thần Binh giới!

Tiếng rên rỉ kéo suy nghĩ tạp nham của Võ Chính Kỳ về. Lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai bóng người ban đầu quấn lấy nhau trên bầu trời đã tách ra, cách xa nhau hơn mười trượng. Thích lão toàn thân trên dưới đầy rẫy vết thương nhỏ, cả người như vừa vớt từ trong huyết trì ra, trên mặt một mảnh thần sắc không thể tin.

Khoảng thời gian giao phong ngắn ngủi vừa rồi, hắn lại hoàn toàn ở thế hạ phong. Nếu không nhờ thực lực bản thân đủ mạnh, đã sớm bị Dương Khai chém dưới kiếm.

Đối diện, Dương Khai nghiêng cầm Thanh Hư Kiếm, tầm mắt rũ xuống. Bàn tay cầm kiếm chẳng hiểu sao run rẩy không ngừng, gân xanh trên trán nổi lên, nhúc nhích như giun đất. Đôi mắt kia càng biến thành màu huyết hồng, nhìn cực kỳ kinh người.

“Thích lão đầu, ngươi cần phải đi. Nếu ngươi không đi, ta sợ ngươi sẽ chết ở chỗ này!” Dương Khai đè nén thanh âm, giống như thú bị nhốt gào thét.

Thích lão trừng mắt nhìn Dương Khai, trong mắt lóe lên một tia giãy dụa, dường như còn muốn giao đấu một phen nữa. Thế nhưng, nhớ lại những gì vừa trải qua, Thích lão vẫn cắn răng một cái, lách mình đến bên cạnh Võ Chính Kỳ, thôi động linh lực bao bọc hắn, lao lên trời.

Một trận phân tranh khí thế hừng hực lại kết thúc một cách kỳ lạ như vậy, chỉ còn lại phủ thành chủ một vùng bừa bộn.

Miêu Hồng từ một bên đi tới, biểu lộ xấu hổ, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Dương đan sư…”

Khi Thích lão đầu và Võ Chính Kỳ đến, hắn không phải không phát giác ra, chỉ là chậm một bước. Đợi hắn đuổi tới đây thì Thích lão đầu đã xông vào trong kim khố.

Hắn chỉ là Thiên giai chín tầng, cũng không ngăn cản được.

Điều càng khiến hắn không ngờ là Dương Khai lại ra tay đánh nhau với hai vị Linh giai đến từ Huyền Đan môn. Nhìn cảnh tượng trước mắt, khiến hắn hiểu ra Dương Khai tuyệt đối có ân oán gì đó với Huyền Đan môn.

Hắn không hiểu sao lại thành ra thế này, nhưng việc Dương Khai tấn thăng Linh giai bị quấy rầy lại là sự thật. Hai phe này hắn đều đắc tội không nổi, giờ phút này sợ Dương Khai sau đó trách tội.

Chỉ là hắn vừa mới nói ra, Dương Khai liền đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn. Trong hai tròng mắt đỏ ngầu kia, sát cơ cơ hồ muốn dâng trào ra. Chỉ thoáng chốc, toàn bộ thế giới trước mắt Miêu Hồng phảng phất bị bao phủ lên một tầng huyết sắc. Sự hoảng sợ cực lớn nổi lên trong lòng, một cảm giác tử vong ập đến. Hắn kinh hãi vội vàng lùi lại mấy bước.

Huyết sắc đột nhiên biến mất. Miêu Hồng toàn thân toát mồ hôi lạnh nhìn về phía trước, đã thấy Dương Khai hai tay chống trường kiếm, đứng yên tĩnh ở đó. Chẳng biết từ lúc nào đã nhắm mắt lại, nhưng khí thế khủng bố kia vẫn phập phồng không chừng bên cạnh. Dường như chỉ cần một chút kích thích, liền sẽ ầm vang bộc phát ra.

Đây rốt cuộc là thế nào! Miêu Hồng khó hiểu.

Hoa Dung cùng Dương Hòe cũng nghĩ mãi không ra. Hai người họ mặc dù đi theo Dương Khai vài năm, nhưng đến hôm nay mới biết bản thân thực lực của Dương Khai lại khủng bố như vậy. Đều giống như ngày đầu tiên biết hắn vậy, trong mắt tràn đầy kinh nghi bất định.

Bóng đêm thâm trầm. Dưới màn đêm, hai bóng người bay lượn chính là Thích lão đầu cùng Võ Chính Kỳ hai người vừa bỏ chạy từ Thiên Võ thành.

Hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, dù tự mình trải qua, hai người vẫn có chút khó mà chấp nhận. Một Linh giai tầng năm, một Linh giai chín tầng, lại bị một kẻ vừa tấn thăng Linh giai đánh không có chút sức hoàn thủ.

“Thích lão, Dương đan sư đó là…” Võ Chính Kỳ không chịu được sự yên tĩnh khó chịu này, dẫn đầu phá vỡ sự im lặng.

“Tẩu hỏa nhập ma!” Thích lão đầu trầm giọng trả lời, “Tiểu tử kia tẩu hỏa nhập ma!”

Võ Chính Kỳ thở dài một hơi: “Quả nhiên là vậy…”

Trong lòng hắn cũng có suy đoán, chỉ là khó mà chấp nhận. Nhìn khắp toàn bộ Huyền Đan môn, Dương Khai cũng là nhân tài hiếm có. Trong số các Thiên Đan sư treo bảng tên ở Vấn Đan các từ xưa đến nay, không có Thiên Đan sư nào có tỷ lệ luyện đan thành công cao hơn hắn. Nhân tài như vậy, lại tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng nếu không phải tẩu hỏa nhập ma, một người tính tình sao lại đại biến như vậy?

“Tiểu tử kia còn bảo lưu được một chút thần trí, chỉ là có thể vượt qua kiếp nạn này hay không thì xem tạo hóa của bản thân hắn. Việc này khẩn yếu, cần báo cáo tông môn.” Thích lão đầu ho nhẹ một tiếng, “Hơn nữa… Với sức lực của lão phu, không phải là đối thủ của hắn. Lần này nhiệm vụ, chúng ta thất bại.”

Võ Chính Kỳ cười khổ: “Chỉ sợ việc này nói ra, tông môn bên kia cũng sẽ không tin!”

Khóe miệng Thích lão đầu giật giật: “Nói hay không là chuyện của chúng ta, tin hay không là chuyện của bọn hắn.”

Thiên Võ thành. Vị trí ban đầu của kim khố đã thành một vùng phế tích. Nơi đây mặc dù được xây dựng cực kỳ kiên cố, nhưng hai vị Linh giai giao đấu ở đây, làm sao còn có thể bảo tồn được? Giờ phút này sớm đã thành một mảnh tường đổ vách xiêu.

Dương Khai hai tay chống kiếm, đứng yên đó như một pho tượng. Từ lúc mặt trời lên đến lúc mặt trăng lặn, khí cơ không ngừng phập phồng trên thân hắn cuối cùng dần dần bình phục. Sát khí quét sạch tứ phương cũng dần dần mờ nhạt xuống dưới.

Ba ngày sau, hắn mới đột nhiên mở to mắt, thở ra một hơi thật dài.

Phệ Thiên Chiến Pháp quả thực quỷ dị, tai hại của nó càng khó lòng phòng bị. Lần tấn thăng này, một lần duy nhất thôn phệ năng lượng khổng lồ như vậy, cơ hồ muốn vượt quá giới hạn mà bản thân có thể tiếp nhận. Điều này dẫn đến việc tai họa ngầm của Phệ Thiên Chiến Pháp bị kích phát ra, khiến tính tình đại biến, sát ý tràn lan.

Trận chiến với Thích lão đầu càng là đổ thêm dầu vào lửa. Nếu Thích lão đầu cứ dây dưa không dứt, Dương Khai cũng không biết rốt cuộc mình có thể dừng tay được hay không. Kết quả khả năng xảy ra nhất chính là hắn giết Thích lão đầu, sau đó kết thù không đội trời chung với Huyền Đan môn.

Đây không phải là cục diện hắn muốn thấy. May mà Thích lão đầu cũng biết đại thể, phát giác không ổn lập tức bỏ chạy. Điều này giúp hắn có khoảng trống làm dịu.

Chỉ có điều, tình huống bản thân hiện nay mặc dù đã được áp chế, nhưng cũng không trừ tận gốc. Muốn hóa giải tai họa ngầm do lần tấn thăng này mang tới, cần thời gian dài tĩnh tâm tu dưỡng.

Thế nhưng… Dương Khai quay đầu nhìn thoáng qua vị trí của Huyền Đan môn, thời gian không đợi ta a!

“Đại sư huynh!” Vạn Oánh Oánh sợ hãi hô một tiếng. Biểu tình kia giống như thỏ con bị giật mình, còn muốn chạy tới nhưng lại không dám.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, khẽ gật đầu: “Không sao!”

Vạn Oánh Oánh oa một tiếng khóc lên, cúi đầu nhào vào ngực Dương Khai, nghẹn ngào nói: “Hù chết ta rồi, đại sư huynh ngươi sao vậy?”

Dương Khai nhẹ xoa đầu nàng: “Xảy ra chút ngoài ý muốn, bất quá bây giờ tốt rồi.”

“Đại nhân!” Dương Hòe cùng Hoa Dung cũng đi tới. Người trước trên mặt một mảnh sùng kính, người sau cũng hiếm khi nghiêm chỉnh lại. Ở trước mặt Dương Khai, Hoa Dung vẫn luôn thể hiện tùy tính thoải mái, không khác gì. Thực lực mạnh hơn Dương Khai, làm hộ vệ, nàng cũng tận tâm tẫn trách, mặc dù mấy năm này cũng không có chỗ nào cần nàng xuất thủ.

Thế nhưng, đến tận hôm nay nàng mới phát hiện, bản thân thực lực của Dương Khai so với nàng không biết cao minh bao nhiêu… Hộ vệ như nàng đối với hắn mà nói, đơn giản có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Điều này khiến Hoa Dung trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào để bày ngay ngắn lập trường của mình.

Dương Khai hướng bọn hắn khẽ gật đầu, lúc này mới chuyển hướng sang một bên: “Miêu thành chủ, có một chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.”

Miêu Hồng giật mình, liền vội vàng tiến lên: “Dương đan sư có gì phân phó?”

“Ta muốn xin mời thành chủ chiếu cố tiểu sư muội này của ta vài ngày.” Dương Khai vỗ vỗ đầu Vạn Oánh Oánh.

Miêu Hồng khẽ giật mình, chợt gật đầu nói: “Cái này không có vấn đề. Dương đan sư cứ yên tâm, Oánh Oánh cô nương ở Thiên Võ thành của ta tuyệt sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất.” Dừng một chút, hạ giọng nói: “Dương đan sư đây là muốn…”

“Về Huyền Đan môn!” Dương Khai trả lời.

Người của Hư Linh kiếm phái còn ở bên kia, Dược Vương Đỉnh cũng ở đó. Huyền Đan môn khẳng định là phải trở về.

Miêu Hồng sớm có dự liệu, ngưng trọng gật đầu nói: “Vậy Dương đan sư cần phải vạn sự cẩn thận. Huyền Đan môn dù sao cũng là một trong Thập đại tông môn của Thần Binh giới hiện nay.”

Dương Khai cười cười: “Thực lực của Huyền Đan môn thế nào, ta so thành chủ rõ ràng hơn, dù sao ta ở bên kia đợi nhiều năm.”

Miêu Hồng im lặng: “Điều này cũng đúng.”

Dương Khai lại phân phó Hoa Dung cùng Dương Hòe nói: “Các ngươi hai người cứ ở lại đây chiếu cố Oánh Oánh.”

Dương Hòe ôm quyền, trầm giọng nói: “Nguyện theo đại nhân núi đao biển lửa, vạn lần chết không chối từ!”

Hoa Dung một tay đẩy hắn ra phía sau: “Đại cá người ngốc, đừng nghe hắn. Ngươi nếu không trở về, ta sẽ mang Oánh Oánh cao chạy xa bay!”

“Rất tốt!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 202: Chúc Chiếu kiếm trận

Chương 4957: Khó được song toàn pháp

Chương 201: 5000 năm bất tử