» Chương 4549: Lựa chọn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Pháp quyết tung bay, nhật nguyệt giao thoa. Dưới sự thôi động của Không Gian Pháp Tắc, Dương Khai một chưởng đẩy tới.

Đại nhật cùng trăng tròn xoay tròn dây dưa. Giữa nhật ẩn nguyệt hiện, giống như trong nháy mắt chảy trôi ngàn năm thời gian. Dựa vào Không Gian Pháp Tắc, lực lượng thời không thần diệu theo đó mà sinh ra.

Nhật Nguyệt Thần Luân!

Cảm giác nguy cơ nồng đậm trào dâng trong lòng Tả Quyền Huy. Giờ phút này, hắn đâu còn tâm trí nghĩ cách cứu viện Chu Thích? Chiêu thần thông bí thuật này của Dương Khai đã vượt xa phạm trù của lục phẩm Khai Thiên có thể thi triển. Dù hắn là thất phẩm, cũng chưa từng nghe, chưa từng thấy.

Trước đó, Dương Khai dù thi triển chiêu thức tinh diệu, thần thông bất phàm đến mấy, Tả Quyền Huy cũng không hề để mắt tới. Chênh lệch cảnh giới đã khỏa lấp sự sắc bén của thần thông. Ngay cả chiêu Kim Ô Chú Nhật, Tả Quyền Huy cũng chỉ hơi cảnh giác.

Hắn đúng là không có thần thông pháp tướng, nhưng thần thông pháp tướng do một lục phẩm Khai Thiên thi triển ra, chưa chắc đã làm gì được hắn. Nếu Dương Khai thật sự thi triển Kim Ô Chú Nhật, hắn tự có cách ứng phó.

Còn thần thông Dương Khai thi triển lúc này, lại đủ sức tạo thành uy hiếp lớn lao đối với hắn.

Một kiếm hàn quang đầy hư không, Tiểu Càn Khôn hư ảnh sau lưng Tả Quyền Huy nổi lên. Đó là một thế giới phồn vinh. Thế giới vĩ lực điên cuồng thôi động, uy thế thất phẩm Khai Thiên của Tả Quyền Huy trong nháy mắt đạt đến đỉnh phong.

Trường kiếm kình thiên, chém xuống một kiếm! Kiếm này trút xuống toàn bộ tu vi của Tả Quyền Huy, không hề lưu lại chút nào.

Nhật Nguyệt Thần Luân đúng hẹn tới, hào quang chói sáng trong nháy tức nuốt trọn thân ảnh Tả Quyền Huy.

Năng lượng kinh khủng bùng nổ, trong hư không một vòng vầng sáng tiến ra ngoài, kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, tựa như tận thế đang đến.

Dư ba xung kích tới, mỗi người đều cảm thấy mình như đang lái con thuyền lá lênh đênh trong bão tố, có thể lật úp bất cứ lúc nào.

Sau lưng Dương Khai, Mao Triết, Cảnh Thanh hai người ngơ ngẩn nhìn về phía trước, không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng trong Vô Ảnh Động Thiên lúc trước. Huyền Dương sơn, chính là bị chiêu này hủy diệt.

Thời gian không lâu, lại thấy thức thần thông này, so với ngày đó dường như càng mạnh mẽ hơn.

Dư ba lượn lờ dần lắng xuống, chiến trường hỗn loạn lại khôi phục yên tĩnh. Vừa rồi khi dư ba bùng nổ, mỗi người đều phải tự vệ, căn bản không còn sức để dây dưa người khác.

Từng đôi mắt thi nhau đổ dồn về phía Dương Khai và Tả Quyền Huy. Trận chiến này thắng bại sắp được định đoạt, không khỏi khiến họ căng thẳng.

Trong hư không, Dương Khai sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vết thương ở eo máu tươi vẫn chảy không ngừng. Cả người đều có chút lung lay sắp đổ, hiển nhiên là đã đến lúc dầu hết đèn tắt.

Ngược lại Tả Quyền Huy, toàn thân trên dưới hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng sắc mặt lại tái nhợt vô cùng, vẫn duy trì tư thế xuất kiếm, không nhúc nhích.

Hoàng Tuyền Thiên Quân và đám người thấy thế đại hỉ. Nhìn cảnh tượng trước mắt, không nghi ngờ gì nữa, Tả Quyền Huy đã đỡ được chiêu thần thông kia của Dương Khai. Dù sao là thất phẩm Khai Thiên, không thể dùng lẽ thường để suy đoán!

Ánh mắt giao nhau, Hoàng Tuyền chợt quát: “Giết!”

Thân hình thoắt cái thoát khỏi Hôi Cốt Thiên Quân, thẳng hướng Dương Khai đánh tới. Thương Viêm Thiên Quân và Kim Cương Thiên Quân theo sát phía sau. Nữ tử lục phẩm Khai Thiên kia cũng vậy.

Người duy nhất không thể động đậy chính là Chu Thích. Gã này vừa rồi đã thân hãm lao tù. Tả Quyền Huy không kịp cứu đã bị Nhật Nguyệt Thần Luân của Dương Khai ngăn chặn thân hình. Mặc Mi, lão Bạch và đám người liên thủ thừa cơ đánh gã một vòng thần thông. Giờ phút này thê thảm đến cực điểm, không biết sống chết!

Bốn vị lục phẩm từ tả hữu đánh tới. Dương Khai vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như ngay cả sức lực để động đậy cũng không có. Lúc mấu chốt, Mao Triết và Cảnh Thanh liếc nhau, vội vàng nghênh đón.

“Các ngươi muốn chết!” Nguyệt Hà cũng khẽ kêu một tiếng, cùng Hoa Dũng, Thư Mộc Đan vợ chồng, Hôi Cốt tức tốc cứu viện.

Lại một trận hỗn chiến. Nhưng lần này lại là bên Hư Không Địa chiếm thượng phong, dù sao nhân số nhiều hơn đối phương không ít, dễ dàng đánh lui Hoàng Tuyền Thiên Quân và đám người tới tập kích.

Tuy nhiên đám người kiêng kỵ nhất chính là Tả Quyền Huy kia. Một thất phẩm Khai Thiên vẫn còn ở đó, ai nấy trong lòng đều bất an, thật sự không dám dây dưa quá nhiều, che chở Dương Khai lui về một bên.

Nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, từ đầu đến cuối, Tả Quyền Huy kia lại không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế xuất kiếm cuối cùng, tựa như một pho tượng.

Đến lúc này, ai cũng nhận ra có điều không ổn. Tả Quyền Huy tuyệt đối không phải lông tóc không tổn hại ngăn lại chiêu thần thông kia của Dương Khai, nếu không tuyệt không thể bỏ lỡ cơ hội tốt để chém giết Dương Khai.

Mãi đến khi đám người che chở Dương Khai lui đến nơi an toàn, Tả Quyền Huy mới đột nhiên thân hình chấn động, một vòng khí lãng nổ tung, phun ra một ngụm máu tươi.

“Sư tôn!” Nữ tử lục phẩm Khai Thiên kia sợ hãi tột độ.

Ngẩng mắt nhìn lên, ánh mắt ngây dại. Chỉ thấy trên khuôn mặt Tả Quyền Huy lại có một mảng da thịt lớn bằng móng tay rụng xuống. Càng nhiều vết nứt nhỏ bé trải rộng khuôn mặt, nhìn qua tựa như đại địa khô cạn nứt nẻ, lại như đồ sứ bị ngã vỡ.

Không chỉ trên mặt như vậy, da thịt trần trụi bên ngoài tất cả đều như thế. Xuyên qua lớp da thịt bong tróc kia nhìn lại, có năng lượng quỷ dị cực kỳ rõ ràng đang cuộn trào.

Sư tôn lại bị thương! Nữ tử lục phẩm tâm thần rung động, đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình.

Một vị thất phẩm lâu năm, lại bị một lục phẩm mới tấn thăng không lâu đả thương. Chuyện như thế… Từ xưa đến nay chưa từng có.

Hoàng Tuyền và mấy người cũng giật mình tại chỗ.

Tả Quyền Huy khẽ đưa tay, ngăn câu chuyện của nữ tử kia, ánh mắt âm lãnh hướng phía Dương Khai bên kia nhìn lại: “Đây là thần thông gì?”

Dương Khai ho kịch liệt, một lúc lâu mới phun ra một búng máu, cười gằn nói: “Ngươi quản ta thần thông gì, có thể đánh thương ngươi chính là thần thông tốt!”

Tả Quyền Huy nhẹ nhàng gật đầu: “Bổn quân xem nhẹ ngươi. Lấy lục phẩm chi thân có thể làm được mức này, từ xưa đến nay, chỉ sợ chỉ ngươi một người!” Trước đó, Dương Khai thể hiện ra thực lực vượt quá tưởng tượng. Tả Quyền Huy vốn cho rằng đã ép ra giới hạn cuối cùng của hắn, ai ngờ lại vẫn ẩn giấu chiêu sát thủ như vậy, thật sự đánh hắn một cái bất ngờ.

“Chuyện đến nước này, nói những thứ này còn có ý nghĩa sao?” Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn.

Tả Quyền Huy thản nhiên nói: “Đem Chu Thích giao cho ta, bổn quân lập tức rút lui.”

Dương Khai quay đầu nhìn sang một bên, vừa hay nhìn thấy Chu Thích đang không ngừng nôn máu, tinh thần uể oải. Gã này cũng là mạng lớn, lúc nguy cấp chịu một vòng thần thông liên thủ của Mặc Mi, lão Bạch và đám người, lại không chết. Chẳng qua hiện giờ cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

“Thế nào, ngươi đây là muốn cùng Hư Không Địa của ta hóa giải chiến tranh?” Dương Khai nhìn về phía Tả Quyền Huy, cười khẩy.

Tả Quyền Huy chậm rãi lắc đầu: “Giết đệ tử ta, thù này không đội trời chung. Bổn quân tự sẽ báo thù.”

Dương Khai ánh mắt cổ quái nhìn hắn: “Đầu óc ngươi có bị bệnh không? Nếu muốn cùng Hư Không Địa của ta không chết không thôi, còn có mặt mũi muốn ta trả lại đệ tử cho ngươi?”

Tả Quyền Huy nói: “Nếu ngươi hôm nay thả hắn một con đường sống, bổn quân lập tức rời khỏi Hư Không Vực. Ngày sau cũng sẽ không còn đối với Càn Khôn thế giới khác trong Hư Không Vực xuất thủ. Ân oán giữa ngươi và ta ngày khác lại nói. Nếu ngươi không thả, bổn quân không thể nói trước phải lưu lại Hư Không Vực thêm một chút thời gian!”

Dương Khai sầm mặt lại: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

“Ngươi nói là phải!” Tả Quyền Huy hạ tầm mắt, “Bổn quân thất phẩm chi cảnh, nếu khăng khăng làm gì đó trong Hư Không Vực này, nghĩ đến ngươi cũng không ngăn cản được.”

Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn: “Người trong Thiên Hạc Phúc Địa, làm việc liền hèn hạ như thế?”

Tả Quyền Huy lắc đầu: “Bổn quân đã không còn là người trong Thiên Hạc Phúc Địa. Mọi thứ làm ra, không liên quan gì đến Thiên Hạc Phúc Địa!”

“Phải hay không phải, ngươi lòng dạ biết rõ!” Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

Tả Quyền Huy nói: “Bổn quân không dây dưa những thứ này với ngươi, chỉ cho ngươi 30 hơi thở thời gian cân nhắc, xem ngươi tự giải quyết cho tốt!”

Tất cả mọi người ở Hư Không Địa đều bị tư thế vô liêm sỉ này của hắn làm cho tức giận sục sôi, nhưng cũng đều biết, một thất phẩm Khai Thiên thật sự muốn không kiêng nể gì trong Hư Không Vực, thật đúng là không có biện pháp tốt để ngăn cản. Một đại vực rộng lớn như vậy, hôm nay bọn họ có thể đi Tam Hoán Giới đồ sát sinh linh, ngày mai liền có thể đi Kim Dương đại lục!

Dương Khai căm tức nhìn Tả Quyền Huy, đối phương lại bình yên như không.

Một lúc lâu, Dương Khai mới giương tay vồ một cái, bắt lấy Chu Thích.

Bộ dáng của Chu Thích còn thê lương hơn cả Dương Khai nhìn thấy. Vốn đã bị đánh bay một cánh tay, giờ phút này toàn thân trên dưới đều là máu, cũng không biết gãy bao nhiêu xương cốt, bị thương bao nhiêu nội phủ. Bất quá lục phẩm Khai Thiên sinh mệnh lực ương ngạnh, dù vậy thương thế cũng sẽ không chết đi.

Bị Dương Khai nắm trong tay, Chu Thích cười hắc hắc: “Giam giữ ta thì sao, đến cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn thả ta? Ngươi dám giết ta sao?”

Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn: “Tôm tép nhãi nhép hạng người, không xứng!”

Chu Thích hừ lạnh một tiếng: “Thắng làm vua thua làm giặc, tùy ngươi nói thế nào!”

Tả Quyền Huy mở miệng nói: “Thời gian đã tới, lựa chọn của ngươi là gì?”

Dương Khai ngẩng đầu nhìn hắn: “Tiếng kêu oan của ức vạn oan hồn Tam Hoán Giới ngươi có nghe thấy? Bao nhiêu người hôm nay thê ly tử tán, nhà tan cửa nát. Muốn ta thả hắn, ngươi trước xuống Hoàng Tuyền đi hỏi những oan hồn vô tội chết đi kia, xem bọn họ có đồng ý không!”

Sắc mặt Tả Quyền Huy biến đổi, trong mắt nữ tử lục phẩm phía sau hắn càng toát ra vẻ kinh hãi.

“Hô…” Một tiếng, Kim Ô Chân Hỏa đen kịt đột nhiên từ trong tay Dương Khai lan tràn ra. Kim Ô Chân Hỏa nổ tung, trong nháy mắt bao phủ Chu Thích.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, vẻ thong dong trên mặt Chu Thích bị kinh hãi tột độ thay thế, không ngừng giãy dụa kêu la.

Dương Khai nắm chặt gáy hắn, đại thủ xòe ra hữu lực, không nhúc nhích. Lạnh lùng nhìn Tả Quyền Huy: “Đây chỉ là mới bắt đầu. Hôm nay các ngươi đám người, có một cái tính một cái, ta nếu không đem các ngươi đuổi tận giết tuyệt, liền để hôm nay người chết ở Tam Hoán Giới hóa thành oán linh, dây dưa ta một đời một thế, để ta vĩnh thế không được an bình!”

Cơ bắp trên mặt Tả Quyền Huy hơi hơi nhúc nhích.

Hoàng Tuyền Thiên Quân, Kim Cương Thiên Quân và Thương Viêm Thiên Quân ba người càng thần sắc kinh hoảng.

Nếu là lục phẩm bình thường nói ra những lời này, bọn họ còn chưa chắc để trong lòng. Nhưng Dương Khai đã thể hiện ra thực lực cường đại, ngay cả thất phẩm cũng có thể đả thương. Bọn họ nếu là độc thân gặp phải, chỉ sợ thật sự muốn bị đánh chết.

Tiếng kêu thảm thiết đau đớn liên miên bất tuyệt. Trong mắt nữ tử lục phẩm kia tràn ra nước mắt, lo lắng nói: “Sư tôn! Mau cứu Chu Thích sư huynh!”

Tả Quyền Huy lại không nhúc nhích, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Dương Khai.

Dương Khai nhếch miệng cười gằn: “Ngươi cho rằng hắn không muốn cứu sao? Hắn cứu được sao? Thật sự coi mình là thất phẩm liền có thể muốn làm gì thì làm trong Hư Không Vực của ta? Thần thông kia của ta cũng không phải dễ chịu!”

“Thống khổ sao? Tuyệt vọng sao? Đây cũng là nửa ngày trước, những sinh linh vô tội ở Tam Hoán Giới cảm nhận. Các ngươi cũng nên thể hội một chút!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4976: Đại thắng

Chương 211: Khủng bố thú nhỏ

Chương 4975: Sinh mà làm người