» Chương 2: Nữ tử thần bí
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 11, 2025
Lần đả kích này hoàn toàn lật đổ quan niệm thế giới của Tô Tử Mặc. Hóa ra trên đời này thật có Tiên, hơn nữa sức mạnh tùy tiện của một vị tiên nhân đã có thể ngự trị trên đại quốc, chớ nói chi là Bích Hà cung đứng sau.
Mất đi công danh chẳng là gì đối với Tô Tử Mặc, nhưng hắn từ nhỏ đã bầu bạn với ‘Truy Phong’. Trong mắt hắn, ‘Truy Phong’ sớm đã không còn là một con ngựa, càng giống như người thân.
Không lâu sau, Tô Tử Mặc đi vào phủ đệ của mình.
Tòa phủ đệ này không lớn, rất quạnh quẽ, chỉ có vài gian phòng ít ỏi, là quà mà đại ca Tô Hồng ban thưởng cho Tô Tử Mặc khi hắn mười hai tuổi thi đậu tú tài.
Tô Tử Mặc bưng tro cốt ‘Truy Phong’ đi đến bên gốc cây đào giữa sân, chôn xuống.
“Truy Phong, bụi cây đào này là ta tự tay vun trồng, sau này ngươi sẽ bầu bạn với nó. Một ngày nào đó, ta sẽ đem máu tươi của Thương Lãng chân nhân rưới lên tro cốt của ngươi!”
Tô Tử Mặc trong mắt lóe lên tơ máu, đứng yên bên cây đào rất lâu mới chậm rãi quay người.
Quay người lại, Tô Tử Mặc nhìn thấy một người.
Đó là một nữ tử khoác trường bào đỏ như máu, dung nhan cực đẹp. Nàng không kiều mị, không diễm lệ, không trang điểm phấn son, phảng phất người bước ra từ trong tranh.
Tô Tử Mặc từng cảm thán lời cổ nhân rằng “tắm xong, tự nhiên đi hoa văn trang sức”, chắc hẳn chính là như thế này.
Dung nhan thanh lệ tuyệt tục lại mặc trường bào đỏ như máu, có chút không hợp, nhưng sự tương phản này lại tạo nên một khí chất đặc biệt trên người nàng.
Hai năm trước, Tô Tử Mặc ra ngoài trở về, thấy nữ tử này hôn mê bất tỉnh gần Thương Lang sơn mạch. Lo lắng nàng bị dã thú ăn thịt, hắn đã đưa nàng về.
Về đến phủ đệ không lâu, nữ tử áo bào đỏ tỉnh lại. Trông nàng không có gì đáng ngại, chỉ là mặc cho Tô Tử Mặc hỏi tên họ, nơi ở thế nào, nàng đều không nói một lời.
Nữ tử áo bào đỏ đã ở đây suốt hai năm, Tô Tử Mặc cũng chưa từng xua đuổi nàng.
Tòa phủ đệ này không có hạ nhân, Tô Tử Mặc không quen bị người hầu hạ, ngày ba bữa đều tự mình lo liệu.
Hắn nghĩ, thêm một người cũng chẳng sao, chẳng qua là thêm một phần lương thực.
Hai năm qua, mỗi lần Tô Tử Mặc làm đồ ăn ngon, đều lấy ra một phần đưa đến cửa phòng nữ tử áo bào đỏ, gõ cửa một cái rồi tự mình rời đi.
Nữ tử áo bào đỏ rất ít khi lộ diện, Tô Tử Mặc chưa từng thấy nàng ra khỏi phủ đệ. Lời nói giữa hai người thậm chí không quá năm câu.
Đừng nói người Bình Dương trấn, ngay cả Tô phủ cũng không ai biết sự tồn tại của nàng.
Nữ tử tên Điệp Nguyệt, tính tình quái gở, kiệm lời ít nói. Sự hiểu biết của Tô Tử Mặc về nàng cũng chỉ giới hạn ở đó.
Tô Tử Mặc không biết Điệp Nguyệt đứng sau lưng hắn từ lúc nào, chỉ là hôm nay ánh mắt Điệp Nguyệt nhìn hắn có chút kỳ quái, khó nói nên lời.
Tô Tử Mặc khẽ gật đầu với nàng, rồi đi về phòng.
Tiếp xúc hai năm qua, kiểu chào hỏi này hai bên đã quen thuộc. Hơn nữa, Tô Tử Mặc biết dù hắn mở miệng nói chuyện, Điệp Nguyệt cũng sẽ không để ý tới.
Tô Tử Mặc đóng cửa phòng, lấy từ trong góc ra một cây đao nhọn dài chừng một thước. Trên đó rỉ sét lốm đốm, không biết đã bao lâu không dùng.
Tô Tử Mặc lục lọi nửa ngày, lại tìm ra một khối đá mài đao. Rảy nước lên, mặt trầm xuống, ánh mắt băng lãnh, từng chút từng chút mài đao.
Không lâu sau, Tô Tử Mặc dường như nhớ ra điều gì đó, đẩy cửa ra ngoài, nhìn Điệp Nguyệt trong sân nói: “Điệp cô nương, hôm nay ngươi đi nghỉ sớm đi. Ban đêm dù nghe thấy tiếng động gì cũng tuyệt đối không được ra khỏi phòng.”
Điệp Nguyệt không phản ứng, thần sắc lạnh lùng.
Chẳng hiểu sao, Tô Tử Mặc trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ kỳ quái.
Nếu bàn về khí chất và cảnh giới, Điệp Nguyệt trước mắt lại càng giống tiên nhân hơn, phiêu dật xuất trần, vạn sự thờ ơ. Tiên nhân chân chính sao lại vì một phàm nhân quỳ hay không quỳ mà nổi giận, ra tay đả thương người?
Đương nhiên, ý nghĩ này thoáng qua rất nhanh, Tô Tử Mặc cũng không bận tâm.
Tô Tử Mặc xách từ hầm trong sân ra một vò rượu, đẩy nắp bùn. Trên đường đi cố ý rảy ra một chút liệt tửu, vừa vặn dẫn lối về phòng mình.
Đi đến cửa, Tô Tử Mặc buông tay, vò rượu rơi xuống vỡ tan, rượu văng khắp nơi, tản ra khí tức nồng nặc.
Điệp Nguyệt thấy rõ toàn bộ quá trình, khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không.
Tô Tử Mặc đi vào phòng, không đóng cửa lại, chỉ khép hờ.
Đi vào trong góc, Tô Tử Mặc tiếp tục mài đao.
Tối nay, nhất định không yên ổn.
Tô Tử Mặc đang chờ.
Chờ một người…
…
Đêm xuống, nguyệt hắc phong cao.
Một thân ảnh lén lút theo tường cao, chạy vào phủ đệ của Tô Tử Mặc.
Khi rơi xuống đất, động tĩnh hơi lớn, bóng đen vội vàng lẻn vào trong góc, thân thủ cũng nhanh nhẹn.
Nửa ngày sau, trong sân im ắng, không có chút dị thường nào. Bóng đen mới đứng dậy, đưa tay từ bên hông lấy ra một chuôi chủy thủ hàn quang lóe lên.
Xuyên qua hàn quang của chủy thủ, có thể lờ mờ nhận ra người này chính là Chu Định Vân cùng Trầm Mộng Kỳ bái nhập tiên môn!
Chu Định Vân là kẻ có thù tất báo. Vốn dĩ, hắn còn hơi kiêng kỵ Tô gia, e ngại công danh của Tô Tử Mặc.
Bây giờ Tô Tử Mặc đã thành dân đen, còn hắn lại bái nhập tiên môn, nhất phi trùng thiên, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Tô Tử Mặc?
Huống chi, chỉ cần đêm nay thần không biết quỷ không hay giết chết Tô Tử Mặc, ngày mai hắn sẽ cùng Thương Lãng chân nhân rời khỏi Bình Dương trấn.
Cho dù Tô gia kịp phản ứng, cũng không dám tìm đến cửa, nếu không dưới cơn nóng giận của Thương Lãng chân nhân, chính là họa diệt tộc.
Chu Định Vân ngược lại không có võ nghệ gì, chỉ là thân thể cường tráng, tự nhận đánh bại một thư sinh yếu đuối không nói chơi.
Cẩn thận đi vài bước, Chu Định Vân ngửi thấy một mùi rượu thoang thoảng, ánh mắt lướt qua, liền nhìn thấy vò rượu vỡ tan trước cửa một căn phòng.
“Hắc hắc.” Chu Định Vân yên tâm, cười gằn nói: “Cuối cùng cũng là chưa từng trải qua sóng gió, còn chơi trò mượn rượu giải sầu này, bây giờ sợ là say như chết. Như thế vừa vặn, lão tử bẻ gãy gân tay gân chân ngươi, rồi sẽ chậm rãi tra tấn ngươi!”
Chu Định Vân nghênh ngang đi vào cửa phòng, thấy cửa khép hờ. Xuyên qua khe cửa nhìn vào trong, chỉ thấy trên giường kia dường như nằm một người, chỉ là ánh sáng yếu ớt, nhìn không rõ ràng.
Chu Định Vân không suy nghĩ nhiều, mặt lộ vẻ dữ tợn, đẩy cửa ra rồi lách mình xông vào.
Trong phòng mùi rượu càng nồng, Chu Định Vân nhíu mày, rón rén sờ soạng đến bên giường.
Ngay khi Chu Định Vân đi đến mép giường, phía sau cửa lặng lẽ không tiếng động đi ra một cái bóng, giống như quỷ hồn U Minh.
Đột nhiên!
Trong bóng tối hiện lên một đạo hàn quang, không kịp phản ứng, cổ của Chu Định Vân cảm thấy hơi lạnh, ẩn ẩn có chút đâm nhói. Bên tai vang lên một thanh âm lạnh như băng.
“Động một chút, ta liền làm thịt ngươi!”
Chỉ trong chốc lát, Chu Định Vân sau lưng lạnh toát, toàn thân lông tơ dựng đứng.
Dù có ngàn cân khí lực trong người, Chu Định Vân cũng không thể sử dụng ra được nửa phần.
Hắn biết rõ, thứ đang treo trên cổ mình lúc này tuyệt đối là một binh khí sắc bén, ít nhất có thể nhẹ nhàng đâm rách cổ họng hắn.
“Ngươi, ngươi, ngươi là ai?”
Chu Định Vân luống cuống, hắn cảm giác cổ họng mình dường như đã bị đâm rách, chất lỏng ấm áp đang theo cổ trượt vào ngực.
Cảm giác này thật khủng bố!
Giống như sinh mệnh lực từng chút một trôi đi, hắn lại bất lực.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, Chu Định Vân cảm giác tóc mình đột nhiên bị người kéo mạnh, bỗng nhiên kéo về phía sau!
Da đầu truyền đến cơn đau tê liệt, gần như muốn bị lột xuống!
“A!”
Chu Định Vân kêu đau một tiếng.
Dưới sự kích thích của cơn đau kịch liệt này và sự uy hiếp của lợi nhận tử vong, chân Chu Định Vân mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Chu Định Vân chưa bao giờ cảm thấy cái chết lại gần hắn đến thế.
“Ngươi nhìn ta là ai.” Thanh âm phía sau lưng lần thứ hai vang lên, băng lãnh âm trầm, tựa như lệ quỷ đoạt mạng trong địa phủ.
Chu Định Vân giữ một tư thế kỳ quái, ngửa đầu ra sau, cố gắng trợn to hai mắt nhìn lên.
Lần nhìn này, lại khiến Chu Định Vân sợ đến hồn phi phách tán.
Trong đêm tối, Tô Tử Mặc mặt trầm xuống, giữa lông mày đầy sát ý. Ở đâu còn nửa điểm nho khí của người đọc sách, đôi mắt kia sáng đến dọa người, ánh mắt dường như còn sắc bén hơn cây đao nhọn trong tay hắn!
Trong khoảnh khắc này, Chu Định Vân chân chính cảm nhận được sát ý và quyết tâm của Tô Tử Mặc.
“Nguy rồi! Tô Tử Mặc mất đi công danh, biến thành dân đen, hắn đây là thật sự muốn giết ta.”
“Không được, ta sắp bái nhập tiên môn rồi, ta không thể chết!”
Trong điện quang hỏa thạch, trong lòng Chu Định Vân lướt qua vô vàn suy nghĩ, cuối cùng đều chuyển thành dục vọng sống mãnh liệt.
Chu Định Vân run giọng nói: “Ngươi, ngươi không thể giết ta, chân nhân biết được, ngươi, ngươi khó thoát khỏi cái chết…”
“Ha ha.”
Tô Tử Mặc cười nói: “Ta bây giờ là tiện mệnh một đầu, đang muốn kéo một người chôn cùng. Thật không may, ngươi tự mình đụng vào, vậy cũng đừng trách ta.”
Nụ cười của Tô Tử Mặc trong đêm tối, rơi vào mắt Chu Định Vân, trông đặc biệt khủng bố.
Giọng điệu bình đạm kia càng khiến Chu Định Vân trong lòng sợ hãi.
“Điên rồi, Tô Tử Mặc điên rồi!”
Ý nghĩ này chưa dứt, Chu Định Vân cảm giác cây đao nhọn trên cổ họng lại nhúc nhích.
Từng trận đau nhói truyền đến, tinh thần Chu Định Vân lập tức sụp đổ.
“Tô, Tô nhị công tử, cầu xin ngươi, tha ta một mạng chó, sau này ta sẽ không bao giờ làm ác nữa.”
“Tô nhị công tử, ta Chu Định Vân thề với trời, sau này nếu may mắn bái nhập tiên môn, cũng sẽ không đến báo thù ngươi, nếu không liền gọi ta loạn tiễn xuyên tim mà chết.”
Tô Tử Mặc không nói lời nào, chỉ híp hai mắt, u u nhìn chằm chằm Chu Định Vân.
Sự im lặng này khiến Chu Định Vân trong lòng càng hoảng sợ.
Chu Định Vân căn bản không thể dò ra tâm tư của Tô Tử Mặc.
Không biết đã qua bao lâu, khi Chu Định Vân gần như tuyệt vọng, hắn đột nhiên cảm thấy da đầu mình buông lỏng, cây đao nhọn trên cổ cũng chậm rãi dời đi.
“Cút đi.”
Tô Tử Mặc lạnh lùng nói.
Hai chữ này tựa như tiên âm. Chu Định Vân như được đại xá, liền lăn một vòng chạy ra khỏi phòng.
Chu Định Vân bàn tay ghì chặt vết thương trên cổ, chạy đến trong viện, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Sống sót sau cái chết, Chu Định Vân nghiến răng, trong lòng ác niệm lại nổi lên.
“Tô Tử Mặc dù sao cũng chỉ là một thư sinh, chỉ bất quá chiếm được tiên cơ, hắn có thể có khả năng lớn đến đâu?”
Chu Định Vân mắt lộ hung quang, nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tô Tử Mặc đang đứng ở cửa, một bộ thanh sam, tay phải cầm một cây đao nhọn dài thước, ánh mắt băng lãnh, toàn thân phảng phất một con mãnh hổ ăn thịt người, sát khí tỏa ra!
Ánh mắt kia mang theo chút đùa cợt, dường như đã nhìn thấu tâm tư của Chu Định Vân.
Ý đồ xấu vừa nảy sinh trong lòng Chu Định Vân lập tức biến mất không còn dấu vết.
Chu Định Vân không biết vết thương trên cổ mình sâu bao nhiêu, cũng không biết Tô Tử Mặc có còn hậu thủ hay không, bất luận thế nào, hắn đều không muốn mạo hiểm nữa.
“Quân tử báo thù, mười năm không muộn.”
Chu Định Vân nghĩ vậy, hoảng hốt vội vã bỏ chạy khỏi nơi đây.
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt