» Chương 4566: Đánh tới
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025
“Ngươi cùng cái kia Khổng Phong từng có hợp tác, có biết Thiên Kiếm minh có mấy vị lục phẩm?”
Dương Khai hỏi. Bây giờ, Hư Không Địa ưu thế lớn nhất chính là lục phẩm đông đảo, nếu ngay cả ưu thế này cũng bị xóa bỏ, vậy sẽ không dễ làm.
“Bày ở ngoài sáng chỉ có bốn vị, bây giờ trước sau chết mất hai cái, cũng chỉ còn lại hai người. Bất quá, Thiên Kiếm minh truyền thừa đã lâu, ngầm đến cùng ẩn giấu đi bao nhiêu lục phẩm, ai cũng không nói chắc được. Những lục phẩm giấu giếm này không có chỗ nào mà không phải là nhân vật đời trước, quanh năm bế quan tu hành, ý đang nhìn trộm thất phẩm chi đạo.”
Dương Khai khẽ vuốt cằm. Thiên Kiếm minh dù sao cũng là đỉnh tiêm nhị đẳng thế lực, số lượng lục phẩm Khai Thiên tuyệt đối sẽ không quá ít. Dù sao, ngay cả Kim Hồng châu cũng có một lão tổ ẩn tàng. Khi Dương Khai đánh lên Kim Hồng châu, Lý Lạc Thủy lâm trận đột phá đến thất phẩm, suýt chút nữa khiến hắn chịu thiệt lớn.
So với Kim Hồng châu, nội tình Thiên Kiếm minh càng thêm hùng hồn. Có ẩn tàng không ra lão quái vật cũng không kỳ quái.
Tuy nhiên, kể từ đó, Tả Quyền Huy dưới trướng được Thiên Kiếm minh toàn lực ủng hộ liền thực lực tăng nhiều. Trên cấp độ lục phẩm này, Hư Không Địa e là không chiếm được bao nhiêu ưu thế.
Dương Khai chép miệng một cái, không khỏi có chút đau đầu. Đánh rắn không chết quả nhiên hậu hoạn vô tận.
“Mà lại ngươi chớ quên, Tả Quyền Huy tự thân có nhân mạch. Địch nhân Hư Không Địa sau này phải đối mặt, có lẽ cũng không chỉ những người Thiên Kiếm minh kia, có lẽ còn có càng nhiều.”
Dương Khai sắc mặt trầm trọng gật đầu.
“Ngươi muốn làm thế nào?” Loan Bạch Phượng quay đầu nhìn hắn.
“Để ta nghĩ đã!” Dương Khai rơi vào trầm tư. Từ cục diện hiện tại, Hư Không Địa và Thiên Kiếm minh còn chưa bộc phát xung đột quá kịch liệt. Lần trước Tả Quyền Huy dám xâm nhập Hư Không vực bố trí mai phục, một là xuất kỳ bất ý, hai là tuyệt đối tự tin vào thực lực bản thân.
Lấy thất phẩm để ám toán lục phẩm, sao cũng không thể thất thủ.
Nhưng trên thực tế, nội tình Hư Không Địa lại khiến hắn giật mình. Bản lĩnh Dương Khai cũng vượt quá tưởng tượng. Kết quả chẳng những không thể đắc thủ, còn hao tổn một lục phẩm đệ tử, thậm chí ngay cả mình cũng bị đánh thương.
Bây giờ hắn chưởng khống Thiên Kiếm minh, so với ngày đó thủ hạ có thể điều động lực lượng lớn hơn. Nhưng hắn lại không phát binh Hư Không Địa, nghĩ đến cũng là cố kỵ hai đại Thánh Linh trấn giữ Hư Không Địa, chủ yếu là cố kỵ Chúc Cửu Âm!
Xem ra, Chúc Cửu Âm dù không xuất thủ, đối với trường tranh đấu này cũng không phải không dùng được. Tối thiểu, sự tồn tại của nó chính là uy hiếp, đủ để khiến Tả Quyền Huy không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bằng không, hắn không cần thiết ở đây phong tỏa vực môn, trực tiếp dẫn người đánh vào Hư Không vực như lần trước là đủ.
Kết hợp lời Loan Bạch Phượng trước đó, Dương Khai lờ mờ hiểu rõ ý định của Tả Quyền Huy. Đây là chuẩn bị cùng Hư Không Địa tiêu hao. Hư Không Địa nhiều người như vậy, ăn bám sẽ có ngày cạn kiệt tài nguyên. Lúc đó sẽ không thể không chủ động ra ngoài, và khi đó, mới là thời cơ tốt để hắn động thủ.
Nghĩ tới đây, Dương Khai lại thoải mái không ít. Đây cũng là cục diện hắn hy vọng nhìn thấy. Trận tranh đấu này kéo dài càng lâu, Hư Không Địa lại càng có ưu thế!
Liếm môi một cái, Dương Khai ngước mắt nhìn Loan Bạch Phượng: “Trước ngươi định rời núi tương trợ Tả Quyền Huy à?”
Loan Bạch Phượng hơi không tự nhiên nói: “Đúng vậy. Đi theo thất phẩm Khai Thiên, ăn không được thịt, luôn có thể húp chút canh.”
Dương Khai nhếch miệng cười: “Vậy thì đi đi. Tin rằng Tả Quyền Huy hẳn là cũng sẽ rất vui lòng thấy ngươi đi đầu quân.”
Loan Bạch Phượng nháy mắt mấy cái, giật mình nói: “Ngươi muốn ta đi làm mật thám?”
“Không dám sao?” Dương Khai nhíu mày.
Loan Bạch Phượng khẽ cười: “Có gì mà không dám. Thế nhân đều biết ta và Hư Không Địa của ngươi có khúc mắc. Lúc này nghe tiếng mà ném (theo) không thể bình thường hơn được. Nghĩ đến Tả Quyền Huy cũng sẽ không nghi ngờ gì.”
“Chính là cái đạo lý này!” Dương Khai khẽ vuốt cằm.
Loan Bạch Phượng nói: “Nếu ta thăm dò được tình báo quan trọng, lại nên làm sao đưa cho ngươi?”
“Trong thời gian ngắn không cần tiếp xúc với ta. Tả Quyền Huy hẳn là cũng không có động thái gì. Đợi đến lúc chiến tranh thực sự bùng nổ… tự khắc sẽ có cơ hội tiếp xúc.”
Loan Bạch Phượng gật đầu: “Được, còn ngươi thì sao?”
Dương Khai ngẩng đầu nhìn vực môn: “Tự nhiên là về Hư Không vực!”
Loan Bạch Phượng nhìn theo ánh mắt hắn, hơi lo lắng nói: “Ngươi cứ thế đánh vào à? Vạn nhất Tả Quyền Huy ở đó tọa trấn thì sao? Ngươi không phải đối thủ. Hay ngươi đi đường vòng, từ vực môn khác về Hư Không vực.”
Dương Khai cười nói: “Tả Quyền Huy thất phẩm Khai Thiên, đâu có rảnh làm việc này. Thương thế của hắn dù khỏi hẳn, cũng chắc chắn đang nghỉ ngơi lấy sức. Huống chi, cho dù hắn ở đó… đánh không lại ta còn chạy không thoát sao?”
Loan Bạch Phượng yên lặng nhìn hắn. Nếu là lục phẩm khác nói, nàng nhất định sẽ chế giễu. Thất phẩm và lục phẩm dù chỉ kém một phẩm, lại là trời vực khác biệt. Bất kỳ thất phẩm nào đối phó lục phẩm đều dễ như trở bàn tay. Nhưng người nói lời này lại là Dương Khai…
“Vậy ngươi tự cẩn thận, đừng để lật thuyền trong mương!”
Dương Khai nói: “Ngươi tìm một nơi tránh một hồi đi. Đợi tiếng gió bên này qua đi, lại đi tìm Tả Quyền Huy, tránh để hắn nghi ngờ.”
Chính mình chân trước mới từ Phi Yên vực này đánh tới, chân sau Loan Bạch Phượng liền đến đầu quân. Tả Quyền Huy chắc chắn sẽ điều tra.
“Ta biết!” Loan Bạch Phượng gật đầu.
“Tự mình cẩn thận, nếu chuyện không thể làm, lập tức rời đi!” Dương Khai dặn dò thêm, rồi thân hình thoắt một cái, đột ngột biến mất tại chỗ.
Loan Bạch Phượng lần theo vết tích tìm kiếm, ban đầu còn có thể phát giác được hướng đi của Dương Khai, nhưng rất nhanh liền mất bóng dáng. Lặng lẽ rời khỏi vạn dặm phía sau. Từng luồng lực lượng ba động mạnh mẽ đột nhiên từ sau lưng truyền tới. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vực môn bên kia một trận đại chiến bùng nổ. Lâu thuyền ngang dọc hư không hóa thành ánh lửa, sáng như ban ngày. Hiển nhiên là Dương Khai đã giao thủ với người bên kia.
Tại vực môn, mấy đạo thân ảnh chiến làm một đoàn. Từng đạo thần thông bí thuật bộc phát, đánh hư không run rẩy, càn khôn sụp đổ.
Những người vây công Dương Khai có khoảng năm vị. Bốn người trong đó đều là quen biết lâu rồi: một là nữ tử lục phẩm Khai Thiên dưới trướng Tả Quyền Huy, còn có Hoàng Tuyền Thiên Quân, Kim Cương Thiên Quân và Thương Viêm Thiên Quân ba người. Người cuối cùng lại là một lão giả lạ mặt.
Dương Khai đoán chừng người này đến từ Thiên Kiếm minh lục phẩm!
Lấy một địch năm, Dương Khai cũng hơi không phải đối thủ. Năm người này ngoài nữ tử kia nội tình nông cạn một chút, còn lại bốn người nào không phải lục phẩm lão làng? Thế giới vĩ lực hùng hồn nồng đậm cực điểm, mỗi đạo thần thông đều có uy năng lớn lao.
Nếu không nhờ Không Gian Pháp Tắc thần diệu và uy năng Thương Long Thương, hắn đã sớm binh bại như núi đổ.
Bên ngoài còn có một đám Khai Thiên cảnh dưới lục phẩm, vây quanh tứ phía chật như nêm cối. Tất cả mọi người đang di chuyển nhanh chóng, vây chặt chiến trường hỗn loạn không chịu nổi.
Lực lượng tiêu tán ra kia, xung kích khiến thân hình tất cả mọi người bất ổn, khí huyết quay cuồng, thầm kinh hãi. Dư ba đã như vậy, nếu thật sự bị cuốn vào trong đó còn có mệnh tại sao?
Cũng kinh hãi là Hoàng Tuyền Thiên Quân và những người khác.
Lần trước đi theo Tả Quyền Huy bố trí mai phục Dương Khai, bọn họ chưa từng giao thủ trực diện với Dương Khai. Dù biết hắn bản lĩnh cao cường, nhưng chưa có nhận thức xác thực.
Vậy mà giờ khắc này, bọn họ mới thực sự thấy.
Thương Long Thương xuất quỷ nhập thần, bỗng nhiên vừa đi vừa về, đơn giản không có dấu vết để tìm kiếm. Năm người phối hợp góc cạnh, liên thủ dưới lại không chiếm được thượng phong tuyệt đối. Thậm chí mỗi lần đều bị Dương Khai phản kích khiến chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Mặc dù bề ngoài nhìn, Dương Khai bị áp chế không có sức phản kháng bao nhiêu, nhưng mỗi lần hắn phản đòn đều mang theo khí tức tử vong, khiến năm người khó lòng phòng bị.
Hoàng Tuyền Thiên Quân ba người đến từ Tội tinh và lục phẩm Thiên Kiếm minh ra sức duy trì cục diện, mưu cầu mở rộng ưu thế, sau đó giữ chân Dương Khai.
Ngặt nỗi nữ tử lục phẩm Khai Thiên kia lại điên cuồng công kích Dương Khai, đôi mắt đỏ rực.
Cảnh sư huynh Chu Thích chết thảm mấy tháng nay vẫn quanh quẩn trong lòng. Kẻ giết người ngay trước mắt. Tất nhiên là sát niệm tràn trề, hận không thể xé Dương Khai thành muôn mảnh, báo thù cho sư huynh.
Hành vi tùy tiện của nàng khiến Hoàng Tuyền Thiên Quân và những người khác phải phân ra phần lớn tinh lực để bù đắp sơ hở của nàng. Dù đã thuyết phục vài câu, nhưng nữ tử này căn bản không nghe lọt tai.
Hoàng Tuyền và những người khác sắp tức điên rồi! Có cảm giác mọi người đang đồng lòng hiệp lực lại vẫn có người cản trở.
Ngặt nỗi Hoàng Tuyền và những người khác căn bản không dám để nàng có sơ suất gì, nếu không không cách nào bàn giao với Tả Quyền Huy.
“Dương Khai ngươi giết sư huynh của ta, hôm nay tất sát ngươi, vì sư huynh báo thù!” Nữ tử kia một kích không thành, cắn răng khẽ kêu. Động tác trên tay cũng không ngừng chút nào, thế giới vĩ lực tiết ra.
Dương Khai nâng thương ngăn lại. Thương Long Thương hóa thành một mảnh thương ảnh trùm tới năm người, cười nhạo: “Sư huynh của ngươi chính là Chu Thích kia? À, để ta nghĩ xem hắn chết thế nào. À, bị ta dùng Kim Ô Chân Hỏa thiêu chết. Còn sư tôn ngươi Tả Quyền Huy chỉ trơ mắt nhìn, hắn hẳn là có thể cứu, nhưng hắn không cứu. Ngươi biết tại sao không?”
Mắt nữ tử kia càng đỏ, dường như còn có lệ quang cuồn cuộn. Nghe lời Dương Khai, nàng không khỏi nghĩ đến cảnh Chu Thích bỏ mình ngày đó. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng kêu thảm thiết đau đớn và tiếng cầu cứu. Nước mắt nhanh chóng nhòa hai mắt, chiêu thức càng hung lệ.
“Đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, hắn đang nhiễu loạn tâm thần ngươi!” Hoàng Tuyền Thiên Quân quát khẽ.
“Bởi vì hắn không muốn để mình bị thương nặng hơn!” Dương Khai vừa đánh vừa lùi, cười ha hả, “Hắn nếu xuất thủ cứu Chu Thích, thương thế chắc chắn nghiêm trọng hơn. Bất quá bảo trụ tính mạng Chu Thích thì không vấn đề, dù sao ta cũng không phải đối thủ của hắn!”
“Ta giết ngươi!” Toàn thân nữ tử kia thế giới vĩ lực kịch liệt dao động, tâm tình không bình tĩnh lộ rõ. Cả người cũng tách khỏi bốn người khác, thẳng hướng Dương Khai đánh giết tới.
Trong mắt Dương Khai lãnh quang hiện lên. Thương Long Thương đưa ra với góc độ không thể tin nổi. Trên trường thương đột nhiên xuất hiện một điểm đen to như hạt đậu, Không Gian Pháp Tắc thoải mái, thẳng hướng nữ tử kia đâm tới, hư không sụp đổ!
“Cẩn thận!” Hoàng Tuyền Thiên Quân vẫn cảnh giác phòng bị. Khi nữ tử bên cạnh vừa hành động, liền lập tức tế ra thần thông, hướng Dương Khai đánh tới.
Kim Cương Thiên Quân và Thương Viêm Thiên Quân vội vàng bù đắp sơ hở. Lục phẩm Thiên Kiếm minh càng là một đạo thần thông đánh tới Dương Khai. Công địch tất cứu!