» Chương 26: Biết được bí ẩn
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 11, 2025
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Mặc nhìn thấy thành chủ Thương Lang thành.
Nhìn xuyên qua đôi mắt của người này, rất khó đoán được nội tâm của hắn, hỉ nộ không lộ, lòng dạ rất sâu.
La Thiên Vũ cũng đang quan sát Tô Tử Mặc.
Cảm giác đầu tiên, chính là phong thái nho nhã, giống như những thư sinh khác.
Nếu không phải biết những chuyện Tô Tử Mặc đã làm ở Bình Dương trấn trước đó, La Thiên Vũ rất khó tưởng tượng, một thư sinh yếu đuối như vậy, lại có thể trấn áp hai đại gia tộc!
Ngay sau đó, cảm giác thứ hai Tô Tử Mặc mang đến cho La Thiên Vũ chính là thần bí, thâm bất khả trắc!
Ánh mắt hai bên giao nhau trên không trung, rất nhanh, La Thiên Vũ là người đầu tiên nở nụ cười, cất cao giọng nói: “Đã nghe danh Tô nhị công tử từ lâu, hôm nay cuối cùng được gặp, ban ghế ngồi.”
Bên cạnh một lão bộc áo xám lưng còng đi tới, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt đục ngầu, cẩn thận xách một chiếc ghế đặt trước mặt Tô Tử Mặc.
Ánh mắt Tô Tử Mặc, nhìn như lơ đãng lướt qua người lão bộc, cũng không từ chối, trực tiếp ngồi xuống.
La Thiên Vũ đối với hắn rất khách khí, nhưng càng như vậy, càng chứng tỏ cuộc gặp mặt lần này không đơn giản.
Sự tình bất thường ắt có nguyên nhân.
Đứng đầu một thành là địa vị gì, quyền thế gì, uy vọng gì?
Đừng nói thân phận Tô Tử Mặc hôm nay hèn mọn, ngay cả năm đó hắn thi đỗ công danh, La Thiên Vũ cũng chưa từng mời hắn.
Lão bộc áo xám đứng bên cạnh Tô Tử Mặc, thần sắc cung kính, rót đầy một chén trà cho Tô Tử Mặc.
Ánh mắt Tô Tử Mặc lộ ra một tia ý tứ sâu xa, nhìn lão bộc áo xám, nửa cười nửa không nói: “Giúp ta châm trà, thật là ủy khuất ngài.”
Cánh tay lão bộc áo xám khựng lại, đặt ấm trà xuống bàn, mặt không biểu cảm, lui về sau lưng La Thiên Vũ không lên tiếng.
Nghe được câu này, tinh quang trong mắt La Thiên Vũ lóe lên rồi biến mất.
Câu nói này của Tô Tử Mặc nhìn như vô ý, nhưng lại ẩn chứa ý tứ sâu xa mà người ngoài không biết.
Có thể là thương xót lão bộc áo xám tuổi tác quá lớn, hay là nghĩ đến thân phận hèn mọn của mình, tự giễu một phen.
Đương nhiên, còn có một khả năng, chính là kẻ này đã nhìn thấu thân phận Luyện Khí sĩ của lão bộc áo xám!
“Kẻ này… khó đối phó.”
La Thiên Vũ âm thầm nhíu mày.
Lão bộc áo xám giấu rất kỹ, nhưng lại không qua được linh giác nhạy bén được tôi luyện từ sinh tử của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc không nói gì, nâng chén trà lên, nhàn nhã uống trà.
La Thiên Vũ cũng không nói chuyện, đầu ngón tay không nhẹ không nặng gõ mặt bàn.
Nửa nén hương thời gian trôi qua…
Trong phòng yên tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng gõ mặt bàn vang vọng từng chút một, không khí ngột ngạt.
Nụ cười trên mặt La Thiên Vũ sớm đã biến mất.
Trong môi trường này, đổi lại người thường đã sớm không chịu nổi áp lực, mở miệng nói chuyện để giảm bớt không khí, nhưng từ đầu đến cuối, thần sắc Tô Tử Mặc không hề thay đổi, ánh mắt bình tĩnh, như lão tăng nhập định.
“Kẻ này mới mười tám tuổi, lại có tính cách trầm ổn như vậy, thật là khó giải quyết!”
La Thiên Vũ thầm nghĩ trong lòng, hắn có chút không ngồi yên được.
Đây thực chất là một kỹ xảo tạo áp lực tâm lý, ai không bình tĩnh trước, mở miệng nói chuyện, về khí thế khó tránh khỏi rơi vào hạ phong.
La Thiên Vũ vốn định trấn áp Tô Tử Mặc trước, không ngờ một quyền đánh vào bông, không có lực, cảm giác này rất khó chịu.
“Tô nhị công tử không tò mò dụng ý ta mời ngươi tới sao?” La Thiên Vũ cười hỏi.
Tô Tử Mặc chậm rãi đặt chén trà xuống, liếc nhìn lại, thản nhiên nói: “Xin thành chủ chỉ rõ.”
“Hai vị công tử Tô gia đều là nhân trung long phượng, Tô đại công tử ẩn nhẫn, Tô nhị công tử thâm tàng bất lộ, không chỉ có Ngũ đại Lang vệ dưới quyền ta, ngay cả chính ta cũng rất khâm phục.” La Thiên Vũ tán thưởng một câu.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, nói: “Thành chủ không cần thăm dò, có chuyện cứ nói thẳng.”
“Thoải mái, ta thích nhất loại người như Tô nhị công tử.”
La Thiên Vũ khẽ cười một tiếng: “Đại ca ngươi ám sát Yến Vương đã thất bại, bây giờ trọng thương nằm trên giường, ta biết Tô nhị công tử trong lòng nhất định đang nén một cơn lửa giận.”
Nghe được câu này, thần sắc Tô Tử Mặc biến đổi.
Đại ca ám sát Yến Vương? Còn bị trọng thương?
Tô Tử Mặc một năm chưa về, cũng không biết Tô gia đã xảy ra đại sự như vậy.
Đại ca vì sao muốn ám sát Yến Vương?
Chẳng lẽ kẻ thù của Tô gia là Yến Vương?
Nhận thấy thần sắc Tô Tử Mặc biến đổi, La Thiên Vũ khựng lại, hỏi: “Chẳng lẽ Tô nhị công tử còn chưa biết việc này?”
“Ta không biết.” Tô Tử Mặc cố nén xúc động muốn chạy về Bình Dương trấn, lắc đầu.
La Thiên Vũ tự giác trên khí thế lật lại một ván, mặt lộ vẻ ý cười, lại nói: “Thực ra ta khâm phục nhất vẫn là Vũ Định Công Tô Mục, năm đó dưới trướng Huyền Giáp thiết kỵ uy phong cỡ nào? Các nước chư hầu lân cận, nước nào không biết danh tiếng Tô Mục, chỉ tiếc…”
Tô Mục!
Nghe được cái tên này, không hiểu sao, Tô Tử Mặc trong lòng ẩn ẩn đau.
Tô Tử Mặc đã cảm giác được, người tên là Tô Mục này, rất có thể chính là cha hắn!
Chỉ nghe La Thiên Vũ tiếp tục nói: “Mười sáu năm trước, nghe nói Vũ Định Công bị gian nhân hãm hại tính toán, bị Yến Vương hạ lệnh, đồ sát cả nhà, ta lúc ấy cũng bóp cổ tay thở dài, vì đó bi thương, đáng tiếc một đời nhân kiệt! May mắn là, Vũ Định Công còn có hậu, hai vị công tử Tô gia trốn thoát.”
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc trong lòng đã rõ ràng, rất nhiều chuyện đều có lời giải.
Tô Tử Mặc không nói gì, vươn người đứng dậy, thẳng đi ra ngoài.
“Tô nhị công tử đi đâu?” La Thiên Vũ vội vàng hỏi.
Tô Tử Mặc trầm mặt, quay người nhìn La Thiên Vũ, trong đôi mắt hiện ra tơ máu, ánh mắt dọa người!
La Thiên Vũ trong lòng giật mình.
Ngay cả lão bộc áo xám sau lưng hắn cũng theo bản năng lùi lại nửa bước, tay đưa vào ngực, sờ về phía túi trữ vật bên trong.
Trên thực tế, La Thiên Vũ cũng không rõ ràng, Tô Tử Mặc căn bản không biết lai lịch Tô gia, hắn cũng không ngờ tới, Tô Tử Mặc sẽ có phản ứng lớn như vậy.
La Thiên Vũ trấn định tâm thần, thở sâu, trầm giọng nói: “Ta biết Tô nhị công tử nóng lòng báo thù, chính ta cũng muốn đòi công đạo cho Vũ Định Công. Như vậy đi, ta ở Yến Vương thành có nội ứng, có thể giúp Tô nhị công tử hết sức tiếp cận Yến Vương. Với thực lực của Tô nhị công tử, ngươi ta liên thủ, nhất định có thể khiến Yến Vương đền tội, báo thù rửa hận cho Vũ Định Công!”
Tô Tử Mặc nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở ra, huyết sắc trong mắt dần dần ẩn lui, ánh mắt khôi phục thanh minh.
“Đây là thù riêng của Tô gia ta, thành chủ vì sao như thế để bụng?” Tô Tử Mặc hỏi.
La Thiên Vũ cười cười, nói: “Người ta ngưỡng mộ nhất trong đời, chính là Vũ Định Công…”
“Loại lời này, cũng chỉ lừa được mấy đứa trẻ con.” Lời La Thiên Vũ còn chưa dứt, đã bị Tô Tử Mặc vô tình cắt ngang.
Tô Tử Mặc nói ra câu nói này, có thể nói là cực kỳ không tôn kính đối với đứng đầu một thành.
Nhưng ý cười trên mặt La Thiên Vũ không giảm, tiếp tục nói: “Tô nhị công tử có chút khí phách, ta…”
“Sở Lượng trong khách sạn, là ngươi phái đi đúng không.” Tô Tử Mặc lần thứ hai cắt ngang La Thiên Vũ, bình tĩnh nói.
La Thiên Vũ thu lại nụ cười, sát cơ trong mắt lóe lên rồi biến mất, hỏi ngược lại: “Tô nhị công tử cớ gì nói vậy?”
“Từ lúc ta ra tay, đến khi chế ngự Sở Lượng, bất quá mười mấy hơi thở thời gian.”
Tô Tử Mặc chỉ về phía Tào Cương, tiếp tục nói: “Tào hộ vệ lại đột nhiên xông tới, à… Không khỏi nhanh quá, giống như đã sớm chuẩn bị sẵn ở bên cạnh.”
“Ta, ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua…” Tào Cương vội vàng giải thích.
La Thiên Vũ phất tay, ngăn Tào Cương nói tiếp.
Chỉ trong thời gian ngắn tiếp xúc, La Thiên Vũ đã nhận ra, loại trò vặt này căn bản không qua được mắt người trước mặt, cố gắng giải thích, cũng chỉ khiến trò cười thêm lớn.
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, quay người rời đi, đi đến cửa thì dừng chân lại, thản nhiên nói: “Nếu La thành chủ thật lòng muốn giúp Tô gia, Tô Tử Mặc ta tự nhiên cảm ơn. Nhưng, ta không thích bị người lợi dụng, La thành chủ… Ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Nói xong, Tô Tử Mặc không quay đầu lại rời đi.
Đợi Tô Tử Mặc biến mất khỏi phủ thành chủ, sắc mặt La Thiên Vũ mới âm trầm xuống, trên bàn gỗ đàn bên cạnh, đã có thêm một dấu chưởng!
“Thằng oắt con chưa dứt sữa, dám càn rỡ trước mặt ta!” La Thiên Vũ trong lòng tức giận, nghiến răng mắng.
Lặng đi nửa ngày, La Thiên Vũ thở ra một hơi thật dài, quay đầu hỏi: “Tiên sinh, ngươi cảm thấy người này thế nào?”
Lúc này, lão bộc áo xám thẳng người dậy, ánh mắt thanh tịnh, nào còn nửa điểm thái độ sắp già.
Nghe La Thiên Vũ hỏi thăm, lão bộc áo xám trầm giọng nói: “Tô nhị công tử này không đơn giản, hắn mặc dù không phải Luyện Khí sĩ, nhưng lại nhận ra thân phận Luyện Khí sĩ của ta. Trong tay kẻ này nhất định dính không ít máu tươi, vừa rồi lúc tức giận, ta đều cảm thấy tim đập nhanh, một người rất nguy hiểm!”
“Ồ?”
La Thiên Vũ hơi nhíu mày, lại hỏi: “Đối đầu với ngươi thế nào?”
Lão bộc áo xám thần sắc ngạo nghễ, nói: “Ta là Luyện Khí sĩ tầng tám, sức mạnh phàm nhân, sao có thể chống lại ta!”
“Nhưng…”
Dừng lại một chút, lão bộc áo xám đổi lời: “Với tâm tính và năng lực của kẻ này, khả năng ám sát Yến Vương rất lớn! Còn về việc có thể sống sót thoát ra khỏi Yến Vương thành hay không, ha ha.”
Lão bộc áo xám cười cười không nói.
“Có thể thoát ra khỏi Yến Vương thành hay không, ta không quan tâm. Chỉ cần Yến Vương vừa chết, Yến quốc rắn mất đầu, nhất định đại loạn, chính là thời cơ tốt để chúng ta công thành đoạt đất, nhân cơ hội xưng vương!” La Thiên Vũ mỉm cười, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt