» Chương 63: Bạo, phát nổ
Vĩnh Hằng Thánh Vương - Cập nhật ngày May 11, 2025
Động tác của Tô Tử Mặc không gây chú ý.
So với nam tử kiêu ngạo, nữ tử áo trắng và tiểu mập mạp, Tô Tử Mặc quá đỗi bình thường, chỉ có cách ăn mặc hơi kỳ dị.
Việc Tô Tử Mặc xếp cuối cùng không phải vì hắn muốn gây ấn tượng mạnh. Chỉ là bản thân hắn vốn không có linh căn. Dù được Điệp Nguyệt gieo xuống linh căn, lòng hắn vẫn hơi lo lắng, sợ có điều ngoài ý muốn.
Tô Tử Mặc đứng trước cửa đá, chăm chú nhìn màn nước.
Hô!
Màn nước hiện lên vầng hồng quang, lập tức bốc cháy, liệt diễm rực rỡ, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.
Tô Tử Mặc mừng thầm.
Hỏa thuộc tính, Thiên Linh Căn!
Trừ nam tử kiêu ngạo và nữ tử áo trắng, mọi người đều ngước nhìn.
Trong hơn năm trăm người, ngoài hai biến dị linh căn, chỉ có tiểu mập mạp là Thổ thuộc tính Thiên Linh Căn. Tô Tử Mặc là người có Thiên Linh Căn thứ hai, cũng khá đáng chú ý.
Hơn nữa, những người có chút kiến thức tu chân đều biết, Hỏa Linh Căn tốt hơn Thổ Linh Căn một chút.
Một mặt, Hỏa thuộc tính có sát phạt chi lực mạnh nhất trong Ngũ Hành.
Mặt khác, có Hỏa thuộc tính tức là có cơ hội trở thành luyện đan sư hoặc luyện khí sư. Bởi vì hai loại tu chân giả này yêu cầu cực cao về khống chế, lý giải, tu hành hỏa diễm. Tu chân giả có Hỏa Linh Căn có ưu thế bẩm sinh.
Tiểu mập mạp đứng cạnh cửa đá vô cùng phấn khích. Hắn định đợi Tô Tử Mặc qua cửa đá sẽ tới bắt chuyện, làm quen.
“A!”
Béo đạo đồng vốn đang buồn chán, thấy cảnh này không khỏi khẽ “a” lên, mặt lộ vẻ ý cười, gật đầu nói: “Không tệ, không tệ, công tử tới đi.”
Dù sao trước đó đã có hai biến dị linh căn xuất hiện liên tục, béo đạo đồng thấy Hỏa Linh Căn cũng không quá ngạc nhiên.
Lúc này, vẫn chưa ai nhận ra Tô Tử Mặc có gì dị thường.
Tô Tử Mặc đứng yên trước cửa đá, không lập tức bước qua.
Không phải hắn không muốn, mà là cửa đá không cho.
Tô Tử Mặc cảm nhận được một lực cản cực lớn, muốn ngăn hắn ở ngoài cửa!
Theo lẽ thường, màn nước trong cửa đá chỉ ngăn cản người không linh căn, ngụy linh căn và phổ thông linh căn. Nhưng bây giờ Tô Tử Mặc rõ ràng biểu hiện là Thiên Linh Căn, mà màn nước đỏ thẫm lại chặn hắn.
Nếu không nhờ nhục thân thể phách cường đại của Tô Tử Mặc, hắn đã sớm bị màn nước đánh bay như luyện khí sĩ ban đầu.
“Tại sao có thể như vậy?”
Tô Tử Mặc vừa chống lại lực cản của màn nước, vừa suy nghĩ đối sách.
Không ai hiểu rõ thân phận của Tô Tử Mặc hơn hắn. Hắn vốn là người không linh căn.
Xem ra, cửa đá ngăn cản hắn là phản ứng tự nhiên.
Nhưng hiện tượng Hỏa Linh Căn xuất hiện trước mắt là thế nào?
Nếu còn giằng co như vậy, đừng nói béo đạo đồng của Phiêu Miểu tông, ngay cả những người khác cũng sẽ phát hiện dị thường, chuyến này của Tô Tử Mặc sẽ công cốc.
Không cam tâm!
Tô Tử Mặc không cam tâm!
Dựa vào cái gì?
Đã tới bước này, lẽ nào còn bị một cánh cửa đá cản ngoài?
Tô Tử Mặc trầm mặt, hướng màn nước phía trước, đột nhiên bước một bước!
Bước này, Tô Tử Mặc đã sử dụng bộ pháp Lê Thiên Bộ, cả người khí thế tăng vọt, tỏa ra sát khí ngút trời, khiến béo đạo đồng đứng cạnh cửa đá cũng giật mình.
“Ừ?”
Nam tử kiêu ngạo cảm nhận được điều gì, mở hai mắt, nhìn về phía cửa đá.
Nữ tử áo trắng cũng khẽ nghiêng đầu, hơi chau mày.
Khoảnh khắc sau, mọi người phát hiện một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Tô Tử Mặc gần như đã xuyên qua cửa đá, nhưng màn nước đỏ thẫm không tiêu tan, như một tầng sa mỏng co giãn, bao bọc chặt lấy thân hình hắn, dường như đang liều mạng ngăn cản.
Mọi người ở đây có chút ngây người.
Đây là tình huống gì?
Hỏa thuộc tính, Thiên Linh Căn, không sai.
Nhưng cửa đá tại sao lại ngăn cản người này?
Tô Tử Mặc và màn nước đỏ thẫm đang đối đầu giữa cửa đá.
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc nheo mắt, cơ thể truyền đến tiếng lách tách giòn giã, thân hình phảng phất nở lớn một chút, gân cốt kêu vang. Hắn khẽ quát một tiếng, lại bước thêm một bước!
Rầm rầm!
Màn nước vỡ tan, rơi đầy đất.
Tô Tử Mặc thành công xuyên qua cửa đá, thần sắc hơi dịu lại, thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên cạnh béo đạo đồng.
Tô Tử Mặc định nói chuyện, lại thấy ánh mắt béo đạo đồng có chút kỳ dị, thẳng thắn nhìn chằm chằm sau lưng hắn.
Rắc!
Đúng lúc này, phía sau Tô Tử Mặc truyền đến tiếng vang.
Tô Tử Mặc theo bản năng quay đầu lại.
Chỉ thấy trên xà ngang của cánh cửa đá cao ba trượng, xuất hiện một vết nứt quỷ dị.
Tạch tạch tạch!
Chưa kịp phản ứng, vết nứt này lan nhanh, trong nháy tức thì bao phủ cả tòa cửa đá, dày đặc, khiến người ta giật mình!
Lòng Tô Tử Mặc hơi hồi hộp.
Ầm ầm!
Theo tiếng vang lớn, cửa đá sụp đổ ngay trước mắt mọi người, hóa thành một đống đá vụn, bụi bay mù mịt.
Sau tiếng vang, là sự tĩnh lặng chết chóc.
Vẻ mặt mọi người cứng lại.
Nam tử kiêu ngạo cau chặt mày.
Mắt nữ tử áo trắng cũng lướt qua một tia kinh ngạc, miệng nhỏ khẽ nhếch, hơi thất thố.
Tiểu mập mạp kinh ngạc đến suýt rơi tròng mắt.
“Nổ, nổ, nổ rồi!”
Béo đạo đồng hoàn toàn ngớ người, ánh mắt mơ hồ, đầu óc trống rỗng.
Người ta đo ra một biến dị linh căn đã đủ kinh người rồi, thậm chí sư huynh còn chạy ra sau để thông báo cho thủ tọa đại nhân.
Cái tên thư sinh áo xanh này là ý gì?
Đo linh căn, đo nổ cả cửa đá…
Tô Tử Mặc thấy chột dạ, ho nhẹ một tiếng, lộ ra nụ cười thân thiện, nhìn béo đạo đồng hỏi: “Đạo hữu, cánh cửa đá này lâu năm rồi phải không?”
“A, phải đó.” Béo đạo đồng theo bản năng đáp: “Hơn mấy nghìn năm.”
“Vậy thì phải rồi.”
Tô Tử Mặc gật đầu, thần sắc nghiêm túc nói: “Cửa đá ở đây chịu nắng mưa gió tuyết lâu ngày, thiếu tu sửa, khó tránh khỏi có chút trục trặc. Chỉ là không may, bị ta gặp phải.”
“A!” Béo đạo đồng há hốc miệng, cằm suýt rơi xuống đất.
Tô Tử Mặc vỗ vai béo đạo đồng, giọng điệu chân thành nói: “Thật ra đây cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất có thể nhắc nhở tông của ngươi, đối với một số kiến trúc cổ xưa trong tông môn phải thường xuyên chăm sóc, tránh xảy ra tình huống hôm nay. Cẩn tắc vô ưu, phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.”
Béo đạo đồng vốn chưa hiểu rõ, đầu óc hỗn loạn. Bị Tô Tử Mặc nói vậy, càng thêm ngớ người, suýt nữa thì tin thật.
Thực tế, tòa cửa đá này vốn là một khối trắc linh thạch khổng lồ. Tu chân giả của Phiêu Miểu tông khoét rỗng khối đá này ở giữa, đặt ở đây, mới trở thành cửa đá như bây giờ.
Trắc linh thạch thuộc về linh vật thiên địa, đặc biệt nhạy cảm với linh căn, làm sao có thể vì lâu năm thiếu tu sửa mà hỏng.
Nếu không bị phá hoại, đừng nói mấy nghìn năm, ở đây đặt mấy vạn năm cũng không thành vấn đề.
Tiểu mập mạp đảo mắt, phản ứng nhanh nhất, lén lút giơ ngón cái với Tô Tử Mặc.
Kiểu nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc như Tô Tử Mặc, tiểu mập mạp cho rằng mình chưa đạt tới cảnh giới đó, không khỏi sinh lòng bội phục hắn.
Tô Tử Mặc thầm thì hổ thẹn.
Tình huống trước mắt nằm ngoài dự liệu của hắn. Mấy câu vừa rồi có vẻ hơi lừa trẻ con, nhưng dù sao cũng tốt hơn bị người khác phát hiện lai lịch của hắn.
✵✵✵✵✵✵✵
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng lâm. Cổ Thiên Đình chỉ còn di tích, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát, Vô Tận Ma Uyên lui về tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh tan tác, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ tận, cáo lão hồi hương, đột nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt