» Chương 4679: Triệu Dạ Bạch
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025
Gõ thật lâu, trong phòng mới truyền đến chút động tĩnh nhỏ xíu. Dương Khai nhĩ lực không tầm thường, mơ hồ nghe được vài tiếng hùng hùng hổ hổ.
Cửa phòng mở ra, một gương mặt từ nương bán lão từ bên trong thò ra, còn ngái ngủ, nhíu mày nhìn Dương Khai, ngáp nói: “Đã trễ thế này có chuyện gì?”
Dương Khai lui lại một bước, ôm quyền nói: “Phu nhân thứ lỗi, Vu nương tử muốn sinh, bà bà để ta qua xin ngài một chuyến.”
“Vu nương tử?” Bà đỡ nhất thời không nhớ ra là ai, một lát sau mới giật mình: “Là thành đông à?”
“Đúng vậy!” Dương Khai vội vàng gật đầu.
Bà đỡ vuốt cằm nói: “Chu bà bà trước đó có nói với ta, đây không phải còn chưa tới thời gian sao? Sao tối nay lại muốn sinh?”
“Tối nay mưa to, nhà Vu nương tử xảy ra chút biến cố, có lẽ là kinh động đến thai khí.”
Bà đỡ gặp nhiều chuyện như này, cũng không quá để tâm, phất tay nói: “Tôi biết rồi, cậu về trước đi.”
“Ngài không cùng tôi đi sao?” Dương Khai ngạc nhiên.
Bà đỡ cười cười: “Phụ nữ sinh con không nhanh vậy đâu, vừa mới có chút động tĩnh, giờ tôi có qua cũng chẳng giúp được gì. Đợi trời sáng rồi đi không muộn.”
Nói rồi, bà muốn đóng cửa lại.
Dương Khai bước một chân ra, chống cửa phòng, vội nói: “Trước khi tôi đến Vu nương tử đã thấy máu rồi, e là đợi không được hừng đông!”
Bà đỡ nhìn hắn từ trên xuống dưới, khóe miệng hơi nhếch nói: “Quan tâm tiểu nương tử thế, đứa trẻ là của cậu à?”
Dương Khai không muốn dây dưa những chuyện vớ vẩn này. Nhớ tới bà bà dặn dò, hắn vội vàng đưa một túi tiền tới: “Phu nhân giúp một chút.”
Bà đỡ nhận lấy túi tiền, ước lượng vài lần, tùy tay cất vào ngực, không kiên nhẫn nói: “Nghe tôi đi, đỡ đẻ tôi làm nhiều rồi, đợi hừng đông đi qua tuyệt đối không muộn. Thật như có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm. Hơn nữa mưa to thế này, cậu bảo tôi đi thế nào? Đoạn đường này dầm mưa, không bệnh mới lạ.”
Dương Khai cau mày nói: “Không mưa có phải là có thể đi rồi không?”
Bà đỡ cười nhạo một tiếng: “Sao? Ông trời mưa hay không mưa cậu còn quản được… à?”
Chữ cuối cùng vừa ra, nụ cười trên mặt bà đỡ nhanh chóng tan biến, hóa thành kinh ngạc. Chỉ vì trận mưa như trút nước kia, vào giờ khắc này đột nhiên ngừng lại. Không chỉ thế, mây đen bao phủ bầu trời cũng nhanh chóng tan đi, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, soi sáng nhân gian.
Bà đỡ ngẩng đầu nhìn trời, mặt đầy mơ màng.
“Phu nhân, mạng người quan trọng!” Dương Khai tha thiết nói, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.
Bà đỡ hơi kinh ngạc nhìn Dương Khai, không biết nghĩ đến điều gì, không khỏi rùng mình, luống cuống nói: “Cậu chờ chút, tôi chuẩn bị một lát rồi đến.”
Dương Khai gật đầu.
Một lát sau, bà đỡ mặc chỉnh tề đi ra, cùng Dương Khai vội vã đi về phía thành đông.
Đến cửa nhà bà bà, đã có thể nghe rõ tiếng kêu thê lương xé toạc bầu trời đêm. Hai người vào nhà, Dương Khai cao giọng nói: “Bà bà, người đến rồi.”
Tiếng bà bà vang lên: “Mau vào.”
Dương Khai quay đầu nhìn thoáng qua bà đỡ. Bà đỡ giật mình, như mọc thêm bốn chân, vội vàng xông vào phòng trong.
Tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng truyền vào tai, gần như khiến người đồng cảm.
Dương Khai chưa từng nghĩ, phụ nữ sinh con lại là cảnh tượng như vậy. Càng có thể cảm nhận được sự yếu ớt và khó khăn của sinh mệnh.
“Tiểu tử Dương, đun nước!” Trong phòng truyền đến tiếng bà bà.
Dương Khai vội vàng đáp, xông vào phòng bếp đun nước.
Sau nửa canh giờ, từng chậu máu được bà bà bưng ra, đổ vào cống rãnh bên ngoài. Tiếng hét tê tâm liệt phế của Vu Lộ trong phòng cũng dần yếu đi.
“Không ổn rồi Chu bà bà.” Tiếng bà đỡ vang lên, “Khó sinh, rong huyết, bất kỳ điều gì với phụ nữ chúng ta đều là một chân bước vào Quỷ Môn quan. Vu nương tử dính cả hai, Thần Tiên cũng không cứu được.”
“Liền không thể nghĩ thêm cách nào sao?” Bà bà khẩn cấp hỏi.
Bà đỡ nói: “Tôi nào có cách nào. Nếu có thể mời cao nhân Thất Tinh phường tới, có lẽ còn cứu được Vu nương tử. Nhưng giờ… tôi chỉ có thể cố hết sức giữ lại đứa nhỏ.”
“Thất Tinh phường cách đây không gần, không kịp.” Trong phòng, bà bà lắc đầu, đôi mắt đục ngầu một mảnh ảm đạm.
“Bảo… bảo đứa trẻ…” Tiếng Vu Lộ đứt quãng.
Ngoài phòng, Dương Khai nói khẽ: “Mộc Châu, Mộc Lộ, hai đứa vào giúp, ổn định sinh cơ cho nàng.”
Vẫn ngồi trên vai hắn, dõi theo tình hình trong phòng, hai Tiểu Mộc Linh nghe vậy vội vàng gật đầu, vẫy cánh, vô thanh vô tức bay vào.
Dương Khai tâm niệm động giữa, trong Tiểu Càn Khôn lượng lớn sinh cơ liên tục không ngừng hướng vào phòng hội tụ.
Sau một nén hương, tiếng trẻ con khóc oe oe vang lên, xé toạc mây xanh. Cùng lúc đó, trời sinh dị tượng, ánh trăng tụ thành chùm, từ trên không trung đánh xuống, thẳng chiếu căn phòng Vu Lộ, hư không chấn động.
Tuy nhiên dưới sự cố ý quấy nhiễu của Dương Khai, dị tượng này ngoài hắn ra, những người khác căn bản không thể thấy, không thể nghe.
“Sinh rồi, sinh rồi!” Tiếng bà đỡ kinh ngạc truyền ra, bà bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Lộ lặng yên không tiếng động từ trong bay ra, hốc mắt hồng hồng, xem ra chuyện bên trong khiến nàng xúc động không nhỏ. Gật đầu với Dương Khai, ra hiệu mọi thứ ổn, rồi lại quay người vào phòng trong.
Bên trong lại là một trận bận rộn. Một lát sau, bà đỡ vừa đi ra vừa dặn dò bà bà: “Trong vòng một tháng không được dính nước, không được gặp gió. Lần này nàng may mắn thoát chết, nếu không chăm sóc cẩn thận, không chừng sẽ để lại di chứng gì.”
Bà bà cười nói: “Lão già này tuy không sinh con, nhưng mấy thứ này cũng biết. Vất vả cho ngài.”
Bà đỡ lúc đầu dường như muốn bắt bóp chút, liếc mắt thấy Dương Khai đứng ngoài, thân thể lại không khỏi run lên, vội nói: “Không vất vả, không vất vả, nên làm.”
Bà bà ngẩng đầu nói với Dương Khai: “Tiểu tử Dương, chuẩn bị thêm một phong hồng bao.”
Dương Khai đã sớm chuẩn bị, lại lấy ra một túi tiền, hai tay đưa tới: “Đa tạ phu nhân.”
Bà đỡ vội vàng xua tay: “Khách sáo, khách sáo. Hồng bao trước tôi đã nhận rồi, không thể nhận nữa.”
Nói rồi, vội vàng đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Nhìn nàng rời đi, bà bà cảm khái nói: “Tay nghề đỡ đẻ của người ta tốt thật. Vu nương tử lúc đầu đã một chân bước vào Quỷ Môn quan, không ngờ lại tai qua nạn khỏi. Không chỉ người không sao, đứa trẻ cũng bình an ra đời. Hồng bao này không thể tiết kiệm, quay đầu cậu đưa cho người ta, nói thế nào cũng là ơn cứu hai mạng.”
“Vâng, bà bà yên tâm, mai con sẽ đưa qua.” Dương Khai vội vàng gật đầu, nói khẽ: “Bà bà, là bé trai hay bé gái?”
“Bé trai.” Bà bà cười cười, “Lần này Vu nương tử cũng có cái bàn giao với lão Triệu gia. Ta đi chăm sóc Vu nương tử, cậu tranh thủ nghỉ ngơi đi, bận rộn cả đêm rồi.”
“Bà bà cũng chú ý nghỉ ngơi.” Dương Khai quan tâm nói.
Hôm sau, Dương Khai lại đi tìm bà đỡ một chuyến. Nói hết lời mới đưa hồng bao ra ngoài, rồi lại đi bắt mấy con cá lớn ở sông ngoài thị trấn về.
Nghe động tĩnh, bà bà ôm đứa trẻ ra, nói với Dương Khai: “Vu nương tử nói lần này may nhờ cậu đội mưa mời bà đỡ, cũng không biết cảm ơn cậu thế nào, bảo cậu xem đứa trẻ.”
Dương Khai vội vàng thả cá trong tay, dùng sức xoa xoa tay, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí nhận lấy đứa trẻ.
Có lẽ mới ăn no, đứa trẻ ngủ yên tĩnh, sinh phấn điêu ngọc trác.
Ôm trên tay, Dương Khai cảm nhận rõ ràng, đạo văn Không Gian Pháp Tắc trong Tiểu Càn Khôn cực kỳ phù hợp với khí tức của đứa nhỏ này, thậm chí đang từ từ dung nhập vào thể nội đứa trẻ.
Sớm tại lúc tiểu gia hỏa còn trong bụng mẹ, Dương Khai đã cảm giác được. Nếu không thế, hắn cũng không đến mức để tâm đến Vu Lộ như vậy.
Bà bà cho rằng hắn cố ý với người ta, thực tế Dương Khai hứng thú với đứa trẻ trong bụng, chỉ là chuyện này không tiện giải thích.
Có người kế tục! Dương Khai trong đầu bỗng nhiên hiện ra một ý niệm.
Hắn chưa từng nghĩ, nuôi dưỡng sinh linh trong Tiểu Càn Khôn của mình lại có thu hoạch tốt đến thế. Với mức độ phù hợp Tiên Thiên của đứa nhỏ này với đạo văn Không Gian Pháp Tắc, hắn đủ tư cách trở thành truyền nhân y bát của mình. Nếu thiên tư lại xuất sắc chút, chăm chỉ chút, tương lai thành tựu trên Không Gian Chi Đạo chưa chắc sẽ kém hắn đi đâu.
Hắn đang thời kỳ thanh niên cường tráng, đương nhiên không vội tìm truyền nhân y bát, nên trước kia cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Tuy nhiên nếu truyền nhân thích hợp đã xuất hiện, Dương Khai cũng không ngại bỏ chút thời gian bồi dưỡng.
Đứa trẻ mới ra đời ngày thứ hai, trên người còn chút vết nhăn. Dương Khai chưa từng ôm đứa trẻ nhỏ thế này, mạnh như hắn tu vi Khai Thiên lục phẩm, cũng hơi luống cuống tay chân, sợ mình dùng chút khí lực là làm thương hắn.
Bà bà bên cạnh chỉ dẫn hắn ôm đứa trẻ đúng tư thế, khiến Dương Khai mặt mũi xấu hổ.
“Tiện tay, đặt tên cho đứa trẻ đi.” Bà bà bỗng nói.
Dương Khai ngạc nhiên: “Cái này có thích hợp không?”
Tuy sớm có ý định thu đứa nhỏ này làm đệ tử, nhưng dù sao không quen không biết, chuyện đặt tên sao cũng không tới phiên mình?
Bà bà hướng vào phòng bĩu môi nói: “Ý Vu nương tử đó, nàng không biết đặt tên thế nào, lão già này cũng không biết. Cha đứa trẻ đi đột ngột, khi còn sống cũng không lưu lại lời nào. Chỉ có thể nhờ cậu, nhìn cậu dáng vẻ cũng đọc sách, cậu coi như giúp đỡ chút.”
Nghe bà bà nói vậy, Dương Khai không từ chối nữa, hơi trầm ngâm nói: “Đứa trẻ ra đời lúc đêm tận bình minh, phương đông hơi trắng, liền gọi Dạ Bạch đi. Đứa trẻ họ Triệu, chính là Triệu Dạ Bạch!”
Hắn nói hơi lớn tiếng chút, tự nhiên là muốn Vu Lộ trong phòng nghe thấy.
Bà bà vuốt cằm nói: “Đêm tận bình minh, khổ tận cam lai, điềm tốt. Vu nương tử, tên đứa trẻ định rồi nhé?”
Tiếng Vu Lộ hơi hư nhược truyền đến: “Định rồi, tạ ơn Dương đại ca!”
Dương Khai cười nói: “Cũng không phải tên gì hay ho, đứa trẻ lớn lên đừng oán trách ta là được.”
Vu nương tử nói: “Sẽ không.”
Bà bà từ tay Dương Khai nhận lấy đứa trẻ: “Đứa trẻ còn nhỏ quá, không thể ở ngoài lâu. Ta ôm vào trước.”
“Con đi làm cá!” Dương Khai quay người xách vài đuôi cá ra ngoài.