» Chương 4687: Nhà có đồ đệ sắp trưởng thành

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Bất quá chốc lát sau, Dương Khai liền quay trở lại, trên tay bưng một bát cơm trắng, đưa cho Triệu Nhã.
Triệu Nhã đón lấy, ngẩng đầu nhìn hắn: “Chỉ một bát?”
“Không đủ?” Dương Khai cau mày.
“Thế nhưng là còn có Tiểu Bạch ca ca!”
Triệu Dạ Bạch vội vàng lắc đầu: “Không sao, ta không đói.”
Triệu Nhã đáng thương nhìn Dương Khai: “Sư phụ, có thể cho thêm một bát không?”
“Không thể!” Dương Khai nói xong, lách mình rời đi.
“Quỷ hẹp hòi!” Triệu Nhã suýt chết vì tức. Người sư phụ này chẳng những không có chút nhân tính nào, còn keo kiệt muốn chết. Bất quá tóm lại là có đồ ăn, trong lòng nàng ấn tượng về hắn đã tệ đến cùng cực. Sớm biết thế này, nàng đã không bái hắn làm sư phụ. Một người lớn đi ăn hiếp hai đứa trẻ, thật không thể tưởng tượng nổi.
Một phen nhường nhịn, hai đứa bé đối với một bát cơm trắng ăn ngấu nghiến như hổ đói, ăn vừa lòng thỏa dạ. Mặc dù sau khi ăn xong vẫn chưa no, nhưng ít nhất có chút sức lực.

Hư Không đại lục, xuân đi thu đến, hạ qua đông sang, năm lại năm.
Triệu Nhã sở hữu Giáp thượng chi tư tuyệt đỉnh phi phàm, đám cao tầng Thất Tinh phường vốn dĩ đặt kỳ vọng rất cao vào nàng, cho rằng với tư chất như vậy, con đường tu hành của nàng chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, chỉ sợ không cần bao nhiêu năm là có thể dễ dàng đột phá Đế Tôn.
Nhưng mười năm trôi qua, Triệu Nhã lại mới chỉ ở cảnh giới Chân Nguyên mà thôi.
Con đường Võ Đạo, từ dưới lên trên, chia thành: Tôi Thể, Khai Nguyên, Khí Động, Ly Hợp, Chân Nguyên, Thần Du, Siêu Phàm, Nhập Thánh, Thánh Vương, Phản Hư, Hư Vương, Đạo Nguyên, Đế Tôn, tổng cộng 13 đại cấp độ.
Tuy nói mười năm nhập Chân Nguyên tốc độ cũng không chậm, nhưng lại không xứng với đánh giá Giáp thượng tư chất của Triệu Nhã.
Phải biết, cùng lứa bái nhập Thất Tinh phường với Miêu Phi Bình hiện tại đều đã ở cảnh giới Siêu Phàm, đi trước Triệu Nhã trọn vẹn hai đại cảnh giới.
Tin tức truyền ra, thế nhân đều chỉ coi vị Thái Thượng Trưởng lão ở trên Thanh Ngọc phong của Thất Tinh phường kia dạy hư học trò. Bản thân tu vi tuy cao, nhưng lại không biết làm sao để dạy bảo đồ đệ. Trên đời này không phải là không có người như vậy, tự mình hiểu tu luyện, chưa chắc đã giỏi làm thầy. Một khối ngọc thô tốt lại bị hắn mài giũa không còn hình dáng, không khỏi vì Triệu Nhã người tài giỏi không được trọng dụng mà cảm thấy tiếc nuối.
Về phần Triệu Dạ Bạch, người tạp dịch cùng Triệu Nhã tiến vào Thanh Ngọc phong, đã sớm bị người ta quên lãng. Chỉ có đệ tử Thất Tinh phường là thường xuyên nhìn thấy Triệu Dạ Bạch bận rộn lên xuống núi.
Mười năm đã qua, đứa trẻ 7-8 tuổi năm đó, giờ đã là thiếu niên 17-18. Hơn mười năm sinh hoạt tạp dịch khiến Triệu Dạ Bạch có thân hình vạm vỡ, hai mắt có thần.
Dưới Thanh Ngọc phong, bên cạnh hồ nước, Triệu Dạ Bạch vác hai thùng nước cỡ lớn chạy tới, múc đầy nước vào thùng. Chưa kịp đi, liền thấy một đám người rộn rã đi ngang qua.
Những người này đều là đệ tử Thất Tinh phường, ở giữa là một thiếu niên môi hồng răng trắng, được đám người vây quanh như sao vây trăng, lớn hơn Triệu Dạ Bạch vài tuổi. Tay hắn phe phẩy một chiếc quạt xếp, ra vẻ phong lưu, đi thẳng về phía này.
Nghe động tĩnh, Triệu Dạ Bạch ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt cứng đờ.
Đám người kia đi tới chỗ Triệu Dạ Bạch, vô tình hay cố ý vây quanh hắn. Thiếu niên cầm quạt ‘đùng’ một tiếng gấp quạt lại, cắm vào sau gáy, hững hờ nhìn Triệu Dạ Bạch nói: “Hôm trước ta nhờ ngươi chuyển đồ cho Tiểu Nhã sư muội, ngươi đã chuyển chưa?”
Triệu Dạ Bạch gãi gãi đầu: “Chuyển rồi ạ.”
Thiếu niên cau mày: “Đưa tận tay cho nàng?”
“Vâng.” Triệu Dạ Bạch gật đầu.
Thiếu niên kích động nói: “Tiểu Nhã sư muội nói sao?”
Triệu Dạ Bạch trả lời: “Không nói gì ạ.”
Thiếu niên lộ vẻ ngạc nhiên, lại hỏi: “Vậy sư muội có xem không?”
“Nói thật hay nói dối?” Triệu Dạ Bạch cẩn thận hỏi.
Thiếu niên trợn mắt: “Đương nhiên nói thật!”
Triệu Dạ Bạch sảng khoái nói: “Không xem, xé trực tiếp, sau đó bảo ta lần sau đừng để ý đến ngươi!”
Vẻ mặt mong đợi của thiếu niên lập tức biến thành vô hạn thất vọng, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, phảng phất bị trọng thương.
“Lưu sư huynh.” Triệu Dạ Bạch khẽ gọi một tiếng, “Ta còn phải gánh nước, đi trước đây.”
Thiếu niên họ Lưu lấy lại tinh thần, cắn răng nói: “Nhất định là ngươi nói xấu gì đó, bằng không sư muội sao lại không nhìn mà xé ngay lá thư đó!”
Rõ ràng lần trước gặp sư muội, nàng còn cười với mình. Nếu không có ý với mình, sao lại cười tươi như vậy?
Triệu Dạ Bạch vội vàng xua tay nói: “Ta không có mà, ta không nói gì cả. Ta chỉ nói cho nàng đây là của Lưu sư huynh, sau đó Tiểu Nhã hỏi cái gì Ngưu sư huynh Cẩu sư huynh…”
“Ngươi còn ngụy biện!” Lưu sư huynh giận dữ, vung tay nói: “Đánh cho ta hắn!”
Triệu Dạ Bạch lập tức lấy thế sét đánh không kịp bịt tai ôm đầu ngồi xuống, thân thể co rúm lại: “Đừng đánh mặt!”
Động tác thuần thục, hiển nhiên là đã trải qua nhiều trận chiến.
Những năm qua, theo tuổi tác tăng lên, Triệu Nhã càng trở nên xinh đẹp. Những sư huynh đệ trong tông môn có dịp gặp nàng, ai mà không động lòng?
Chỉ tiếc Triệu Nhã ngày thường ở sâu trong Thanh Ngọc phong, ít khi xuống núi, khiến nhiều sư huynh đệ muốn gặp mặt cũng khó. Cứ như vậy, Triệu Dạ Bạch, người hàng ngày bôn ba lên xuống núi, trở thành người đưa tin tốt nhất.
Những bức thư tình kia, Triệu Dạ Bạch không biết đã chuyển bao nhiêu, nhưng lần nào cũng bị Triệu Nhã xé nát.
Ban đầu, các sư huynh đệ còn kiêng nể uy nghiêm của vị Thái Thượng Trưởng lão trên Thanh Ngọc phong, không dám làm gì Triệu Dạ Bạch. Cậu bé này nói là tạp dịch trên Thanh Ngọc phong, nhưng đánh chó cũng phải nhìn chủ chứ.
Tuy nhiên sau đó mọi người phát hiện, vị Thái Thượng Trưởng lão kia thật sự không để ý đến sống chết của Triệu Dạ Bạch, nên đều yên tâm. Triệu Dạ Bạch vì thế cũng chịu không ít khổ sở.
May mắn là người ra tay cũng có chừng mực, không hạ nặng tay. Họ đều biết Triệu Dạ Bạch chỉ là một phàm phu tục tử chưa từng tu hành, khi đánh hắn cũng chỉ dùng một chút lực đạo của quyền cước, chưa từng vận dụng sức mạnh của võ giả.
‘Lộp bộp’ một trận, bụi đất bay lên, Triệu Dạ Bạch bị đánh bầm dập mặt mũi.
“Các ngươi đang làm gì!” Một tiếng gầm thét vang lên, chợt một thiếu niên lưng gấu eo hổ từ trong rừng cây xông ra, mang theo lực lượng cuồng bạo, xông vào đám đông sư huynh đệ đang vây quanh Triệu Dạ Bạch khiến họ tản ra khắp nơi, không ít người né tránh không kịp, ngã nhào trên đất.
Lưu sư huynh trợn mắt nhìn lại, thấp giọng hô: “Miêu Phi Bình!”
Người tới chính là Miêu Phi Bình, người cùng Triệu Nhã bái nhập sơn môn cùng một kỳ, xuất thân từ Thất Tinh tập. Hắn hiện tại đã có tu vi Siêu Phàm cảnh, trong số đồng môn cùng tuổi, tu vi của hắn vượt xa những người khác, cũng được các cao tầng tông môn đặt kỳ vọng lớn, vật tư tu hành được cung cấp dồi dào. Ngay cả nhiều sư huynh lớn tuổi hơn hắn cũng không có tu vi bằng hắn.
Miêu Phi Bình đưa tay kéo Triệu Dạ Bạch dậy, đảo mắt nhìn một lượt, hỏi: “Không sao chứ?”
Triệu Dạ Bạch nhếch miệng cười cười: “Không sao, các vị sư huynh đệ đùa em thôi.”
Miêu Phi Bình tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Bị đánh thành thế này, còn đùa giỡn với ngươi? Ngươi cũng cười được.”
“Vậy còn có thể khóc sao?” Triệu Dạ Bạch giật giật khóe miệng.
Miêu Phi Bình hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thiếu niên họ Lưu kia: “Ít nhiều gì cũng là đệ tử tinh nhuệ của Thất Tinh phường, nhiều người như vậy đi bắt nạt một người bình thường chưa từng tu hành, rất vẻ vang à?”
Lưu sư huynh và đám người im như hến, không dám trả lời. Tu vi của bọn họ đều không cao bằng Miêu Phi Bình, hơn nữa địa vị trong tông môn cũng không thể so với Miêu Phi Bình, người được các vị trưởng lão đặt kỳ vọng. Đâu dám cãi lại, nếu thực sự chọc giận người ta, bị đánh một trận đều là chịu uổng công, sư trưởng của họ tuyệt đối sẽ không vì họ mà ra mặt.
“Một đám bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Đánh các ngươi ta đều thấy ô uế tay mình. Bất quá ta không thu thập các ngươi, luôn có người sẽ thu thập các ngươi.”
Lưu sư huynh nghe vậy, không những không sợ hãi, ngược lại còn lộ vẻ mừng rỡ.
Miêu Phi Bình nhìn thấy phiền chán, phất tay nói: “Tất cả cút!”
Một đám người chạy tán loạn không còn thấy bóng dáng.
Đợi đám người biến mất, Miêu Phi Bình mới quay đầu nhìn Triệu Dạ Bạch, đưa tay chỉ vào hắn: “Nói ngươi cái gì tốt, đã sớm bảo ngươi đừng làm cái gì tạp dịch trên Thanh Ngọc phong. Ngươi lại không nghe, thường xuyên bị người đánh một trận, dễ chịu lắm sao?”
Triệu Dạ Bạch ngu ngơ cười cười.
“Cầm lấy.” Miêu Phi Bình ném một lọ sứ tới, “Bôi vào chỗ bầm tím, có thể lưu thông máu hóa ứ.”
“Vâng.” Triệu Dạ Bạch cũng không khách sáo với hắn, nhận lấy lọ sứ mở ra rồi bôi lên.
Miêu Phi Bình thở dài: “Năm đó chúng ta còn nhỏ, ngươi để cho Tiểu Nhã muội muội an tâm bái sư, đã chủ động vào Thanh Ngọc phong làm tạp dịch. Những năm qua đi, Tiểu Nhã đã ở cảnh giới Chân Nguyên, về sau con đường của nàng sẽ càng ngày càng rộng mở, còn ngươi có thể bảo vệ nàng bao lâu? Qua thêm mấy chục năm, Tiểu Nhã vẫn là Tiểu Nhã kia, ngươi đến lúc đó sợ rằng sẽ biến thành một ông già lụ khụ. Ngươi muốn Tiểu Nhã cả ngày đối mặt với một ông già lụ khụ như vậy, lấy nước mắt rửa mặt sao?”
Triệu Dạ Bạch im lặng không nói.
Miêu Phi Bình vỗ vỗ vai hắn: “Đau dài không bằng đau ngắn, chính ngươi suy nghĩ thật kỹ.”
“Vâng.” Triệu Dạ Bạch lặng lẽ đáp lời.
“Mấy ngày trước ta về Thất Tinh tập một chuyến, gặp Lộ di và bà bà.” Miêu Phi Bình lại nói.
Triệu Dạ Bạch ngẩng đầu nói: “Mẹ em và bà bà thân thể thế nào?”
Miêu Phi Bình cười cười: “Rất tốt, ngươi đừng lo lắng. Nhắc đến cũng kỳ lạ, bà bà tuổi đã cao như vậy, càng sống càng trẻ, nếp nhăn trên mặt đều ít hơn lần trước một chút. Mẹ ngươi ngược lại là không thay đổi trẻ trung, chỉ là nhìn căn bản không có biến hóa. Lúc ta đến gặp các nàng đơn giản không thể tin được. Thật là kỳ quái, các nàng cũng không tu hành qua, tại sao lại có thể dung nhan thường trú đâu.”
“Dương đại thúc đâu?” Triệu Dạ Bạch hỏi.
Miêu Phi Bình nói: “Dương đại thúc của ngươi hai năm trước đã đi rồi, trước khi đi có dặn mẹ ngươi chuyển lời cho ngươi, muốn ngươi ở Thất Tinh phường thật tốt. Nếu có gì không thuận tâm thì về nhà đi.”
“Dương đại thúc đi rồi sao…” Triệu Dạ Bạch thần sắc ảm đạm. Hắn từ nhỏ đã không có cha, Dương đại thúc mang đến cho hắn cảm giác như cha vậy. Giờ phút này không biết bao nhiêu lần hy vọng hắn có thể ở cùng mẫu thân, như vậy hắn có thể mở miệng hô một tiếng cha.
Chỉ bất quá mỗi lần nói như vậy, đều bị mẹ gõ một cái vào đầu.
Nghe bà bà nói, Dương đại thúc có mấy người vợ, luôn phiêu bạt bên ngoài cũng không phải chuyện tốt, sớm muộn gì cũng phải trở về.
“Dương đại thúc nói, sớm muộn hắn sẽ đến thăm ngươi và Tiểu Nhã.” Miêu Phi Bình lại bổ sung một câu.
Triệu Dạ Bạch lúc này mới lộ ra nụ cười: “Em biết rồi.”
“Về đi.” Miêu Phi Bình phất tay.
“Em đi đây.” Triệu Dạ Bạch nói một tiếng, hai tay nhấc lên thùng gỗ chứa đầy nước, bước đi như bay.
Khóe mắt Miêu Phi Bình giật giật, thầm cảm thán cậu bé này mặc dù không tu hành qua, nhưng sức lực thật lớn. Người bình thường sao có thể vác hai thùng nước như thế mà chạy còn nhanh hơn thỏ.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 308: Mục tiêu Ngũ Hành Thiên

Chương 1045: Đại Na Di phù

Chương 307: Mặc Sát gặp địch thủ