» Chương 4689: Liệt mã cùng dây cương
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025
“Sư phụ ngươi vì cái gì mỗi lần đều như vậy? Rõ ràng là đệ tử phạm sai lầm, ngươi lại vẫn cứ đi trừng phạt Tiểu Bạch ca ca!” Triệu Nhã cả giận. Cũng chỉ có lúc này nàng mới có thể cùng Dương Khai mạnh miệng vài câu, ngày thường nàng vẫn rất ngoan ngoãn.
Từ khi lên Thanh Ngọc phong, mỗi khi Triệu Nhã phạm sai lầm, Triệu Dạ Bạch lại là người bị phạt. Ban đầu là không cho phép ăn cơm, không cho phép đi ngủ, hoặc là xuống núi gánh hàng trăm thùng nước. Gần đây, cứ hễ phạm lỗi là hắn bị bắt vác vật nặng đứng mấy ngày liền.
Tiểu Bạch ca ca dù lực lớn vô cùng, nhưng dù sao chưa từng tu hành. Vác một cái vạc đầy nước đứng không ngủ không nghỉ ba ngày e rằng khó lòng kiên trì, huống chi còn không được để nước sánh ra ngoài.
“Đã biết lỗi thì lần sau đừng phạm nữa,” Dương Khai nhàn nhạt nhìn Triệu Nhã.
“Đệ tử không phục!” Triệu Nhã ấm ức nói.
“Chịu phạt đi!”
Triệu Nhã lồng ngực phập phồng kịch liệt. Nàng bỗng nhiên bước đến bên Triệu Dạ Bạch, sánh vai cùng hắn, rồi “phù phù” quỳ xuống, tức giận nói: “Đệ tử cũng muốn cùng bị phạt!”
Dương Khai không nói một lời, quay người rời đi.
Nếu không lấy người ngươi quý trọng nhất ra làm trừng phạt, làm sao ngươi khắc ghi được giáo huấn? Triệu Nhã nhìn như nhu thuận, nhưng từ nhỏ trong lòng đã có một luồng lệ khí. Điều này có lẽ liên quan đến việc nàng bị cha mẹ vứt bỏ từ lúc còn thơ ấu. Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất nàng thực sự quan tâm chỉ có Triệu Dạ Bạch. Ngay cả sự dạy dỗ mười năm nay của sư phụ cũng không thể sánh bằng.
Lần này, nàng tức giận đến động sát cơ, vì báo thù cho Triệu Dạ Bạch, nàng đã ra tay đánh Lưu Nghị. Nếu không phải Quản Thiên Hành ngăn cản kịp thời, Lưu Nghị thật sự đã chết dưới tay nàng.
Triệu Nhã nhất định sẽ trở thành một con ngựa hoang hung dữ, còn Triệu Dạ Bạch chính là sợi dây cương buộc chặt nàng.
Năm đó, Dương Khai đưa nàng từ trong núi về, mang đến cửa Vu Lộ. Hắn chưa từng nghĩ tới Triệu Nhã lại có tư chất tu hành nghịch thiên như vậy.
Đêm tĩnh mịch, tiếng bụng réo đặc biệt vang dội.
Triệu Nhã đang quỳ bên Triệu Dạ Bạch, vỗ đầu một cái, đứng lên nói: “Tiểu Bạch ca ca chờ một chút, ta đi nhà bếp tìm chút gì cho ngươi ăn.”
“Cái này… Không tốt lắm sao?” Triệu Dạ Bạch liếc nhìn hướng Dương Khai vừa rời đi, “Ta đang bị phạt mà.”
Triệu Nhã khẽ nói: “Sư phụ chỉ nói phạt ngươi đứng ở đây ba ngày, không để nước sánh ra ngoài, chứ đâu có nói không cho ngươi ăn uống! Ngươi cũng chưa tu hành qua, ba ngày không ăn không uống làm sao chịu nổi.”
Nói rồi, nàng chạy thẳng vào nhà bếp. May mắn là Triệu Dạ Bạch đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi. Triệu Nhã múc đầy một chậu, đứng bên cạnh Triệu Dạ Bạch từng muỗng từng muỗng đút cho hắn ăn.
Cảnh tượng này nếu để các sư huynh đệ của Thất Tinh phường thấy được, chắc chắn sẽ ôm ngực đau đớn, ảm đạm thương tâm.
Thiếu niên thiếu nữ lại nhìn nhau cười mỉm, tất cả đều im lặng.
Hạt cơm dính bên khóe miệng cũng được Triệu Nhã đưa tay vê lại, bỏ vào miệng Triệu Dạ Bạch.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân. Triệu Nhã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thượng Quan Tích dẫn đầu, một đám cao tầng Thất Tinh phường cùng nhau lên Thanh Ngọc phong.
Nhìn thấy một lão giả trong đám, Triệu Nhã nhịn không được hừ một tiếng.
Quản Thiên Hành hít mũi, cười khổ trong lòng. Tự nhủ mình trêu ai ghẹo ai, chỉ là cứu Lưu Nghị từ dưới tay nàng, thế mà nàng đã không cho mình sắc mặt tốt. Nếu thật để nàng giết Lưu Nghị thì phiền phức càng lớn.
Nhưng nhìn Triệu Nhã và Triệu Dạ Bạch thế này, dường như đang bị phạt thì phải!
Cả đám người vội vàng đi thẳng, mắt không dám nhìn, như thể không thấy hai người vậy, lách qua bên cạnh mà đi.
Không ai dám đáp lời, lỡ chọc Triệu Nhã thẹn quá hóa giận thì cả đám lão già này không biết xuống đài thế nào.
Đi tới trước đại điện, Thượng Quan Tích khom người nói: “Thượng Quan Tích cùng chư trưởng lão bái kiến Thái Thượng.”
Trong đại điện truyền ra giọng Dương Khai: “Chuyện vừa xảy ra ta đã biết. Đúng sai bất luận, sau này hãy quản thúc tốt đệ tử dưới trướng. Kẻ nào còn dám trêu chọc người của Thanh Ngọc phong ta, bất kể là ai, ta tự mình ra tay thanh lý môn hộ!”
Thượng Quan Tích không dám có bất kỳ dị nghị nào, khom người nói: “Cẩn tuân Thái Thượng chi lệnh!”
Đám người rầm rộ kéo đến, rầm rộ rời đi. Tảng đá lớn trong lòng họ đã rơi xuống. Lần này dù Lưu Nghị chịu thiệt nặng, Triệu Nhã làm tàn tật đồng môn, nhưng kỳ thực trong lòng họ đều sợ hãi chọc giận Thái Thượng.
Bây giờ Thái Thượng chỉ hơi cảnh cáo đã là vạn hạnh trong bất hạnh.
“Tiền bối tuy tính tình hơi cổ quái, nhưng vẫn hướng về ngươi,” Triệu Dạ Bạch đang ăn cơm, nói năng mơ hồ.
Triệu Nhã giữ im lặng.
“Ngươi quay đầu xin lỗi tiền bối đi, với lại sau này đừng luôn vì ta mà chống đối ông ấy nữa. Tiền bối chỉ có một mình đệ tử như ngươi, ngươi chống đối ông ấy sẽ đau lòng.”
“Ừm ừm, ta biết rồi,” Triệu Nhã liên tục gật đầu, đưa tay lấy vạt áo lau khóe miệng Triệu Dạ Bạch: “Ta đi lấy thêm cơm tới.”
Triệu Dạ Bạch lực lớn vô cùng, sức ăn cũng kinh người. May mắn Thanh Ngọc phong không thiếu ăn uống. Nếu còn ở Thất Tinh tập, e rằng đã sớm ăn hết sạch nhà.
Cho Triệu Dạ Bạch ăn no, Triệu Nhã cũng tùy tiện ăn chút, rồi lại quỳ xuống bên cạnh Triệu Dạ Bạch, bầu bạn cùng hắn.
Nhìn người bên cạnh, Triệu Dạ Bạch lại nghĩ đến lời Miêu Phi Bình nói ban ngày. Những lời đó, từng chữ từng chữ, như cái búa lớn đập vào đầu hắn.
Mấy chục năm nữa, hắn chưa tu hành chắc chắn đã già rồi, nhưng Tiểu Nhã vẫn là Tiểu Nhã ấy. Đến lúc đó làm sao đây? Nghe nói người tu hành, tu vi càng cao thì sống càng lâu.
Hắn dường như nhìn thấy cảnh hàng chục, hàng trăm năm sau, Tiểu Nhã đau lòng gần chết bên mộ phần mình.
Hắn không khỏi suy nghĩ lung tung.
Không biết đã qua bao lâu, Triệu Nhã đang tựa vào đùi hắn bỗng phát giác có chút không ổn. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Triệu Dạ Bạch thân thể hơi run rẩy, huyết nhục toàn thân nổi lên, trong cổ họng truyền ra tiếng gầm gừ bị kìm nén.
Từ nơi sâu xa, Triệu Nhã thậm chí cảm nhận được thứ gì đó trong trời đất này không ngừng tràn vào cơ thể Tiểu Bạch ca ca. Nhưng nàng dù cố gắng thế nào cũng không phân biệt được rốt cuộc đó là gì.
Không gian gợn sóng từng tầng. Đôi mắt Triệu Nhã trợn lớn, chỉ cảm thấy Tiểu Bạch ca ca đáng lẽ gần ngay trước mắt bỗng nhiên cách mình càng ngày càng xa!
Không đợi nàng kịp mở miệng, Triệu Dạ Bạch đã biến mất như quỷ mị.
Cái vạc lớn hắn đội trên đầu, chứa đầy nước, ầm vang rơi xuống.
Triệu Nhã kinh hô một tiếng, đưa tay nhấc vạc nước lên, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Lúc này nàng mới lo lắng la lên: “Tiểu Bạch ca ca, Tiểu Bạch ca ca, ngươi ở đâu?”
Bên cạnh một luồng gió nhẹ thổi qua. Triệu Nhã quay đầu nhìn lại, kinh sợ đan xen nói: “Sư phụ, Tiểu Bạch ca ca không thấy!”
Nàng sắp khóc đến nơi. Bao nhiêu năm qua sống nương tựa vào Tiểu Bạch ca ca, chưa từng rời xa. Thế mà tối nay Tiểu Bạch ca ca lại đột ngột biến mất ngay dưới mí mắt mình.
Sắc mặt Dương Khai cũng cực kỳ nặng nề. Mặc dù Triệu Dạ Bạch ngay từ khi còn trong bụng mẹ đã được hắn phát hiện có hy vọng kế thừa y bát của mình, hắn không ngờ hắn lại phù hợp với Đạo Không Gian đến vậy.
Những năm gần đây, hắn không dạy Triệu Dạ Bạch tu hành, cố ý kìm hãm hắn, thậm chí dung túng đệ tử dưới núi bắt nạt hắn, chủ yếu là muốn khảo nghiệm tâm tính của hắn. Nếu Triệu Dạ Bạch tâm tính không tốt, bất kể thiên tư trên Đạo Không Gian cao bao nhiêu, Dương Khai cũng sẽ không truyền thụ cho hắn.
May mắn là Triệu Dạ Bạch có một người mẹ tốt, từ nhỏ đã dạy hắn thiện lương giúp người, biết đủ là hạnh phúc. Dù ở trong nghịch cảnh nào cũng có thể bình thản đối diện.
Mười mấy năm qua, Dương Khai đã dốc sức cải thiện thể chất hắn một cách lặng lẽ. Nếu không như vậy, Triệu Dạ Bạch làm sao có thể lực lớn vô cùng?
Căn cơ Triệu Dạ Bạch đã vững chắc, khảo nghiệm của Dương Khai cũng sắp kết thúc.
Không ngờ tối nay lại xảy ra biến cố thế này. Thằng nhóc này vừa rồi không biết đã suy nghĩ lung tung gì, lại vô tình dẫn động đạo ngân Pháp Tắc Không Gian trong Tiểu Càn Khôn của bản thân. Bởi vậy mới đột ngột xuyên qua khe hẹp hư không.
Mà khe hở hư không này chính là khe hở giữa Tiểu Càn Khôn của bản thân và thế giới bên ngoài, ngay cả Dương Khai cũng không thể hoàn toàn chi phối.
“Sư phụ, người mau cứu Tiểu Bạch ca ca đi. Con sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cầu xin người mau cứu Tiểu Bạch ca ca,” Triệu Nhã nước mắt lưng tròng nhìn Dương Khai. Sư phụ là người vô địch, Tiểu Bạch ca ca tuyệt đối sẽ không sao.
“Đừng quấy rầy!” Dương Khai khẽ quát một tiếng, ánh mắt lơ lửng trong hư không, tia sáng kỳ lạ lấp lánh trong mắt. Tầm nhìn của hắn hiển hiện cảnh sắc hoàn toàn khác biệt so với người thường, xuyên qua lớp ngăn cách hư không kia, nhìn về phía Hỗn Độn hư vô trong khe hẹp.
Một lúc sau, Dương Khai mới đột nhiên bước tới một bước, đưa tay tìm kiếm vào trong hư không.
Một cái nắm, một cái thu về, Triệu Dạ Bạch đã bị hắn tóm gọn, kéo cả người trở về.
“Tiểu Bạch ca ca!” Triệu Nhã khóc như mưa trút, trực tiếp xông đến, đẩy hắn ngã xuống đất, đè lên người hắn. Hai tay nàng ôm chặt cổ Triệu Dạ Bạch, như thể vừa buông tay là sẽ mất hắn mãi mãi.
Vẻ mặt Triệu Dạ Bạch hơi ngơ ngác, bởi vì cho tới bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi trong nháy mắt đó, suy nghĩ của hắn hoàn toàn dừng lại. Chỉ sau cảm giác rất khó chịu, rất khó chịu là đột nhiên tiến vào một nơi cực kỳ hoang vu, sau đó lại xuất hiện ở đây. Cả người hắn như vừa trải qua một giấc mơ.
“Sao vậy?” Triệu Dạ Bạch ngạc nhiên hỏi. Hương thơm mềm mại trong lòng làm hắn luống cuống chân tay.
Lúc này hắn mới hậu tri hậu giác, Tiểu Nhã đã lớn thế này rồi sao…
Dương Khai đứng một bên dửng dưng nhìn.
Triệu Dạ Bạch đỏ mặt vỗ vỗ lưng Triệu Nhã: “Không sao đâu Tiểu Nhã, đứng dậy trước đã.”
Tư thế này thật sự quá mất nhã. Tiền bối còn đang đứng nhìn nữa kìa.
Hai người đứng dậy, Triệu Nhã vẫn khóc thút thít không ngừng. Mắt nàng không chớp nhìn chằm chằm Triệu Dạ Bạch, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi sau khi tìm lại được. Vừa rồi trong nháy mắt đó, nàng thật sự cảm thấy Tiểu Bạch ca ca có thể sẽ mãi mãi rời xa mình.
“Vừa rồi rốt cuộc thế nào vậy?” Triệu Dạ Bạch thấp giọng hỏi.
Triệu Nhã nức nở, đứt quãng kể lại chuyện vừa xảy ra. Trong lúc nói, hai tay nàng vẫn nắm chặt cánh tay Triệu Dạ Bạch, không cách nào buông ra.
Triệu Dạ Bạch gãi đầu nói: “Ta giống như nằm mơ vậy.”
Triệu Nhã mắt đỏ nhìn về phía Dương Khai: “Sư phụ, Tiểu Bạch ca ca sẽ không sao chứ?”
Dương Khai nói: “Đừng tùy tiện dẫn động loại lực lượng đó nữa, sẽ không sao.”
“Đa tạ tiền bối, ta nhớ kỹ rồi,” Triệu Dạ Bạch gật đầu thật mạnh. Hắn không biết loại lực lượng kia là gì, nhưng biết nó sẽ khiến Triệu Nhã lo lắng hãi hùng.
“Tiểu Bạch ca ca ngươi có chỗ nào không thoải mái không? Có thì nhất định phải nói cho sư phụ nha. Thật sự không sao chứ? Ngươi thử cảm nhận lại xem…”
Dương Khai vung tay áo rời đi. Nam nữ trẻ tuổi cứ “anh anh em em” thế này, làm hắn như già thêm mấy trăm tuổi.