» Chương 4694: Trùng hợp

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

“Thuốc đã tốt, vết thương cũng băng bó, nhìn nàng cũng là người tu hành, chỉ cần cẩn thận tu dưỡng, hẳn là cũng không có gì đáng ngại.” Phụ nhân mở miệng nói.

“Đa tạ phu nhân!” Triệu Dạ Bạch liền ôm quyền, nhẹ nhàng thở ra.

Phụ nhân ngước mắt nhìn hắn một hồi, có vẻ như tùy ý nói: “Các ngươi là huynh muội? Nhìn tướng mạo không quá giống a.”

Triệu Dạ Bạch trả lời: “Ta cùng Tiểu Nhã không phải thân huynh muội, bất quá từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn hẳn thân huynh muội.”

Lông mày dài của phụ nhân khẽ run run, cúi đầu nhìn Triệu Nhã: “Các ngươi đây là trêu chọc đến người nào?”

Triệu Dạ Bạch lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, hôm nay ta cùng Tiểu Nhã tới đây, vốn là tìm kiếm một vị thân nhân, đáng tiếc không thể toại nguyện. Trên đường về đột nhiên bị cường địch, Tiểu Nhã vì cứu ta, lúc này mới bị thương.”

Phụ nhân gật đầu: “Nếu đã như vậy, vậy nơi này không thể ở lại. Ai biết hung nhân kia ẩn nấp nơi nào? Muội muội ngươi bây giờ bị thương, nếu bị người kia phát hiện thì nguy hiểm.”

Triệu Dạ Bạch nói: “Ta liền mang nàng về Thanh Phong trấn.”

“Nơi đây cách Thanh Phong trấn cũng có mấy chục dặm đường. Ngươi một đường bôn ba, nếu để nàng thương thế tăng thêm thì làm sao? Nếu ngươi không chê, cứ đến nhà ta ở tạm một chút thời gian. Nhà ta ngay tại chân núi, cách nơi này không xa.”

Triệu Dạ Bạch lộ ra thần sắc khó khăn: “Có thể hay không làm phiền phu nhân?” Hắn lo lắng vạn nhất cường địch kia trả thù, truy sát đến nhà người ta sẽ không tốt.

Phụ nhân cười cười: “Không đến mức. Không nói giấu gì ngươi, khuyển tử trước kia bái nhập Linh Hải điện tu hành, bây giờ coi như có chút bản sự, hung nhân kia tuyệt đối không dám đến nhà ta gây chuyện.”

Triệu Dạ Bạch ngạc nhiên: “Phu nhân là người trong nhà thôn chính?”

Nàng vừa rồi nói nhà ngay tại chân núi, hẳn là thôn trang nhỏ kia. Thôn trang nhỏ không thể có hai người bái nhập Linh Hải điện. Nếu không có gì ngoài ý muốn, phụ nhân này hẳn là phu nhân của thôn chính.

“Đúng vậy!” Quả nhiên, phụ nhân gật đầu.

Triệu Dạ Bạch đứng dậy ôm quyền: “Phu nhân cao thượng, Triệu Dạ Bạch vô cùng cảm kích!”

“Không cần khách khí như thế. Ta cũng có một nữ nhi, tuổi tác không chênh lệch nhiều so với nàng. Nếu không chê, gọi ta một tiếng Mai di đi.”

Triệu Dạ Bạch ngoan ngoãn gọi một tiếng Mai di.

Phụ nhân lúc này mới mỉm cười gật đầu, đứng lên nói: “Trời muốn tối, về trước đi rồi nói.”

Triệu Dạ Bạch ứng một tiếng, đem Triệu Nhã đang mê man ôm ngang, đi theo sau Chân Tuyết Mai. Chân Tuyết Mai cẩn thận dặn dò hắn nhất định phải cẩn thận, không cần động đến vết thương của Triệu Nhã, làm như còn lo lắng hơn hắn một chút.

Một đường đi, Chân Tuyết Mai hỏi Triệu Dạ Bạch một vài chuyện. Triệu Dạ Bạch đều lần lượt đáp lời. Biết được Thất Tinh tập cách nơi này non nửa năm đường, Chân Tuyết Mai kinh ngạc đến cực điểm.

Rất nhanh, nhóm người đến trước trang viên đầu thôn. Chân Tuyết Mai đẩy cửa vào, tự mình sắp xếp Triệu Dạ Bạch và Triệu Nhã vào ở trong một cái sân. Nàng lại cho hai nha hoàn lanh lợi đến hầu hạ, lúc này mới cẩn thận từng bước tiến đến nghỉ ngơi.

Trong sương phòng, dưới ánh nến, Chân Tuyết Mai đối diện bàn trang điểm, hốc mắt đỏ hoe, lặng lẽ rơi nước mắt.

Một người đàn ông trung niên mặc viên ngoại phục đẩy cửa vào, chính là thôn chính Hứa Lương Tài mà Triệu Dạ Bạch và Triệu Nhã đã hỏi thăm.

Hứa Lương Tài sắc mặt có chút bất ngờ, ngồi xuống ghế, rót cho mình ấm trà, uống xong, mở miệng nói: “Nghe hạ nhân nói, ngươi mang theo hai người trở về?”

Chân Tuyết Mai im lặng.

Hứa Lương Tài đập bàn, phẫn nộ quát: “Thật hồ đồ! Hai người này rõ ràng là có thù oán với ai đó, ngươi lại đưa người về nhà. Đây không phải là tự rước họa vào thân sao? Nếu kẻ thù của bọn họ giết đến tận cửa thì làm sao? Trong nhà tuy có hộ vệ, nhưng thực lực chẳng là bao, làm sao có thể ngăn cản? Ngươi muốn làm hại nhà cửa tan nát mới cam lòng sao?”

Chân Tuyết Mai xuyên qua gương đồng nhìn chằm chằm Hứa Lương Tài, mở miệng nói: “Lão gia còn nhớ đến Đông Nhi?”

Hứa Lương Tài đang tức giận đột nhiên khựng lại, cau mày nói: “Tự nhiên lại nhắc đến chuyện này làm gì?”

Chân Tuyết Mai cười thê lương: “Đứa bé mới năm ngày tuổi, giữa trời tuyết lớn bị ném lên núi. Ta vội vã đi tìm, lại chẳng tìm được gì, cũng không biết bị con sói con hổ nào tha đi mất.”

Lần này đến lượt Hứa Lương Tài im lặng.

Chân Tuyết Mai nước mắt rơi như mưa: “Con cái là máu thịt của mẫu thân. Ta mười tháng mang thai, vất vả lắm mới sinh nàng ra, ngươi lại lén lút ném bỏ nàng đi. Ngươi thật là lòng dạ độc ác!”

Hứa Lương Tài thở dài: “Năm đó chẳng phải cũng không có cách nào sao? Nhà mình nghèo khổ, thêm một miệng ăn là thêm một gánh nặng. Làm sao nuôi nổi? Ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Đổi lại bây giờ, đừng nói một đứa bé, chính là mười đứa tám đứa, ta cũng nuôi nổi!”

Chân Tuyết Mai cười lạnh lùng: “Một đứa bé, lại có thể ăn hết bao nhiêu thứ của ngươi? Bất đắc dĩ? Nếu là con trai, ngươi có nỡ ném đi không?”

Hứa Lương Tài không kiên nhẫn nói: “Đều đã qua nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên buông xuống. Hơn nữa, những năm này ta không phải không đi tìm, chỉ là biển người mênh mông này, làm sao có thể tìm được? Ngươi cũng đã nói, năm đó tuyết lớn đầy trời, đứa bé năm ngày tuổi, nếu không phải bị dã thú tha đi, chỉ sợ cũng đã sớm chết rét rồi.”

“Ta không buông xuống được!” Chân Tuyết Mai cắn răng quát lớn, “Đó là con của ta!”

“Hạo nhi cũng là con của ngươi! Ngươi những năm này đối với nó có bao nhiêu quan tâm? Sao cứ luôn nhớ nhung một người đã chết?”

“Nàng không chết!”

“Đủ rồi!” Hứa Lương Tài đập bàn, giận dữ đứng lên: “Ta nhìn ngươi là điên rồi. Những năm này thỉnh thoảng cứ hướng lên núi chạy. Trên núi đó có gì? Ngươi lại có thể tìm được gì? Trong lòng ta hổ thẹn, lười quản ngươi, lại không ngờ càng dung túng ngươi càng làm càn! Sáng mai, ngươi liền để hai người kia đi đi. Nếu không ta tự mình đuổi bọn họ ra ngoài!”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

“Chuyện gì?” Hứa Lương Tài uy nghiêm quát.

Gã sai vặt ngoài cửa đáp: “Lão gia, phu nhân, thiếu gia trở về, còn mang theo một vài sư huynh đệ đồng môn.”

Hứa Lương Tài nghe vậy vui mừng, vội vàng đứng lên.

Còn chưa ra ngoài, bên ngoài đã truyền đến một giọng nói đầy khí thế: “Cha mẹ, con về rồi!”

Ngay sau đó, một thiếu niên thân hình cường tráng bước vào.

Hứa Lương Tài xúc động nắm lấy cánh tay thiếu niên: “Hạo nhi, thật là con!”

Hứa Hạo vui vẻ hô: “Cha!”

“Tốt tốt tốt, về là tốt rồi!” Hứa Lương Tài trên dưới quan sát: “Ba năm không về, lại khỏe mạnh hơn nhiều. Ở Linh Hải điện cuộc sống thế nào?”

Hứa Hạo cười nói: “Cha yên tâm, sư phụ và các sư huynh đối với con đều rất tốt.”

Hứa Lương Tài yên lòng tuổi già.

Chân Tuyết Mai lau khô nước mắt cũng đi ra, hòa nhã cười nói: “Hạo nhi về rồi.”

“Mẹ!” Hứa Hạo xúc động hô một tiếng. Hai mẹ con nói chuyện, cười nói vui vẻ.

“Nghe hạ nhân nói, con có đồng môn tới?” Hứa Lương Tài sợ nhi tử phát hiện Chân Tuyết Mai bất thường, mở miệng ngắt lời bọn họ.

Hứa Hạo gật đầu: “Vâng, con đã sắp xếp phòng bếp chuẩn bị tiệc. Đều ở bên ngoài giữa sảnh đó.”

“Các huynh ấy đã chăm sóc con rất nhiều, cha phải đi tạ ơn các huynh ấy mới được. Con đi cùng cha, giới thiệu cho cha.”

“Vâng.” Hứa Hạo nghe vậy gật đầu, quay đầu nói với Chân Tuyết Mai: “Mẹ nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai con lại đến thỉnh an.”

“Đi thôi.” Chân Tuyết Mai mỉm cười nhìn hắn.

Chốc lát, ở đại sảnh phía trước, Hứa Hạo lần lượt giới thiệu các sư huynh cho Hứa Lương Tài. Mọi người chào hỏi, rồi ngồi xuống.

Hứa Lương Tài nhìn thấy sư huynh đứng đầu kia trước mặt đặt một cái bao, trong bao căng phồng không biết đựng gì.

Khi Hứa Hạo giới thiệu mọi người, cũng đặc biệt giới thiệu người này. Hứa Lương Tài do đó biết trong nhóm người này, vị sư huynh tên Hồ Huân này có tu vi cao nhất. Mọi người cũng đều nghe theo hắn.

Hứa Lương Tài biết người tên Hồ Huân này, chỉ là đây là lần đầu gặp mặt. Bởi vì Hứa Hạo trong thư từ gửi về nhà nhiều lần nhắc đến vị sư huynh này, nói hắn ở Linh Hải điện chăm sóc hắn nhiều, hai người cũng đều bái nhập cùng một sư phụ tu hành, xem như sư huynh đệ đồng môn.

Yêu ai yêu cả đường đi. Hứa Lương Tài tuy là người bình thường, nhưng vì nhi tử, đối với Hồ Huân này thái độ cũng cực kỳ sốt sắng.

“Hồ thế chất, đây là vật gì?” Hứa Lương Tài nhìn cái bao đó, tò mò hỏi.

Biểu cảm của đám người trên bàn lập tức cổ quái.

Hồ Huân cười mỉm nhìn Hứa Hạo, người sau nói: “Cha, nói ra cha đừng sợ, đây là một cái đầu lâu.”

Hứa Lương Tài giật mình: “Đầu lâu? Đầu lâu của ai?”

“Đầu lâu của một tên tặc tử!” Hồ Huân giải thích: “Chuyến này chúng ta xuống núi, chính là vì người này mà đến. Người này ở rất nhiều nơi làm loạn. Sư môn ra nhiệm vụ muốn lấy mạng hắn. Chúng ta nhận nhiệm vụ xuống núi, trước đây từng chạm mặt hắn, bất quá tu vi của người này không tầm thường. Tuy trọng thương hắn, nhưng lại để hắn trốn thoát. Truy đuổi liên tục mấy ngày, bặt vô âm tín. Lần này không ngờ Hứa sư đệ nói nhà ở gần đây, muốn chúng ta nghỉ ngơi một đêm rồi lại xuất phát. Ai ngờ đang trên đường tới, lại nhìn thấy người này phơi thây ngoài đồng hoang. Xem như lấy không một cái lợi lộc. Hứa sư đệ quả là phúc tinh của chúng ta!”

Hứa Hạo bật cười: “Con cũng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.”

Khi họ nhìn thấy tên này lúc trước, họ còn có chút không thể tin được. Mục tiêu nhiệm vụ mà họ đã khổ sở truy lùng mấy ngày không có manh mối, lại đột nhiên xuất hiện dưới mí mắt họ, mà lại đã chết!

“Thì ra là vậy!” Hứa Lương Tài tuy có chút kinh hãi, nhưng cũng không muốn mất phong độ trước mặt đồng môn của nhi tử, làm mất mặt hắn. Cho nên sắc mặt coi như bình thường.

Hồ Huân nói: “Chỉ là đáng tiếc, không biết là ai đã giết hắn. Nếu biết, hẳn là đi nói lời cảm tạ một phen mới phải.”

Hứa Lương Tài nói: “Có lẽ Hồ thế chất trước đó đã trọng thương hắn, thương thế hắn quá nặng, không thể chữa trị mà chết.”

Hồ Huân lắc đầu: “Không phải như vậy. Ta trước đó đã kiểm tra vết thương của người kia. Hắn bị một cây trường thương đâm xuyên thân thể mà chết. Chúng ta trước đó khi giao thủ với hắn không gây ra vết thương như vậy. Người ra tay thực lực chưa chắc mạnh cỡ nào, thời cơ lại nắm bắt vô cùng tốt. Bất quá người kia giết tên tặc tử này, hẳn cũng không quá tốt. E rằng cũng bị thương trong người.”

Hứa Lương Tài nghe vậy ngẩn ra một chút: “Chẳng lẽ là họ?”

Hứa Hạo ngạc nhiên: “Cha nói ai vậy?”

Hứa Lương Tài suy nghĩ một chút, kể lại đơn giản việc Chân Tuyết Mai hôm nay mang hai người từ trong núi về. Ông biết chuyện này từ lời của hộ vệ trong nhà. Tuy nhiên, Triệu Dạ Bạch trước đó khi nói chuyện với Chân Tuyết Mai, đã nói về trận chiến kia. Nếu không như vậy, Hứa Lương Tài cũng sẽ không có liên tưởng này.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 628: Một đường đào vong

Chương 5809: Thôn phệ cùng dâng trào luân hồi

Chương 5808: Thiên địa cuối cùng