» Chương 4700: Dương đại thúc ngươi phải chết?
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025
Thất Tinh phường…
Trước sơn môn, Cổ Hoành ngừng chân, nhìn qua ba chữ to trên cổng đền to lớn.
Người nam kẻ nữ mà hắn truy kích chính là trốn vào trong Thất Tinh phường này. Thân là người cầm lái của Linh Hải điện, Cổ Hoành đương nhiên biết Thất Tinh phường. Tất cả đều là nhất đẳng tông môn, mặc dù khoảng cách giữa hai bên không gần, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có chút gặp nhau.
Trước Thất Tinh phường, một lão giả choai choai đang lẳng lặng chờ đợi. Nhìn thấy Cổ Hoành, lão ôm quyền nói:
“Cổ điện chủ đại giá quang lâm, Thượng Quan Tích không có từ xa tiếp đón, mong rằng thứ tội.”
Cổ Hoành lãnh đạm đáp lễ lại:
“Thượng Quan phường chủ, đã lâu không gặp.”
Thượng Quan Tích nói:
“Thái Thượng của bản tông biết được Cổ điện chủ đến, đang chờ đợi trên Thanh Ngọc phong. Cổ điện chủ mời!”
Cổ Hoành nghe vậy, tròng mắt hơi híp, lặng yên một lúc mới nói:
“Thượng Quan phường chủ, một nam một nữ kia là người nào của Thái Thượng quý tông?”
Thượng Quan Tích mỉm cười:
“Cổ điện chủ lên núi, tự sẽ biết được.”
Cổ Hoành hừ lạnh một tiếng:
“Vậy Cổ mỗ liền cung kính không bằng tuân mệnh!”
Cổ Hoành bước nhanh chân, hướng trên núi bước đi. Thượng Quan Tích cũng không có ý ngăn cản, chỉ đưa mắt nhìn.
Chỉ lát sau, Cổ Hoành đã lên Thanh Ngọc phong. Trên đỉnh kia, một nam một nữ đứng bình tĩnh, chính là hai người trước đó một đường từ Thanh Phong trấn trốn về đến.
Nhìn thấy hai người, Cổ Hoành cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn, chỉ cau mày.
Hai người này nếu là có quan hệ với Thái Thượng trưởng lão của Thất Tinh phường, vậy thì những chuyện kỳ quái mà hắn gặp phải trên đường truy đuổi có lời giải thích.
Mà thù của Hồ Huân… sợ cũng chỉ có thể không giải quyết được gì.
“Sư tôn đang chờ đợi trong điện!” Triệu Nhã nhàn nhạt nói một tiếng.
Cổ Hoành nhíu mày, trực tiếp hướng đại điện bước đi.
Không ai biết Cổ Hoành ở trong đại điện nói gì với Dương Khai, chỉ là sau khoảng một chén trà, Cổ Hoành liền cung kính lui ra, sau đó không quay đầu lại ngự không mà đi, không đề cập gì đến chuyện đệ tử mình bị giết.
Triệu Nhã và Triệu Dạ Bạch liếc nhau, đều thở phào một hơi dài, biết lần này sự tình coi như đã qua.
“Hai người các ngươi, tất cả vào đi.” Trong điện truyền ra thanh âm của Dương Khai.
Triệu Nhã nghe vậy, cổ rụt rụt, dường như có chút e ngại. Triệu Dạ Bạch dắt tay nàng, ném cho nàng ánh mắt an ủi, dẫn nàng bước vào điện.
Mặc dù đã tu hành trên núi mười ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên hai người bước vào đại điện này.
Cửa điện rộng mở, hai người cất bước đi vào, chỉ thấy trong đại điện, một người chắp tay sau lưng, lưng quay về phía họ.
“Sư phụ!”
“Tiền bối!”
Hai người cung kính hành lễ.
Người quay lưng về phía họ kia chầm chậm xoay người lại.
Mắt Triệu Dạ Bạch trong nháy mắt trợn tròn, ngay sau đó kinh hỉ hô:
“Dương đại thúc?”
Lúc này ở trong điện, người đó lại là Dương đại thúc mà hắn từ nhỏ coi như cha. Lúc hai người ra ngoài lịch luyện, còn cố ý đi Thanh Phong trấn tìm, kết quả không tìm thấy Dương đại thúc, ngược lại trời xui đất khiến tìm được cha mẹ ruột của Triệu Nhã!
Hoàn toàn không ngờ rằng, lại có thể nhìn thấy Dương đại thúc xa cách mười ba năm ở nơi này.
Triệu Dạ Bạch kích động tột đỉnh:
“Dương đại thúc ngươi tại sao lại ở chỗ này? Là tiền bối mang ngươi tới sao? Tiền bối người đâu?”
Dương Khai mỉm cười không nói.
Khách quan mà nói, Triệu Nhã tỉnh táo hơn nhiều. Khi nhìn thấy Dương Khai, nàng mặc dù cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu, rồi sau đó, một mặt giật mình.
“Tiểu Bạch ca ca.” Triệu Nhã giật Triệu Dạ Bạch ống tay áo, “Nếu như ta không tính sai mà nói, Dương đại thúc chính là sư phụ, sư phụ chính là Dương đại thúc!”
“Làm sao có thể?” Triệu Dạ Bạch bật cười nói, “Tiền bối tu vi cao thâm, Dương đại thúc bất quá là người bình thường, mà lại hai người hình dáng hoàn toàn khác biệt, làm sao có thể là một?”
Triệu Nhã nói:
“Ngươi không phải vẫn luôn rất kỳ quái, bóng lưng của sư phụ cực kỳ tương tự với Dương đại thúc sao? Chỉ nhìn bóng lưng, hai người gần như giống nhau như đúc. Ngươi cũng đã nói, sư phụ tu vi cao thâm, việc thay đổi dung mạo trước mặt chúng ta, ẩn giấu tu vi, với người đó hẳn không phải là việc khó. Hơn nữa Dương đại thúc và sư phụ cùng một họ, điều này đủ để chứng minh, hai người là cùng một người, chỉ là chúng ta không biết.”
Triệu Dạ Bạch há to mồm, vẫn còn có chút không dám tin.
“Sư phụ, con nói đúng không?” Triệu Nhã hỏi thẳng.
Dương Khai cười cười:
“Tiểu Nhã từ trước đến nay thông minh như vậy, một chút liền rõ ràng.”
Triệu Dạ Bạch đã hoàn toàn mắt trợn tròn, căn bản không thể lý giải tiền bối tu vi cao thâm làm sao lại đột nhiên biến thành Dương đại thúc.
Đang không hiểu, đã thấy Dương Khai đưa tay hướng bên cạnh vung lên, một bóng người đột ngột xuất hiện, chính là dáng vẻ của Thái Thượng trưởng lão Thanh Ngọc phong mà mười mấy năm qua hai người vẫn luôn đối mặt.
Hai bóng người sánh vai đứng cạnh nhau, ngoại trừ dáng vẻ khí chất hoàn toàn khác biệt, hình dáng hình thể gần như giống nhau như đúc, khiến Triệu Dạ Bạch tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Thân ngoại hóa thân?” Triệu Nhã nhíu mày.
Dương Khai cười phất phất tay, hình ảnh Thái Thượng trưởng lão Thanh Ngọc phong trong nháy mắt tiêu tán, mở miệng nói:
“Nói đúng hơn, các ngươi bây giờ nhìn thấy, cũng là hóa thân, chỉ là thần niệm hóa thân mà thôi.”
“Thần niệm hóa thân!” Triệu Nhã hít sâu một hơi, ngực sữa cao cao nâng lên.
Nàng bây giờ đã là Thần Du, khai mở thức hải, tự nhiên biết thần niệm là chuyện như thế nào, càng biết, càng rõ ràng sự kinh khủng của thần niệm hóa thân.
Thần niệm đã có thể hóa ra thực thể, sống động như thật, thậm chí cả điện chủ Linh Hải điện Đế Tôn hai tầng cảnh trước mặt người đó cũng không dám nửa phần lỗ mãng, mối thù của đệ tử cũng không báo mà chủ động thối lui. Vậy bản thể thực lực nên kinh khủng đến mức nào?
Miệng Triệu Dạ Bạch đã há to đến mức có thể nhét lọt một quả trứng gà.
Mặc dù không hiểu lắm Dương đại thúc và Tiểu Nhã rốt cuộc đang nói gì, nhưng cảm giác thật là lợi hại, trong mắt lóe lên tinh quang, một mặt sùng bái.
Nuốt nước miếng một cái, Triệu Nhã nói:
“Sư phụ, tu vi thật sự của người cao bao nhiêu?”
Dương Khai cười cười:
“Sư phụ ta ư? Tu vi còn cao hơn trời đâu.”
Lời này nghe quen tai, Triệu Nhã chợt nhớ lại lúc bái sư năm đó, sư phụ cũng đã nói câu này. Lúc đó nàng còn âm thầm quyết tâm, một ngày nào đó tu vi sẽ vượt qua sư phụ, sau đó để người đó nếm thử làm tạp dịch…
Thời gian thoáng chốc, mười ba năm đã trôi qua.
Triệu Nhã không khỏi có chút đỏ mặt, năm đó còn non nớt, bây giờ tuyệt đối không thể có tâm tư bất kính như vậy. Đột nhiên lại hiểu ra một chuyện:
“Hóa ra năm đó lúc con bị bỏ rơi, là sư phụ nhặt con về từ trong núi, đưa đến nhà dì Lộ.”
“Ngươi cái này cũng nghĩ đến?” Dương Khai kinh ngạc.
Triệu Nhã nói:
“Trước đây khi biết mình bị bỏ rơi ngay sau khi sinh ra, con đã rất kỳ quái. Lúc đó con chỉ là một hài nhi, làm sao có thể chạy đến Thất Tinh tập cách đó mấy trăm ngàn dặm? Sài lang hổ báo không có khả năng này, chỉ có võ giả thực lực cao thâm mới làm được. Chẳng qua là đoán bừa thôi, sư phụ trả lời ứng chứng ý nghĩ của con.”
Dương Khai mỉm cười, dường như trong lời nói có hàm ý:
“Người quá thông minh, đôi khi sẽ sống khá mệt mỏi.”
Triệu Dạ Bạch vò đầu nói:
“Đừng như ta đần là được.”
Triệu Nhã bĩu môi nói:
“Ngươi mới không ngu ngốc đâu, ngươi nếu thật ngu dốt, sư phụ làm sao lại tốn bao công sức, mười mấy năm qua cẩn thận rèn luyện ngươi?”
“A?” Triệu Dạ Bạch một mặt mờ mịt.
Triệu Nhã nói:
“Sư phụ chính là Dương đại thúc, mười mấy năm qua người ấy đối với ngươi như thế nào, ngươi đã quên?”
Triệu Dạ Bạch cẩn thận nghĩ nghĩ, cười hắc hắc:
“Dương đại thúc đối với ta như vậy, tự nhiên có đạo lý của người ấy.”
Mười mấy năm qua, hai người đều ở trên Thanh Ngọc phong, nhưng đãi ngộ của Triệu Nhã và Triệu Dạ Bạch lại khác nhau một trời một vực. Một người được nâng niu như hoa tươi, cực nhọc dạy bảo, một người như cỏ dại bị bỏ mặc, ngược lại đủ loại việc vặt tạp dịch, đủ loại bị phạt bị liên lụy.
Triệu Nhã tức giận nói:
“Nói ngươi đần ngươi liền thật đần. Hồi nhỏ Dương đại thúc thương ngươi như vậy, ngươi cho rằng người ấy sẽ vô duyên vô cớ chèn ép trừng phạt ngươi nhiều năm như vậy sao?”
Triệu Dạ Bạch một mặt mờ mịt:
“Đây là vì cái gì?”
Triệu Nhã nhìn qua Dương Khai nói:
“Vậy sẽ phải hỏi sư phụ.”
Dương Khai cười nói:
“Tư chất Tiểu Bạch quả thực chỉ như thế, đây không phải là nguyên nhân ta chèn ép. Điểm này thì mười cái hắn cũng không thể so bằng Tiểu Nhã ngươi.”
Triệu Dạ Bạch quay đầu đối với Triệu Nhã cười một tiếng, ý rõ ràng là đang nói, xem đi, ta vốn chính là đần.
Triệu Nhã lại nhạy bén bắt lấy một tia tin tức tiết lộ ra ngoài trong lời nói của Dương Khai:
“Luận tư chất, Tiểu Bạch ca ca không bằng con, nhưng hắn khẳng định có chỗ mạnh hơn con. Để con đoán xem, vẫn luôn nghe người ta nói, cường giả khi thọ nguyên gần, đại nạn sắp đến đều sẽ dốc sức tìm kiếm truyền nhân y bát của mình, cho nên có rất nhiều người trẻ tuổi không có tiếng tăm đột nhiên được tiền bối truyền thừa, từ đó nhất phi trùng thiên. Nói như vậy, sư tôn người không còn sống lâu nữa, mà Tiểu Bạch ca ca có hy vọng kế thừa y bát của người?”
Dương Khai nghe được mặt sạm lại.
Triệu Dạ Bạch lại là quá sợ hãi, sợ hãi nói:
“Dương đại thúc ngươi sắp chết?”
Dương Khai cảm giác mình sắp thổ huyết, trầm trầm nói:
“Ta sinh cơ thịnh vượng vô cùng. Hai cái ngươi nếu không cố gắng, ta còn có thể cho các ngươi tống chung!”
Triệu Dạ Bạch thở phào một hơi, một mặt nghĩ mà sợ.
Triệu Nhã nhíu chặt mày, nỉ non nói:
“Trước đó một đường đào vong, Tiểu Bạch ca ca từng thi triển ra một loại lực lượng cực kỳ cổ quái. Lực lượng kia có thể bỏ qua không gian cách trở, lại khiến tu vi Khí Động cảnh của hắn chạy còn nhanh hơn Đế Tôn cảnh. Sư tôn, y bát của người có liên quan đến lực lượng này?”
Dương Khai thở dài một tiếng. Hắn vốn không có ý định sớm như vậy đã làm rõ những chuyện này với hai tiểu gia hỏa, nhưng Triệu Nhã thật sự là quá thông minh, thông minh đến mức hắn không có chút phòng bị nào.
Nhẹ nhàng khoát tay, dưới sự phun trào của Không Gian Pháp Tắc, Triệu Dạ Bạch và Triệu Nhã trong nháy mắt tròng mắt trừng lớn, chỉ cảm thấy bản thân và Dương Khai khoảng cách đang nhanh chóng kéo xa, trong nháy mắt dường như đang ở hai thế giới.
Nhưng khoảnh khắc sau, loại khoảng cách này lại lần nữa khôi phục, lúc hai người lấy lại tinh thần, thân hình căn bản không hề động đậy.
Loại cảm giác không gian vặn vẹo này khiến cả hai kinh hãi, mồ hôi lạnh ướt đẫm người.
“Đây là Không Gian Pháp Tắc. Pháp tắc lực lượng chỉ có tu vi đạt đến Đế Tôn cảnh mới có thể lĩnh ngộ. Tiểu Bạch thiên phú dị bẩm, ngay từ khi còn trong bụng mẹ đã bộc lộ thiên phú phương diện này. Ta thực sự không nỡ bỏ đi khối ngọc thô này, lúc này mới có những chuyện sau này.”
Triệu Nhã gật gật đầu, giật mình nói:
“Kỳ thật sư phụ những năm này muốn nhận đệ tử, vẫn luôn là Tiểu Bạch ca ca.”
Dương Khai cười cười:
“Tiểu Bạch có hi vọng kế thừa y bát của ta, ngươi cũng giống vậy.”
“Con?” Triệu Nhã ngạc nhiên, “Con nhưng chưa bao giờ cảm thụ qua loại lực lượng kia.”