» Chương 4718: Ở xa tới là khách

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 11, 2025

Trong hư không, mấy người dừng chân.

Dương Khai tả hữu quan sát một trận, mở miệng nói: “Chính là nơi đây?”

Nam tử trung niên có tu vi Lục Phẩm Khai Thiên gật đầu: “Đúng!”

“Kêu cửa đi.” Dương Khai ra hiệu.

Nam tử trung niên kia biểu lộ chút giãy giụa, cất cao giọng nói: “Thần Quân, Dương Khai đã đưa đến, xin mời Thần Quân khai trận!”

Dứt lời, hư không yên tĩnh, không phản ứng chút nào.

Nam tử trung niên kia lại hô một tiếng, vẫn không có nửa điểm động tĩnh.

Dương Khai quay đầu hướng hắn nhìn lại, hơi híp mắt. Đã thấy hắn sắc mặt trắng bệch, như cha mẹ chết, âm thanh run rẩy nói: “Xin mời Thần Quân khai trận!”

“Xác định là nơi này?” Dương Khai có chút không kiên nhẫn hỏi.

Nam tử trung niên có chút mất hồn mất vía gật đầu: “Là nơi này không sai.”

Dương Khai nhíu mày, có chút không rõ hắn vì sao phản ứng như thế. Bất quá Thịnh Dương Thần Quân nếu quả thật ẩn nấp ở đây lại không ra trận, chắc chắn là đang kiêng kỵ Thiên Nga.

Đoán chừng hắn cũng không nghĩ tới, Phượng tộc lần này sẽ ra mặt. Hắn tuy là Bát Phẩm Khai Thiên, nhưng nếu đối đầu cường giả như Thiên Nga, cũng định không chiếm được lợi ích.

Tâm niệm động giữa, Không Gian Pháp Tắc phóng thích, như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, lấy tự thân làm trung tâm, từng vòng gợn sóng ầm vang hướng bốn phía khuếch tán. Gợn sóng lướt qua, hư không kia trở nên vặn vẹo không thôi.

Một bên Thiên Nga mắt lộ dị sắc, đưa tay, cảm thụ lực lượng không gian thần diệu. Nàng cũng là lần đầu nhìn thấy loại lực lượng kỳ lạ này, không khỏi có chút hiếu kỳ.

Ban đầu, trong hư không không có bao nhiêu biến hóa, nhưng theo thời gian trôi qua, lực lượng không gian như gợn sóng xuất hiện chút ba động yếu ớt, phảng phất dòng nước trôi sông, gặp phải tảng đá lớn chắn ngang đường sông.

Dương Khai ánh mắt nhìn về phía đó, Không Gian Pháp Tắc thúc giục càng mạnh mẽ.

Dần dần, ba động yếu ớt kia trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Đợi nửa canh giờ sau, ngay cả Thiên Nga không thông Không Gian Pháp Tắc cùng nam tử Lục Phẩm Khai Thiên kia cũng nhìn ra dị thường.

Vị trí kia trong hư không, dưới sự quấy động của Không Gian Pháp Tắc, rõ ràng hiện ra một khối không gian lớn khác biệt so với bốn phía.

Vị trí kia, đương nhiên chính là cửa ra vào liên kết Càn Khôn Động Thiên của Thịnh Dương Thần Quân với ngoại giới!

Dương Khai còn định tiếp tục thúc giục, cưỡng ép phá vỡ cửa vào, nhưng giữa lúc vặn vẹo biến hóa, cửa vào kia đã chủ động mở ra một cánh cửa. Ngay sau đó, thân ảnh Thịnh Dương Thần Quân từ đó bước ra, cất cao giọng nói: “Không biết Thiên Nga Tôn Giả đại giá quang lâm, Thịnh Dương không nghênh đón từ xa, mong thứ tội!”

Nói xong, quay đầu nhìn hai thủ hạ của mình, thanh âm lạnh lẽo nói: “Thành sự không có bại sự có dư đồ vật, muốn các ngươi làm gì dùng?”

Hai người kia nghe vậy sắc mặt đại biến, cùng nhau xin tha.

Thịnh Dương Thần Quân mặc kệ không hỏi, khoát tay chụp xuống, lực lượng Bát Phẩm Khai Thiên tiết ra, hùng hồn thiên địa vĩ lực tràn ngập hư không.

Một chưởng chi uy, hai tên Lục Phẩm Khai Thiên tại chỗ bị đập nát đầu lâu, thi thể không đầu lắc lư, Tiểu Càn Khôn sụp đổ, thế giới vĩ lực tiêu tán!

Dương Khai hơi híp mắt.

Thiên Nga hừ lạnh một tiếng: “Thần Quân uy phong thật to!”

Thịnh Dương này một lời không hợp liền trước mặt nàng giết hai thủ hạ của mình, rõ ràng là đang thị uy! Mặc dù sống ở tổ địa, đời này lần đầu tiên đi vào thế giới bên ngoài, nhưng Thiên Nga cũng biết Lục Phẩm Khai Thiên không phải rau cải trắng tùy tiện có thể bắt.

Đặt ở bất kỳ nơi nào trong 3000 thế giới, Lục Phẩm Khai Thiên cũng có thể độc lập gánh vác một phương. Động Thiên Phúc Địa Thượng Phẩm không ra, Lục Phẩm chính là người mạnh nhất!

“Thiên Nga Tôn Giả xin bớt giận, Thịnh Dương cử động này không phải như ngươi nghĩ, chỉ là Tôn Giả sống Thánh Linh tổ địa, không rõ thế cục Phá Toái Thiên mà thôi.”

Dương Khai ánh mắt lấp lóe, mơ hồ kịp phản ứng, tiến đến bên cạnh Thiên Nga thấp giọng giải thích: “Đối với vô số cường giả ẩn nấp trong Phá Toái Thiên, nơi ẩn nấp của bản thân chính là phòng hộ tốt nhất và cuối cùng. Nơi ẩn nấp không thể tùy tiện bại lộ, nếu không sẽ có phiền phức vô cùng.”

Hai tên Lục Phẩm kia nếu chỉ đưa Dương Khai đến đây thì không sao, chuyến này thế mà còn đưa cả Thiên Nga tới. Thịnh Dương Thần Quân lại không thể giết người diệt khẩu, trong cơn tức giận, đương nhiên chỉ có thể bắt bọn hắn trút giận.

Chuyến này bọn hắn có thể đưa Dương Khai cùng Thiên Nga tới, chuyến sau nếu bị cường giả Động Thiên Phúc Địa bắt, chẳng phải là dẫn sói vào nhà? Đến lúc đó Thịnh Dương Thần Quân đi đâu ẩn nấp?

Mặc dù nói vậy, nhưng có thể cưỡng ép mở ra cửa Càn Khôn Động Thiên, trên đời này sợ rằng chỉ có Dương Khai tinh thông Không Gian Pháp Tắc. Những người khác dù là Bát Phẩm Khai Thiên xuất thân từ Động Thiên Phúc Địa, mặc dù biết vị trí, cũng chưa chắc có thể làm gì Thịnh Dương Thần Quân.

Thịnh Dương Thần Quân trước đây ẩn nấp không ra là kiêng kỵ Thiên Nga. Mắt thấy hang ổ của mình thật sự có dấu hiệu bị cưỡng ép mở ra, chỉ đành lộ diện.

“Xa tới là khách, Tôn Giả mời!” Thịnh Dương Thần Quân đưa tay ra hiệu.

Thiên Nga nhàn nhạt gật đầu, cất bước đi vào. Dương Khai liếc Tần Phấn ra hiệu, theo sát phía sau.

Nhập môn, Thịnh Dương Thần Quân dẫn đường đi. Dương Khai tả hữu quan sát, nhíu mày nói: “Thần Quân nơi đây, chính là Càn Khôn Động Thiên?”

“Không tệ!” Thịnh Dương Thần Quân gật đầu. “Càn Khôn Động Thiên nơi đây không biết là vị tiền bối nào còn sót lại. Năm đó bổn quân tới Phá Toái Thiên này, từng cùng một người đánh nhau một trận. Trong cuộc chiến đó cơ duyên xảo hợp phát hiện tung tích Càn Khôn Động Thiên nơi đây, bất quá sau đó bỏ ra trọn vẹn 300 năm thời gian mới tìm được cửa vào, lại tốn hơn 100 năm mới vào được bên trong.”

Nói đến đây, thâm ý nhìn Dương Khai một chút: “Đã sớm nghe nói Không Gian Pháp Tắc thần diệu vô song, trước đây cũng may mắn tận mắt nhìn thấy, nhưng hôm nay gặp lại, vẫn làm bổn quân giật mình!”

Hắn năm đó bỏ ra mấy trăm năm thời gian mới mở ra cửa Càn Khôn Động Thiên này, chiếm cứ nơi đây làm chủ. Dương Khai lại chỉ tốn chưa đầy một canh giờ công phu, đã có dấu hiệu mạnh mẽ mở ra cửa.

So sánh xuống, Thịnh Dương Thần Quân khổ sở muốn thổ huyết. Bất quá hắn cũng biết loại chuyện này không thể hâm mộ, Không Gian Pháp Tắc không phải ai cũng có thể tu hành.

Dương Khai cười cười nói: “Thần Quân quá khen, thuật nghiệp có chuyên môn thôi.”

Thịnh Dương Thần Quân lông mày khẽ nhếch: “Lão đệ bản lĩnh như vậy, có lẽ ở một số nơi, chúng ta có thể hợp tác một hai.”

Dương Khai kinh ngạc: “Hợp tác gì?”

Thịnh Dương Thần Quân nói: “Phá Toái Thiên này rộng lớn vô biên, cơ duyên tồn tại cùng phiêu lưu. Còn nhiều Càn Khôn Động Thiên cùng Càn Khôn phúc địa, bất quá vì không thông pháp, nên đến nay bị khai quật khai thác không nhiều. Càng nhiều vẫn ẩn nấp trong hư không. Ngay cả bổn quân cũng biết không dưới năm nơi có khả năng là Càn Khôn Động Thiên hoặc Càn Khôn phúc địa, đáng tiếc đều không thể xác định. Nếu ngươi có thể hợp tác cùng bổn quân, liên thủ khai quật năm nơi này, sao sầu tìm không thấy đồ tốt? Theo ta biết, Thiên Địa Tuyền ngươi có được, là tìm thấy từ một chỗ Càn Khôn Động Thiên đúng không?”

Dương Khai trong lòng khẽ động, nếu thật như lời Thịnh Dương Thần Quân nói, hợp tác với hắn cũng chưa chắc không thể. Bất quá loại chuyện này không nên biểu hiện quá tích cực, tránh bị Thịnh Dương Thần Quân nắm.

Nên mặc dù tâm động, Dương Khai vẫn lặng lẽ nói: “Lời tuy như vậy, nhưng ta chưa chắc có nhiều thời gian. Không giấu Thần Quân, ta rời nhà đã lâu, giờ phút này lòng chỉ muốn về. Nếu không trên đường gặp hai thủ hạ của ngươi, biết Hạ Lâm Lang đang làm khách chỗ ngươi, giờ phút này ta sợ đã rời đi Phá Toái Thiên.”

Thịnh Dương Thần Quân cười ha hả: “Dương lão đệ đúng là người nhớ nhà.”

Đè xuống câu chuyện không đề cập tới.

Hai người đang nói chuyện, Thiên Nga vẫn yên lặng không lên tiếng đi bên cạnh, cũng không có ý muốn phát biểu ý kiến gì.

Không bao lâu, nhóm bốn người đã tới trên một linh phong, thân hình hạ xuống. Từ cung điện trên linh phong, lập tức lao ra mấy bóng người.

Rõ ràng là Hạ Lâm Lang cùng mấy thủ hạ của nàng.

Nhìn thấy Tần Phấn cùng Dương Khai cùng đến, mấy người đều khẽ giật mình, lộ vẻ lo lắng.

Bất quá khi nhận ra Thiên Nga, Hạ Lâm Lang lập tức yên tâm.

Nàng ở trong tổ địa, từng làm khách tại Tứ Phượng các, tự nhiên biết thân phận Thiên Nga.

Vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng thi lễ: “Gặp qua Thiên Nga Tôn Giả.”

Thiên Nga khẽ vuốt cằm: “Không cần đa lễ.”

Không có thâm giao, chỉ có thể coi là bèo nước gặp gỡ, cũng không nói nhiều.

Hạ Lâm Lang có chút không hiểu cục diện trước mắt, trưng cầu nhìn thoáng qua Dương Khai. Dương Khai mỉm cười nói: “Từ tổ địa đi ra, ngẫu nhiên gặp Tần huynh, nghe nói ngươi ở chỗ Thần Quân làm khách, liền tới xem một chút.”

Hạ Lâm Lang hiểu rõ, vuốt cằm nói: “Thần Quân biết chỗ ở của ta bị hủy, mời ta tới ở tạm chút thời gian. Thần Quân hiếu khách, ta không tiện cự tuyệt, những ngày này đã làm phiền Thần Quân.”

Thịnh Dương Thần Quân cười ha hả khoát tay: “Nếu ngươi nguyện ý, ở đây bao lâu cũng không sao.” Một bộ dáng vẻ rất hiếu khách. Nếu để người không rõ chân tướng nhìn, sợ rằng thật sự cho rằng Hạ Lâm Lang được mời tới làm khách.

“Cũng không tiện làm phiền Thần Quân quá lâu.” Hạ Lâm Lang nói chuyện, nhìn về phía Dương Khai.

Dương Khai vuốt cằm nói: “Ta cũng có việc cần làm, không tiện ở lâu.”

Thịnh Dương Thần Quân vội nói: “Mấy vị đường xa tới, cũng nên để bổn quân tận tình làm chủ nhà mới tốt. Không giấu chư vị, nơi đây của bổn quân rất ít có khách tới. Ta đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, chư vị dùng xong rồi đi không muộn.”

Dương Khai quay đầu nhìn Thiên Nga, Thiên Nga khẽ vuốt cằm.

Thịnh Dương dù sao cũng là Bát Phẩm Khai Thiên. Mặc dù bị áp lực không thể làm gì bọn họ, nhưng ít nhiều vẫn nên cho chút mặt mũi.

Dương Khai lúc này mới gật đầu nói: “Thần Quân đã như vậy, vậy bọn ta xin không khách khí!”

Thịnh Dương Thần Quân sảng khoái cười to: “Lẽ ra nên như vậy! Mời!”

Dẫn đám người đi sang một linh phong khác vào đại điện. Quả nhiên đã bày tiệc rượu. Chủ khách ngồi xuống, tiên trân mỹ vị như nước chảy mang lên. Lại có nữ tử trẻ tuổi phía dưới múa hát, tăng thêm không khí.

Dương Khai cùng Thịnh Dương Thần Quân như lão hữu nhiều năm không gặp, liên tục nâng chén.

Thiên Nga không hứng thú với rượu ca múa, ngược lại rất thích những trái cây đẹp mắt mỹ vị kia, miệng nhỏ ăn.

Hạ Lâm Lang và những người khác ánh mắt phức tạp. Không ngờ, một ngày trước mình vẫn là tù nhân dưới thềm người ta, chớp mắt đã thành thượng khách. Thân phận thay đổi quá nhanh, khiến bọn hắn có chút không quen, có cảm giác như đang mơ.

Qua ba tuần rượu, Thịnh Dương Thần Quân hồng quang đầy mặt, nâng chén nói: “Dương lão đệ, thật sự tính ra, giữa ngươi và ta là giao tình đánh ra. Bổn quân rất ít bội phục ai, bất quá lại thật sự bội phục ngươi! Lục Phẩm Khai Thiên đào thoát dưới tay bổn quân, ngươi là người đầu tiên!”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5288: Ai không kiên trì nổi trước

Chương 367: Đan Dương môn

Chương 5287: Người chết sống lại